Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 60



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười

Hai ngày nay An Diệc Tĩnh hiếm khi được có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều đi theo sau mông Lâm Nhiên, nếu không thì sẽ bị Lâm Tâm gọi ra ngoài tán gẫu, tóm lại cuộc sống bản thân trôi qua phóng khoáng thế này khiến cô thật sự có suy nghĩ không muốn ở lại Giới Giải Trí nữa.

Mà so với An Diệc Tĩnh tùy tiện, Thẩm Thanh lại lo lắng đến sắp bệnh, từ ngày biết An Diệc Tĩnh có người trong lòng, mỗi ngày cảm xúc đều không tốt, chỉ sợ bản thân không cẩn thận ngăn chặn thì ảnh chụp trộm của vị Đại Minh Tinh này sẽ tràn ra ngoài, vậy thì sẽ không ổn

Nhưng mà, ngàn tính vạn tính, lại tính sai sự cường đại của fan, lại một lần nữa Weibo bùng nổ, An Diệc Tĩnh lại thành công lên hot search lần nữa.

Mà Thẩm Thanh sứt đầu mẻ trán như thế nhưng lại không tìm được An Diệc Tĩnh, gấp như kiến bò trên chảo nóng,d+đ-l!q^đ nha đầu này thật sự chưa ngày nào khiến cô bớt lo, vừa ra cửa đã bị fan nhận ra, trước đây tài cải trang của cô ấy vô cùng tài giỏi, tại sao bây giờ lại bị chụp được đây? Quan trọng nhất là, bên cạnh lại có một người đàn ông tuy không nhìn rõ mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra hai người mười ngón tay đan xen nhau bộ dáng vô cùng thân mật.

Cố tình lại không tìm được An Diệc Tĩnh, muốn trước tiên tìm ra biện pháp ngăn cản nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp nào.

Weibo của An Diệc Tĩnh lại lần nữa thất thủ, nói gì cũng có, khen chê lẫn suy đoán.

Mà lúc này, An Diệc Tĩnh lại đang phơi nắng trong vườn hoa nhà Lâm Tâm, Lâm Tâm thì đang chuẩn bị bánh ngọt ở phòng bếp, để cho cô chờ, hai đứa bé đã đến trường, trong nhà cũng coi như thanh tịnh.

Mà Lương Thiển lại không hợp thời xuất hiện.

"Cô vẫn rất thoải mái." Lương Thiển đứng trước mặt An Diệc Tĩnh trong lời nói đầy vẻ trêu chọc.

An Diệc Tĩnh đối với sự xuất hiện của Lương Thiển đã có sức miễn dịch, không hề sợ sệt giống như trước đây, cô ngẩng đầu lên nhìn Lương Thiển: "Vẫn còn tốt, cô tìm tôi có chuyện gì à?"

"Ừ." Lương Thiển gật đầu.

"Chuyện gì?"

"Cô có từng đến chùa chưa?" Lương Thiển hỏi.

An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển, cười nhạt, trả lời: "Dĩ nhiên, ai mà chưa từng đến chùa."

Lương Thiển lắc đầu: "Không phải ý này, ý của ta là chỗ đó giống như một gian phòng, nhưng bài trí bên trong lại giống ở chùa."

"Tôi chưa từng đến nơi như vậy" An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, quả thật không có, cho nên lần nữa khẳng định: "Không có, tôi khẳng định."

"Thật sự không có?" Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, vẻ mặt không giống thường ngày, rất nghiêm túc.

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Ừ, dù là khi quay phim cũng chưa từng xuất hiện bối cảnh như cô nói, tôi khẳng định không có."

Lương Thiển trầm mặc, không biết lại đang suy nghĩ gì.

Thấy Lương Thiển khác thường như thế, An Diệc Tĩnh mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy?"

"Gần đây tôi có cảm giác rất bất thường, trong đầu rất loạn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện rất nhiều hình ảnh vỡ vụn, giống như ngôi chùa tôi nói với cô chính là không giải thích được xuất hiện trong đầu, nhưng khi nghĩ lại, đầu lại giống như muốn nứt ra vậy đau muốn chết." Vẻ mặt Lương Thiển nghiêm túc, tuyệt đối không phải chỉ muốn trêu đùa An Diệc Tĩnh.

