Trên đoạn đường đông đúc, Tô Kim Ảnh âm thầm đi theo cậu trai trẻ phía trước cách mấy chục bước chân.
Được đào tạo từ trường cảnh sát đặc nhiệm, những việc bám đuôi này so với hắn dễ như đi dạo vậy.
Cứ đi được một đoạn lại thấy cậu ta dừng lại, ánh mắt hướng về nơi trống trải không bóng người. Chỉ có những lúc như thế, cậu tỏ ra vẻ khiến hắn nghi ngờ, quan trọng hơn là Tô Kim Ảnh có một phát hiện khá thú vị.
Đôi con ngươi của cậu trai trẻ đó, có màu hổ phách giống mấy loài mèo cao quý của Anh Quốc. Đó là một loại đột biến nhiễm sắc thể của tế bào mắt tạo nên, là hàng hiếm của hiếm, chỉ có một trên một triệu người sở hữu được nó.
Cũng chính vì đôi mắt màu đẹp đó, mà không ít người qua đường chỉ trỏ, bàn tán, nhìn cậu như sinh vật lạ.
Cậu chẳng màn quan tâm đến họ, cứ đi bộ cho đến khi thấy được studio chụp ảnh khá hoài cổ nằm ở cuối góc đường, xung quanh vắng vẻ đến lạnh lẽo.
Cậu tra chìa khóa rồi vào bên trong, thuần thục làm những công việc hằng ngày như quét dọn cửa kính, lau mấy tấm ảnh trưng bày,...
Tô Kim Ảnh đứng bên kia đường, tựa lưng vào cây cột đèn quan sát cậu một cách tỉ mỉ, cái tiệm chụp ảnh này đã quá cũ rồi, trông cứ như ở thập niên 80 của thế kỷ trước, vậy mà một chàng trai trẻ lại làm ở đây sao? Kỳ quái thật!
Vừa đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà Tô Kim Ảnh không phát hiện ra cậu trai trẻ đó đang nhìn mình đăm đăm.
Cho đến khi cậu bước ra khỏi Studio và tiến đến trước mặt hắn, Tô Kim Ảnh mới giật mình hoàn hồn trở lại, hắn gãi gãi đầu nuốt ực một cái.
Cậu tỏ vẻ khó chịu, đứng khoanh tay đối diện với hắn, rất lâu sau mới lên tiếng, giọng nói êm dịu như tiếng đàn piano vang từng nốt gõ nhẹ vào lồng ngực Tô Kim Ảnh: "Anh là ai? Sao lại theo dõi tôi?"
"Ờm... Tôi là cảnh sát."
"Cho tôi xem thẻ công vụ của anh." Cậu dứt khoát đưa ra yêu cầu xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận của Tô Kim Ảnh.
Hắn thở dài, cố gắng lục lọi trong túi quần và trong ví, hôm nay ra đường có lẽ quên xem hướng nên gặp một người khó nhằn như cậu, hơn nữa hắn thường xuyên quên mang theo thẻ công vụ bên người, trường hợp này hắn không biết phải xử lý thế nào cho phải.
Tô Kim Ảnh ngập ngừng nói: "Tôi... Để quên..."
Cậu bật cười, cắt ngang lời hắn nói: "Để quên thẻ công vụ ở nhà chứ gì? Thôi đi! Đừng có giả vờ nữa, tôi báo cảnh sát."
Cậu móc điện thoại trong túi ra bấm số, Tô Kim Ảnh hoảng hốt giật lấy khiến cậu ngỡ ngàng, hắn lúng túng giải thích: "Không được... Cậu hiểu lầm rồi, vừa nãy khi ở hiện trường thấy cậu có vẻ khả nghi nên tôi mới theo dõi cậu."
Cậu sững sờ, không ngờ sự việc vừa nãy lại khiến cho người này chú ý, cậu nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh là cảnh sát thật à?"
