Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 39



Mễ Nhã tối qua đã nhìn thấy Đường Trạch Thần, biết anh cũng ở khách sạn kia vì vậy hôm nay khi nhìn thấy anh xuất hiện trong phim trường, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng không đến nỗi luống cuống không biết làm sao, trên mặt lộ vẻ bình thản cực kỳ.

Đợi Đường Trạch Thần đi rồi, Mễ Nhã mới run run đưa chiếc thẻ phòng nãy giờ vẫn đang túm chặt trong tay kia cho Tần Noãn Dương, khóc không ra nước mắt, "Tần tổng nói, nếu như chị giúp em lén lút làm chuyện xấu thì không chỉ cuối năm tiền thưởng không có mà còn phải ký hiệp ước bán thân trong ba năm tiếp theo..."

Tần Noãn Dương nhướn mày, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

"Nhưng chị lại không có cách nào cự tuyệt Đường tiên sinh nha... Chị sắp bị dọa đến khóc rồi."

Cô đón lấy chiếc thẻ phòng, liếc nhanh số phòng in trên đó, lúc này mới ung dung nói, "Em không tin Đường Trạch Thần không cho chị chỗ tốt gì."

Mễ Nhã sợ cô không tin tưởng mình, vội vàng giải thích, "Tần tiểu thư của tôi ơi, chị đối với em trung thành tuyệt đối! Là Tần phu nhân nói lương của chị thấp như vậy, có bản lĩnh đào thêm được bao nhiêu thì tranh thủ đào để kiếm chút dưỡng già thôi."

Tần Noãn Dương biết cách làm người của Mễ Nhã, dĩ nhiên cũng biết chị ta tự có chừng mực của mình, cho dù có cầm chút lợi ích nhỏ thì cũng chỉ lấy cái mình đáng được nhận mà thôi. Vì vậy đối với chuyện người đại diện của mình đứng về phe của Đường Trạch Thần trước giờ đều là nhắm một mắt mở một mắt, điều cô không ngờ chính là, trong chuyện này còn có cả công lao của người mẹ yêu dấu của mình nữa.

"Mẹ em còn nói gì không?"

"Ờ, Tần phu nhân còn nói bà ấy ủng hộ tự do yêu đương, không phản đối việc sống chung trước hôn nhân..."

Tần Noãn Dương: "..." Vẫn nên để Mễ Nhã im miệng thì hơn.

****

Tần Noãn Dương về phòng dỡ đồ trang sức, tẩy trang, lại tắm nước nóng một hồi, xong xuôi mới cầm chiếc thẻ phòng kia vào thang máy lên lầu.

Suốt cả dãy hành lang dài đều vắng lặng, thậm chí tiếng giày cao gót của cô đạp trên sàn nhà cũng bị lớp thảm dày nuốt mất không còn một chút âm thanh gì.

Cô cầm thẻ phòng, đứng ở trước cửa đấu tranh tư tưởng nửa ngày trời, vừa mới định đánh trống lui quân thì chợt nghe thấy đầu hành lang bên kia vọng đến tiếng mở cửa phòng.

Âm thanh này dọa cô sợ đến giật nảy mình, nghĩ cũng không kịp nghĩ, trực tiếp quẹt thẻ mở cửa phòng đi vào, động tác liền mạch lưu loát đến bản thân cô còn phải ngạc nhiên.

Trong phòng lại không chỉ có một mình Đường Trạch Thần, ngoài anh ra thì còn có trợ lý và cả... Thẩm Mặc Triết.

Nghe ngoài cửa đột nhiên vọng đến động tĩnh bất ngờ, ba người đàn ông không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua, nhìn đến mức Tần Noãn Dương đều cảm thấy luống cuống chân tay, ngơ ngác đứng ở cửa không dám nhúc nhích một bước.

"Noãn Dương." Đường Trạch Thần gọi tên cô.

Tần Noãn Dương theo tiềm thức « a » một tiếng, hoàn hồn lại, sắc mặt bình thản trở lại, chẩm ãi bước vào, nhìn Thẩm Mặc Triết cười cười, định nói gì đó... lại cảm thấy đối phương thế nào cũng sẽ hiểu lầm nên dứt khoát im lặng luôn.

