Ảnh Linh

Chương 54: Ăn Ruột Người



Két!


Tiếng thắng xe đột ngột vang lên chói tai, ở nơi ngoại ô cách trung tâm thành phố không quá xa, đèn đường chẳng biết vì nguyên do gì mà không được mở, xung quanh vắng bóng người cùng với sự yên tĩnh bao trùm lấy.


Viên Mạnh Linh bị đập lưng lên ghế đến mức muốn lồng phổi, cậu cau có mặt: "Anh phanh gấp như vậy... Muốn lấy mạng em sao?"


Tô Kim Ảnh rối rít xoa xoa lên ngực cậu: "Anh xin lỗi, vì vội đuổi theo Hạ Tuệ nên mới..."


"Tất cả là tại anh... Tại anh hôn... Hôn em nên mới lơ là..."


Viên Mạnh Linh tuy tỏ ra vẻ giận dỗi nhưng hai bên má đã ửng đỏ lên trông thấy rõ, Tô Kim Ảnh cười nhẹ, giọng cười của hắn cứ văng vẳng quanh tai cậu mãi không dứt chỉ càng khiến cậu ngại ngùng nhiều hơn.


Hạ Tuệ vừa kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, hiện tại hắn đang ở trong chính căn biệt thự của mình nhâm nhi ly rượu đỏ, ánh mắt hướng đến chiếc xe đang ẩn mình ở góc khuất kia, bất giác trong đôi con ngươi đó sáng lên một màu đỏ tuyệt đẹp.


Hắn ta cầm điện thoại gọi đi, tiếng chuông vang lên vài nhịp, đầu dây bên kìa truyền đến giọng nói âm trầm: "Thế nào?"


Hạ Tuệ đặt ly rượu xuống bàn, sau đó dùng ngón tay sờ sờ lên môi của mình: "Bọn họ bám theo tới tận cửa rồi, chủ tịch Lưu muốn làm thế nào đây?"


"Chưa phải thời điểm đâu, cẩn thận một chút đi."


Nói xong, đầu dây bên kia vang lên âm thanh tút tút đầy hờ hững, Hạ Tuệ khẽ nhíu mày ném điện thoại lên bàn, hắn ta tặc lưỡi nói thầm: "Chưa phải thời điểm? Vậy khi nào thì đúng thời điểm? Tao đã chờ lâu lắm rồi!"


Hắn bực dọc cởi bỏ bộ vest ra, sau đó tiến đến phía giường, cười khanh khách: "Mồi ngon như vậy, nếu không dùng ngay sẽ phí mất."


"Ưm... Ưm..."


Trên chiếc giường king size đó không chỉ có chăn gối, mà còn có một người con trai cơ thể trần trụi bị trói hai tay hai chân lên thành giường, mọi thứ đều được lột tả một cách gợi dục trong đôi mắt thèm muốn kia.


Cậu trai sợ hãi đến phát khóc, miệng bị bịt kín bằng thứ đồ chơi BDSM liên tục kêu réo lên.


Hạ Tuệ bị cảnh tượng đó kích thích cho nóng ran người, hắn liếm môi bò lên người cậu trai trẻ sau đó cúi xuống gặm mút xương quanh xanh cậu.


Hắn dùng răng cọ sát lên da thịt người nọ sau đó bất ngờ cắn mạnh xuống, cậu trai trẻ mới đầu bị mân mê mà rơi vào cơn khoái lạc, nhưng chỉ trong vòng chưa đầy mười giây sau, cơn đau như rơi xuống địa ngục ập đến khiến cậu dãy dụa không ngừng.


Máu tươi chảy xuống thấm đẫm chăn gối, hắn như dã thú cắn xé khắp nơi, hai tay thô bạo đâm vào bụng người nọ moi móc ruột gan ra rồi ngấu nghiến nhai nuốt, cuối cùng hắn kết thúc đại tiệc với quả tim ấm nóng còn thình thịch đập ở trên tay.


Hạ Tuệ bóp chặt, máu trong tim nhỏ giọt xuống miệng hắn.


"Tươi... Rất tươi, rất ngọt..."


Hắn quệt đi máu dính đầy khóe môi, sau đó vẻ mặt như đang phê thuốc bước xuống giường, tay quơ lấy chiếc áo choàng khoác lên người rồi bước đến gần cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe nọ.


Tô Kim Ảnh có cảm giác như ai đó đang quan sát mình, hắn ngước mắt lên liền bắt gặp được bóng dáng mờ mờ của người đàn ông nọ.


Cậu ngồi đờ người, sau đó liền lên tiếng: "Ảnh ca... Cậu ấy đã chết rồi."


Tô Kim Ảnh kỳ quái nhìn về phía ngón tay mà cậu chỉ, hắn không thấy bất cứ thứ gì ngoài không khí cả, hắn tò mò hỏi: "Em chỉ ai?"


Viên Mạnh Linh dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán hắn để cho chút ít linh lực của mình truyền đến, sau đó bóng dáng của một cậu trai trẻ dần hiện rõ.


