Ảnh Linh

Chương 55: Không Biết Để Tên Là Gì



Tô Kim Ảnh mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang đứng ở một nơi không có ánh sáng, không có bát kỳ thứ gì ở xung quanh. Đó chỉ là một khoảng không tĩnh lặng âm u đến đáng sợ.


Hắn hoang mang gọi tên cậu: "Mạnh Linh! Em đâu rồi?"


Đáp lại hắn chỉ là sự im thin thít, vạn vật đều như bị rơi vào hư không.


Tô Kim Ảnh quyết định tiến lên vài bước, cảm giác dưới chân khá là mềm xốp nên hắn phải thật cẩn thận, đi được một lúc thì hắn phát hiện được một vòng sáng ở phía đối diện.


Hắn cảnh giác đến gần vòng sáng, chợt bóng người quen thuộc dần dần hiện ra, cảm giác quen thuộc kéo đến khiến cơn bất an trong lòng hắn vơi đi phần nào. Bóng dáng kia thật thân thiết... Là Mạnh Linh sao?


"Mạnh Linh! Là em đúng không?"


"..."


"Sao không trả lời tôi?"


Hắn càng tiến gần càng gọi cậu thế nhưng cậu càng lùi lại và sự im lặng kia mang theo tia quái dị vô cùng. Ánh sáng càng chói mắt hơn, chẳng bao lâu đã bao phủ lấy toàn bộ.


Hắn dùng tay che mắt, thời điểm có thể nhìn rõ được lần nữa thì khung cảnh xung quanh đã đổi thay, một dãy hành lang âm u nồng mùi nguy hiểm.


Những khung cảnh diễn ra ngay sau đó khiến hắn hoàn toàn chết đứng tại chỗ...


"Mạnh Linh..."


Mọi thứ lại biến đổi lần nữa, cửa phòng khép hờ cùng ánh đèn đỏ ma mị từ bên trong chiếu ra, Tô Kim Ảnh nuốt nước miếng chảy qua cổ họng khô khốc nóng ran của mình, hắn từ từ đẩy cửa ra...


"Cái quái gì..."


Hắn hoảng hốt, chưa bao giờ trái tim hắn lại đập loạn như vậy, hốc mắt đỏ lên cơn đau đớn từ trong tim xông thẳng lên đỉnh đầu hóa thành hận thù.


"Mạnh Linh!"


Hắn gào lên rồi xông đến đánh đấm vào những cảnh tượng trước mắt, tay của hắn xuyên thẳng qua Lưu Khải, tất cả những gì mà hắn thấy không phải thật, là một cơn ác mộng.


"Ảnh ca."


Chợt giọng nói của cậu vang đến, mọi thứ mà hắn thấy đều vụt tắt chỉ còn lại màng đêm tịch mịch.


Ánh sáng đầu ngày dịu dàng xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu lên mí mắt đang động đậy của nam nhân, hắn từ từ mở mắt, hình ảnh mờ ảo dần hiện rõ.


Gương mặt trẻ trung non nơn, làn da trắng bệch, đôi môi hơi hồng của lúc trước đã nhợt nhạt dần, tất cả mọi thứ mà hắn từng biết về Viên Mạnh Linh đã thay đổi, duy chỉ có một thứ vẫn không thay đổi đó chính là đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp kia.


Tô Kim Ảnh gần như không còn hoảng loạn nữa, hắn thở dài ra một hơi rồi đưa tay lên chạm lên một bên má của cậu. Giọng nói của hắn thều thào như không có sức.


"Thật may quá, em vẫn an toàn..."


Viên Mạnh Linh nghe thấy vậy, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh khiến cậu cảm thấy muốn trốn tránh, cậu từ tốn hỏi: "Anh... Đã thấy cái gì rồi đúng không?"


Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu, nếu như cậu đã hỏi như thế thì chứng tỏ viễn cảnh mà hắn mơ thấy không phải chỉ đơn giản là một cơn ác mộng, trong phút chốc cơn bất an của hắn lại bị khơi lên.


"Mạnh Linh... Có phải đó là thứ mà em giấu tôi... Không chỉ là một cơn ác mộng..."


Viên Mạnh Linh rũ mi mắt xuống, cậu nhì hai bàn tay mình đang để ở trên giường, cậu do dự rằng liệu có nên nói cho hắn biết, hay là tiếp tục giấu rồi... Rồi âm thầm rời đi...


"Đúng chứ?"


Hắn ngồi bật dậy nắm chặt hai bả vai cậu, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng khẩn thiết, cậu nhẹ gật đầu.


Tin tức này dù hắn đã ngầm đoán ra nhưng vẫn làm cho hắn chấn động, hắn buông bỏ hai tay của mình, lòng quặn thắt lại vì nhớ đến từng cảnh tượng đầy máu kia...


"Em... còn điều gì nữa không..."


"Còn... Điều mà anh thấy sắp diễn ra, để ngăn chặn việc đó thì em phải..."


