Ảnh Linh

Chương 18: Di Thư (2)



Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà trắng toát ảm đạm soi sáng gương mặt tái nhợt của người con gái trẻ tuổi. Tống Kiều nằm trên giường bệnh với đầu kim truyền dịch đâm sâu vào tĩnh mạch, bên tay trái vì vết cắt rất sâu nên phải phẫu thuật nối lại mạch máu, khâu đến nhiều mũi. 


Tống Kiều chỉ yên ổn nằm đó để cho thuốc mê trong cơ thể tan từ từ, thời gian cấp cứu cũng đã gần nửa ngày mà cô vẫn chưa tỉnh, bác sĩ giải thích rằng có lẽ là do dạo gần đây cô lao lực quá sức nên sức khỏe có chút yếu. 


Tô Kim Ảnh thở dài, vốn là muốn sớm hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì? 


Người sống tại phòng 99 kia là một pháp sư nổi tiếng trong giới, người ta hay khen ông ta thật linh nghiệm khi gọi hồn, thiếu niên trẻ tuổi tâm thần chưa ổn định kia chính là cháu trai của Trương sư phụ, Trương Toàn. 


Không biết vì sao ông ta lại bất ngờ bị ngạt thở đến chết, càng không biết tại sao ngọn lửa kia lại như hỏa quỷ muốn đòi mạng Tống Kiều, mọi thứ đã xảy ra tại căn phòng đó hiện tại là ẩn số chẳng ai biết ngoài người trong cuộc. 


Vậy mà một người hôn mê, một người thần trí hoảng loạn chỉ biết ôm đầu run rẩy khóc lóc. 


Viên Mạnh Linh thở dài, đôi mắt đặc biệt của cậu chỉ có thể nhìn ra những thứ kia là âm khí quái đản, trong phòng còn có linh khí nhưng lại bị ngọn lửa kia áp chế. 


Cũng may là còn có cái lư hương chứa nhang thờ thần kia, nếu không cậu cũng không chắc chắn sẽ có thể đuổi được Hỏa Quỷ. 


Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu cảm thấy dường như Tống Kiều có khuất mắt nên mới tìm đến Trương sư phụ, không chỉ thế mà dường như còn có linh hồn nào đó đi theo họ khi cả hai người đưa Tống Kiều vào bệnh viện. 


Là người thân? 


Tô Kim Ảnh vừa lấy mấy đồng lẻ mua hai lon cà phê sữa lạnh, hắn tùy tiện ném cho cậu một lon: "Uống cho tỉnh táo đi, không chừng chúng ta phải canh gác ở đây đến sáng đó."


Viên Mạnh Linh không thèm nhìn đến vẻ mặt lưu manh kia.


Tô Kim Ảnh ngồi nhích lại gần cậu, cười hỏi: "Còn giận tôi phá tan mộng đẹp của cậu sao?" 


"Hừ! Tôi không có nhỏ nhen đến thế đâu."


Cậu vừa nói vừa nhích cái mông sang ghế bên cạnh, Tô Kim Ảnh vẩu môi chỉ chỉ hành động vừa rồi của cậu. 


"Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể lại phản bội."


Viên Mạnh Linh lạnh nhạt nhìn hắn, cuối cùng cậu cũng đấu võ mồm lại con người lưu manh này. 


Không khí trong bệnh viện nồng mùi thuốc khử trùng, hơi lạnh từ máy điều hòa phả xuống, đèn trắng sáng có những lúc sẽ mờ mờ ảo ảo không rọi hết mọi ngóc ngách nên tạo ra mấy khoản tối. Lắm lúc sẽ nghe được tiếng lá cây xào xạc, tiếng trẻ em khóc, tiếng người bệnh thê thảm… 


Đó là bệnh viện trung tâm thành phố, nơi mà hằng ngày luôn có vài chục người bỏ mạng. 


Tô Kim Ảnh từ trước vốn dĩ không tin mấy chuyện vong hồn hay tâm linh, thế nhưng từ sau cái ngày hắn quen biết Viên Mạnh Linh thì thế giới quan của hắn đã khác rồi. 


Hắn tò mò rằng, liệu hiện tại, ở chỗ này, có bất kỳ "người" nào đang đứng nhìn họ hay không? Nhưng hắn vẫn do dự, vẫn chưa dám mở lời hỏi, hắn sợ câu trả lời. 


"Anh muốn nói gì sao?" Viên Mạnh Linh là người không tốt trong việc đọc vị người khác, thế nhưng đối với Tô Kim Ảnh thì cậu lại có thể hiểu được thứ mà hắn suy nghĩ. 


Cũng chẳng rõ vì sao lại thế… 


"Thật ra… Có ai đang ở đây không?" 


Tô Kim Ảnh thừa cơ hội này mà ghé sát cạn cậu, tiện thể hít lấy mùi thơm dịu nhẹ khó tả trên người cậu. 


