Chúng tôi cứ vật lộn với nhau trong khu vườn nhúc nhích cây cối này rất lâu, thật ra Kanato biết rất rõ đường ra khỏi nơi này, vì đây chính là nhà của anh, là nơi anh quen thuộc nhất cơ mà. Nhưng nhìn dáng vẻ bối rối của cô bé đang ngó nghiên xung quanh, Kanato bỗng nhiên im lặng suy nghĩ gì đó.
Tôi nắm lấy tay của Kanato mặc anh kéo đi, thật ra bây giờ tôi đang cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngón tay cái giao nhau ở cổ tay của Kanato liên tục cựa quậy, nhưng tuyệt nhiên thôi lại không cảm nhận được mạch đập ở cổ tay Kanato, thậm chí tay của cậu ấy rất lạnh, lạnh như nước đá vậy, tôi hơi khó chịu nhíu mày, nhìn bầu trời đang dần xám xịt, có lẽ trời sắp đổ mưa to rồi, tôi tính toán thời gian hợp lý, chắc là anh Stubaki sắp đến để đón tôi rồi, tôi nên tìm cơ hội rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt trước khi có người tìm ra được tôi. Nghĩ thế, tôi buông vội tay của Kanato rồi nói
“Kanato, bây giờ tôi cần ra khỏi chỗ này, anh trai tôi sắp đến để đón tôi rồi”
Kanato nhìn tôi hơi suy nghĩ, đôi mắt màu tím khẽ nhìn tôi, tôi rùng mình, đôi mắt đó có ý nghĩa là gì nhỉ? Tôi không tài nào lý giải được, đây là lần đầu tiên có một đôi mắt có thể làm cho tôi sợ hãi như vậy, tôi cắn răng, hơi cúi cúi đầu, tôi đang hoảng sợ sao? Tại sao cơ thể tôi lại run lên như vậy. Kanato cứ im lặng nhìn tôi, sau đó, đôi môi nhỏ nhắn đó khẽ hé mở
“Ngươi muốn ăn pudding không?”
Tôi sững sờ nhìn Kanato, pudding sao? Bây giờ là thời gian hoàn hảo để ăn pudding à, tôi nhìn đồng hồ, đã 1 giờ chiều rồi, anh Stubaki sớm muộn sẽ đến để đón tôi thôi, chúng tôi còn phải ghé qua Shibuya để mua một ít đồ nữa, nếu bây giờ tôi đồng ý chắc chắn chiều nay chúng tôi sẽ về trễ mất, nhưng tôi cũng không muốn phụ ý tốt của Kanato. Tôi suy nghĩ, đường nào tôi cũng muốn, nhưng tôi biết tôi chỉ được chọn một, chỉ một mà thôi, tôi cứ thế suy nghĩ, Kanato dường như hết kiên nhẫn, cậu quay gót bỏ đi, tôi sững sờ, vội ba chân bốn cẳng chạy theo.
Sau đó, chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi khu vườn rậm rạp này, tôi vui mừng nhìn cánh cổng đang ở phía xa xa kia, tôi nghĩ sẽ quay lại tạm biệt với Kanato, nhưng cậu nói
“Bánh pudding đã chuẩn bị xong rồi, ngươi có thể ăn nhanh nếu không muốn bị trễ”
Tôi khẽ xoa xoa cái bụng, tôi cũng rất đói rồi, nên làm sao mới tốt đây nhỉ, hay tôi nên quay trở lại đó ngồi ăn một cái bánh pudding với Kanato rồi cáo từ. Cũng được nếu như tốc độ của tôi nhanh một chút. Và cuối cùng do không thể cưỡng lại mùi thơm truyền ra từ một mái đình gần đó, tôi liền mò lại gần.