"Nếu xuất hiện trong đầu cô, tại sao lại đến hỏi tôi?"

"Tôi sợ nơi đó là khi tôi còn ở trong thân thể cô cô đã đi qua, nhưng nghe cô nói vậy, vậy đó là nơi tôi từng đi qua khi còn sống."

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Có gì kỳ quái, khi còn sống cô hẳn là sẽ đi qua rất nhiều nơi, tại sao lại khẩn trương như vậy?"

Lương Thiển thở dài, nói: "Không phải khẩn trương, mà là tim đập nhanh, vừa nghĩ tới chỗ đó lại cảm thấy vô cùng âm lãnh cùng đáng sợ, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy."

"Lương Thiển." Đột nhiên hai mắt An Diệc Tĩnh tỏa sáng, nói: "Có phải cô muốn đầu thai hay không, cho nên mới như vậy."

Lương Thiển nhìn An Diệc Tĩnh, thật ra bản thân cũng không rõ ràng lắm: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi lại cảm thấy đây không phải là cảm giác muốn đầu thai, mà là cảm giác khác."

"Cảm giác gì?" An Diệc Tĩnh hỏi.

"Tôi không biết." Trên mặt Lương Thiển hoang mang.

An Diệc Tĩnh cười với Lương Thiển, nói: "Chấp niệm của cô là Lâm Nhiên, cho nên mới không đầu thai được, bằng không tôi để cô nói chuyện rõ ràng với anh ấy, vậy thì cô sẽ an tâm thôi"

"Cô thật lòng?" Trước đây Lương Thiển đã sớm biết An Diệc Tĩnh này chính là một vò dấm chua, lúc nào cũng sợ Lâm Nhiên biết mình đã từng thích anh, sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi?

"Ừ, kéo dài thế này cũng không phải biện pháp, mặc dù trong lòng cũng có chút không muốn, nhưng dù sao thì tôi vẫn coi cô là bạn bè, nên giúp cô vậy."

"Cô. . . . ." Lương cười yếu ớt sắc mặt có chút cứng đờ, nhìn An Diệc Tĩnh: "Cô xem tôi là bạn bè?"

An Diệc Tĩnh khẽ ừ một tiếng, "Sao thế, người và quỷ thì không thể trở thành bạn được à?"

"Chỉ là có chút bất ngờ, cô rõ ràng không muốn gặp tôi, bây giờ lại nói như vậy."

"Đó là lúc đầu, bây giờ tôi cũng đã hiểu cô...cô cũng đã giúp tôi không ít lần, chẳng lẽ không phải bạn bè à?" An Diệc Tĩnh cười với Lương Thiển.

Lương Thiển dùng sức gật đầu, có chút nghẹn ngào: "Chuyện khi còn sống thì không nhớ được, sau khi chết lại có thể cùng một đại Minh Tinh trở thành bạn, cô nói xem có phải là tạo hóa trêu ngươi không?"

An Diệc Tĩnh nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn, lại nghe thấy giọng nói Lâm Tâm vang lên ở sau lưng: "Tĩnh Tĩnh, điện thoại của cô reo."

"Thật à?" An Diệc Tĩnh để điện thoại ở phòng khách, căn bản không nghe được, cô nhận lấy từ tay Lâm Tâm, nói: "Cám ơn."

"Ôi chao, bánh ngọt của tôi." Lâm Tâm chưa kịp nói lời nào đã vội vàng chạy vào phòng bếp đi.

An Diệc Tĩnh nhìn cuộc gọi đang hiển thị, quả nhiên rất nhiều, Thẩm Thanh, Tang Diệp dường như không ngừng xuất hiện trên màn hình, cô cười cười, Tang Diệp lại gọi đến.

Điện thoại được kết nối, An Diệc Tĩnh còn chưa kịp nói gì, giọng nói lo lắng của Tang Diệp đã vang lên: "Chị Tĩnh, rốt cuộc cũng liên lạc được với chị."

