Vào ba giờ sáng, mọi thứ đang chìm trong giấc ngủ, tối đen như mực, gió trên núi thổi mạnh làm lá cây rung xào xạc, bụi cỏ lung lay, cờ đỏ bay phất phới, thổi cho các bọn nhỏ tiến vào giấc ngủ.
Trong không gian yên tĩnh đấy, một ngọn đèn nhẹ nhàng bỗng nhiên sáng lên.
Lâm Nhiên ngồi ở trên giường, cực kỳ giận dữ trừng mắt nhìn An Diệc Tĩnh, tức giận nhìn cô gầm nhẹ: "An Diệc Tĩnh, cô có bệnh à?"
"Tôi rất tốt." Khuôn mặt xinh đẹp của An Diệc Tĩnh nở nụ cười vui vẻ, đi từng bước một đến chỗ Lâm Nhiên, ánh mắt lấp lánh trong suốt lóe sáng: "Tốt không thể nào tốt hơn."
"Uống rượu?" Lâm Nhiên ngửi được mùi rượu trên người An Diệc Tĩnh, mặt còn ửng đỏ, ánh mắt rực rỡ lung linh, rõ ràng có vấn đề.
An Diệc Tĩnh đi đến, không chút kiêng kỵ ngồi ở mép giường, vẫn cười như cũ với Lâm Nhiên, ánh mắt lóe lên gật đầu, giọng nói không lạnh nhạt lười biếng như ban ngày mà vô cùng ngoan ngoãn còn có chút quyến rũ.
"Ừ, uống một chút."
Lâm Nhiên thu con dao quân đội trong tay lại, sau đó đưa tay đẩy cô gái đang ngồi ở mép giường ra, rồi nhảy xuống giường, xoay người kéo cánh tay nhấc cả người của An Diệc Tĩnh lên, trong bóng đêm đen kịt giọng nói do có chút bất ngờ mà hơi khàn khàn mất tự nhiên: "Uống say thì về ngủ đi, đừng đến chỗ này của tôi quấy rối."
"Nhưng tôi không say!" An Diệc Tĩnh nghịch ngợm quay người lại, giống như một bức tường mềm mại chắn trước mặt Lâm Nhiên, tiện thể muốn dán vào, lại bị Lâm Nhiên dùng ngón tay dí lên trán cô để ngăn cản, bắt buộc phải giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối giữa hai người.
"Cô muốn như thế nào?" Lâm Nhiên cảm thấy lúc này An Diệc Tĩnh rất khác thường, so với ban ngày đối địch với anh và bây giờ như hai người khác nhau.
Nói cô ấy say rượu nhưng nhìn vẫn còn tỉnh táo, còn nói cô ấy tỉnh táo lại rất bất thường, tóm lại là kỳ lạ, rất kỳ lạ.
An Diệc Tĩnh đưa tay kéo ngón trỏ trên trán, rồi xoay bàn tay để mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu hết xoa rồi nắn ngón tay anh, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: "Ô! Nhìn vẫn đẹp như vậy, tôi rất nhớ chúng."
Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh chơi đùa với tay của mình, lập tức rụt tay về như bị điện giật, anh âm thầm điều chỉnh hơi thở, cảm xúc dịu xuống chút ít, lúc này mới có thể bình tĩnh hỏi cô: "Cô vào bằng cách nào?"
An Diệc Tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên một lúc lâu, sau đó chuyển mắt đánh giá căn phòng này, cô nhìn một vòng rồi ngẩng đầu nhìn dây phơi quần áo phía trên, có một ít quần áo đã được giặt sạch phơi lên.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại một thứ trên dây phơi...... quần lót.
Cô xoay người ~ ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm chỗ nào đó của Lâm Nhiên......vui vẻ ra mặt: "Ô, xem ra nó cường tráng lên rất nhiều."
Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh nhìn một cách trắng trợn làm cả người không được tự nhiên, đôi mắt to kia ám chỉ không chút kiêng kị hay che giấu nào. Anh khẩn trương đi tới chỗ dây phơi lấy quần lót xuống rồi ném vào trong chậu giặt quần áo.
Xoay người, khoanh tay trước ngực, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Tôi hỏi cô vào bằng cách nào?"
"Đương nhiên là...đi vào."
"Cửa đã khóa, cô vào bằng cách nào?"
"Cửa không khóa."