Trên chiếc bàn màu trắng hình tròn bày ra rất nhiều loại bánh ngọt đủ màu sắc đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào nồng nàn.Tôi ngồi trên ghế, xoay lưng về phía sau và hướng mặt ra phía con sông đang chảy tỏa ra thứ ánh sáng lung linh kì bí, gió điều hiêu thổi làm tôi hơi run, lạnh quá, tôi kéo áo lên cao một chút, khẩn trương ăn nhanh chiếc bánh pudding trên bàn, liếm môi, tôi suy nghĩ. Từ lúc bước chân vào đây tôi đã có một cảm giác rất lạ rồi, nhìn sang phía nhóc Jin đang hứng khởi ăn một cái bánh macaron nhỏ xíu đầy màu sắc, tôi nhìn nó, thâm ý nhíu mày, hôm nay Jin hành xử vô cùng kỳ quái, không những nó tùy tiện phô bày pháp lực của mình trước mặt người lạ mà còn có ý dẫn dụ tôi vào đây, nó nghĩ là tôi không biết sao, đó nó là đang cố tình dụ tôi vào đây, nó diễn kịch quá dở, ai cũng nhìn thấu được nó, nhưng với mục đích gì chắc chắn tôi sẽ hỏi nó sau, và kể cũng lạ, căn biệt thự này luôn mang một màu sắc gì đó rất tang thương chết chóc, xung quanh vươn mùi tử khí và thoang thoảng mùi máu tươi, điều đó đã được tôi kiểm chứng khi đứng trên một cái cây to quan sát, lúc đó có một làn gió nhè nhẹ thổi mang đến rất nhiều mùi hương kỳ lạ mà người thường không thể nào cảm nhận được, và thậm chí tôi còn nghe thoang thoảng có tiếng la hét nho nhỏ mà chính tôi còn hoài nghi là có phải tôi nghe lầm không, mùi máu tươi thì thoang thoảng lúc xa lúc gần, thật quái đảng, tại sao căn biệt thự to hơn biệt thự Asahina lại không có lấy một người hầu? Và những người trong đây lại ăn mặc tựa như những nhà quý tộc của Châu Âu mặc dù bây giờ đã là thế kỷ 20? Chuyện này càng nói càng quái đản, càng suy nghĩ càng bế tắc. Tôi cũng không biết bây giờ nên dùng lý luận gì để giải thích hết tất cả bí ẩn này, và còn nữa, nhìn hai cái răng nhỏ của Kanato, tôi hơi nhíu mày, trên người thằng nhóc này không có hơi nhiệt, cũng không hề có mạch đập, tựa hệt như một xác sống biết đi, nhưng nếu nói xác sống biết đi, có suy nghĩ thì chỉ có duy nhất là ma cà rồng. Tôi thầm thở dài cốc vào đầu mình một cái, có lẽ do tôi nghĩ nhiều rồi, thời buổi này thì làm gì có những chuyện phi lý như ma cà rồng, nhưng rồi tôi lại suy nghĩ kỹ, đến tôi cũng không phải là một con người chân chính và bọn Sakura cũng vậy thì suy đoán này của tôi cũng không hẳn là sai. Nghĩ thế, tôi hơi hoảng sợ ép người vào ghế, tay run run cầm chiếc nĩa không vững và chỉ mong cho Stubaki mau tới nhanh để đón tôi ra khỏi cái nơi kỳ lạ này, tôi chỉ hy vọng suy đoán của tôi là sai, đó là tất cả mọi người ở đây đều là những con người bình thường như bao người khác. Hình ảnh người phụ nữ tóc tím lúc nãy bỗng nhiên hiện ra trong đầu tôi, ngươi phụ nữ với khuôn mặt kiêu sa và thân hình bốc lửa đó rất kỳ lạ, bà ta hành xử kỳ lạ và cả cách bà ta dạy dỗ con mình cũng kỳ lạ không kém, khuôn mặt của bà ta lúc gay gắt với Ayato rất đáng sợ, nó biến dạng và kinh dị đến không tài nào tả được, cứ như bà ta muốn ăn tươi nuốt sống luôn cậu nhóc vậy. Và cả cậu nhóc tóc trắng lúc nãy đứng trên cây cầu đá cũng vậy, cậu ta có vẻ không hề cảm thấy hoảng sợ khi Jin đậu trên vai mình, phải nói là dửng dưng. Kanato và Raito cũng có vẻ ái ngại người phụ nữ kia và cả cậu nhóc tóc trắng. Vì sao nhỉ?
