Cúp điện thoại, ánh mắt Đường Trạch Thần trầm xuống nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang tối dần trong tay mình. Một hồi lâu mới bật cười một tiếng.
Hai nhân vật chính trong phim đang ôm nhau trong đêm, vốn dĩ âm thanh đã được chỉnh còn rất nhỏ, lúc này phối cùng với nhạc phim nhẹ nhàng du dương càng khiến căn phòng thêm yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi ra từ điều hòa cũng nghe được rất rõ ràng.
Tần Noãn Dương không nhịn được hỏi, "Anh hai em nói gì vậy?"
"Đại khái là ngày mai cậu ấy sẽ đến một chuyến." Đường Trạch Thần quay đầu nhìn cô một cái, từ trong tay cô lấy lại remote, chỉnh âm thanh lớn hơn một chút, "Có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ, xem xong anh sẽ đưa em xuống dưới."
"Ừm, có công sự..." Nói rồi, chừng như nghĩ ra cái gì, hơi dịch người, dựa vào cô càng gần hơn, "Em qua đây anh xem thử."
Tần Noãn Dương sờ sờ mặt mình, có chút khó hiểu, "Sao vậy?"
Ngón tay Đường Trạch Thần hơi nâng cằm cô lên, rất nghiêm túc nhìn mắt cô, "Anh xem qua kịch bản rồi, còn nhớ phân đoạn đó yêu cầu diễn viên trên mặt đầy lệ, nhỏ giọng khóc thút thít. Tuy rằng nói diễn viên có thể tự do phát huy nhưng như em thì hình như là quá mức phát huy rồi thì phải."
"..." Tần Noãn Dương trầm mặc một hồi mới giải thích, "Nhập vai sâu quá, khó tránh..."
"Nếu như anh bắt nạt em, liệu em có khóc đến vậy cho anh xem không?" Đường Trạch Thần thu tay về, thuận tiện đặt trên tay cô, không cẩn thận lại đụng vỡ chiếc ly không cô vừa nãy đặt ở bên cạnh bàn.
"Vậy tại sao anh phải bắt nạt em?" Tần Noãn Dương khó hiểu hỏi ngược lại.
Động tác của Đường Trạch Thần khựng lại, đột nghiên ngước mắt chuyên chú nhìn cô, một lát sau mới đè thấp giọng, nói một cách cực kỳ nghiêm túc, "Có lúc em sẽ khiến anh nhịn không được muốn bắt nạt em. Chẳng hạn như thế này..."
Vừa nói anh vừa nghiêng người tới trước, lơ đãng hôn cô một cái, môi rơi trên môi cô, xúc cảm rất ấm áp nhưng rất nhanh liền tách ra.
Tần Noãn Dương ngẩn người một thoáng, đôi mắt trong trẻo như phủ lên một tầng hơi nước càng khiến đôi mắt vốn to đen càng thêm lóng lánh như bảo thạch, trong suốt mà thấu triệt.
Cổ họng Đường Trạch Thần cuộn lên xuống, cố gắng khống chế xung động muốn hôn cô nhưng không kìm lòng được, cuối cùng thuận theo bản năng, vừa mới nghiêng người thì Tần Noãn Dương đã đưa tay chặn lấy môi anh, đầu ngón tay hơi lạnh, ngón tay tiêm gầy như ngó sen dán trên đôi môi ấm nóng của anh.
Trái tim Đường Trạch Thần rung động mãnh liệt, không nhịn được bật cười, từng chuyển động của đôi môi với những đường cong đẹp mắt ấy dưới đầu ngón tay cô, Tần Noãn Dương đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tần Noãn Dương rất hùng hồn nói, "Nếu anh bắt nạt em như vậy, vậy em làm thế này chính là bắt nạt anh."
Nụ cười của Đường Trạch Thần chậm rãi thu lại, vươn tay giữ lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, từng câu từng chữ đặc biệt nghiêm túc nói, "Không có tác dụng."
Nhất thời cô không hiểu anh nói « không có tác dụng » là nói không thể bắt nạt anh hay là chiêu này đối với anh không có tác dụng nữa.