Viên Mạnh Linh né tránh cái mũi cún tham lam của hắn. Cậu híp mắt hất cằm sang phía tay trái hắn: "Ông ta có vẻ thích anh lắm."


"..."


Tô Kim Ảnh cứng đờ người, ông nào? Thích là thích làm sao? Hắn bị nhìn chằm chằm cơ đấy! 


Cậu phì cười: "Đùa anh thôi, hiện tại thì tôi đã làm một cái ấn linh nhỏ dán ở cửa phòng bệnh, vì vậy mà xung quanh bốn mét sẽ không có…"


Cậu còn chưa kịp nói xong thì một luồng âm khí ồ ạt kéo đến, nhưng vì ấn linh của cậu mà thứ đó không thể đến gần, nó chỉ có thể gầm gừ đâm đầu vào phá vòng kết giới do ấn linh tạo thành. 


Thấy cậu đột nhiên im bặt mà ánh mắt lại sáng như thần nhìn về một hướng, hắn theo phía đó mà giương mắt đến nhưng lại không thấy gì. Đèn trần trong bệnh viện liên tục chớp nháy, tất cả thiết bị dùng điện có vẻ như bị chập mạch, sức mạnh mà âm khí kia đang phóng thích ra không hề nhỏ. 


Chỉ thấy là nhiệt độ càng ngày càng giảm. 


"Mạnh Linh?" 


"Thứ đó lại tìm đến…"


"Là Hỏa Quỷ sao? Nhưng tôi không thấy!" 


"Nó đã suy yếu, hiện tại chỉ là một đám âm khí dày đặc mà thôi."


Viên Mạnh Linh âm thầm dùng ngón tay bắt ấn, sau đó cắn đứt da để máu chảy ra, cậu đứng bật dậy vẩy vệt máu kia về phía âm khí đang mở trừng đôi mắt đỏ ngầu. 


Vệt máu của cậu văng ra còn chứ ấn linh mà cậu vừa đặt vào, nó không chỉ khiến âm khí kia lùi lại ra xa mà còn làm cho nó suy yếu thêm một chút. 


Dường như cảm nhận không thể động thủ được nên luồng âm khí nhanh chóng bay đi mất. 


"Mục đích của nó là gì chứ?" 


Tô Kim Ảnh bực dọc vì còn phải mắc kẹt tại bệnh viện cùng với nạn nhân đang hôn mê. Vậy mà thứ kia lần nữa tìm đến, cũng may là có Viên Mạnh Linh ở đây, nếu không Tống Kiều đã không thể nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau. 


Viên Mạnh Linh không thể suy đoán ra được gì chỉ với chút ít thông tin thế này, cậu lắc đầu. 


Kim đồng hồ tiếp tục chạy ngang qua những con số thân thuộc, từng giây, từng phút, từng giờ trôi qua thật chậm rãi giống như mạch nước trong khe suối rì rì di chuyển. 


Tống Kiều vẫn nằm đó với chiếc máy trợ tim và dây chuyền máu, tiếng điện tâm đồ tít tít vang lên theo từng nhịp đập của tim Tống Kiều. 


Ngón tay cái cô khẽ động, sau đó dường như có một bàn tay vô hình chạm nhẹ lên nó, khiến nó yên tĩnh nằm một chỗ.


Tống Kiều rơi vào cơn mộng mị, không rõ đó chỉ là những khung cảnh trong tìm thức của cô. 


Căn phòng quen thuộc với những cánh hoa rụng rơi trên sàn nhà, bình hoa nhỏ đặt trên bàn bên cạnh cửa sổ, hoa trong bình đã bắt đầu tàn, chỉ còn là cành khô xơ xác. 


Cổ đứng ở cửa, ánh mắt nhòe đi khi nhìn thấy bóng dáng người anh trai đang gãy cây đàn guitar gỗ đã cũ. Từng nốt nhạc dễ nghe, đó là bài hát kỷ niệm mà anh hai luôn đàn cho cô mỗi khi tâm trạng không tốt. 


"Anh hai!" 


Tống Kiều kêu lên, những gì còn nghẹn ngào bấy lâu nay đều tuôn trào. Cô lao đến muốn dang hai tay ôm lấy Tống Thịnh. 


Nhưng còn chưa kịp chạm vào anh, thì khung cảnh đã bị méo mó vặn vẹo, xoắn lại vào nhau rồi nở rộng ra, mọi thứ đều thay đổi. 


Một căn phòng trống rỗng với ánh đèn màu tím mờ ảo, ở giữa phòng là cái bàn được đặt năm cái chén vàng điêu khắc hình đầu lâu xoay quanh chậu lửa nhỏ. 


