Ánh mặt trời buổi sáng phản chiếu tạo thành cảnh sắc tươi đẹp, như là những đứa trẻ tinh nghịch bày ra gương mặt tười cưởi, thoắt ẩn thoắt hiện, như có như không.
Lúc này Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh đang đối mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng, duy trì chiến thuật nhìn chằm chằm người kia.
Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi trên người cả hai, tình cảnh lúc này của hai người lại tạo thành cảnh đẹp khác, hình ảnh đơn giản mà đẹp như vậy không hề khiến người khác cảm thấy chói mắt, như chính hai người bọn họ vậy, nhìn thì trông thật đơn giản nhưng thực ra lại là bức tranh ẩn giấu ưu việt.
"Chào buổi sáng chị Tĩnh, chào buổi sáng thầy Lâm." Tang Diệp không biết đi ra lúc nào, vẫy tay chào hai người, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ, hai người này không phải sáng sớm đã cãi nhau đấy chứ?
Tất nhiên hai người thật sự không nghe thấy lời chào của Tang Diệp, vẫn không nhúc nhích nhìn đối phương, ai cũng không chịu nhượng bộ chút nào.
Một người vừa uể oải chột dạ, còn một người lại lạnh nhạt bức bách, giống như muốn nhìn thấy được đáp án trong mắt nhau, đáng tiếc không ai thành công cả.
Tang Diệp thở dài bất lực, Chị Tĩnh nhà cô từ trước đến nay không quan tâm tới bất cứ ai hay chuyện gì, người này trời có sập xuống cũng có thể đắp chăn mà ngủ, nghe thấy người khác nói xấu sau lưng hay nói những lời khó nghe cô đều xem như không nghe thấy, thậm chí còn đi tới cười với những người đó, rồi nói "mọi người cứ tiếp tục!", sau đó bỏ qua vẻ mặt đầy màu sắc của những người kia, rời đi.
Nhưng lúc này, kể cả Tang Diệp cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, từ hôm qua đến bây giờ, hai người cứ thấy mặt nhau liền có cảm giác không thể hợp nhau, còn được gọi là —— có thù oán từ kiếp trước.
Tang Diệp lại âm thầm thở dài, sau đó bước về phía hai người.
Cô nở nụ cười, rất sợ cảnh trước mắt này bị paparazzi chụp được thì không biết giấu ở đâu, rồi lại không biết sẽ bị viết thành cái gì mất, chị Tĩnh nhà cô bây giờ không thể bị bôi đen, nếu không thật sự sẽ thành cá muối, không lật được người.
Vì thế, cô bắt buộc phải phá vỡ không khí xấu hổ mà kỳ lạ này, đến bên cạnh An Diệc Tĩnh nói: "Chị Tĩnh, hôm nay chị còn phải dạy các bạn nhỏ học, đừng quên."
An Diệc Tĩnh lúc này mới chuyển sang nhìn Tang Diệp, hình như có vẻ thật sự đã quên: "Dạy học? Chị có lớp? Lớp nào?"
"Có ạ, chị Tĩnh, không phải chị quên rồi chứ?" Tang Diệp cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tổ tông An Diệc Tĩnh này, ngày hôm qua lúc nói đến dạy học còn vui mừng phấn chấn mà bây giờ lại hoàn toàn không nhớ rõ mình nói gì.
"Không quên." An Diệc Tĩnh lén lút nhìn Lâm Nhiên, tiếp tục nhìn Tang Diệp, hít sâu một hơi nói: "Chị biết rồi."
Tang Diệp gật đầu như giã tỏi, nói thì thầm: "Chị Tĩnh chị nên đi chỉnh trang lại bản thân trước một chút, cũng sắp đến giờ lên lớp rồi."
An Diệc Tĩnh gật đầu, trước khi cô kịp nói, Lâm Nhiên đã mở miệng giọng vẫn bình thản không hề lên xuống như cũ: "Nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
Nói xong, anh xoay người đi về phòng mình, An Diệc Tĩnh và Tang Diệp đứng một chỗ nhìn Lâm Nhiên xoay người rời đi, vẻ mặt khác nhau.
"Nghĩ cái gì?" Tang Diệp nắm được trọng tâm câu nói mà Lâm Nhiên để lại, thắc mắc hỏi An Diệc Tĩnh: "Cần phải trả lời thầy ấy chuyện gì sao?"
An Diệc Tĩnh thở dài nhẹ nhõm, sau đó cũng xoay người đi về phòng mình, Tang Diệp lại không chịu bỏ qua đi theo An Diệc Tĩnh vào phòng, giọng nói ngọt ngào của cô vang bên tai An Diệc Tĩnh: "Chị Tĩnh, chị với thầy Lâm có giao dịch gì sao?"
"Từ lúc nào em trở thành paparazzi rồi? Ở đâu ra nhiều thắc mắc vậy, đi, giúp chị lấy một bình nước nóng." Trong phòng là tiếng chỉ thị của An Diệc Tĩnh, dù lười biếng nhưng lại không thể cự tuyệt.