"Không có khả năng."
An Diệc Tĩnh gật đầu khẳng định, vẻ mặt chân thành nói: "Thật sự không khóa."
Lâm Nhiên nghẹn lời, nhớ lại lúc đi ra ngoài cảnh cáo người phụ nữ này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, lúc về không nhớ rõ mình có khóa cửa hay không, nghĩ đến chuyện này, anh nhắm mắt lại cảm thấy rất phiền chán.
"Đi ra ngoài." Lâm Nhiên lạnh lùng nói.
An Diệc Tĩnh liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, khuôn mặt mềm mại quyến rũ, cười tươi rực rỡ nói: "Anh trở nên hung dữ hơn rồi."
Lâm Nhiên hít một hơi thật sâu, rồi kéo lấy An Diệc Tĩnh đẩy ra ngoài cửa, mở cửa phòng bên cạnh ra liếc mắt liền thấy ngay vỏ chai rượu trên bàn, không khỏi châm chọc cười, ném cô vào.
Trước khi ném xuống còn tức giận không thèm che giấu nói một câu: "Có năng lực như vậy, sao không uống đến chết đi."
"Anh sẽ luyến tiếc." Phía sau là nụ cười đắc ý của người phụ nữ.
Lâm Nhiên thấy vẻ mặt An Diệc Tĩnh như đã hiểu, thật sự không nói nên lời, đóng cửa lại, để cánh cửa ngăn cách hai người.
Anh xoay người đi về phòng mình khóa cửa lại, chắc chắn cửa không thể mở được nữa, mới nằm lại lên giường.
Nhưng, lật qua lật lại như thế nào cũng không ngủ được, anh chạm vào môi mình cảm giác mềm mại kia vẫn không mất đi, nếu anh đoán không nhầm, cô nàng kia thừa dịp đêm tối mượn rượu hôn anh.
Anh lại lật người, phiền muốn chết, bị trêu đùa một lần là đủ rồi, anh sẽ không bao giờ cho phép xảy ra lần thứ 2.
Ai biết được?
Lâm Nhiên vuốt ngực mình, nơi đó vẫn đang đập liên hồi.
Tiếng trái tim đập trong đêm, đêm không còn cô đơn, tim cũng không thể bình tĩnh.
Phòng bên cạnh, An Diệc Tĩnh cũng đang nằm trên giường, vừa cắn móng tay vừa cười một cách khó hiểu, mới đầu cô còn không chắn chắn, nhưng đến khi thực sự chạm vào rồi, mới xác định được mình lại có được thân thể này.
Cho dù chỉ vào buổi tối mà thôi, không sao, buổi tối thật đẹp!
"Lâm Nhiên, chúng ta hãy hoàn thành chuyện bảy năm trước chưa làm xong." Cô ngồi dậy nói với mình trong gương: "Em giúp anh, anh cũng nên giúp em, đúng không? Sao anh lại càng ngày càng đẹp hơn nhỉ?"
Bên kia, Lâm Nhiên hắt xì một cách khó hiểu.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, An Diệc Tĩnh từ từ mở mắt, xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu cũng rất đau, cô ngồi dậy, thấy bình rượu trên bàn, lúc này mới chán nản thở dài, không nên uống rượu làm bản thân như bị mất ngủ cả đêm.
Đương nhiên, một đêm này mất ngủ không chỉ có mình cô, Lâm Nhiên mở cửa ra với vẻ mặt mệt mỏi, vừa vặn gặp Ngô Kị đang đi lấy nước
Ngô Kị chỉ vào mắt của Lâm Nhiên, tiếp tục cười nói: "Rất hiếm khi thấy mắt anh có quầng thâm, hôm nay có thể thấy rồi, tối qua ngủ không ngon?"
Lâm Nhiên không nói nên lời, thầy Ngô này không hổ là giáo viên dạy ngữ văn.
"Két…" tiếng cánh cửa mở ra, An Diệc Tĩnh vừa đi ra vừa vặn cổ với vai.
"Chào buổi sáng cô An." Ngô Kị nhìn An Diệc Tĩnh, tóc cô hơi rối, trên khuôn mặt không chút phấn son có chút mệt mỏi, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, cả người lười biếng.
Dù vậy nhưng vẫn đẹp như cũ.
"Chào thầy Ngô." An Diệc Tĩnh vẫy tay với Ngô Kị xem như chào hỏi.