Cô đứng chết trân ở đó, ngỡ ngàng nhìn những thanh thiếu niên đang thực hiện điều gì rất ghê tởm, sau đó cô hoảng sợ lùi lại về sau. 


"Không thể nào!" 


Cô hét lên, những tiếng cười bỗng vang vọng. 


Bất chợt một bàn tay lạnh lẽo túm lấy bả vai Tống Kiều, giọng nói âm u lạnh lẽo nhưng quen thuộc vang lên. 


"Tỉnh lại đi, em mau tỉnh lại đi! Không được mơ nữa."


"Anh hai?" 


"Mau tỉnh lại đi…" 


Giọng nói ấy đột nhiên mạnh bạo gằng lên từng chữ, Tống Kiều tim đập mạnh một nhịp rồi mở choàng mắt. 


Cô đã tỉnh, trở về với căn phòng bệnh trắng xóa thiếu sắc màu của hiện tại. 


Khóe mắt của cô dần dần cay nóng, mọi thứ thật rõ ràng trước mắt. Là anh hai! 


"Cô ổn chưa?" 


Tô Kim Ảnh khoanh tay trước ngực đứng cạnh giường nhìn cô. Bên cạnh người đàn ông anh tuấn cao cao đó là cậu thiếu niên trông có vẻ nhu mì hơn. 


Tống Kiều dùng giọng nói khàn khàn đáp: "Các anh… Đã cứu tôi?" 


"Còn thế nào nữa? Nhưng tại sao cô không gọi 999 mà gọi đến tổ hình sự?" 


Nghe đến đây, Tống Kiều ngạc nhiên mở trừng mắt, cô khẽ lắc đầu: "Không có! Tôi rõ ràng đã bấm 999…"


Tô Kim Ảnh và Viên Mạnh Linh nhìn nhau, chuyện quỷ dị này có thể xảy ra mà ngay cả chủ nhân cuộc gọi cũng không biết sao? 


Viên Mạnh Linh ho vài tiếng, chẳng biết vì sao khi Tống Kiều còn mê mang rồi tỉnh lại, cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng. 


Mà ai đó kia lại mang oán khí quá nặng, đến mức khiến cậu hít thở cũng có chút chút khó khăn, cơ thể cậu từ nhỏ đã phản ứng rất nhạy cảm với những gì liên quan đến linh dị thần quái, cho nên cậu cũng không còn thấy lạ lẫm gì nữa. 


Chỉ là Tô Kim Ảnh nghe cậu ho kịch liệt như thế, hắn lo lắng vuốt lưng cậu: "Mới có một đêm mà cậu chịu không nổi muốn bệnh rồi sao?" 


Viên Mạnh Linh đẩy tay hắn ra: "Không phải, anh không hiểu gì hết." 


"Cứng rắn cái gì không biết!" 


Hắn bực mình dùng chiếc áo khoác jean đắp lên vai cậu, sau đó còn cẩn thận kéo cậu cách xa máy điều hòa gắn trên tường. 


Tống Kiều chỉ im lặng, những gì cô có thể suy nghĩ hiện tại là giấc mơ kia, căn phòng kia và giọng nói của Tống Thịnh. 


Là hồn ma của anh sao? 


Tống Thịnh! Anh hai! Sao anh không ra gặp em? Cái chết của anh không phải là tự sát đúng chứ? 


"Hai sếp có thể… Điều tra về cái chết của anh hai tôi không? Tôi đã tìm mọi cách để điều tra, nhưng kết quả vẫn là vậy… Cho đến khi tôi đến gặp thầy Trương, vậy mà..."


Đột nhiên Tống Kiều ngỏ lời, ánh mắt của cô rưng rưng nhìn hai người họ, nó chất chứa đầy hy vọng. 


Viên Mạnh Linh không do dự, cậu biết người con gái này đã gặp phải loại chuyện gì, nếu không xử lý kịp thời có thể Hỏa Quỷ kia sẽ thành công lấy mạng cô. 


"Được…" 


"Nhưng mà di thư của anh tôi đâu?" 


"Di thư?" 


Có lẽ là trong lúc cứu Tống Kiều mà bọn họ đã gấp gáp bỏ sót nhiều thứ ở lại trong căn hộ kia. 


Chính vì vậy, họ sẽ đến đó xem xét lần nữa, Tống Kiều đã nhờ vả cho nên án này sẽ không cần báo cáo đến sếp Lâm. 


Nếu sự việc nghiêm trọng, có lẽ sẽ báo với tổ UIT. 


Hai người đi dọc hành lang bệnh viện, cho đến khi bước chân ra ngoài ánh sáng, đột nhiên có giọng nói từ bên trong vọng ra. 


"Cám ơn các anh…" 


Viên Mạnh Linh xoay đầu lại, cậu không thấy rõ đó là ai, chỉ nhận ra được bóng dáng của một người đàn ông gầy gò ốm mòn. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.