Tần Noãn Dương suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cả hai khả năng này đều có thể xảy ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút mờ ám, tay cô bị giữ trong lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông, có chút nóng, có chút thô ráp, vừa định rụt tay về thì lại bị nắm càng chặt hơn.
Lực nắm có hơi lớn, cô sửng sốt ngước lên nhìn anh.
Đường Trạch Thần đã bắt đầu nghiêm túc xem phim, chẳng qua là khóe môi không nhịn được nhẹ câu lên chừng như tâm tình đặc biệt vui vẻ vậy.
"Trong bộ phim Ngày mai này, câu thoại mà em thích nhất chính là « You are my whole world. » Giọng của anh nhẹ nhàng, ánh mắt trái lại hết sức chuyên chú, ánh sáng từ trong đáy mắt anh không cần cố gắng cô cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Noãn Dương theo tầm mắt anh cũng nhìn lên tivi, phát hiện đang chiếu đến phân cảnh mà mình tâm niệm bao nhiêu lâu không quên được kể từ lần đầu xem bộ phim này, hơn nữa câu thoại mà Đường Trạch Thần nói chính là trong cảnh phim này.
"Trong một đoạn tình cảm gần như không có ngày mai, em chính là cả thế giới của anh."
Giọng phối âm của nam diễn viên chính trong phim rất ấm áp, thuần hậu, lúc đọc lời thoại này giống như đang thì thầm bên tai vậy, cực kỳ đánh sâu vào nội tâm, chính vì vậy mới để cô luôn có ấn tượng rất sâu.
"Em cũng thích." Lực chú ý của cô rốt cuộc cũng từ chỗ hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia dời đi, chăm chú xem đoạn kết của bộ phim, "Vì vậy cảm thấy lúc nữ chính chết đi, đối với nam chính là một kết cuộc rất tàn nhẫn."
"Nhưng lại là kết cuộc mà cô ấy cảm thấy tốt nhất." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Bộ phim này giành được nhiều giải thưởng quốc tế lớn như vậy, không chỉ vì xử lý tình tiết rất tốt mà điểm sáng lớn nhất chính là kết cục. Nó thỏa mãn giấc mơ của tất cả mọi người, cũng lưu lại tiếc nuối và không gian."
Tần Noãn Dương gật đầu nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực, chẳng lẽ lại ngồi thảo luận về bộ phim mãi thế này sao?
Còn đang nghĩ như vậy, Đường Trạch Thần chợt chuyển đề tài, hỏi, "Vì vậy em cảm thấy anh đầu tư vào « Dạ Trường An, phù thế loạn » sẽ không lỗ vốn?"
Tần Noãn Dương nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Đường Trạch Thần, chậm lại một thoáng, "Anh muốn đầu tư vào « Dạ Trường An, phù thế loạn »?"
Đường Trạch Thần « ờ » một tiếng, đính chính lại, "Đã đầu tư rồi."
"...Tại sao?"
Tần Noãn Dương còn nhớ lần đó Mễ Nhã nói mời anh cùng đi thảm đỏ với cô, anh đồng ý, quay đi quay lại lại chạy đi đầu tư phim, chắc là lần này định đi thảm đỏ danh chánh ngôn thuận hơn chứ gì?
Nói không phải tự kỷ chứ cô vẫn cảm thấy, quyết định này của anh có quan hệ chặt chẽ với cô.
Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, giọng thản nhiên, "Mấy năm trước đã có kế hoạch tiến quân vào thị trường giải trí chẳng qua là vẫn chưa có thời cơ thích hợp để thực hiện mà thôi, giờ thì có rồi."
Cho nên nói... cô chính là thời cơ thích hợp đó sao?
Thấy Tần Noãn Dương không nói gì, Đường Trạch Thần lại bổ sung thêm, "Còn về chuyện nghiên cứu thị trường, tuy rằng đầu tư vào « Dạ Trường An, phù thế loạn » có hơi mạo hiểm nhưng muốn kiếm tiền trước giờ đều phải chấp nhận rủi ro, chút mạo hiểm này có đáng kể gì đâu? Dù sao thì người diễn vai nam chính phong độ và lượng fan trước giờ chỉ tăng không giảm, nữ chính thì nhân khí đang tăng một cách ổn định, tiềm lực rất cao. Thêm nữa, xuất phát từ nhân tố cá nhân... đầu tư lần này chắc chắn phải làm rồi."
