Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 14



"Tôi có nhà tài trợ..." Một phút sau, vẫn là cô là người lên tiếng trước phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Bàn tay đang cầm ly rượu của Đường Trạch Thần khẽ lắc một cái, chiếc ly xoay nhẹ một đường cong đẹp mắt, chất lỏng màu đỏ sậm trong ly cũng theo động tác đó mà nhấp nhô, ánh sáng đèn lưu chuyển theo tạo thành một quầng phản quang, lúc sáng lúc tối trên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương.

"Ừm." Anh ta bật thốt một tiếng hàm hồ, ánh mắt rơi trên người cô gái có chút khẩn trương đang siết chặt tách trà trong tay ngồi trước mặt mình, "Người đại diện của em không nói như vậy."

Trong nhất thời, trong đầu Tần Noãn Dương ngay cả ý tưởng bóp chết Mễ Nhã cũng có, ngẫm nghĩ một chút, cô nói như giải thích, "Vậy chắc là do một vài hành động không chín chắn của người đại diện của tôi khiến cho Đường tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi và nhà tài trợ của tôi trước giờ vẫn luôn hợp tác rất tốt, và sẽ tiếp tục như vậy."

Ánh mắt Đường Trạch Thần dừng lại nơi đáy mắt trong trẻo của cô gái, lời ít mà ý nhiều, "Người đại diện của em tỏ ý rất muốn tôi trở thành nhà tài trợ của em, mà tôi..." Anh thoáng ngừng lại một chút, sau khi thấy đã gợi đủ sự tò mò trong cô mới nói tiếp, "...tôi bảo với cô ấy tôi cần suy nghĩ một chút."

"Không cần suy nghĩ đâu."

Bàn tay đang siết chặt tách trà của cô từ từ thả lỏng, khóe môi nhẹ câu lên, "Đường tiên sinh không cần cảm thấy khó xử, người đại diện của tôi không hiểu chuyện..."

"Giờ tôi đã quyết định rồi." Đường Trạch Thần không đợi cô nói hết mà ngắt lời nhưng giọng điệu vẫn rất hòa hoãn, hoàn toàn không tạo cho đối phương cảm giác mình đã thất lễ, "Tôi cảm thấy em khá là thích hợp với tôi."

Giọng điệu của anh khi nói nửa câu sau dường như mang thêm một hàm ý gì khác, thế mà bản thân Đường Trạch Thần lại không tỏ vẻ gì khác thường, rất an nhiên bình thản khiến Tần Noãn Dương hoàn toàn không có lý do để nghĩ xa hơn...

Cô hắng giọng, thấy ánh mắt người đàn ông lại quay về hướng mình, lúc này mới giải thích, "Đường tiên sinh quá đề cao rồi, tôi vẫn cảm thấy chúng ta không thích hợp."

Tuy cô tiến vào vòng giải trí này với khí thế mạnh mẽ nhưng cũng bởi vì quá nóng vội nên đã khiến rất nhiều người hướng ánh mắt về phía mình.

Bản thân cô có khả năng gì tự trong lòng cô hiểu rõ, Đường Trạch Thần ký hợp đồng đại diện phát ngôn kia, không cần nghĩ cũng biết đã khiến cô cách thành công gần hơn vài bước. Huống hồ gì, giờ Đường Trạch Thần chỉ mặt muốn trở thành nhà tài trợ...

Có hợp đồng tài trợ này trong tay, những vấn đề nan giải kia đã hoàn toàn không là vấn đề nữa rồi.

Haizz, nếu nói như vậy, hình như cô căn bản không có lý do gì để cự tuyệt quyền đại diện phát ngôn mà bao nhiêu nghệ sĩ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành lấy của vị đại gia này nha...

Dù sao thì loại chuyện như đi đường tắt này, làm một lần thì bỡ ngỡ, hai lần thì thành quen, không có đạo lý đường đã mở sẵn ở trước mắt rồi mà còn không chịu đi.