"Sao thế?" An Diệc Tĩnh nghe giọng Tang Diệp như sắp khóc, vội vàng ngồi dậy hỏi.

Điện thoại lập tức đổi giọng: "Sao vậy? Tại sao em không nhận điện thoại?"

Đây là giọng nói của Thẩm Thanh, An Diệc Tĩnh nhìn số điện thoại đang hiện rõ ràng là của Tang Diệp,dien-dan+le^quý(đôn vậy sao Thẩm Thanh cũng ở đây: "Không nghe thấy, em không phải cho Tang Diệp nghỉ ngơi à? Sao hai ngươi lại ở chung một chỗ?"

"Nghỉ ngơi?" Giọng Thẩm Thanh có chút nghiêm nghị: "Em còn muốn nghỉ ngơi?"

An Diệc Tĩnh nghe thấy không khỏi nhíu mi tâm, Thẩm Thanh luôn luôn khách khí với cô, giọng điệu này vừa nghe thì đã biết có chuyện.

"Xảy ra chuyện gì?" An Diệc Tĩnh hỏi.

Thẩm Thanh thở dài, lúc này mới nói: "Bảo em nên khiêm tốn một chút, tại sao lại để cho fan chụp được?"

"Chụp được cái gì?" An Diệc Tĩnh mờ mịt.

"Ảnh." Thẩm Thanh dừng một chút, tiếp tục: "Ảnh em và vị bạn trai kia mười ngón tay đan xem vô cùng thân mật"

"Không thể nào?" An Diệc Tĩnh còn có chút không tin.

Thẩm Thanh nghe giọng điệu không sao cả từ trong miệng An Diệc Tĩnh, giận đến mức đầu muốn bốc khói: "Tự mình lên mạng xem, chúc mừng em với bạn trai lên hot search, chị ngàn tính vạn tính lại tính sai sự lợi hại của fan hâm mộ em."

"Được rồi, để em xem một chút rồi nói tiếp."

"Bây giờ em đang ở đâu?" Thẩm Thanh hỏi.

"Ở một nơi mà chó săn hay fan đều không thể tìm ra."

An Diệc Tĩnh cúp điện thoại, lên mạng, Lương Thiển hỏi cô: "Sao thế?"

"Nghe nói chuyện của tôi và Lâm Nhiên bị lộ ra rồi." Vẻ mặt An Diệc Tĩnh lúc này vẫn như thường, không có chút khẩn trương nào.

"Cô giống như không sao cả." Lương Thiển nhìn ra.

An Diệc Tĩnh cười nhạt, nhìn Lương Thiển: "Sự nghiệp và Lâm Nhiên nếu như phải lựa chọn, tôi sẽ không chút do dự lựa chọn Lâm Nhiên."

"Cô thật sự rất yêu anh ấy."

"Có thể là do tôi lười đi, đã nhận định là anh ấy thì sẽ không thay đổi."

Lương Thiển cười yếu ớt: "Tôi đi đây."

"Ừ." An Diệc Tĩnh tùy ý vẫy tay.

Hot search trên Weibo quả nhiên bị An Diệc Tĩnh thống trị, #An Diệc Tĩnh tình yêu lộ ra ánh sáng ## An Diệc Tĩnh bạn trai ## An Diệc Tĩnh # chỉ cần là về An Diệc Tĩnh đều đồng loạt lên hot search, mở ảnh chụp ra, màu sắc trong mắt An Diệc Tĩnh sầm xuống, đây chính là ảnh hai người họ tản bộ ở thị trấn Cổ lúc trước, sao lại bị chụp được?

Lại mở ra phần bình luận, thật sự rất đặc sắc, phần lớn đều đang suy đoán thân phận của nam chính.

Nữ thần của ta là An Diệc Tĩnh: vé nam* của nữ thần nhìn qua không giống như là người trong vòng, không thấy rõ diện mạo, nhưng mà thoạt nhìn vóc dáng rất khá, chẳng lẽ là tổng giám đốc tập đoàn nào đó.