Xuất phát từ nhân tố cá nhân... xuất phát từ nhân tố cá nhân... nhân tố cá nhân...
Tần Noãn Dương cảm thấy giờ này phút này tại nơi này, không có kỹ năng nào tốt hơn là giả chết cả.
****
Sáng sớm hôm sau, khi đoàn làm phim mới bắt đầu làm việc, một chiếc xe thương vụ sang trọng kiểu dáng khiêm tốn chậm rãi lái vào, dừng lại ngay trước cổng cách phim trường không xa.
Tần Noãn Dương lơ đãng quay đầu nhìn qua, vừa định dời đi tầm mắt thì lại nhìn thấy bảng số của chiếc xe kia, nhất thời dời mắt đi không nổi nữa.
Hà Tân Thuần đứng gần đó « ai cha » một tiếng, nhìn sang cô lặng lẽ cười.
Không qua bao lâu, từ trong khách sạn một người bước ra, bước chân không nhanh không chậm, có chút lười biếng mà tùy ý, đi đến bên cạnh xe thì dừng lại.
Tần Noãn Dương biết người ở trong xe là ai, trên mặt không hề tỏ ra chút khác thường nào, ngay cả nụ cười đầy tính ám chỉ của Hà Tân Thuần cũng chỉ làm như không thấy, cắm cúi học lời thoại.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Thẩm Mặc Triết đi qua, gọi riêng cô cùng quay về khách sạn.
Đợi đến khi vào trong một gian phòng suite mới phát hiện, đến đây không chỉ có Tần Chiêu Dương mà cả Tô Hiểu Thần cũng có mặt.
Trước mặt cô nàng đặt một ly thức uống đã uống hơn một nửa, còn có một hộp bắp rang bơ đã bị tiêu diệt hơn một nửa, một dĩa bánh bột gạo, một ly chè đậu đỏ lớn.
Nhưng cho dù như vậy, vị đại tiểu thư này dường như vẫn thấy chưa thỏa mãn cho lắm, trên mặt thoáng có chút không kiên nhẫn, thấy cô vào, đôi mày thanh tú mới giãn ra, hăng hái vẫy tay với cô, "Noãn Dương, qua đây nè."
Bước chân của Tần Noãn Dương vốn đang hướng về phía Đường Trạch Thần nghe vậy nhất thời khựng lại, ánh mắt đảo quanh giữa Tần Chiêu Dương và Đường Trạch Thần mấy vòng, khi tiếp xúc với ánh mắt âm trầm như muốn ăn thịt người của anh trai, vẫn có chút chột dạ chuyển hướng đi về phía Tô Hiểu Thần.
Thẩm Mặc Triết cực kỳ phong độ giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xuống rồi mới cách ra một vị trí, ngồi xuống bên cạnh Đường Trạch Thần.
Đường Trạch Thần thì ngồi bên phải của Tần Chiêu Dương, đối diện với Tần Noãn Dương, trước mặt hai người chỉ có hai chai nước khoáng đơn giản cùng vài tập văn kiện, rõ ràng là đang bàn công sự.
Sau khi cô và Thẩm Mặc Triết vào phòng thì văn kiện đã được thu lại, bắt đầu lên món ăn.
Trong khoảng thời gian này, Tần Chiêu Dương ngoại trừ hỏi thăm một câu tình hình gần đây của cô ra thì chẳng nói thêm gì cả, trái lại cùng Đường Trạch Thần, Thẩm Mặc Triết bàn công sự bàn đến sôi nổi cực kỳ.
Tô Hiểu Thần chia một nửa thức ăn vặt cho cô sau đó lại tỉ mỉ bình luận một hồi độ ngon dở của từng món cùng danh sách các món mình muốn ăn mà vừa nãy mình muốn gọi mà bị Tần Chiêu Dương chặn lại xong mới chịu ngồi im trở lại.