Nơi này còn rất nhiều bí ẩn không có lời giải đáp và tôi cũng không rãnh mà dây vào cho có thêm chuyện, nghĩ thế nên tôi càng khẩn trương ăn cho xong cái bánh pudding, nhưng tôi có ảo giác hình như tôi càng ăn thì cái bánh càng bự ra thì phải. Một lúc sau từ bên ngoài cổng, có tiếng chó con sủa gâu gâu nghe rất mát tai, và cả tiếng cười lanh lảnh của một đứa bé trai truyền đến, tôi giật mình đến nổi đánh rơi cái nĩa, cười xin lỗi Kanato, tôi khom lưng nhặt lên thì thấy từ xa có một đứa bé trai chắc lớn hơn tôi 1-2 tuổi đang tay ôm một chút chó cỏ màu nâu rất dễ thương, đứa bé trai với máu tóc hơi xoăn màu cam và đôi mắt tím nhìn rất cuốn hút đang vui vẻ ôm chú chó, để yên mặc cho chú chó ấy liếm láp khuôn mặt của mình và tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Nhưng sau khi gần đến gẫn chỗ chúng tôi thì chú chó cỏ đó bỗng dưng nhảy tụt khỏi tay cậu bé đó, hồng hộc chạy như bay về phía tôi hệt như một con gà chọi làm tôi hoảng hốt phải lùi lại. Nó bay lên người tôi sủa gâu gâu, sủa liên hồi, sủa đinh tai nhức óc, tôi sợ nó kéo đến phiền phức cho tôi nên liền dùng một tay đẩy nó ra, nhưng con chó này cứ như dán keo trên người vậy, dính liền vào tay tôi, gỡ thế nào cũng không ra được, mà tôi càng cự tuyệt thì nó càng hăng nên bất đắc dĩ tôi đành mặc kệ nó, để nó nhảy lên người mình nhìn tôi kêu ưng ửng.
“Này, ngươi có thể trả ta con chó đó không?”- Cậu bé với mái tóc cam hồng hộc chạy đến, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắt đó đang lo lắng nhìn tôi, tôi quan sát khuôn mặt trẻ con đang đứng trước mặt mình và hơi giật mình nhìn vào đôi mắt tím đó, có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời tôi lại không thể nào nhớ được nên chỉ đành im lặng quan sát tiếp chuyện diễn biến tiếp theo. Chó thì tôi sẽ trả, đương nhiên thôi, tôi cũng không dám rước thêm một con nữa về, nhà có hai con đủ để tôi nơm nớp lo sợ rồi. Tôi vươn tay bồng con chó lên mặc cho nó đang vùng vẫy liên tục.
“Lúc nãy còn bình thường mà”- Cậu bé tóc cam đó dường như hơi lẩm bẩm như nói chuyện một mình, vươn tay ôm lấy chú chó và vuốt ve đầu nó, rồi cậu nhìn sang cái bàn đầy màu sắc và khi đôi mắt tím đó lia sang người Kanato, tôi có cảm giác như có một cái gì đó rất kỳ lạ, lạnh lẽo và dửng dưng
“Tại sao ngươi lại vào đây được, chỗ này cấm người lạ mà?’- Một tay cố ghìm con chó trên tay, một bên cậu nhìn tôi dò xét, tôi hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, câu hỏi thách đố này rất hay, triệt để chặn đứt hết những lời biện minh mà tôi đã tự tin chuẩn bị xả ra. Tôi lo lắng nhìn Kanato chỉ mong nó giúp tôi, nhưng cậu ta mỉm cười kỳ lạ với Teddy mà không nhìn tôi, tôi nhìn đôi mắt dại ra kia, cảm thấy hơi hoảng sợ, rồi cố giữ vững giọng nói
“Tôi bị lạc đường”
Cậu nhóc đó không nói gì, một lúc sau vì con chó cỏ kia sủa lêu gâu gâu, cậu ấy mới lại mỉm cười ha ha nhìn con chó đó, rồi cậu không nói gì, ôm con chó lại tiếp tục đi. Tôi tò mò nhìn theo, miệng nhai nhóp nhép bánh.