Sau khi cô vào phòng, tự giác nhất chính là trợ lý của Đường Trạch Thần Lý Mục, anh vội dịch ra nhường lại vị trí đẹp nhất ngay sát bên cạnh ông chủ mình cho cô, ôm máy tính xách tay đến ngồi bên cạnh Thẩm Mặc Triết.

Trên mặt Đường Trạch Thần vẫn nguyên vẻ bình thản không gợn sóng, rất tự nhiên vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, "Đợi anh một chút, anh với Thẩm tiên sinh sắp bàn xong chuyện rồi."

Tần Noãn Dương thấy bọn họ đều đang bàn công việc, cũng không tiện xen vào, trầm ngâm một lát rồi hỏi, "Có còn phòng trống nào không? Em qua đó xem điện thoại một lát."

Đường Trạch Thần nhìn hai người đàn ông trong phòng, đơn giản nói « Chờ chút » rồi đứng dậy, "Vậy đến phòng của anh đi."

Tần Noãn Dương cảm thấy làm vậy có chút không quá thỏa đáng nhưng vừa ngước lên, nhìn thấy ánh mắt sáng như đuốc của anh đang nhìn mình, do dự một thoáng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Anh bước đến đẩy cửa phòng ngủ của mình, tiện tay ấn mở công tắc đèn bên cạnh cửa.

Căn phòng mà Đường Trạch Thần ở là phòng suit tổng thống, bên trong những thiết bị cực kỳ đầy đủ, cần gì đều có. Trong phòng điều hòa đã mở sẵn, nhiệt độ ấm áp vừa phải. Cả căn phòng được dọn dẹp hết sức ngăn nắp, chỉ có ở sofa có bày một chiếc va li cỡ nhỏ.

Đường Trạch Thần đi đến bên bàn nơi đặt máy tính, kéo ghế ra, hơi cúi người xuống giúp cô mở máy tính lên, "Có chuyện gì thì gọi cho anh, anh ở bên ngoài."

Tần Noãn Dương gật gật đầu, đợi người đàn ông đóng cửa lại rồi mới ngồi xuống bắt đầu lên mạng. Chỉ có điều cô đối với máy tính trước giờ không có bao nhiêu hứng thú, lên Weibo coi sơ một chút, trả lời vài câu bình luận xong thì phát hiện bản thân chẳng có chuyện gì cần làm nữa rồi.

Tiếng nói chuyện bên ngoài không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa khéo để cô có thể nghe được nhưng bởi vì khoảng cách có hơi xa nên nội dung cuộc nói chuyện thì lại không nắm chắc cho lắm.

Trước đây lúc còn ở nhà có nghe Tần Chiêu Dương nhắc đến chuyện Đường Trạch Thần mang theo một số tiền lớn đến Giải trí Tinh Quang bàn chuyện hợp tác, ngoại trừ hợp đồng phát ngôn của cô ra thì còn muốn hợp tác với một vài nghệ sĩ khác của Giải trí Tinh Quang nhưng cụ thể muốn hợp tác trên phương diện nào thì Tần Chiêu Dương lại không nhắc tới mà cô thì cũng chẳng hỏi.

Hiện giờ xem ra, một trong những nghệ sĩ mà Đường Trạch Thần nhắm tới chính là Thẩm Mặc Triết. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi, anh ta ra mắt rất sớm, 4 tuổi liền được mời tham gia đóng phim truyền hình lẫn điện ảnh, từ năm 15 tuổi thì đã bắt đầu ký hợp đồng với Giải trí Tinh Quang rồi.

Lúc đầu tên tuổi của Thẩm Mặc Triết cũng không phải nổi đình nổi đám cho lắm, mãi đến hơn 20 tuổi năng lực biểu diễn mới xem như phát huy đến đỉnh cao cộng thêm bộ phận quan hệ công cộng của Giải trí Tinh Quang dốc sức lăng xê từ đó mới trở nên nổi tiếng hơn nữa tiếng tăm giữ vững đến tận bây giờ, phong độ không hề sa sút chút nào. Về phía Tinh Quang cũng một mực dốc sức duy trì, có nguồn tài nguyên tốt đưa tới, dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Cô và Thẩm Mặc Triết cũng đã hợp tác rất nhiều lần, lần đầu tiên hợp tác, thân phận của cô chỉ là sư muội của anh ta nhưng anh ta vẫn nhiệt tình dẫn dắt. Lần thứ hai là cùng nhau chụp quảng cáo, sau đó nữa chính là cùng nhau diễn vai nam nữ chính trong bộ phim Thịnh Thế Kinh Hoa của đạo diễn Lý Ngạo và cả bộ phim điện ảnh này nữa.