Cậu ngập ngừng, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Tô Kim Ảnh càng nghe càng trở nên kích động.


Cái gì mà vật hiến tế? Cái gì mà phải từ bỏ dương gian để tai họa không xảy ra chứ?


Hắn không tài nào chấp nhận nổi việc hắn sẽ mất đi cậu, giữa cậu và hắn còn chưa bắt đầu được bao lâu kia mà...


Việc phải rời xa một người mà mình yêu thương thật sự rất khó, rất đau, không ai phải muốn bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.


"Mạnh Linh... Chúng ta cùng tìm ra cách khác được không? Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, làm ơn đừng nghĩ đến việc làm bản thân đau..."


Tô Kim Ảnh kéo cậu ôm thật chặt, giọng nói của hắn bất ổn gần như là nỉ non, điều đó chỉ càng khiến cậu day dứt.


Cậu nắm chặt cổ áo của hắn, nghẹn giọng: "Nhưng mà, người đó đã nói không còn biện pháp nào khác..."


Trong lúc hai người đang cùng nhau rơi vào cảm giác như đáy vực, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở toang ra, Phan Lập Văn tức tối lớn tiếng: "Nếu không thử làm sao biết không còn?"


"Sếp Phan..."


Viên Mạnh Linh vội đẩy hắn ra, cậu mím chặt môi không dám nhìn thẳng vào anh ấy.


Phan Lập Văn siết chặt tay, anh trách móc: "Cậu hay thật! Dám giấu chúng tôi chuyện nghiêm trọng như vậy."


Hồ Trọng Nhân đứng ngoài cửa thở dài: "Cậu thật sự khiến chúng tôi rất giận đấy, chúng ta đều xem nhau như người nhà, cho nên có chuyện gì thì phải nói ra để tìm cách giải quyết, đừng tự ôm mọi thứ một mình nữa, được không?"


Viên Mạnh Linh hốc mắt đã đỏ lên, hai hàng lệ thủy chảy xuống, cậu nức nở: "Em xin lỗi... Em... Em rất sợ... Em không muốn mọi người gặp chuyện nên mới tự quyết định..."


Phan Lập Văn thấy cậu như vậy mà lòng không nhói sao mà được? Anh xem cậu như em trai ruột, bao nhiêu năm qua gắn bó thân thiết với nhau, tình cảm cũng dành cho nhau rất nhiều...


Bất giác ngay cả bản thân Phan Lập Văn cũng không giữ được cảm xúc, anh tiến đến xoa đầu cậu: "Đồ ngốc! Cậu còn có chúng tôi kia mà... Cậu còn có một người để yêu thương... Thế nên cùng nhau cố gắng tìm cách giải quyết có được không? Dễ dàng chấp nhận thiên mệnh như vậy, không phải là cách làm việc của đội UIT chúng ta..."


Cậu gật đầu, sụt sịt mũi: "Ừm..."


Tô Kim Ảnh đan chặt mười ngón tay cậu, hắn ôn nhu cười: "Nhất định sẽ tìm được cách, tin tôi."


"Ừm..."


-------------------------


Tầng hầm nhà xác phía sau cục cảnh an Phú Hoa.


Sau khi mọi người biết chuyện, ai nấy cũng đều rất quan tâm lo lắng đến Viên Mạnh Linh, bên cạnh việc điều tra Hạ Tuệ thì họ cũng tìm đủ mọi thông tin liên quan đến La Sát.


Ái Mỹ vừa từ hiện trường vụ án trở về, cô ném xấp báo cáo chi tiết lên bàn: "Lại một nạn nhân nữa, lần này là thiếu niên mới chỉ mười tám."


"Đúng là cầm thú..."


"Nhưng mà lạ lẫm thay, ở hiện trường tìm được một chiếc cúc áo, vật chứng đã được đem đi xét nghiệm rồi, chiều nay sẽ có kết quả."


Tuy ai cũng biết chắc chắn kẻ thủ ác không ai khác là Hạ Tuệ, thế nhưng vẫn cần tìm ra động cơ khiến hắn ta làm những điều đó.


"Sau khi tổng hợp mọi thông tin, tôi đã tìm ra được vài điều thú vị, mọi người có biết Ma Lai không?"


Hữu Thụy đưa vài tấm ảnh tư liệu về thứ mà anh vừa nói đến ghim lên bản, Viên Mạnh Linh gật gù đáp: "Em có nghe qua, theo như truyền thuyết đô thị ở Xiêm La, Ma Lai là hồn ma nữ không có thân thể, chỉ có phần đầu và nội tạng dính vào nhau bay lơ lửng trên không trung..."


Hữu Nhiệm vỗ bàn: "Đúng vậy! Nhưng có rất ít người biết đến một loại biến dạng của Ma Lai, khi mà một người bị thầy pháp dùng bùa Ma Lai để ếm lên, thì người bị ếm sẽ biến biến thành một con quái vật, nó chuyên uống máu tươi, ăn nội tạng sống và tim, nó được gọi là Quỷ Rút Ruột."


