Bị Ahn Yo Na dắt đi dạo một vòng trung tâm mua sắm dưới lòng đất,ở thời điểm cô mệt chết,muốn kéo cô nàng đang cầm kem bên cạnh đi thang máy trở lại mặt đất thì:
“Oa!” Bỗng nhiên hắn dừng chân.
Cô nhìn theo tầm mắt của hắn,một bức áp phích tuyên truyền lớn dán trên tường trung tâm thương mại.
“Nhóm nhạc nam Hàn Quốc mới nổi tiếng -- Rocking!!!”
“Oa!!!Thật đẹp trai a!!!” Ahn Yo Na hưng phấn chạy lên trước.
Cô run rẩy khóe miệng nhìn mấy anh chàng tạo hình chẳng ra sao trên tấm áp phích,đầu đầy hắc tuyến theo sau.
“Thế nào, cô cảm thấy anh nào đẹp trai nhất?!” Yo Na quay đầu kéo tay cô.
“……”
Cô có thể nói, mấy anh chàng này, cô một chút cũng không thấy thích hợp với danh hiệu “soái” không?!
Phức tạp nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của Yo Na,cô đành tùy tiện chỉ một người.
“Hắn”.
“Nha nha!!!” Yo Na kích động ôm lấy cô, “Suy nghĩ của chúng ta thật giống nhau!!!”
“…..” Cô có thế hối hận không?!Cô lặng lẽ rơi lệ.
“Tôi quyết định!!!” Hắn buông tay cô ra,hai tay nắm chặt,biểu cảm chân thành tha thiết nhìn bức áp phích.
“?”
“Tôi muốn làm fan cuồng của các anh!!!”
“…..”
Cuối cùng, phương thức từ biệt với Yo Na,có chúc đặc biệt.
Sau khi trịnh trọng nói ra lời tuyên thệ,Yo Na tựa như đánh máu gà bước về phía áp phích. Kết quả không cẩn thận chân trái quấn vào chân phải,thảm thiết tạo thành hình chữ “Đại”, té lăn quay ra đất.
“…..” Này sao lại ngã rồi?!
Cuống quýt kéo hắn nằm xuống băng ghế dài gần đó,cô lục túi tìm được di động của hắn.
“Này,xin hỏi có phải là An trưởng phòng không?”
“….Cô là?”
“A. Tôi là…Tôi là bạn của Se Ki,Sulli An,lần trước chúng ta đã gặp nhau”.
“…An tiểu thư,xin hỏi,có chuyện gì sao?...Đây hình như là điện thoại của thiếu gia”.
“A…Ai u,tôi cũng không biết nói như thế nào,dù sao tình huống hiện tại,có chút phức tạp….”
Sau khi khó khăn giải thích tình huống hiện tại với An trưởng phòng, An trưởng phòng liền lái xe đến địa điểm mà cô báo.
Ngồi ở băng ghế đợi nửa giờ,một chiếc Bingley màu đen dừng trước mặt bọn cô.
An trưởng phòng mở cửa xe ra ngoài,vội vội vàng vàng đi tới băng ghế.
Cô cuống quýt đứng dậy cúi người chào y,y cũng hướng cô trả lễ, sau đó đem Cha Do Hyun đang mê man đặt vào trong xe.
“Kia,tôi đi trước” Cô thấy đã không còn chuyện của mình,liền xấu hổ vẫy tay nói lời từ biệt với An trưởng phòng.
Vừa mới xoay người,liền nghe thấy An trưởng phòng ở phía sau cô nói “Hôm nay đã phiền toái An tiểu thư,để tôi đưa cô về”.
Ngồi ở ghế phó lái trên chiếc Bingley,cô có chút bất an cầm lấy dây an toàn,cẩn thận dùng dư quang đánh giá An trưởng phòng lái xe bên cạnh.
“An tiểu thư có gì muốn nói với tôi sao?” An trưởng phòng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái,nói.
“Nha….Ân.Cái kia,hôm nay không phải tôi cố ý muốn gặp anh ta,anh không cần hiểu lầm” Nhớ tới lần trước ở quán cà phê y muốn cô không lại cùng Shin Se Ki gặp mặt,cô sợ y hiểu lầm,mở miệng giải thích với y.