Nghĩ như vậy, cô có chút không được tự tại nhìn Đường Trạch Thần một cái, đấu tranh tư tưởng thêm một lúc nữa vẫn quyết định nhịn đau cự tuyệt, "Tôi cảm thấy, vẫn nên tiếp tục hợp tác với nhà tài trợ cũ thôi."

Đường Trạch Thần nhìn cô gái trước mặt một cái, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt không nhìn ra được vui buồn như vừa nãy, cũng không bởi vì thái độ « không biết tốt xấu » của cô mà tỏ vẻ thẹn quá hóa giận.

Anh rót cho mình một ly rượu nữa, tiếng chất lỏng chảy róc rách đó, trong gian phòng bao yên tĩnh như thế này nghe cực kỳ rõ ràng.

"Em suy nghĩ thêm ba phút nữa đi, có lẽ sẽ thay đổi quyết định cũng không chừng, trong vòng ba phút này, câu nói lúc nãy của tôi vẫn còn có hiệu lực." Giọng anh vẫn hơi khàn, trầm trầm đục đục.

Tuy rằng dễ nghe nhưng vào tai Tần Noãn Dương lại có chút khiến cô thấy không thoải mái, thấy người đàn ông đã đưa ly rượu lên đến bên môi, nhịn không được bật thốt, "Cổ họng không khỏe thì đừng uống rượu."

Lời vừa thốt ra, không chỉ có cô mà ngay cả Đường Trạch Thần cũng sửng sốt, nhìn cô một thoáng, cuối cùng đặt ly rượu xuống.

Tần Noãn Dương áo não chỉ muốn cắn lưỡi mình một cái, cúi gằm đầu uống một hơi cạn sạch hơn nửa ly trà để nãy giờ đã lạnh của mình...

Thực sự lúc này cô quẫn bách vô cùng, đối phương không nói gì, cô chỉ có thể một mực cúi đầu thật thấp, nhìn ly trà trên tay như muốn xuyên thủng nó luôn, lúc nãy uống trà nhanh quá, đầu lưỡi có chút đắng, chờ một lúc mới nghe thấy Đường Trạch Thần lên tiếng, "Pha một bình Tây Hồ Long tĩnh".

Nhân viên phục vụ chờ bên ngoài lên tiếng đáp lời.

Cô hơi ngước đầu nhìn người đàn ông đối diện, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Giá trị bản thân em tăng lên từng ngày, nhà tài trợ cũ sợ không ký được hợp đồng với em. Chiều nay tôi mới vừa nghe nói, bọn họ có ý muốn nói chuyện với Lâu Thanh Thành..." Đại khái những lời phía sau có chút khó nghe, Đường Trạch Thần thoáng chau mày dừng lại, thấy cô tỏ vẻ như đã hiểu rõ, liền dứt khoát lướt qua đoạn đó.

"Nếu như đã muốn tìm nhà tài trợ, nghệ sĩ cao quá không với tới còn thấp quá không thèm nhìn như cô chi bằng ký với tôi, Tinh Quang có năng lực lăng xê em thành ngôi sao hạng A, tôi hoàn toàn không nghi ngờ điều đó nhưng nếu như em muốn mở rộng phát triển ra thị trường hải ngoại, tin rằng em vẫn phải cần đến tôi."

Trong lúc nói chuyện, tay anh theo phản xạ cầm ly rượu đỏ lên nhưng tay mới vừa tiếp xúc với lớp thủy tinh lạnh lẽo thì chừng như sực nhớ ra gì đó, nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt ý vị sâu xa, thu tay về.

"Vốn tôi không cần nói với em nhiều như vậy làm gì nhưng em cứ ngẫm lại mà xem, ký với tôi thì đôi bên cùng có lợi."

Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa vọng đến tiếng gõ cửa, sau khi Đường Trạch Thần bảo « Vào đi! » thì đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra.

