Thấy ả hả hê, trong lòng anh có dự cảm không lành. Đúng như vậy thật...
Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi. Một dãy số lạ.
"Alo..."
"Bệnh viện Axyz, khoa cấp cứu!" một giọng nói lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia.
Lấy nhanh chiếc áo khoác, chùm chìa khóa xe, anh chạy như bay ra ngoài, để mặc ả ta đang nhởn nhơ cười.
Khi bóng dáng anh đã khuất sau cánh cửa, ả cười lạnh.
"Làm tốt lắm!"
Tới khoa cấp cứu, ánh đèn phòng mổ sáng mà lòng ai cũng thổn thức.
Một tiếng trước, có một cô gái đang trong tình trạng nguy kịch được đưa gấp vào phòng mổ. Hai chân cô ấy run rẩy không ngừng, miệng thì lẩm bẩm:
"Đừng....xin các người...đừng...aaaa đau..."
Trên người cô đầy nhẩy vết bầm tím, cổ có, lưng có và quan trọng là cô khi được đưa vào viện trên người chỉ khoác một chiếc váy mỏng tanh, được người đàn ông phủ cho chiếc áo khoác dày. Nhìn kĩ thì trên người cô toàn là máu với máu.
Phong tới đúng lúc đèn phòng mổ tắt. Bác sĩ bước ra:
"Các người làm sao mà cô ấy ra nông nỗi này? Lưng toàn vết cắt sâu, máu chảy không ngừng, suýt nữa là không cứu nỗi. Còn...cô ấy có vẻ bị hiếp rất kinh khủng." nói tới đây, mặt của vị bác sĩ không giấu nổi vẻ tức giận. Mạng con người đùa giỡn như vậy sao?
Người đàn ông ngồi trên ghế đá bên cửa nắm đấm kinh người phang về phía Phong.
"Mày chính là kẻ gây ra tất cả! Cô ấy luôn phải nhẫn nhục chịu đựng những nỗi đau về xác thịt lẫn tinh thần! mày có biết không? Thật là không đáng làm bậc nam nhi!"nắm đấm chứa đựng sự tức giận lẫn nổi điên của một con thú...