“Vừa rồi trong điện thoại An tiểu thư đã nói rõ tình huống với tôi, tôi sẽ không hiểu lầm cô.Huống chi hôm nay ít nhiều cũng nhờ có tiểu thư,bằng không,sẽ đại loạn. Thật sự là cảm ơn”.
“Không có không có,cũng không giúp được gì,anh đừng khách khí!!” Cô khoát tay với hắn.
Chang Geum còn chưa trở về.
Tùy tiện ném chìa khóa trên tủ giày ở cửa ra vào,cô xoa bả vai đau nhức đi vào bếp, cầm chai Coca trong tủ lạnh mở ra.
Lê bước chân trở về phòng, ném túi xách ở bên giường,cô ngồi vào ghế tựa ở bàn học,cầm Coca ngẩn người nhìn kính râm đặt trên bàn.
Hôm nay đối phó với Yo Na thật sự là mệt mỏi,cô đặt lon Coca uống dở trên bàn,đi đến trên giường nặng nề ngủ.
“Này, chơi với tôi đi”.
Trong mộng,Shin Se Ki mặc áo len cổ cao cùng với áo bành tô màu đỏ,khóe môi cười cười đeo kính râm lên mặt cô.
Cô bị hắn nắm tay đưa đến khu vui chơi, các cô cùng nhau ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ.
Tiếng nhạc nhu hòa lãng mạn vang lên,vòng xoay ngựa gỗ chậm rãi chuyển động lên xuống,cô cười giang rộng hai tay,dưới ánh đèn lấp lánh,cô quay đầu nhìn Shin Se Ki.
“Cô…là ai?”
Hắn lại biến thành Cha Do Hyun áo mũ chỉnh tề.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn một bộ dạng mờ mịt,trong lúc nhất thời không biết ứng đối thế nào.
“Không phải đã nói sao,không cần lại cùng Shin Se Ki gặp mặt,hắn chỉ là một nhân cách phân liệt thôi” An trưởng phòng đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô,nhíu mày không kiên nhẫn nhìn cô.
“Băng đô của cô thật đẹp a, cho tôi đi!”
Đang lúc cô ngây người nhìn An trưởng phòng,Ahn Yo Na mặc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt xuất hiện đoạt lấy băng đô hình nơ con bướm trên đầu cô.
Sau đó, trước mắt cô đồng thời xuất hiện một Shin Se Ki kẻ mắt tà mị phóng đãng không kiềm chế được; một công tử Cha Do Hyun để tóc mái vô tội thiện lương thân sĩ; một thiếu nữ Ahn Yo Na bất lương cướp băng đô của cô đeo lên đầu soi gương cảm thán “Thật đáng yêu”.
“Leng keng~” Âm thanh báo tin nhắn vang lên kéo cô khỏi giấc mộng,mở to hai mắt kinh ngạc nhìn ánh sáng mỏng manh màu hồng đào phát ra từ điện thoại di động trong bóng đêm.
Xoa tóc chống tay ngồi dậy,tựa vào thành giường lấy di động mở ra.
“Đêm nay tớ không về nhà ~ cậu hiểu chứ ~ tớ sắp sửa trải qua chuyện quan trọng nhất cuộc đời này nha~ ~ --Chang Geum”.
“Hô~~” Cô khép di động lại thở dài một hơi, “Cái gì a.Đúng là không có nhân tính! Mới rơi vào bể tình bao lâu a!”
Nhớ tới giậc mộng vừa rồi,cô nhíu nhíu mày,sau đó xuống giường,lấy áo ngủ trong tủ đi vào toilet tắm rửa.
Hai tháng sau, cô lại nhân được tin nhắn của Shin Se Ki.
Nước Mĩ lúc này đã sang xuân,rốt cục không cần mặc áo bông mập mạp lắc lư trên đường nữa.
Nhìn tin nhắn trên màn hình di động,cô không khỏi ngẩn người.
“Tan học đến ‘Ronan’, tôi đưa em đi ngắm cảnh đẹp - Shin Se Ki ”.
Đã lâu cô không nhìn thấy hắn,làm sao hắn lại xuất hiện?
“Này,cậu nghĩ đi đâu vậy?” Chang Geum dùng cánh tay huých huých cô, “Giáo sư đã nhìn chỗ cậu ba lần rồi a!”