Ăn xong bữa sáng, hiệu trưởng Ngũ Tát đúng lúc xuất hiện trước mặt An Diệc Tĩnh và Tang Diệp, An Diệc Tĩnh vô cùng bội phục người hiệu trưởng luôn xuất quỷ nhập thần này, bởi vì ông luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi.
"Cô An, tôi đã sắp xếp lớp học ngày hôm nay, lần đầu tiên cô định dạy gì bọn trẻ vậy?" Hiệu trưởng thật đúng là không tiếc sức lực hỏi thăm đến từng thầy cô cùng bọn trẻ, hỏi thăm rồi lại hỏi thăm, siêng năng, không ngại phiền hà.
An Diệc Tĩnh chưa từng làm giáo viên, cũng không đọc sách mấy, đối với câu hỏi của thầy hiệu trưởng cô không biết trả lời thế nào, đành nói đơn giản với hiệu trưởng Ngũ Tát: "Vâng, tôi biết rồi, buổi học đầu tiên vẫn nên làm quen với nhau trước đi, không cần quá gấp gáp."
Hiệu trưởng Ngũ Tát ha hả cười rồi gật đầu: "Vẫn là cô An suy nghĩ chu đáo, thậm chí tôi cũng đã quên bài học đầu tiên đáng nhớ này nên như thế nào."
"Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tìm thầy bàn bạc, không cần lo lắng." Không phải chỉ là dạy học cho bọn trẻ thôi sao? Không có kinh nghiệm dạy học, chẳng lẽ không có luôn cả kinh nghiệm giao tiếp với mọi người à?
Hơn nữa, đây chỉ là bọn nhóc lông còn chưa mọc hết có cái gì mà phải lo lắng.
Nhưng ý tưởng thì rất nhiều, mà hiện thực lại tương đối khó khăn.
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên rất lâu, tiếng đọc sách lanh lảnh cùng với...... âm thanh ồn ào lộn xộn vang lên cả khu dạy học.
Tiếng ồn ngày càng lớn, thậm chí che lấp cả tiếng đọc sách.
Hiệu trưởng Ngũ Tát vừa đúng lúc gặp Lâm Nhiên người cũng theo tiếng ồn mà đến.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Khuôn mặt của thầy Hiệu trưởng có chút lo lắng.
Lâm Nhiên giống như biết hết mọi chuyện, chỉ tay về phía trước, không nhanh không chậm mở miệng: "Chắc là bên kia."
Bên kia là chỉ một gian phòng học, mà phòng học kia là nơi mà hiệu trưởng Ngũ Tát dẫn An Diệc Tĩnh đi vào, ông nhớ rằng bọn trẻ vẫn rất ngoan ngoãn ngồi một chỗ khi ông rời đi.
Tại sao chỉ có một lúc, lại náo loạn thành như vậy?
Lâm Nhiên cong môi, vỗ vai thầy hiệu trưởng, vừa chuẩn bị bước về phía phòng học, vừa nói: "Cùng đi xem!"
Hiệu trưởng Ngũ tát có chút không thể hiểu được mà nhìn Lâm Nhiên, sườn mặt bình tĩnh, đường nét thẳng tắp mà mịn màng, khuôn mặt tuấn tú bình thản, rõ ràng không có cảm xúc gì, sao ông lại cảm thấy sự vui sướng khó phát hiện khi người ta gặp họa thế kia?
Ông quay lại nhìn phía trước, theo sát Lâm Nhiên, vừa rồi chắc ông bị hoa mắt suy nghĩ nhiều, Thầy Lâm trước giờ không phải người cười chê cười người khác như thế, anh rất vui tính, cũng rất có kiên nhẫn giúp đỡ các thầy cô mới tới.
Hai người cùng nhau đến cửa phòng học sau liền nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, bọn họ nhìn qua cửa sổ nhìn thấy bọn trẻ đang chơi đùa, không thấy An Diệc Tĩnh đâu, thầy hiệu trưởng nhìn Lâm Nhiên, người sau cũng không hiểu chuyện gì, chân dài bước đến cửa.
Trong phòng học, bọn nhỏ ai chơi theo ý người nấy, vô cùng vui vẻ, mà cô giáo An lại đặc biệt nhàn nhã ngồi ở sau ghế nghe nhạc đọc sách, giống như mọi việc không liên quan đến cô.
Lâm Nhiên vừa thấy, ngọn lửa tức giận bùng lên, bước hai bước mà dài bằng ba bước, kéo tai nghe của An Diệc Tĩnh xuống dưới.
Đột nhiên bị rút tai nghe ra An Diệc Tĩnh rời mắt khỏi cuốn sách, trước tiên nhìn thấy hai cặp chân dài bên cạnh, ngước lên nhìn dọc theo đôi chân, thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc kia đang nhìn chằm chằm cô.
An Diệc Tĩnh đang ngồi dựa lưng vào ghế, tư thế từ trên cao nhìn xuống làm cho cô cảm thấy áp lực, nên cô ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Nhiên, hỏi:
"Tan học?"
