Đêm trăng không tròn treo giữa bầu trời không có sao, một mảng đen kịt hôn ám đầy sợ hãi.
Ở trong ngôi nhà hoang người phụ nữ đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, sốt ruột đến độ hai tay run bần bật. Lúc này bên ngoài nhảy đến một bóng người.
Người phụ nữ lập tức vội vàng hỏi: "Sao rồi? Thành công chứ?"
Bóng đen trả lời, là giọng nam: "Xin... Xin lỗi chị... Em thất bại rồi."
Người phụ nữ vừa sợ vừa tức, liền tát bạt tay lên mặt người đó: "Nhờ mày làm chút chuyện cũng không xong!"
"Em xin lỗi, tà thuật của em chỉ kịp giúp em nhảy xuống lầu, chạy đến đây báo tin cho chị... Có người vào phòng quản lý điều tra..."
"Có người điều tra? Là ai?"
"Hai người đàn ông lạ mặt..." Người nọ nhỏ giọng.
Nhưng chưa nói hết câu thì bị người phụ nữ giáng thêm một bạt tay, cô ta đay nghiến: "Mày đúng là đồ vô dụng! Làm hỏng chuyện của tao rồi, mày có biết tương lai của tao sẽ bị hủy hoại thế nào không? Cút đi cho khuất mắt tao!"
"Chị..."
"Cút! Hay muốn tao nói lại cho bố mẹ?"
Người nọ liền đi mất.
Cô ta đạp đi cái ghế hư nằm dưới đất, sau đó móc điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia là giọng một cô gái trẻ trung
"Có phải cô giúp tôi giết chết Hàn Tử Vi rồi phải không?"
"Xin lỗi cô Lý, chúng tôi thất bại lần này rồi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ thử lại lần nữa, nhất định thành công."
"Vậy... Vậy nhờ cô... Nhớ là giữ kín bí mật giúp tôi."
Người phụ nữ cúp máy, ánh mắt tàn độc nhìn lên ánh trăng mờ nhạt.
______________________________________
Trở về cục điều tra đặc biệt, Viên Mạnh Linh tỉ mỉ báo cáo lại toàn bộ quá trình điều tra, ngay cả tay bị thương cũng có giải thích, thế nhưng có một số chi tiết nên giữ bí mật thì tốt hơn.
Tỉ như cậu bị té kéo hắn đè lên người, sau đó còn bị hắn ôm, Viên Mạnh Linh cảm thấy sự tình này nếu nói ra sẽ gây hiểu lầm.
Tô Kim Ảnh thì nằm dài trên sô pha, vừa biếng nhác vừa tự nhiên như ở nhà. Thời điểm họ trở về đã là nửa đêm, thế nên văn phòng làm việc chỉ có bốn người Phan Lập Văn, Hồ Trọng Nhân, Viên Mạnh Linh và hắn.
Phan Lập Văn gãi cằm: "Xem ra phải điều tra theo hướng của hai người, cậu có nghi ngờ ai không?"
Viên Mạnh Linh không hiểu rõ lắm về giới giải trí, cậu thở dài lắc đầu rồi liếc nhìn về phía Tô Kim Ảnh đang nằm thảnh thơi kia.
Phan Lập Văn hiểu rõ bèn lên tiếng hỏi: "Sếp Tô, ý anh thế nào?"
Tô Kim Ảnh liền hứng khởi ngồi bật dậy, vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đến lượt tôi."
"Được được, tôi xin rửa tay lắng nghe cao kiến của anh."
"Là thế này, trong công ty Phú Hoa hằng năm tuyển về không ít gà mới, Cece là một trong số những người lọt vào mắt xanh của vị đạo diễn Trần Đức, từ diễn viên quần chúng trở thành nữ minh tinh nổi tiếng, cùng thời với cô còn có Hàn Tử Vi."
Hắn dừng lại, giở ra vẻ mặt lưu manh với Viên Mạnh Linh, hắn vờ ho khan vài tiếng: "Ai cha! Sao cổ họng vừa khô vừa khát thế này."
Viên Mạnh Linh mím môi cố áp chế cơn giận trong bụng, tự giác đi rót ly nước lọc đưa cho hắn.
Lúc đưa ly nước, hắn cố tính chạm vào mu bàn tay của cậu. Viên Mạnh Linh giật mình rút lại, xấu hổ quay mặt đi.
"Anh... Nói tiếp đi."
"Sau khi Hàn Tử Vi và Cece gia nhập công ty Phú Hoa, địa vị của họ càng trở nên cách biệt, một người là trời một người là vực. Cece thì bị dính vào scandal với đạo diễn Lý Tống, sự nghiệp càng ngày càng đi xuống, còn Hàn Tử Vi thì lại khác giữ được danh hiệu ngọc nữ nên càng ngày càng nổi tiếng. Không ngờ rằng gần đây đạo diễn Lý Tống mở casting cho bộ phim Tình Yêu Hoàn Mỹ, Cece và Hàn Tử Vi cùng vài nữ minh tinh của Phú Hoa tranh giành rất kịch liệt. Kết quả là Hàn Tử Vi nhận được giải, còn Cece thì chết thảm. Trong lúc bọn tôi đột nhập công ty Phú Hoa, liền phát hiện hung thủ lần nữa muốn hạ độc thủ với Hàn Tử Vi. Theo như suy đoán của tôi, hung thủ có hai khả năng như sao, một là nữ minh tinh nào đó muốn tranh vị vai diễn, hai là hung thủ có liên quan đến vị đạo diễn kia."