Thấy thái độ của cậu dần trở nên mềm đi, hắn bắt đầu lấy lại phong độ ban đầu, Tô Kim Ảnh khoanh tay hỏi lại: "Vì sao vừa rồi cậu chụp ảnh ở hiện trường?"
"Thì... Cũng như mấy người khác thôi..." Cậu bắt đầu hơi e dè.
Tô Kim Ảnh thừa thế liền hỏi vồ vập cậu: "Như mấy người khác? Ai cũng thể hiện rõ nét mặt tò mò rồi chụp chẹt lấy le, thế nhưng chỉ có mình cậu vẻ mặt nghiêm túc dùng cái máy Polaroid này chụp lại, không những thế cậu còn chụp luôn cả hiện trường xung quanh, vì sao?"
"Tôi... Thì tôi thích chụp thế thôi..." Cậu nắm chặt đôi tay của mình, hắn thấy cậu bắt đầu trở nên lúng túng và lo lắng.
Bắt chẹt được cậu, hắn thích thú tiến từng bước tới gần cậu, nói nhỏ: "Cậu... Là hung thủ? Vì muốn ngắm nhìn và sưu tập thành quả nên mạo hiểm đến hiện trường chụp lại phải không? Cậu đã giết cô ta? Cậu xé rách đồ cô ta? Không lẽ cậu thích cô ta, cưỡng bức không thành nên giết luôn?"
Mỗi một câu hỏi thốt ra, cậu lại lùi một bước, cậu bị Tô Kim Ảnh ép đến xuống lòng đường.
Đúng lúc này có một chiếc xe container phi nhanh đến, tiếng kèn inh ỏi vang lên liên hồi.
Trong phút giây này, cậu chỉ biết cứng đờ người tròn mắt nhìn hắn.
Tô Kim Ảnh nhíu chặt mày mạnh bạo kéo cổ tay cậu vào bên trong lề đường, sức lực hắn dùng có hơi quá khiến cả hai ngả ngửa ra.
Hắn bị đập đầu vào cây cột đèn, một tiếng coong thanh thúy vang lên khiến không gian trở nên tĩnh lặng.
Cậu hóa đá úp mặt vào lồng ngực của hắn, toàn cơ thể cứng đờ trong tư thế ôm người đàn ông trước mặt.
Chiếc container dừng lại, tài xế ló đầu ra gào mồm chửi: "Mẹ mày! Muốn chết thì cút ra chỗ khác!"
Sau đó rồ ga chạy đi một nước.
Tô Kim Ảnh đau đến choáng váng đầu óc, hắn một tay cố đẩy đẩy người đang đè mình, một tay đỡ lấy cái đầu nặng trịch.
"Nè... Cậu đứng dậy trước đi..."
Cậu vội vàng rời khỏi cơ thể săn chắc của người kia, bất ngờ rơi vào tình thế này khiến cậu trở nên si ngốc.
"Anh... Anh... Có sao không?"
Tô Kim Ảnh cáu gắt quát vào mặt cậu: "Còn dám hỏi? Con mẹ nó cậu thử bị đập đầu như tôi xem có còn mạng để hỏi không?"
"Xin lỗi..." Cậu rũ mi mắt xuống.
Tô Kim Ảnh chưa bao giờ chứng kiến một thằng con trai nào hiền đến mức biến thành gỗ mục như cậu, nghĩ lại vừa rồi không phải tại hắn cố tình bức ép khiến cậu xuýt chút nữa bị xe đâm thì đâu xảy ra việc này, lỗi một phần nằm ở hắn vậy mà còn lớn tiếng mắng người ta.
"Tôi đỡ anh vào Studio trước, ở đó có bộ sơ cứu... Đầu anh chảy máu rồi." Cậu lo lắng nhìn đến vệt máu dính trên bàn tay của hắn.
Tô Kim Ảnh nghe cậu nói mới đưa bàn tay ra nhìn, quả nhiên là chảy máu.
Cậu cẩn thận đỡ cánh tay hắn, để hắn quàng qua vai mình rồi ôm eo hắn từ từ đi vào trong.