“Người đó là ai thế?”- Tôi hỏi Kanato
“Shu- Sakamaki Shu, con trai trưởng”- Kanato chỉ nói quoa loa, rồi mỉm cười vui vẻ ăn những cái bánh trên bàn, tôi thấy thế cũng ngại hỏi nhiều nên tranh thủ ăn cho xong những cái bánh trên bàn, nhưng đã có một việc xảy ra, đó là tôi bị đau bụng! Tôi chỉ vừa mới khỏi bệnh mà đã không kiên kị ăn nhiều bánh ngọt đến như vậy thì đương nhiên dạ dày của tôi sẽ không thể chịu đựng được rồi. Tôi ngại ngùng đỏ cả mặt khi có cảm giác ruột phát ra những âm thanh khó nghe, nhìn Kanato, cảm giác những thứ màu sắc trên bàn thật khó chịu, tôi nói nhỏ với cậu
“Kanato này, cậu biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
Kanato nhìn tôi, rồi bật cười haha lên, trông cậu ta vui vẻ nhỉ, chuyện này có gì đáng cười à? Thật là quá đáng, tôi xấu hổ đỏ mặt nhưng thật sự bây giờ không phải lúc giỡn chơi, đây là chuyện cấp bách nhất cả cuộc đời của một con người đó!. Kanato vừa cười vừa chỉ về phía một ngôi nhà nho nhỏ được xây bằng đá, xung quanh được bao phủ bởi một lùm cây rậm rạp, rất tốt, rất ổn, được cách ly hẳn với bên ngoài. Tôi đã chịu hết nổi rồi, liền ôm bụng chạy thẳng về hướng đó, nhưng khi tôi vừa chạy thì nhìn thấy cậu nhóc lúc nãy đang ngồi trên bãi cỏ sát con sông thì thầm gì đó với con chó kia, nhưng tôi không rãnh mà quan tâm đến họ, bước chân không tự chủ tăng lực hơn, tôi phóng như bay vào đó, chốt cửa. Jin thở dài đứng bên ngoài canh giữ, thật tình, tại sao lại kéo nó theo chứ, nó còn rất muốn ăn thêm bánh cơ mà..
Sau khi giải quyết xong, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi vui vẻ bước ra, rũ sạch nước trên tay,xà phòng ở đây thơm thật, không biết là của hãng nào, rất hợp với ý tôi. Lấy lọ dầu thơm trong túi áo, khẽ xịt vào cổ tay và ở cổ, tôi hít một hơi thật sâu rồi hài lòng bước ra. Nhưng khi nhìn sang phía con sông đối diện, thấy cậu nhóc tóc cam đang giằng co dữ dội với một ông lão đầu lấm chấm trắng, gần đó là người phụ nữ và cậu nhóc tóc đen mà tôi đã gặp lần đầu khi mới bước chân vào đây. Cậu nhóc tóc cam dường như đang rất tức giận, liên tục ôm lấy con chó cỏ đó giành giật, tôi tò mò, không kiềm nổi sự hiếu kỳ, tôi ôm lấy Jin đang tò mò nhìn tôi rồi liền phóng như bay về hướng đó, khẽ đậu lên một cái cây rồi quan sát động tĩnh, vì tránh gây ra âm thanh quá lớn làm kinh động phía dưới, tôi dùng phép tàng hình, ẩn vào đám cây cối và lắng nghe xung quanh
“Không được, tôi đã hứa với Edgar là sẽ bảo vệ nó thật tốt rồi!!” – Cậu bé đó vẫn giằng co với người đàn ông trong như quản gia đó, rồi khi đối mặt với người phụ nữ giống mình y đúc kia, khi nhìn vào đôi mắt tím giống hệt mắt của mình đang nghiêm khắc nhìn cậu, cậu liền không tự chủ được buông đôi bàn tay đang bám dính lấy con chó, rồi cậu cắn môi tức giận bỏ chạy khỏi đó, còn con chó thì bị ông quản gia đem đi đâu. Tôi nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần biến mất phía xa, lòng trắc ẩn nổi dậy liền lén đi phía sau ông già đó, tôi tận mắt thấy lão thẳng tay ném chú chó xuống con sông gần đó rồi dửng dưng quay đi, tôi tức giật căm phẫn nhìn bóng dáng thon dài đó bước đi và nhìn chú chó đang giẫy dụa tuyệt vọng trong nước, vươn tay, tôi ôm nó vào lòng, con chó ôm lấy tôi run rẫy rên ư ử, tôi đau buồn nhìn nó, vuốt nhẹ người nó, nước trên người nó liền trút xuống con sông, chẳng mấy chóc thân thể con chó đã khô ráo như không có gì.Chú chó dường như rất vui vẻ, liếm láp mặt tôi liên tục, tôi mỉm cười nhìn nó, rồi nói “ Được rồi đừng rộn, để tao đem mày về với chủ của mày nhé!”, rồi một tay ôm nó, chân nhún phóng như bay lên cây, quan sát xem nhóc tóc cam đã chạy biến đi đâu rồi, và vui mừng thấy cậu nhóc đang ôm mặt khóc ở một cây cầu chìa ra con sông, tôi liền nhanh chóng ôm con chó đi lại phía đó.