Cậu ấy hoàn toàn trần truồng đứng ngay trước cổng biệt thự, gương mặt đầy oán hận khóc lóc nhìn lên cửa sổ bên trong.


"Hồn ma..."


"Cậu ấy... Chỉ vừa mới chết thôi..."


Cậu nói với giọng đầy tiếc thương, cậu trai đó còn quá trẻ mà đã...


"Thi thể... Có lẽ là ở trong đó..."


Cậu còn chưa nói hết câu thì phía xa xa chạy đến một chiếc xe tám chỗ màu xám đi xuyên qua linh hồn cậu trai trẻ, cánh cổng mở ra, Hạ Tuệ mặc đồ ngủ kéo lê một bao tải từ bên trong bước ra, người trên xe mặc đồ đen đội nón che chắn nên họ không thấy rõ được mặt.


Bao tải được ném vào trong xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi.


Hạ Tuệ đứng ở cửa nhìn về phía họ, hắn ngả ngớn nở nụ cười rồi quay trở vào trong.


Tô Kim Ảnh bực dọc hai tay cầm vô lăng siết chặt lại, tên khốn đó đã phát hiện ra bị theo dõi rồi, vậy mà còn dám làm chuyện khiêu khích như vậy.


Cậu vỗ lên mu bàn tay hắn, trấn tĩnh: "Anh đừng bị tên đó làm cho kích động... Linh hồn cậu ta đã đi theo chiếc xe kia rồi, có thể xác của cậu ấy đang ở đó..."


"Chúng ta tạm thời đuổi theo."


Hắn dứt khoát mở khóa xe rồi chậm rãi chạy đi, Hạ Tuệ cười hài lòng đứng từ bên trong quan sát, lúc này tiếng la hét của phụ nữ vang đến, người hầu vội vã chạy từ lầu hai xuống báo: "Ông chủ! Tiểu thư lại..."


Hạ Tuệ phút chốc tối sầm mặt lại: "Lần thứ ba trong ngày nó phát bệnh, xem ra không thể bỏ đói nó nữa rồi..."


Người giúp việc khó hiểu gãi đầu.


"Nhưng rõ ràng tôi đã cho tiểu thư ăn đủ ba cử..."


"Không phải mấy thứ đó..."


Hạ Tuệ nhoẻn miệng, bộ dạng hắn lúc này không chỉ quá mức gian xảo mà còn cực kỳ đáng sợ, hắn tiến sát gần đến nữ hầu khiến cô bắt đầu bất an.


"Mà là thứ này..."


"Á!!!"


Trong nháy mắt, người giúp việc cơ thể mềm nhũn cổ họng bị năm ngón tay của hắn ghim chặt vào, trước khi máu kịp chảy ra hắn đã mang người giúp việc lên lầu hai, bước vào căn phòng tối đen như mực ở cạnh cầu thang.


Bên trong phòng chỉ có duy nhất ánh đèn ngủ vàng nhạt sáng, mùi hôi bên trong khiến người ta phải thấy kinh tởm.


"Hạ Dĩnh, đến giờ ăn rồi."


Hắn ném người giúp việc lên sàn, máu chảy ra, mùi tươi sặc vị của đồng sét tỏa ra, tiếng la hét dừng lại mà thay vào đó là tiếng gầm gừ như của dã thú.


Hạ Dĩnh bò từ trên bàn xuống, bắt đầu cắn xé thi thể người giúp việc, hai mắt cô ta mở trừng trừng nhìn về phía Hạ Tuệ.


"Đừng trách tôi, có trách thì trách ông trời sinh ra cô chỉ là một con mồi cho chúng tôi."


Nói xong, hắn ngửa mặt nhìn lên trần nhà, mũi hít thật sâu vào để tâm trí hòa vào tiếng nhạc đang phát ra ở đâu đó.


Cái xác của cậu trai trẻ vẫn còn nằm đó, máu thịt lẫn lộn.


---------------


Tô Kim Ảnh cùng cậu theo đuôi chiếc xe đến bờ sông vắng vẻ, người mặc đồ đen lén la lén lút quan sát xung quanh rồi mới mở cửa kéo bao tải xuống.


Khi người đàn ông muốn vứt bao tải xuống sông, Tô Kim Ảnh đã kịp thời chạy đến ngăn cản.


Người đàn ông chống trả quyết liệt, tay đấm chân đá cũng không kém so với hắn là bao, Viên Mạnh Linh nhân lúc gã ta không để ý liền cầm khúc gỗ nện mạnh lên sau gáy gã một cái.


Gã ta lập tức gục xuống, Tô Kim Ảnh vội mở bao tải ra...


"Cái gì?"


Thứ bên trong khiến cậu lẫn hắn đều đồng dạng ngạc nhiên, đó không phải là thi thể của nạn nhân, đó chỉ là một vài khúc ruột và đồ lòng bị cắn xé dang dở.


Viên Mạnh Linh bụm miệng, mùi hôi bốc lên khiến cậu cảm thấy bụng dạ cực kỳ khó chịu.