Nói xong, hắn đặt ly nước lên bàn, chờ đợi câu trả lời của Phan Lập Văn.
Sếp Phan lại nhìn sang Hồ Trọng Nhân, hắn đang chăm chú bấm điện thoại liền ngơ ngác:" Cái gì vậy?"
"Cậu có nghe sếp Tô nói gì không đó?" Trên đầu Phan Lập Văn là hắc tuyến dày đặc.
Hồ Trọng Nhân cười gượng ném điện thoại sang một bên, vèo một cái liền đến ngồi cạnh sếp Phan, vẻ mặt nghiêm túc: "Thật ra thì hai khả năng trên đều có thể xảy ra, nhưng có một vấn đề ở cách nghĩ thứ nhất, nếu vì tranh vai diễn mà giết người thì vì sao nạn nhân là Cece mà không phải Hàn Tử Vi đã nhận được vai?"
Phan Lập Văn gật đầu đồng tình: "Thế nên khả năng thứ hai lại cao hơn."
Viên Mạnh Linh rất nhanh trí, liền nhanh chóng chuẩn bị rời đi: "Vậy em sẽ điều tra phía Lý Tống."
Tô Kim Ảnh vội cản cậu lại: "Bây giờ đã khuya rồi, còn điều tra cái gì? Hay là nghỉ ngơi đi, sáng mai thức sớm đến phim trường."
"Ừm... Vậy cũng được, anh về đi."
Viên Mạnh Linh thở phào, tưởng rằng sẽ đuổi được người nọ, nhưng hồi lâu vẫn không thấy hắn rời đi.
"Sao anh chưa về?"
Tô Kim Ảnh cười thân thiện: "Nhà tôi ở xa, lái xe cũng mất một tiếng mấy. Hay là tôi ở chung phòng với cậu đi."
Nói xong hắn nhìn đến dãy phòng riêng kia.
Viên Mạnh Linh muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhìn có vẻ thành thật đó nên không nỡ từ chối.
Cậu dẫn hắn vào căn phòng màu xanh da trời, bên trong cũng khá là rộng rãi, đủ cho một cái giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn làm việc và nhà vệ sinh. Trông không khác khách sạn hạng vừa là mấy.
Tô Kim Ảnh ồ một cái, sau đó không khách sáo mà cởi đồ ra rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa, hắn bên trong nói vọng ra: "Mạnh Linh, cậu cho tôi mượn khăn tắm với bộ đồ ngủ nha."
Viên Mạnh Linh bị phủ đầu, phùng má đi chuẩn bị rồi gõ cửa: "Lấy nè."
Hắn không biết cái gì gọi là xấu hổ, cứ thế mở toang cửa, cơ thể trần chụi hoàn toàng phơi bày trước mặt cậu.
Việ Mạnh Linh lập tức cúi đầu, chỉ dám nhìn đến bàn chân hắn, hai tay run rẩy đưa đồ.
Giọng cười trầm thấp vang lên trên đầu cậu: "Ồ! Không ngờ da mặt cậu mỏng như vậy, đều là đàn ông với nhau cả mà xấu hổ cái gì?"
"Anh... Anh đóng cửa đi tắm đi!"
Mặt Viên Mạnh Linh đỏ như trái cà chín, cậu nhét đồ vào người hắn rồi chạy nằm sấp lên giường.
Viên Mạnh Linh khoái chí đóng cửa nhà tắm, xem ra hắn có cách để chỉnh lại thằng nhóc gan to này rồi.
Nửa tiếng sau, hắn rời khỏi phòng tắm, bộ đồ ngủ mà cậu đưa cho chỉ vỏn vẹn là một cái áo khoác ngủ dành cho nam, hắn chỉ buộc dây hờ hững để cổ áo mở xòe, lộ ra khuôn ngực săn chắc cùng làn da bánh mật.
Hắn vừa dùng khăn lau đầu vừa bước đến bên giường, có vài giọt nước rơi trê cổ áo, chạm vào khe ngực mà trượt xuống.
Lúc này hắn mới phát hiện thì ra cậu đã ngủ rồi, trên người còn mặc bộ đồ cũ từ sáng.
Tô Kim Ảnh bật cười ném khăn lên người cậu, Viên Mạnh Linh chỉ phát ra âm thanh ở cổ một tiếng rồi kéo cái khăn sang một bên.
Hắn nghiến răng, đúng là con sâu lười mà, đến cả bộ dạng ngủ cũng giống heo con.
Tô Kim Ảnh không nói không rằng mà nhảy lên giường, hai tay hai chân giang rộng đè lên Viên Mạnh Linh khiến cậu vừa hoảng vừa đau mà hét lên.
"Anh làm gì vậy?"
"Nằm ngủ."
"Ngủ sao lại... Sao lại đè tôi?"
Hắn híp mắt hề hề cười, cổ áo rộng hở ra tới bụng, tóc hắn vẫn ướt để vài giọt rơi lên mặt cậu.
Cậu mặt và cổ đề đỏ ửng như tôm luộc, vội vàng đẩy hắn ra.
Nhìn cậu trở nên bức bối hắn thấy rất thỏa mãn, không chọc cậu nữa mà nằm sang một bên kéo chăn lên đắp.
Viên Mạnh Linh ngại ngùng nhíc ra xa hắn rồi dùng gối ôm đặt ở giữa, bản thân cảnh giác cuộn người mà ngủ.
Hắn ha ha cười ném phần chăn còn lại lên người cậu: "Chưa thấy ai ngốc như cậu."
"Ngủ đi..."
"Ừm."