Trời vào xuân đã trở nên ấm áp hơn một chút, cửa mở khiến không khí lưu thông, hương trà trong phòng theo luồng khí mà thoang thoảng khắp phòng, trong mũi cô là hương gỗ tử đàn nhàn nhạt, hương trà thơm ngát, lúc ngẩng đầu lên, người đàn ông đã quay trở lại bàn.

"Suy nghĩ thế nào rồi?"

Tần Noãn Dương không chút do dự gật đầu.

Đường Trạch Thần đối với thái độ ngoan ngoãn dễ dạy này của cô tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười như có như không, "Hợp đồng của em trước giờ đều do người đại diện ra mặt ký, đến lúc đó, tôi sẽ bảo trợ lý thông báo cho cô ấy đến một chuyến."

"Được." Cô gật đầu nhận lời, mím môi nhấp một ngụm trà Long Tĩnh mà nhân viên phục vụ mới vừa đưa vào, qua làn khói mờ bốc lên từ ly trà, nhìn sang người đàn ông, "Tôi có thể hỏi mấy câu không?"

"Hỏi đi."

Cô nghiền ngẫm cách dùng từ một chút, "Vừa nãy anh nói đôi bên đều có lợi... có thể nói cho tôi biết thế nào là đôi bên đều có lợi không?"

Ý cười bên môi Đường Trạch Thần càng sâu, chừng như rất vui vẻ, "Một là người của em, hai vẫn là em."

Tần Noãn Dương hơi ngẩn người, không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng tinh tế ngẫm lại thì lại cảm thấy... hình như mới vừa bị đùa giỡn thì phải.

"Còn gì không?" Anh kịp thời ngắt dòng suy nghĩ miên man của cô.

"Những chuyện như thế này... đâu cần bản thân anh ra mặt bàn bạc với tôi..." Hơn nữa còn là vào lúc không phải thời gian làm việc như thế này.

Đường Trạch Thần ngược lại một vẻ đường đường chính chính, "Không phải em đối với tôi luôn có ý lạt mềm buộc chặt sao? Vừa khéo... tôi tình nguyện phối hợp với em."

Tần Noãn Dương: "..." Nhất thời hóa đá.

Đến cuối cùng, cô đã hoàn toàn không nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ bản thân về nhà bằng cách nào, điều duy nhất nhớ rõ chính là sau này tuyệt đối không thể ở một mình một phòng với Đường Trạch Thần như tối qua nữa.

*****

Ngày hôm sau Mễ Nhã đến đón Tần Noãn Dương đi quay quảng cáo, thấy sắc mặt cô tái nhợt, suýt nữa thì bị dọa đến nhảy dựng, "Sao vậy? Sao lại thế này? Không nghỉ ngơi cho tốt sao? Hôm nay còn phải chụp hình chính diện nữa mà."

Tần Noãn Dương vẻ mặt đau khổ khẽ gật đầu, mắt nhìn người đại diện của mình trừng trừng, miệng hung hăng cảnh cáo, "Sau khi hết hợp đồng đại diện này, chị đừng bao giờ giấu em đi tìm Đường Trạch Thần nữa đấy, nếu không em đuổi việc chị."

Mễ Nhã kinh hãi khép miệng thật chặt.

Suốt cả ngày hôm đó Tần Noãn Dương đều trong tâm trạng cực kỳ không tốt, đạo diễn mặt đen như Bao Công, mặt cô còn đen hơn cả đạo diễn, đến cuối cùng, khi đến cuối ngày, cô đã thành công khiến cho cả một đám người sắc mặt đều đen thui...

Mễ Nhã nhận điện thoại của trợ lý của Đường Trạch Thần, vốn vui vẻ đến mức muốn hoan hô chúc mừng nhưng thấy vẻ mặt đầy oán khí, người sống chớ đến gần ta của Tần Noãn Dương thì âm thầm nuốt ý tưởng đó vào bụng.