“Chó của cậu này”- Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Shuu đang chìm đắm trog sự đau buồn vì chú chó, món quà mà người bạn thân nhất của anh Edgar tặng cho đã bị lão quản gia đem đi không biết sống chết như thế nào, Shu quay lưng lại, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lùn tịt, mái tóc trắng bay phấp phơi trong gió, tay đang ôm con chó chìa ra trước mặt mình và khuôn mặt nom nóp lo sợ. Shu mỉm cười vui vẻ, quệt những giọt nước mắt còn đang rơi rồi ôm chú chó vào người mỉm cười vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc làm cho tim của Akari cũng nhẹ nhàng theo, chấp hai tay sau lưng, Akari mỉm cười hỏi
“Nó rất quan trọng với cậu sao?”
“Là món quà của Edgar tặng cho ta”
“Bạn của cậu à?”
“Ừ, là người bạn duy nhất và quan trọng nhất”
Tôi nhìn cậu nhóc suy nghĩ, gió thổi mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa Levender trong không khí, tôi dễ chịu nhắm mắt hưởng thụ, nghe âm thanh róc rách của con suối. tay khẽ nắm chặt Jin đang giả vờ giả vịt trên đùi
“Ngươi tên gì?”- Âm thanh nhỏ nhắn khe khẽ vang lên, tôi giật mình quay sang phía cậu nhóc, thấy một vệt đỏ đáng nghi trên khuôn mặt đó, nhưng rồi vội tan đi, tôi khẽ cười nói
“Akari, Minato Akari”
Đối với người lạ tôi luôn dùng cái tên mà Jin đặt cho, còn đối với những người biết về gia đình tôi thì luôn gọi tôi với cái tên Asahina Akari, đó là tên theo họ của ba và theo họ của dì Miwa, nhưng tôi thường rất ít khi sử dụng, vì tôi muốn họ gọi tôi bằng tên thật hơn, nghe nó gần gũi hơn rất nhiều.
“Ta là Sakamaki Shu”- Cậu nhóc mỉm cười tít mắt nhìn tôi, cái răng nanh nho nhỏ lộ ra, tôi hơi ngây ngẩn nhìn nụ cười đó dưới ánh mặt trời, cảm giác làm trẻ con tốt thật, chỉ vì một cái gì đó mà có thể nở nụ cười tươi đến như thế này, thật ganh tị.
Chúng tôi cứ thế ngồi hàn huyên với nhau rất lâu, qua lời của Shu tôi biết được căn biệt thự này được cai quản bởi Karlheinz, chủ nhân ở đây, ông ta có ba đời vợ và Shu là con trai của người vợ hai, còn cậu nhóc tóc đen khi nãy tôi gặp tên Reiji, con trai thứ của ngườ vợ hai, bộ ba Kanato, Ayato và Raito hay còn gọi là Laito là con trai của người vợ cả, cậu nhóc tóc trắng tên Subaru là con út của người vợ ba. Anh em nhà này ngoại trừ bộ ba kia thì những người còn lại có quan hệ rất tệ với mẹ của mình, qua lời của Shu tôi cảm thấy cậu nhóc rất áp lực khi gánh trên vai chức vị “ Con trưởng”, giống như Ayato bị người mẹ của mình liên tục lôi lý do “ người thừa kế tương lai” ra ràng buộc. Cách giáo dục của nhà này đúng là quái đảng khi cứ giữ khư khư cái quan niệm phong kiến chết tiệt. Nhưng có lẽ lúc đó tôi còn nhỏ dại, không ý thức được tầm quan trọng và nhiều bí mật kinh hoàng ẩn ẩn trong gia đình Sakamaki mà phải tận về sau, tôi mới chân chính hối hận vì lúc đầu lại bước chân vào đây, nhưng đó là chuyện về sau.