Tô Hiểu Thần thích ăn tôm nõn viên, Tần Chiêu Dương gọi cho cô hai phần, một phần là để ăn vào bụng, một phần là để nhìn cho vui mắt...
Tần Noãn Dương vừa muốn gắp một viên thì chợt nghe một giọng thanh lãnh cất lên, "Hải sản tạm thời không thể ăn."
Đôi đũa của cô nhất thời khựng lại trong không trung, đưa tới không được mà hạ xuống thì không cam lòng.
Ngón tay thon dài của Đường Trạch Thần đặt xuống dĩa xoay, xoay thố canh bắp sườn heo mùi vị tương đối thanh đạm đến trước mặt cô, "Tay cô ấy bị thương, còn đang lên da non vì vậy phải kiêng hải sản. Uống một chút canh cho ấm dạ dày trước rồi hãy ăn cơm."
Nửa câu trước là giải thích cho Tần Chiêu Dương nghe, nửa câu sau, dĩ nhiên là trực tiếp nói với cô.
"Tay bị thương?" Tần Chiêu Dương trầm mặt xuống, trong giọng nói mang theo một sự tức giận ngấm ngầm nhưng lúc ánh mắt phóng về phía cô em gái song sinh, không tự giác hòa hoãn lại đôi chút, "Bị thương thế nào?"
Tần Noãn Dương có chút không được tự nhiên kéo kéo tay áo xuống thấp hơn che lại chỗ miệng vết thương, "Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, giờ đã sắp lành rồi."
Tần Chiêu Dương và cô là song sinh khác trứng, từ nhỏ cho tới lớn bất kể khi nào Tần Noãn Dương có chút gì khác thường hoặc tâm trạng thất lạc anh gần như đều có thể cảm nhận được hết. Về sau khi trưởng thành, hai người sống ở hai nơi, tuy rằng không còn sự linh thông như vậy nữa nhưng loại cảm ứng như vậy vẫn còn tồn tại. Lúc này thấy vẻ không được tự nhiên trên mặt cô, không cần mất nhiều tâm tư cũng đoán được cách nghĩ của cô em gái lúc này.
Sự che chở của Tần Chiêu Dương dành cho em gái vốn dĩ nổi tiếng trong vòng người quen biết, từ lúc nhỏ sức khỏe của Tần Noãn Dương không tốt, cứ hai ba bữa là lại sinh bệnh, phát sốt, trong nhà, anh luôn là người sốt ruột nhất.
Trong mắt anh, Tần Noãn Dương cho dù bị đứt tay cũng là chuyện lớn chứ đừng nói gì đến bị thương trong lúc quay phim, cả gương mặt tuấn tú đều trầm xuống, "Sao lại bị thương? Đoàn làm phim một chút bảo hộ này cũng làm không được sao?"
Tần Noãn Dương giọng nhỏ như muỗi kêu, "Là tại em không cẩn thận."
Đường Trạch Thần không nói gì, chỉ vươn tay giúp cô múc một chén cannh, lại gắp mấy món rau tương đối thanh đạm vào một cái chén nhỏ, xoay dĩa xoay chuyển đến trước mặt cô.
Đầu mày Tần Chiêu Dương chau lại, cơn giận càng lúc càng lớn đang ở trên bờ vực bùng nổ, Tô Hiểu Thần thấy vậy, nhanh tay múc một muỗng tôm viên vốn dĩ đang định tự phục vụ cho mình vào chén của anh, "Đừng tức giận mà, cho anh ăn tôm viên nè..."
Tần Chiêu Dương liếc cô một cái, sắc mặt nhất thời hòa hoãn trở lại, "Ăn của em đi mất công múc cho anh ăn lát nữa lại đau lòng."
Tô Hiểu Thần chớp chớp hàng mi dài, cười híp mắt, "Vậy đợi lát nữa anh cho em ăn hai hộp kem là được."
"Nằm mơ đi!" Tần Chiêu Dương đưa tay cốc nhẹ lên đầu cô một cái, đề tài cứ như vậy bị Tô Hiểu Thần âm thầm lặng lẽ dời đi...