Bước vào trong Studio, hiện ra trước mắt hắn là cách bày trí có phần cũ kỹ so với những tiệm chụp hình khác, tất cả đều dùng những món đồ từ thập niên 80, từ giá treo ảnh cho đến vài chiếc máy chụp hình gắn liền ba chân trụ, ngay cả đèn trùm trên trần nhà cũng là loại cũ kỹ nhất.
Xem ra nơi này đã có từ rất lâu đời, truyền từ đời này qua đời khác giống những quán ăn nổi tiếng như Phụng Hoàng Lâu.
Cậu để hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, sau đó lấy bộ sơ cứu đặt lên cái bàn kính đã xỉn màu ngà ngà.
Cậu tỉ mỉ dùng vải thấm chút cồn 90 độ rồi nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên đầu hắn.
Lúc này gương mặt của cậu thu vào tầm mắt của hắn rất gõ gàng, đàn ông con trai lại có làn da không chút tỳ vết nào, hơn nữa còn trắng nõn trắng nà giống như em bé vậy.
Tô Kim Ảnh còn ngửi được chút hương thơm của hoa sửa phảng phất dưới mũi.
Ôi! Đây là mùi thơm của em bé mà!
Sao lại dễ chịu như vậy chứ? Con mẹ nó điên thật rồi.
Tô Kim Ảnh cố hỏi gì đó để lờ đi cậu: "Tên gì?"
"Viên Mạnh Linh."
"Bao nhiêu tuổi?"
"25."
"25??? Không gạt người đấy chứ?"
Hắn khá bất ngờ, một thằng con trai nhìn trẻ như thế mà đã 25 rồi sao? Nếu không nói hắn còn nghĩ cậu chỉ là thằng nhóc học cấp ba thôi đó chứ.
Viên Mạnh Linh không mấy vui vì phản ứng của hắn, cậu nhanh chóng xử lý xong vết thương rồi lạnh lùng nói: "Được rồi, anh về đi."
Tô Kim Ảnh nhíu mày: "Về? Tôi còn chưa tra hỏi cậu xong đâu."
"Vậy thì anh mang thẻ công vụ đến đi. Dù gì thì tôi không làm việc với những người không có trình tự."
Cậu nghiêm túc nói, ánh mắt như thỏ con vừa nãy lập tức bị thổi bay đi, Viên Mạnh Linh đột nhiên trở thành như vậy khiến hắn bất ngờ.
Anh nhếch môi, câu lên một nụ cười tiêu sái: "Ok! Hẹn gặp cậu trong nửa tiếng nữa."
Nói xong hắn rời đi nhanh như cơn gió lướt ngang qua, Viên Mạnh Linh tròn mắt ngây ngốc cầm hộp sơ cứu đứng đó.
Một lúc lâu sau cậu lại trở về như mọi ngày, an tĩnh làm những công việc thường nhật.
Sau đó liền cầm máy ảnh vào phòng rửa hình.
Ánh đèn đỏ ma mị soi rõ những tấm ảnh treo trên sợi dây dài vắt ngang phòng, cậu lấy tấm hình trong máy ra rửa với nước hóa chất.
Khi hình ảnh đã hiện rõ, cậu cẩn thận treo nó lên, cùng với vô số những tấm ảnh khác, Viên Mạnh Linh có chút tiếc thương nhìn chúng, rồi thắp một nén hương ở góc phòng.
Những tấm hình... Không phải hình bình thường mà chúng ta vẫn hay thấy, chúng là những bức ảnh chứa đựng vô vàn linh hồn của người chết... Ở nhiều cách chết khác nhau.
Có người thì bị xe tông đến không ra dạng người, có người treo cổ tự vẫn, có người nhảy sông, có người thì bị giết như cô gái kia... Mỗi một linh hồn đều mang hình thù khi họ chết, đứng một góc và thẫn thờ nhìn thân xác của chính mình... Thật đau khổ! Thật oán hận!