Tiếp xúc nhiều như vậy, thâm tâm Tần Noãn Dương không thể không tán đồng những đánh giá gần như giống nhau của các nghệ sĩ trong giới về Thẩm Mặc Triết: Không cư xử ác ý với ai, bình thản điềm tĩnh, làm ra vẻ ngôi sao, tư cách đường hoàng, là điển hình của một nghệ sĩ mà cả nhân phẩm lẫn năng lực làm việc đều rất tốt.

Chắc là Thẩm Mặc Triết có biết thân phận của cô, những điểm cần chiếu cố thì không có chút sơ sót nào nhưng trước giờ chưa từng vượt giới hạn, chính vì vậy mà người trước giờ đều không thích thân cận người khác như Tần Noãn Dương đối với anh ta lại rất khách sáo, kính trọng ba phần.

Quá nhàm chán, cô dứt khoát tắt máy tính, mở tivi tìm tiết mục để xem. Vừa khéo lúc này là giờ vàng cuối tuần, chừng một nửa số đài truyền hình đều đang phát các tiết mục giải trí, game show gì đó.

Cô đổi mấy kênh liền cũng không tìm được tiết mục mình thích, cuối cùng đổi đến kênh phim điện ảnh.

Đang chiếu là một bộ phim điện ảnh nước ngoài có ảnh hưởng rất lớn đến điện ảnh trong nước, phim chiếu dưới hình thức phim phụ đề.

Cô ngồi ở sofa, đối diện là chiếc máy điều hòa đang thổi gió vù vù. Bên cạnh bàn trà có bày một chậu kiểng, là một loại cây thân cỏ nhỏ, không biết tên là gì, lá xanh mướt, trên lớp đất dinh dưỡng trên cùng còn bày mấy viên sỏi trắng để trang trí.

Cô đưa tay nghịch nghịch mấy phiến lá, khó được trong lòng lại bình lặng như thế này. Tay phải chống lên tay vịn ghế, tì đầu lên đó, tùy ý dựa lưng vào ghế sofa lơ đãng nhìn bóng nắng nhảy nhót. Cả gian phòng im ắng, chỉ có những tiếng Anh chính thống với đủ loại thanh khống quẩn quanh vọng lại phối hợp với hiệu ứng ánh sáng, âm nhạc trong bộ phim cùng những nhân vật, cảnh tượng bên trong, thời gian trôi qua nhẹ nhàng mà thích ý cực kỳ.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài thưa thớt rồi dừng hẳn. Tần Noãn Dương xem phim quá chăm chú, cũng không hề để ý tới.

Chỉ đến khi nghe được tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ vọng đến lúc này mới phát hiện thì ra bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì rồi.

Cô vừa định đứng dậy xem thử thì thấy cửa phòng bị mở ra.

Trong tay Đường Trạch Thần cầm một ly sữa đang thong thả bước vào. Anh đặt ly sữa lên bàn trà trước mặt cô sau đó mới quay về bàn làm việc của mình.

Máy tính bởi vì thời gian dài không dùng đến, màn hình sớm đã đen kịt. Anh kéo ghế ngồi xuống, lắc nhẹ con chuột.

Tần Noãn Dương nhìn qua, thấy anh mở hộp thư, gởi một email đi sau đó tiện tay tắt máy luôn.

"Sữa đang ấm, em tranh thủ uống đi kẻo nguội, đừng ngồi đó ngẩn người nữa."

Tần Noãn Dương lúc này mới cầm chiếc ly lên, lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác ấm áp rất dễ chịu. Đợi nguội thêm chút nữa cô mới nhấp từng ngụm nhỏ. Không biết có phải vì biết cô không thích uống sữa bò nguyên chất hay không mà lần này, sữa lại có vị hơi ngọt...