"Cô nghĩ sao?" giọng nói đầy mỉa mai của Lâm Nhiên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
An Diệc Tĩnh nhìn bọn trẻ, lại nhìn Lâm Nhiên, gập quyển sách lại, trực tiếp đứng lên, nói với Lâm Nhiên: "À, vậy tôi không làm chậm giờ lên lớp của anh."
Nói xong cô kéo ghế sang một bên, thuận tay kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài.
"An...... Diệc...... Tĩnh." Đằng sau là giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông, không ngừng gọi An Diệc Tĩnh đang chuẩn bị rời đi, làm cho lớp học đang ồn ào lập tức im lặng.
Ngũ Tát thấy thế chạy nhanh tới, thầy Lâm thì ông hiểu, tuy rằng là người dễ nói chuyện nhưng đối mặt với vấn đề của bọn trẻ thì rất nguyên tắc, mà tình huống như hôm nay là lần đầu tiên phát sinh, có vẻ như thầy Lâm thật sự tức giận.
An Diệc Tĩnh xoay người ngước mắt lên, nhìn về phía Lâm Nhiên, hoàn toàn phớt lờ sự tức giận của đối phương, còn hỏi anh: "Thầy Lâm thầy còn có chuyện gì không? Nếu là chuyện sáng nay, thì tôi nghĩ không có gì để nói."
"Cuối cùng thì cô đến đây để làm gì?" Lâm Nhiên lạnh lùng hỏi, bỗng cao giọng lên.
"Thầy Lâm biết rõ còn cố hỏi." An Diệc Tĩnh buồn cười trả lời.
Rõ ràng thái độ của An Diệc Tĩnh khiến cho Lâm Nhiên rất tức giận, anh đã nghĩ rằng do An Diệc Tĩnh không trị được bọn trẻ nên mới luống cuống tay chân, nhưng kết quả là đâu phải cô không trị được mà căn bản không quan tâm bọn trẻ làm gì, không muốn dạy học, thế cô đến để dạy cái gì.
"......" Lâm Nhiên thở dài, ở trước mặt bọn trẻ có tức giận cũng phải nhịn xuống, nhưng đôi mắt hình viên đạn kia hận không thể giết chết An Diệc Tĩnh.
Hiệu trưởng Ngũ Tát lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhiên tức giận đến như vậy, nhanh chóng chạy tới khuyên một câu, "Thầy Lâm, bọn trẻ đều ở đây."
Lâm Nhiên nhìn thầy hiệu trưởng, bởi vì lời của ông mà vẻ mặt mới dịu đi một chút, nhưng đôi mắt vẫn lạnh như cũ, anh nói với hiệu trưởng Ngũ Tát: "Hiệu trưởng, nơi này cứ giao cho tôi, ông mang cô ấy ra ngoài đi."
"Được được." Hiệu trưởng Ngũ Tát gật đầu, đi đến bên cạnh An Diệc Tĩnh nói:
"Cô An, chúng ta ra ngoài trước đi."
An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên thật sự tức giận, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, năng lực nhìn người này cô vẫn phải có, nhưng nói thật cô không biết người đàn ông kỳ lạ này đang tức giận cái gì, nghĩ đến đây, cô không khỏi cười lên, người nơi này đều đặc biệt, học sinh đặc biệt, thầy cô cũng đặc biệt.
Trên đường ra khỏi lớp, hiệu trưởng Ngũ Tát nhịn không được hỏi: "Cô An, tại sao cô không dạy học mà lại ngồi đọc sách."
An Diệc Tĩnh nhìn thầy hiệu trưởng, nói ra lý do chính đáng của mình: "Tôi đã giới thiệu bản thân, nhưng những đứa trẻ này một thời gian ngắn tôi không thể nhớ hết được, vì vậy tôi để chúng thư giãn làm việc mà chúng thích."
"Lớp học phải có kỷ luật, cô An ạ." Hiệu trưởng Ngũ Tát nghe mà không nói được nên lời.
"Tôi biết, nhưng ép buộc bọn nhỏ học nhiều cũng không tốt, phải để bọn chúng tự do bay nhảy theo bản năng chứ." An Diệc Tĩnh cảm thấy mình không có vấn đề gì, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Ông xem thầy Lâm đấy, quát một cái bọn nhỏ sợ không dám nói tiếp nữa, như vậy không tốt, sẽ làm cho bọn nhỏ có bóng ma."
Thầy hiệu trưởng đứng yên xoay người nhìn An Diệc Tĩnh, nghiêm túc nói với cô: "Cô có biết để bọn trẻ có thể đi học ở đây, thầy Lâm đã mất bao nhiêu công sức không."
"......" An Diệc Tĩnh vẫn chưa hiểu, yên lặng nhìn thầy hiệu trưởng:
"Những đứa trẻ ở vùng núi không thể so sánh được với những đứa trẻ trên thị trấn, càng kém hơn những đứa trẻ trong thành phố" Hiệu trưởng Ngũ Tát thở dài, giọng nói trầm và nghiêm trang hẳn lên: "Nếu không có sự kiên trì của thầy Lâm, những đứa trẻ này căn bản không có cơ hội đi học, cô có biết cơ hội này quý giá như nào đối với bọn trẻ ở vùng núi không."