Tô Kim Ảnh rất nhanh nắm bắt được mọi thông tin, hắn ung dung lên tiếng: "Anh em Hạ gia đã bị dính thứ bùa Ma Lai đó, vấn đề kẻ ếm bùa là ai?"


Mọi người tuy đã tìm ra được nguồn gốc căn nguyên của thảm án, nhưng vẫn còn có điều chưa tỏ nên rơi vào trầm tư.


Viên Mạnh Linh đem những liên kết nối lại với nhau, suy nghĩ cho thật cẩn trọng, cuối cùng dường như cậu hiểu ra được thứ gì đó.


"Hạ Tuệ đã giết rất nhiều người... Hạ trí và Hạ Dĩnh cũng vậy, thế nhưng phần lớn các nạn nhân đều chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch... Linh hồn của họ ở đâu? Ngoại trừ Mai Tiểu Diễm và Dương Ánh Nguyệt ra... Tất cả linh hồn của bọn họ đều không ở bên cạnh thi thể!"


Phan Lập Văn cùng những người khác như được khai sáng, anh mở tròn mắt: "Đúng rồi! Từ khi tiếp nhận hồ sơ Hạ Tuệ cho đến nay đều không tìm thấy linh hồn nạn nhân của hắn ta..."


"Về chuyện của Lưu Khải... Hắn cần phải hiến tế 99 linh hồn và một Thông Linh Sư... Hắn đã tìm ra Thông Linh Sư đó chính là em, nhưng còn 99 linh hồn khác... Hắn đã thu thập bằng cách nào?"


Ái Mỹ nhanh chóng lật lại hồ sơ thêm lần nữa: "Nạn nhân chết dưới tay Hạ Tuệ chính xác có mười lăm người tính luôn nạn nhân lần này... Hạ Trí có tổng cộng năm người, Hạ Dĩnh thì... Số lượng không rõ ràng lắm... Tính tới tính lui cái đám này đã sát hại hơn hai mươi mạng người."


"Công viên giải trí... Có mười lăm nạn nhân thiệt mạng... Cộng lại thì đã có hơn ba mươi mấy..."


Tô Kim Ảnh đưa tay lên lẩm nhẩm tính...


Viên Mạnh Linh rầu rĩ thở dài, cậu dành vài giây mặc niệm cho những nạn nhân xấu số kia: "Kế hoạch của Lưu Khải đã thực hiện từ rất rất lâu về trước... Tính thêm cái chết của Lý Thảo Ân và những người khác..."


"Vì vậy Lưu Khải chính là kẻ đứng sau tất cả..."


Tô Kim Ảnh nghiến răng tay cầm viết siết chặt đến mức khiến nó gãy ra làm hai.


Lưu Khải... Cái tên này đối với hắn như kim trong bọc luôn đâm vào thứ mà hắn trân trọng. Gây nguy hiểm đến người mà hắn yêu thương... Phá vỡ công lý... Là một tên đại ác ma đáng chết.


"Ngăn cản La Sát đến dương thế, chúng ta phải tiêu diệt Lưu Khải, đó là cách duy nhất để cậu không phải hi sinh..."


Phan Lập Văn tựa lưng lên ghế, vẻ mặt thong thả trái ngược hoàn toàn với những gì mà anh nói, Hồ Trọng Nhân thì lập tức phản ứng: "Nhưng điều đó là trái với quy định ngầm giữa chúng ta và của cục cảnh an..."


Tô Kim Ảnh tò mò: "Quy định gì vậy?"


Viên Mạnh Linh trả lời: "Chính là không được can thiệp vào những chuyện chưa lập hồ sơ..."


"Cái quy định quỷ quái gì vậy chứ?"


"Khả năng của UIT là vô hạn, bọn họ sợ chúng tôi dùng năng lực đó làm ảnh hưởng đến người khác... Thế nên..."


Ái Mỹ day day hai vầng thái dương giải thích, thế nhưng Tô Kim Ảnh vẫn cảm thấy cái quy định ngầm gì đó rất không thuyết phục.


"Tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ theo lời tôi mà làm."


Phan Lập Văn chắc nịch nói, điều này khiến Hồ Trọng Nhân không đồng tình cho lắm, cốt cũng là vì hắn quan tâm đến sự nghiệp của anh nhiều hơn, trước kia anh đã từng phạm quy định, cũng từng bị cảnh cáo rồi, nếu như còn tái phạm thêm lần nữa e là anh sẽ bị sa thải.


Ai trong tổ UIT đều biết, thế nên họ mới do dự.


Phan Lập Văn nở nụ cười đáng tin nói với họ: "Nghe lời tôi, tôi sẽ không bị gì đâu."


Viên Mạnh Linh lắc đầu: "Không..."


"Vậy cậu muốn rời bỏ tôi sao?"


"Không muốn..."


"Được rồi! Vậy thì nghe theo chỉ thị của tôi."


"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.