Mãi đến rạng sáng khi kết thúc công việc, khi trên mặt Tần Noãn Dương ngoài vẻ mệt mỏi ra thì không biểu lộ gì nữa thì cô mới dám hỏi, "...bị Đường tiên sinh dùng quy tắc ngầm sao?"

Cô lạnh lùng lườm người đại diện của một một cái, nhìn đến mức sống lưng Mễ Nhã ớn lạnh, lúc gần như tin chuyện quy tắc ngầm kia là thật mới nghe cô nàng hừ một tiếng rất khẽ, đến mức gần như không nghe thấy sau đó rúc mình trong ghế của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tình huống hình như có chút nghiêm trọng rồi thì phải... Mễ Nhã chống tay lên cằm suy nghĩ.

*****

Mấy ngày sau đó tiến độ quay chụp TVC khả quan hơn hẳn, tiến độ ngày đầu tiên bởi tinh thần cô sa sút mà bị chậm trễ, đến ngày thứ hai thì gần như đã bù lại được hết.

Quay xong TVC và chụp quảng cáo, ngày hôm sau Tần Noãn Dương liền cùng Mễ Nhã cùng quay về thành phố B.

Sau khi đến nơi, cô liền vội vàng chạy đến phim trường, đổi trang phục, trang điểm sau đó đi đến nơi quay phim, vừa khéo là cảnh Hứa Nhã Thục và Lý Hàn diễn tay đôi.

Cô ngồi xuống chiếc ghế của mình, tranh thủ thời gian đọc lại những lời thoại ngày hôm nay phải diễn, đọc hết một lượt từ đầu đến cuối xong, ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Nhã Thục đã vén váy đi về phía mình.

Chỗ Tần Noãn Dương ngồi vừa hay bị ánh nắng chiếu vào, khoảng bị chiếu bị cái bóng của cô ta che mất quá nửa khiến cô có chút không vui chau mày, "Có chuyện gì?"

Hứa Nhã Thục cười tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu hòa nhã đến kỳ cục, "Mấy ngày nay thấy em nổi như cồn, cảm thấy mừng thay cho em thôi, không được sao?"

Ánh mắt Tần Noãn Dương lại quay về nơi quyển kịch bản, rõ ràng là không có hứng thú cũng không có ý định đáp lời cô ta.

Hứa Nhã Thục cũng không tức giận, cứ vậy ngồi bên cạnh một lúc, lúc này mới như cố ý như vô tình nhắc, "Ký hợp đồng phát ngôn đến mỏi tay thì thế nào chứ? Chỉ tiếc là bản lĩnh không đủ lớn, ngay cả nhà tài trợ cho mình trước đây cũng không giữ được."

Ngón tay đang lật kịch bản thoáng khựng lại, Tần Noãn Dương ngẩng đầu lên nhìn cô ta, giọng lạnh như băng, "Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa?"

Hứa Nhã Thục âm thầm đánh giá cô, thấy bộ dạng cô giống như hoàn toàn không biết gì thì cười với vẻ vui sướng, "Ai ya, em còn chưa biết sao? Xem ra là chị nhiều lời rồi."

Tần Noãn Dương hơi mím môi, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo, "Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đang nói đến chuyện gì?"

Hứa Nhã Thục bật cười một tiếng, không đáp mà nhấc làn váy lên bước đi, trước khi đi còn đánh giá cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích, nụ cười yểu điệu trên mặt kia thật sự càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Tần Noãn Dương đợi cô ta đi xa rồi, ánh mắt mới hòa hoãn trở lại, cũng bật cười một tiếng.

Mễ Nhã nãy giờ vẫn im lặng không nói không rằng, đợi xong màn kịch vui kia mới đưa cho cô một ly nước, thấy cô uống mấy ngụm rồi, lúc này mới nói, "Qua mấy ngày nữa, khi tin tức truyền ra rồi, với tính tình của vị Hứa tiểu thư này, nói không chừng sẽ làm náo loạn cả phim trường lên cho coi."