Tần Noãn Dương vừa mới thở phào một hơi thì đã thấy Tần Chiêu Dương nhìn qua, nghiêm giọng dặn dò, "Sau này mấy cảnh diễn nguy hiểm như vậy thì nên tìm thế thân, đừng tranh cường."
Tần Noãn Dương còn chưa kịp trả lời thì Đường Trạch Thần đã đón lời, "Những chuyện này không cần Tần tổng phải nhọc lòng, tôi sẽ để ý sắp xếp."
Tô Hiểu Thần nuốt vội miếng tôm nõn viên xuống, nói một cách đương nhiên, "Vậy thì giao cho anh."
Tần Chiêu Dương: "..."
Tần Noãn Dương: "..."
Đường Trạch Thần không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn qua Tần Noãn Dương, thấp giọng nhắc nhở, "Tranh thủ canh còn nóng, uống đi!"
** Hậu trường 2:
Đường Trạch Thần gần đây công việc tương đối bận rộn, mỗi lần điện thoại đến trước giờ đều không quá 10 phút, thông thường là hỏi cô những việc vụn vặt thường ngày sau đó thì báo cáo một lượt công việc của chính mình, nói được không bao nhiêu thì cúp máy. Qua mấy lần như vậy, Tần Noãn Dương vẫn không cảm thấy gì, số lần ngày càng nhiều lên, lúc này mới thấy có gì đó không đúng.
Mễ Nhã giúp cô đặt vé máy bay bay về thành phố A, vốn là định bất ngờ kiểm tra Đường đại tổng tài nào đó nhưng trước khi làm thủ tục lên máy bay cô lại do dự một hồi, cuối cùng vẫn gởi một tin nhắn báo cáo hành trình của mình cho ai đó.
Đường Trạch Thần đang dự một cuộc họp quan trọng nhưng điện thoại cá nhân thì luôn mở 24/24. Lúc tin nhắn đến, điện thoại rung lên hai tiếng. Anh cầm lấy mở ra xem, sắc mặt bình tĩnh, đơn giản ra lệnh tạm dừng cuộc họp sau đó ra ngoài dùng điện thoại gọi cho trợ lý bảo anh ta đi sân bay đón người.
Lúc Tần Noãn Dương đến nơi chỉ nhìn thấy trợ lý trong lòng mất mát cực kỳ, đợi đến khi đến văn phòng vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Đợi đến khi Đường Trạch Thần kết thúc cuộc họp vội vội vàng vàng trở về, cô đang ngồi trên thảm trải sàn lật tạp chí, thấy anh qua vẻ mặt bình thản nói, "Em mới vừa xem một chuyên mục trong tạp chí, nói sự giao tiếp bằng ngôn ngữ giữa người với người quá ít, thời gian tiếp xúc quá ngắn sau này dần dần sẽ trở thành chướng ngại trong giao tiếp."
Đường Trạch Thần nới lỏng cà vạt, cởi áo vest ra tiện tay ném nó lên sofa, hỏi ngược lại, "Trọng điểm là gì?"
Tần Noãn Dương ngước mắt nhìn anh, trong mắt một lớp sương mù ẩm ướt dần lan tràn.
Đường Trạch Thần nhìn bộ dạng cô thế này, lòng lập tức mềm như một vũng bùn, cúi xuống bế bổng cô lên để cô ngồi trong lòng mình, lúc này mới ung dung hỏi, "Vậy chuyên mục của tạp chí kia có nói cho em biết nếu mỗi ngày làm loại vận động tốn hơn một tiếng đồng hồ sẽ dư sức xúc tiến giao lưu tình cảm giữa người với người hay không?"
Thấy cô không hiểu, ánh mắt người đàn ông càng thêm sâu, hơi nghiêng đầu đặt xuống cổ cô một nụ hôn, "Không chỉ là vậy, còn thúc đẩy xã hội hài hòa, gia đình ổn định. Nếu như giao tiếp bằng ngôn ngữ có trở ngại, chúng ta tăng cường giao tiếp bằng cơ thể là được."