Lâm Nhiên nhìn Ngô Kị, lại nhìn An Diệc Tĩnh, đôi mắt người trước dán chặt vào người sau, mà người sau vẫn nghiễm nhiên anh có thể nhìn không cần khách khí.
"Thầy Ngô, buổi đọc sáng hôm nay là của thầy đúng không?" Anh đứng trước mặt Ngô Kị, thân hình cao lớn chặn ánh mắt của đối phương.
Ngô Kị chuyển ánh mắt lên người Lâm Nhiên gật đầu với anh, nói: "Đúng rồi, hôm nay đến lượt tôi."
Lâm Nhiên vừa lòng gật đầu nói với Ngô Kị: "Ồ, hình như sắp tới giờ rồi."
"À à, tôi phải nhanh lên mới được." Ngô Kị cầm bình nước, vừa bước nhanh vừa nói với Lâm Nhiên cùng An Diệc Tĩnh: "Cô An, Thầy Lâm lát nữa gặp lại nhé."
Sau khi Ngô Kị đi, Lâm Nhiên không tự chủ được mà nhìn An Diệc Tĩnh, đến lúc cô chuẩn bị về phòng mới gọi cô lại: "An Diệc Tĩnh."
An Diệc Tĩnh mắt nhắm mắt mở, xoay người hiển nhiên là có chút không vui nhìn Lâm Nhiên đang đi về phía cô, nói: "Thầy Lâm không phải sáng ra đã muốn dạy bảo tôi đấy chứ?"
"Tỉnh rượu rồi sao?" Giọng của Lâm Nhiên trầm thấp mà nhẹ nhàng, không hề phập phồng, tất nhiên là không phải quan tâm.
"Sao anh lại biết tôi uống rượu?" Dễ nhận thấy là An Diệc Tĩnh cảm thấy kỳ lạ, hôm nay Lâm Nhiên không xem thường cô, nhưng cô cũng biết cái giọng điệu đó cũng không phải quan tâm.
Hình như là...chất vấn.
Tuy nhiên, lúc cô nhìn Lâm Nhiên, vẫn thấy đối phương như bình thường, sao anh ta lại biết mình uống rượu? Thậm chí cô còn ngửi thử trên người mình, cũng không có mùi rượu mà.
Lâm Nhiên cười lạnh, "Cho nên cô không hề nhớ những việc cô làm tối hôm qua?"
An Diệc Tĩnh mở to mắt, nhìn Lâm Nhiên không giống như đang nói đùa, mà sao cô lại không có chút ấn tượng nào.
"Tôi?" An Diệc Tĩnh chỉ vào mình, có chút không thể tin được, nhưng trong nháy máy, cô phát hiện ra một vấn đề quan trọng, nếu phát bệnh thì thật sự có khả năng.
"Đúng vậy." Lâm Nhiên khoanh tay trước ngực, nhìn An Diệc Tĩnh, rồi phun ra một chữ: "cô."
An Diệc Tĩnh cảm giác như mình có hai cái đầu, sao cô có thể xông vào phòng người khác, quan trọng hơn nữa là phòng của cái người mặt lạnh này, làm cô không biết giải thích như thế nào?
"Thì đúng là tôi uống rượu, chuyện nhỏ thôi mà"
"Chuyện nhỏ?" Lâm Nhiên đến gần An Diệc Tĩnh, cúi mắt nhìn đối phương, châm chọc nói: "Vậy cô kéo tôi, sờ tôi, hôn tôi cũng là chuyện nhỏ?"
An Diệc Tĩnh thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, sao cô có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, đối tượng lại là người đàn ông nông thôn mà cô vẫn luôn coi thường.
"Tôi có sao?" Giờ phút này mà không giả ngu thì đến lúc nào?
"..." Lâm Nhiên cứ nhìn An Diệc Tĩnh mà không nói lời nào như vậy, ánh mắt sâu lắng như biển, dưới đáy mắt như có dòng nước xoáy muốn cuốn cô đi.
An Diệc Tĩnh vô thức hắng giọng, khí thế rõ ràng đã yếu đi, nhưng vẫn phải cố chống đỡ.
Cô nói: "Kỳ thật...... tôi bị mộng du."
Lâm Nhiên cong khóe miệng lên, thần sắc như thường, ý trên mặt kia rõ ràng muốn nói.