Gập lap top lại, Đường Trạch Thần đi qua, ngồi xuống bên cạnh cùng cô xem phim. Phim đang chiếu đến đoạn nam chính và nữ chính tình cảm đang đến đoạn cao trào, thổi gió quạt lửa, tuy rằng trong phòng đèn mở sáng choang nhưng Tần Noãn Dương vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Em thích bộ phim Ngày mai này à?" Anh nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang vẻ mặt xoắn xít ngồi xem phim kia, cầm lấy remote trong tay cô chỉnh âm lượng lại một chút.

"Ừm, rất thích nhưng bỏ lỡ một lần đến rạp thưởng thức, về sau lúc được xem thì là bản gốc có thuyết minh tiếng Trung, cứ cảm giác sao sao ấy, không thích cho lắm."

"Anh có đĩa gốc của phim này." Đường Trạch Thần chỉnh lại tư thế ngồi một chút, ngón tay nhịp nhịp lên tay vịn ghế, "Nếu như em muốn đến rạp xem, hôm nào anh dẫn em đi."

Tần Noãn Dương ngẩn người ra, một lát sau mới hiểu ý người đàn ông muốn nói gì, "Em không cố chấp đến mức vậy đâu, anh cho em mượn đĩa gốc xem là được rồi."

"Em thích thì không nên miễn cưỡng chính mình." Đường Trạch Thần theo thói quen muốn châm một điếu thuốc, khi ngón tay vừa chạm tới hộp thuốc, ngước mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, lại thu tay về.

Tần Noãn Dương nhìn thấy động tác này của anh, hơi quẫn bách nói, "...Nếu như anh muốn hút thuốc, em không để ý đâu."

Đường Trạch Thần đột nhiên bật cười, trong ánh mắt nhìn cô ý cười càng đậm, "Bảo anh ngay lập tức bỏ anh vẫn chưa làm được nhưng ở trước mặt em, anh vẫn còn kìm chế được..." Ngừng một chút, lại ý vị sâu xa bồi thêm một câu, "Bằng không cũng sẽ không đợi đến hôm nay."

Tần Noãn Dương một mặt nghĩ cái tật thích dùng mấy câu mờ ám trêu chọc cô này biết chừng nào mới tiến bộ được một mặt thì giả vờ như nghe không hiểu ý trong câu nói của anh, ậm ờ một tiếng rồi như muốn làm tăng tính chân thật của mình, trên mặt càng toát ra vẻ đơn thuần vô tội.

Ý cười bên môi Đường Trạch Thần càng sâu nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Hai người cứ vậy ở trong phòng khách sạn cùng nhau xem phim điện ảnh, ngẫu nhiên thảo luận tình tiết và nhân vật trong phim, cứ như vậy rất tự nhiên mà lại... hài hòa ở bên nhau hơn một giờ đồng hồ.

Tần Noãn Dương đột nhiên tìm không ra từ ngữ nào để hình dung cho đúng cách thức chung đụng giữa hai người bọn họ.

Ít nhất thì cho đến bây giờ, bầu không khí giữa bọn họ vẫn xem như không tệ, không có gì khiến cô cảm thấy không thích hợp. Tuy rằng cô đối với chuyện loại người bản tính bá đạo khí tràng mạnh mẽ như Đường Trạch Thần thế mà lại phóng túng nuông chìu, kiên nhẫn chờ đợi cô thích ứng với sự chuyển biến trong quan hệ giữa hai người cảm thấy...

Tần Noãn Dương thất bại phát hiện ra bản thân thế nhưng lại nghèo nàn vốn từ đến vậy, tìm không ra từ thích hợp để hình dung.

Nghi ngờ? Tán đồng? Ngầm chấp thuận?

Tất cả đều không thể biểu đạt cảm giác của cô.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Đường Trạch Thần rung lên, anh cầm lên xem, im lặng nhướn mày. Đợi đến khi tiếng chuông lần thứ 2 vang lên mới không nhanh không chậm đón nghe.

"Tần tổng muộn thế này rồi còn gọi điện thoại đến hỏi thăm, thật sự quá tận tụy với công việc, thật khiến tôi hổ thẹn."