*vé nam (票看): một từ internet, có nghĩa là "bạn trai", một từ vựng internet bắt nguồn từ cách phát âm của từ "bạn trai" ở Đài Loan. "Vé" cũng có nghĩa là "vé, tiền giấy " ở Trung Quốc đại lục, do đó, "vé nam" đã trở thành một ý nghĩa tiềm ẩn để các cô gái dựa vào. Kiểu diễn đạt này thực chất là một thuật ngữ được các cô gái dùng để đùa với nhau, mang ý nghĩa chế giễu.

Nữ thần thẳng thắn đáp trả lại ta là An Diệc Tĩnh: nữ thần nhà cô có thể khiến cô thất vọng rồi, dù không thấy rõ diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn bộ quần áo kia thì biết không có khả năng là người có tiền rồi, ai, thưởng thức của nữ thần nhà cô thật đặc biệt.

Nữ thần của ta là An Diệc Tĩnh thẳng thắn đáp trả: thôi đi, bản thân Tĩnh Tĩnh nhà ta đã là người trong hào môn, chân ái mới là quan trọng nhất.

Nữ thần thẳng thắn đáp trả lại ta là An Diệc Tĩnh: fan não tàn thật đáng sợ, An Diệc Tĩnh là người trong hào môn? Ta cười.

Loli¬ta đáp trả thẳng thắn: thủy quân mau cút, đừng tưởng là ta không biết ngươi là fan nhà ai.

Thẳng thắn đáp lại Loli¬ta: ha ha, nói thật thì bị bôi đen, các ngươi cứ ôm người trong hào môn của các người đi, hẹn gặp lại.

. . . . . .

Kỳ thật vẫn còn rất nhiều bình luận, phần lớn là đều là tò mò về Lâm Nhiên, mà tâm tình của An Diệc Tĩnh bây giờ lại giống như đang xem kịch, thật sự bình tĩnh.

Bên kia, Lâm Nhiên đang ở trong đội điều tra, anh vốn có buổi diễn thuyết ở trường học cũ, vừa mới kết thúc đã bị Nhậm Tử Hâm gọi đến.

"Sao lại gấp gáp như vậy?" Lâm Nhiên hỏi Nhậm Tử Hâm.

Nhậm Tử Hâm đưa một sấp tài liệu cho anh, nói: "Lại phát hiện một cỗ thi thể."

Lâm Nhiên nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi trên tay, cuối cùng mới nói: "Thủ pháp này có phải là. . . . . ."

"Không sai, kiểu chết này hoàn toàn tương tự với cô gái được phát hiện trước đây, cũng giống với những người chết năm đó thầy tôi truy đuổi, hắn ta lại bắt đầu gây án."

"Ừ." Lâm Nhiên đặt tài liệu xuống, hỏi Nhậm Tử Hâm: "Lần này cần tôi làm gì?"

"Tạm thời vẫn chưa có đầu mối, chỉ là nhất định sẽ cần đến anh."

"Gần đây không có việc gì, có thể."

Nhậm Tử Hâm chăm chú nhìn Lâm Nhiên, nói: "Lâm Nhiên, tôi nhất định phải bắt được hắn."

"Nhất định có thể." Lâm Nhiên vỗ vỗ bả vai Nhậm Tử Hâm, cho cô khích lệ.

Lâm Nhiên rời khỏi cục cảnh sát, liền gọi điện thoại cho An Diệc Tĩnh: "Đang ở đâu?"

"Nhà chị anh." An Diệc Tĩnh vừa nhìn bánh ngọt với đủ hình dạng đang bày trên bàn, vừa nói với Lâm Nhiên: "Đang làm chuột bạch."

"Tốt như vậy." Lâm Nhiên vừa nghe thì cũng biết chuyện gì xảy ra, trước kia anh và Hứa Biệt cũng không ít lần bị Lâm Tâm hành hạ thế này, bây giờ bắt được An Diệc Tĩnh thì có thể bỏ qua cho cô à?

An Diệc Tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Tâm vẫn còn đang chơi đùa trong bếp, thoi thóp một hơi nói với Lâm Nhiên: "Cứu mạng."

Lâm Nhiên bất đắc dĩ cười cười: "Tuân lệnh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.