"Con đó..."- Shuu hơi ngờ vực nhìn Jin trên tay tôi, rồi cậu nhóc với vẻ mặt không thể tin nhìn Jin đang ngó cậu " Nó sống à?"
Tôi thở dài lắc lắc đầu trả lời " Cậu có thể xem nó là con chó con mèo cũng được"- Jin không đồng ý cắn nhẹ vào tay tôi, tôi giật mình dùng tay trái búng vào trán nó một cái, nó bực mình ôm đầu hừ một tiếng nhìn ra chỗ khác, tôi bật cười nhìn hành động ấu trĩ của nó, ôm nó chặt hơn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Shuu nhìn tôi, không nói gì, chỉ quay sang nhìn con chó trên tay, lòng đầy suy nghĩ.Sau đó, tôi đang ngồi bên Shu nghe cậu nhóc thỏ thẻ về nhiều chuyện thì một giọng hát ngọt ngào vang lên, dịu dàng trầm ấm xoa dịu đi lo lắng và bận tâm trong lòng tôi. Tôi giật mình nhìn quanh tìm ra nơi phát ra tiếng hát
“Là Kanato hát đó, chắc là lại hát cho Cordelia rồi”- Giọng Shu nhẹ bẫng như không nói để đáp lại sự tò mò của tôi
“Cordelia?”
“Là mẹ của anh em Ayato”
Tôi ồ lên, thì ra là vậy, vậy ra người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc tím kia chính là mẹ của anh em đáng thương kia, nhưng xem chừng cả ba người bọn họ đều rất yêu mẹ của mình nhỉ, vì khi tôi thấy Ayato dù bị mẹ mình mắng nhưng len lỏi trong đó là sự không cam tâm và đau buồn, chắc cậu nhóc đó rất mong được mẹ mình công nhận, thật đáng thương. Còn Kanato, giọng hát của cậu ấy thật hay, giống như toàn bộ tình cảm của mình Kanato đều dồn vào hết và hát cho Cordelia nghe, giống như tình nguyện hiến dâng hết tất cả cho bà vậy. Tôi suy nghĩ vẫn vơ, ôm đầu gối nhìn ra dòng sông êm ả đang chầm chậm trôi kia. Điện thoại ting một tiếng, tôi giật mình nhìn dòng tin nhắn đang phát sáng
“Anh đến rồi, chúng ta mau đi nhanh vì trời có vẻ sắp mưa rồi”
Tôi nhìn lên bầu trời, mây đen xám xịt đang kéo đến kèm theo mùi se se của mặt đất bốc lên. Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông rồi toan quay sang tạm biệt Shu thì cậu nhóc ấy bỗng nắm lấy tay tôi.
“Ngày mai ngươi sẽ tới nữa chứ? Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Edgar, cậu ấy rất tốt bụng”
Tôi giật mình nhìn vẻ tha thiết trong đôi mắt đó, cảm thấy đó là ý tốt xuất phát từ tận trong đáy lòng của cậu ấy, con tim dường như có một dòng nước ấm áp chảy qua, tôi mỉm cười, đôi mắt cong lại thành hình lưỡi liềm, gật đầu hứa hẹn
“Ừm!”
Phía dưới ánh mặt trời buổi trưa đang dần bị mây đen che phủ, có hai đứa trẻ nhìn nhau mỉm cười vui vẻ, âm thanh như chuông bạc liên tục phát ra làm bừng sáng hẳn một góc vườn dù không gian đang dần tối lại..