Trầm Ninh nhún vai, "Đây có thể hiểu được, bây giờ cậu đã là "phụ nữ có thai"!"
Lãnh Tiểu Dã cầm lấy bịch bánh quy, nhét một miếng vào miệng, "Cũng sắp bảy giờ rồi, mẹ tớ sẽ khôngvề đâu, mà ba cậu cũng chưa tới, xem ra, hai chúng ta đành phải tự giải quyết bữa tối thôi!"
Trầm Ninh đặt quyển sách xuống, "Vừa rồi tớ thấy trong tủ lạnh vẫn còn mỳ sợi và sủi cảo đông lạnh, cậu muốn ăn cái gì?"
"Cậu tha cho tớ đi, đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi, mà tớ vẫn chưa ăn được một bữa đàng hoàng!" Lãnh Tiểu Dã xoay người nằm xuống giường, "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, ngoài cửa khu biệt thự có một quán thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, mới nghĩ thôi mà đã chảy nước miếng rồi."
Trầm Ninh khép sách lại, "Phụ nữ có thai không nên ăn nhiều đồ nướng như vậy."
Lãnh Tiểu Dã lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra, đôi mắt to trừng lên nhìn Trầm Ninh, "Trầm Ninh, cậu đang ép tớ tuyệt giao với cậu đúng không?"
Trầm Ninh cười nhạt, đứng lên, "đi, tớ mời cậu!"
Lãnh Tiểu dã mặt mày hớn hở, "Chuyện này thì còn tạm được!"
Hai người cùng nhau đứng dậy, đi vài bước, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dừng chân, xoay người cầm lấy máy tính bảng.
"Sao, sao cậu phải sợ anh ta tới đây?"
"Đề phòng vẫn tốt hơn!" Lãnh Tiểu Dã đưa máy tính cho Trầm Ninh, khoác áo vào, "Chúng ta không thể coi thường kẻ địch được!"
Lấy lại máy tính trong tay Trầm Ninh, cô dứt khoát mở lên, đi vào phần mềm định vị, chọn "Định vị lại".
Bản đồ tự động theo dỗi, điểm đỏ nhanh chóng chạy đi hướng khác, sau đó rơi vào một vị trí.
Lãnh Tiểu Dã tập trung nhìn, phun ra một câu trách móc.
"Có nhầm không vậy, Trầm Ninh, miệng cậu đúng là miệng quạ mà!"
Trầm Ninh nghi ngờ, nhìn bản đồ lần nữa, "không phải phần mềm này có vấn đề đó chứ, sao anh ta lại biết nhà cậu ở chỗ này vậy?"
Lãnh Tiểu Dã phóng to bản đồ, nhìn điểm đỏ không ngừng lóe lên ở ven đường.
"Làm sao mà tớ biết được, nhưng phần mềm này không thể có vấn đề được, hơn nữa, biết anh ta đangở đâu cũng không quan trọng!" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Điều quan trọng nhất là... Rốt cuộc anh ta tới đây làm gì?
Điểm đỏ luôn đứng yên một chỗ, không di chuyển.
Đây không phải là tác phong làm việc của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Dựa theo tính cách của anh, chắc không phải là tới bắt cô đó chứ?!