“Không có gì ” Cô lấy lại tinh thần,tắt di động nhét vào trong túi sách.
Muốn đi sao?Nhưng mà, An trưởng phòng đã nói rõ quan hệ giữa cô với hắn phải dừng lại ở đây.
Không đi sao?Nhưng mà, chính mình rõ ràng cũng rất muốn đến gặp hắn a.
Quên đi! Vẫn là đi thôi!!Dù sao…Dù sao cũng phải đem kính râm trả lại hắn a.
Nghĩ đến đây, cô mím môi nắm tay, kiên định nhìn về phía trước.
“Ok,Sulli”Trên bục giáo sư vật lí cười vẫy vẫy tay với cô, “You to answer this question” (Em hãy trả lời cây hỏi này).
“You seem to be so sure!” (Nhìn em có vẻ chắc chắn)
Ai a??!
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn giáo sư đang nở nụ cười như gió xuân ấm áp trên bục,cứng ngắc nhìn những thứ loạn thất bát tao trên bảng đen,sau đó nghiêng đầu nhìn Chang Geum,ý đồ cầu cứu.
Nhưng mà! Uy! Biểu cảm sùng bái này của cậu là có ý tứ gì!!!
Mặt mày xám tro trở về nhà,tìm trong tủ quần áo chiếc váy ngắn dài tay màu hồng phấn phối với chiếc quần màu trắng bó sát người,lại lấy chiếc mũ len lông cừu màu trắng trong tủ của Chang Geum ra đội.Ngồi ở trước gương trang điểm nhẹ cho chính mình, cô cười cười với người trong gương,sau đó đem kính râm trên bàn bỏ vào trong túi, nhanh chóng lao ra khỏi nhà.
Ở cửa “Ronan” đợi hai giờ,tuy rằng đã là mùa xuân,nhưng trong không khí vẫn xen lẫn gió lạnh nhè nhẹ như trước.Ôm cánh tay nhíu mày nhìn bốn phía,vẫn không thấy bóng dáng Shin Se Ki,không hiểu sao cô cảm thấy có chút bị đùa giỡn cùng phẫn nộ,nhưng cũng lóe lên một tia mất mát.
Màn đêm buông xuống, “Ronan” bắt đầu buôn bán,đại thúc mặt than đi vào trong cùng với một đám khách nhân,sau đó bất chợt nghiêng đầu nhìn cô đang đứng ở cửa.
Trời bắt đầu mưa nhỏ,sau đó hạt mưa rơi xuống ngày càng lớn.
Cô đem túi xách che trên đầu,tìm một mái hiên để trú mưa.Mở di động ra nhìn thời gian,đã đứng ngốc ở chỗ này đợi hơn bốn giờ. Cô mở danh bạ ra, dừng ở tên Shin Se Ki một chút,lại vẫn nhịn xuống không có ấn gọi. Vốn muốn điện cho Chang Geum để cô nàng đến đón cô,vừa định ấn gọi,lại nhớ tới hôm nay Chang Geum cùng bạn trai đến thành phố bên cạnh xem biểu diễn,hẳn là không tới được. Đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất,cô dựa vào tường ngồi xổm xuống, chôn đầu vào trong đầu gối nức nở khóc.
Mưa trên đầu bị một chiếc ô chắn đi,cô ngẩng đầu nhìn lên,là đại thúc mặt than ở cửa “Ronan”.
Mặt hắn không biểu cảm như trước,nhìn cô ngồi xổm ở đó không phản ứng,đưa tay nhấc cô lên,sau đó đem ô nhét vào trong tay cô,bước nhanh chạy về phía cửa
“Ronan”.
“I’ll come back tomorrow” (Tôi sẽ trở lại vào ngày mai) Giơ ô đi đến trước mặt đại thúc, “Will give you umbrella” (Sẽ trả lại chiếc ô cho chú).
Đại thúc nhìn cô,gật gật đầu.
“Thank you, good bye” (Cảm ơn chú,tạm biệt) Nói tạm biệt với đại thúc,cô một đường chạy chậm trở về nhà.
Shin Se Ki! Lại tin tưởng anh! Cô chính là một đứa ngốc không hơn không kém!!!!