"Cô ta muốn thấy em tức giận, buồn bực, chán nản, em diễn cho cô ta xem. Cô ta muốn thấy em bị nhà tài trợ ruồng rẫy, đau lòng muốn chết, em cũng tình nguyện phối hợp diễn, chỉ tiếc là..." Cô ung dung thở ra một hơi, trong giọng nói không giấu được ý cười, "...chỉ tiếc là em trời sinh không phải số chịu khổ, chỉ sợ thật sự không thể thỏa mãn tâm nguyện cho cô ta rồi."

****

Tâm trạng của Hứa Nhã Thục mấy ngày gần đây quả nhiên không tệ, thậm chí đối với Tần Noãn Dương sắc mặt cũng hòa nhã hơn nhiều.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, khi hợp đồng tài trợ của Tần Noãn Dương và nhà tài trợ trước đây đến hạn.

Đúng ngày hôm đó, nhà tài trợ trước đây xác nhận với truyền thông là đã mời người đại diện phát ngôn mới đồng thời mở họp báo thông báo chuyện này.

Sự kiện này thoạt nhìn không khác nào một cái tát đánh thẳng vào mặt Tần Noãn Dương nhưng người trong cuộc lại giống như không có việc gì, nên làm gì thì làm đấy, tâm trạng ngược lại còn tốt hơn so với trước đây.

"Trong lòng không dễ chịu thì cần gì phải gắng gượng tươi cười chứ, nhìn thấy mà chị cũng đau lòng thay cho em đấy." Hứa Nhã Thục mỉm cười, trong mắt là vô hạn phong tình.

Tần Noãn Dương đã kiểm tra lịch làm việc với đạo diễn bên ngày, dành ra thời gian trống trong mấy ngày sau đó để quay về thành phố A một chuyến, phối hợp với tập đoàn Trạch Thành mở họp báo với truyền thông đồng thời tiến hành chụp ảnh quảng cáo, nghe câu nói đó cũng chẳng buồn để ý đến cô ta.

Ngược lại Mễ Nhã bắt đầu nhịn không nổi nữa, cười khẩy một tiếng, lời như có thâm ý, "Tôi thật không biết là Hứa tiểu thư lại quan tâm đến Noãn Dương nhà chúng tôi đến vậy đấy."

Hứa Nhã Thục đang dặm phấn, nghe vậy không chút khách sáo nói, "Không liên quan gì đến cô."

Ý cười trên mặt Tần Noãn Dương hơi cứng lại, ánh mắt tức giận nhìn sang Hứa Nhã Thục, cực kỳ bao che khuyết điểm mà phản kích, "Nếu cô rảnh rỗi như vậy không bằng để ý một chút gương mặt đang xuống dốc của mình kia kìa, bằng không làm gì có chuyện nhiều năm như vậy rồi mà cũng chỉ được diễn vai nữ phụ, lên không nổi vai chính."

Nói rồi, thấy đạo diễn bị gọi đi, lại điềm nhiên bồi thêm một dao, "Dĩ nhiên, cái chuyện lên không nổi vai chính này ở phương diện nào thì cũng vậy thôi. Sao, lúc nào thì kết hôn hở? Nhớ gởi thiệp mời cho tôi nhé, cho dù có bận đến mấy tôi cũng sẽ dành ra thời gian để tham dự."

Sắc mặt vốn đã khó coi của Hứa Nhã Thục bởi vì câu này mà càng giống như đèn led đổi màu, lúc xanh, lúc trắng, cô ta tức giận vung mạnh tay, bàn tay đánh lên người nhân viên trang điểm đứng bên cạnh.

Nhân viên trang điểm này có lẽ là lần đầu tiên đến đoàn làm phim này, bị hành động này làm cho vừa sợ vừa tức, không chỉ mu bàn tay đỏ lên mà ngay cả vành mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

Tần Noãn Dương chau mày, ra hiệu cho Mễ Nhã đi qua xem thử còn mình thì xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.