Lỗ tai Tần Noãn Dương lập tức dựng thẳng lên.

Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, đưa chiếc remote trả lại cho cô, không nặng không nhẹ nói, "Noãn Dương, chỉnh âm thanh nhỏ lại một tí."

Tần Noãn Dương vô thức « ờ » một tiếng, vừa mới cầm lấy remote thì lập tức phát hiện có gì đó không đúng, cả người nhất thời hóa đá... Xong đời! Bị lộ rồi!

Đường Trạch Thần trái lại bình thản như không thấy vẻ mặt biến ảo thần kỳ của cô, khóe môi nhẹ câu lên một đường cong nhàn nhạt, bộ dạng đường hoàng như đang bàn công sự, "Vừa nãy tôi và Thẩm Mặc Triết có bàn qua rồi, nếu không có vấn đề gì, qua vài hôm nữa là có thể ký hợp đồng."

Tần Chiêu Dương trái lại không có tâm tư bàn công sự với Đường Trạch Thần, đôi mắt đen kịt híp lại một cách nguy hiểm, nhấc tay lên xem đồng hồ, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Noãn Dương đang ở chỗ anh sao?"

Đường Trạch Thần nhìn sang cô gái vẫn còn đang trong trạng thái hóa thạch bên cạnh, cười nhẹ một tiếng, "Đúng vậy, Tần tổng có lời gì muốn nhờ tôi chuyển cho cô ấy không?"

"...Còn chưa đến lượt nhờ anh giúp tôi chuyển lời!" Tần Chiêu Dương giận sôi người nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại được, "Lần trước Đường tiên sinh đáp ứng với tôi những gì, phần ghi âm vẫn còn ở chỗ tôi đây, tin rằng Đường tiên sinh chắc là không biết « nuốt lời » và « vượt quá giới hạn » mấy từ này đâu nhỉ?"

Tần Noãn Dương lúc này đã hoàn hồn lại, thấy khóe môi Đường Trạch Thần nhẹ câu lên một ý cười thản nhiên, cả người lẫn vật đều vô hại kia, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy sự tình không hay rồi.

Đường Trạch Thần một tay cầm điện thoại tay kia nắm chặt tay cô, đầu ngón tay trượt trên mu bàn tay hơi lạnh của cô như vuốt ve, giúp cô ấn remote điều chỉnh âm lượng nhỏ hơn, lúc này mới không nhanh không chậm nói, "Tần tổng vẫn còn băn khoăn chuyện này sao?"

Từ sau lần trước giáp mặt giao tranh bị đánh bại kia, Tần Chiêu Dương cuối cùng tổng kết ra được, cùng loại người mặt dày vô sỉ như Đường Trạch Thần giao thiệp thì không thể nói suông. Trong quá trình giao tranh càng không thể để lộ một chút lùi bước nào, như vậy quá dễ dàng bị anh ta nắm lấy đằng chuôi sau đó trở ngược phản kích không kịp trở tay, vì vậy liền đáp, "Lá bài tẩy của Đường tiên sinh đang nằm trong tay tôi, không lợi dụng một chút, thật sự cảm thấy có lỗi với chính mình."

Đường Trạch Thần trái lại làm như không nghe thấy câu uy hiếp kia, đầu mày cuối mắt vẫn một ý cười nhàn nhạt, giọng không chút gợn sóng nói, "Vì vậy Tần tổng khuya như vậy còn đích thân gọi điện thoại tới là vì muốn nhắc nhở tôi lúc nào cũng phải nhớ kỹ chuyện này hay sao?"

Tần Chiêu Dương cười cười, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, "Dĩ nhiên là không phải, chỉ là đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, gặp mặt bàn bạc có vẻ thích hợp hơn. Chi bằng ngày mai chúng ta gặp mặt lại nói tiếp đi. Nơi đó phong cảnh đẹp, không khí lại trong lành, tôi cũng muốn đến từ lâu."

Đường Trạch Thần đầu mày thoáng chau lại, không vui rồi... Chỉ mới mấy ngày không gặp mà ông anh vợ tương lai này xem ra đã tiến bộ thần tốc nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.