"Đó không phải thi thể..."


Tô Kim Ảnh đứng dậy, đang nói giữa chừng thì hắn bỗng dưng im bặt, cơ thể đứng bất động đối diện với Viên Mạnh Linh.


"..."


"Cậu có gì muốn nói?"


Viên Mạnh Linh rất nhanh đã hiểu ra được tình huống này là gì, cậu nghiêm túc nói.


Viên cảnh sát đột nhiên mếu máo khóc, giọng nghẹn ngào đầy oán khí: "Tôi chết rất ấm ức... Tên khốn đó không phải người... Hắn uống máu tôi... Ăn gan và tim của tôi..."


Linh hồn của cậu trai trẻ đã nhập vào người Tô Kim Ảnh để kêu oan, thế nhưng cậu ta còn chưa nói hết thì đã bị chặn họng lại.


Làn khói đen nặng trĩu tà khí từ đâu xông đến vây quanh, ngăn cách hắn và cậu.


"Cứu... Không! Tôi không đi..."


Tô Kim Ảnh gào lên đau đớn, Viên Mạnh Linh lo lắng muốn lao đến nhưng lại bị tà khí kia đẩy lùi, cậu rút linh phù muốn ném đến, tà khí đó lập tức kéo theo linh hồn nạn nhân bay đi mất.


Sự việc diễn ra một cách quá đột ngột, cậu chẳng thể nào kịp trở tay, cũng chỉ có thể nghe được những lời nói cuối cùng không rõ ràng kia.


Xác Hội Nhân cũng bị tà khí làm ảnh hưởng đôi chút, Tô Kim Ảnh đứng không vững muốn ngã xuống, may mắn là đã có cậu đỡ lấy.


"Ảnh ca..."


Đôi mắt hắn mơ màng nhìn cậu, sau đó liền ngất lịm đi trong vòng tay cậu.


Viên Mạnh Linh hơi bối rối bèn lấy điện thoại ra gọi cho sếp Phan đến giúp. Cậu lo lắng đưa tay đến bắt mạch để kiểm tra xem dương khí của hắn có ổn không.


"Hơi loạn..."


Cậu lầm bầm, sau đó dịch chuyển linh lực để khiến dương khí bên trong hắn bình ổn trở lại, vậy mà cậu lại thấy vô cùng choáng váng nên đã ngồi phịch xuống đất.


Viên Mạnh Linh hơi không ngờ đến, vốn dĩ cậu chỉ dùng ít linh lực thôi mà, đáng lẽ sẽ không bị mất sức như này...


Kỳ quái...


--------------------------


Làn khói đen dày đặc bay từ trên không trung len lỏi qua cánh cửa sổ vào bên trong phòng.


Lưu Khải nhếch một bên môi, hắn ta dùng một cái bình thủy tinh hút lấy linh hồn mà tà khí mang về.


"Người thứ 70... Còn đến 22 người nữa."


Giọng nói ma mị của người phụ nữ vang lên ở phía cạnh cửa phòng, Lưu Khải đem chiếc bình thủy tinh đặt lên bàn, sau đó chậm rãi đi đến muốn chạm lên người cô ta.


Người phụ nữ dáng vẻ đầy quyến rũ thoắt cái liền biến mất, sau đó lại xuất hiện bên bệ cửa sổ, cô ta ngồi thong thả nhìn lên ánh trăng trên cao.


"Ta đã nói rằng, đừng dùng đôi tay bẩn thỉu đó động vào người ta."


"Xin lỗi, cô Mã đây đừng có để bụng, chẳng qua tôi không thể cưỡng lại sắc đẹp của cô... A!"


Lưu Khải ngả ngớn nói, Mã Tú Văn nghiến răng phất tay tặng cho hắn một cái tát.


"Đẳng cấp giữa ta và ngươi không giống nhau, nếu còn dám dùng những lời lẽ đó với ta lần nữa, thì đừng trách ta vô tình."


Lưu Khải không cam tâm, tuy vậy hắn vẫn có chút khiếp sợ với người phụ nữ này. Mã Tú Văn không phải người, không phải quỷ, càng không phải thần, cô ta là một thứ gì đó rất mạnh mà hắn không biết...


Những chuyện mà hắn làm đều phải dựa dẫm vào Mã Tú Văn...


"Chị... Hạ Tuệ đã làm trái quy định."


Chợt giọng nói vang lên, làn khói đen bỗng chốc biến thành một người con trai cao ráo. Gương mặt có vẻ hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ.


Mã Tú Văn gật đầu: "Xem ra con cờ này không dùng được nữa rồi."


"Vậy..."


"Làm thứ mà ngươi cần làm."


Mã Tú Văn biếng nhác phất tay, lần này cả cô và người con trai lúc nãy đã rời khỏi đây.


Lưu Khải nghiến răng dùng ngón tay quẹt đi vệt máu rỉ ở khóe môi, sau đó lấy điện thoại gửi đi thông báo đến thư ký Vương.


Làm theo kế hoạch, đã đến lúc rồi, giải quyết Hạ gia đi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.