Một bữa cơm, ai nấy đều mang tâm tư riêng. Ăn xong, Tô Hiểu Thần muốn theo Tần Noãn Dương và Thẩm Mặc Triết cùng đến phim trường, Tần Chiêu Dương thuyết phục mấy lần cô nàng vẫn không chịu nghe, cứ một lòng một dạ tâm niệm chuyện đoàn làm phim buổi chiều có kem có thể ăn, ai có mặt đều có phần.
Tần Noãn Dương sợ cô ở bên ngoài quá nóng chịu không nổi, năm lần bảy lượt hứa sẽ tự tay mang kem về cô nàng mới cực kỳ không cam lòng lưu lại.
Từ trong phòng suite bước ra, cô có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Mặc Triết cười cười, "Ngại quá, để anh chê cười rồi."
"Em với ông chủ tình cảm tốt, trưởng thành rồi thật hiếm có cặp anh em nào mà thân thiết với nhau như vậy đấy." Thẩm Mặc Triết cười hiền hòa, có chút khó hiểu hỏi, "Ông chủ xem ra cũng không mấy thích chuyện cô tiến vào giới giải trí mà tôi xem cô cũng không giống mấy cô gái thích vào cái vòng này để mưu cầu danh lợi, tại sao cô không thử công việc khác xem?"
Tần Noãn Dương hơi ngẩn người, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này, "Rất nhiều người ra ngoài tìm việc nhưng công việc thực tế so với chuyên ngành và lý tưởng của họ khác xa nhau nhiều lắm. Có vài người là do cuộc sống bức bách, có vài người là vì muốn tìm một hướng đi riêng."
Thẩm Mặc Triết biết cô không muốn nói nhiều, mím môi cười cười, không hỏi gì thêm.
Xuống lầu, từ chỗ bồn hoa đi ra, từ xa đã có thể nhìn thấy phim trường đang khí thế ngút trời cách đó không xa. Trong lòng cô thoáng động, dời đi đề tài, hỏi, "Anh hai và tôi cùng tuổi, anh lớn hơn chúng tôi nhiều vậy, gọi anh ấy là ông chủ, không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Trong triều đại phong kiến xưa, vua chúa đời này truyền ngôi cho đời sau, có không ít vị hoàng đế lên ngôi khi tuổi đời còn rất nhỏ. Ngồi trên ngai vàng, không phải những quan chức bảy tám mươi tuổi vẫn phải theo lẽ thường tôn kính xưng một tiếng « Hoàng thượng vạn tuế » hay sao? Huống gì ông chủ tuổi tuy trẻ nhưng năng lực có thừa, tôi gọi ông chủ cũng không thiệt thòi gì." Thẩm Mặc Triết nhìn cô, trên mặt là nụ cười hiền hòa, "Còn cô thì khác, qua không bao lâu nữa, khi ông chủ mở họp báo công bố chuyện mình chính thức tiếp nhận Giải trí Tinh Quang, tên của hai người bị đề cập cùng một lúc, đến lúc đó, thân phận đại tiểu thư của Giải trí Tinh Quang chỉ sợ không giấu được bao lâu."
Chuyện này Tần Noãn Dương dĩ nhiên biết, cô cũng biết Tần Chiêu Dương vẫn luôn một mực đè xuống chuyện công bố mình tiếp nhận Giải trí Tinh Quang, đối với bên ngoài trước giờ luôn giải quyết công việc dưới danh nghĩa Tần Mặc, ngoại trừ bản thân anh nói muốn trước tiên ngồi vững trên cái ghế tổng tài, làm ra thành tích rồi mới công bố ra thì nguyên nhân khác, dĩ nhiên là vì muốn che chở cho cô.
Vốn dĩ lúc chuẩn bị gia nhập giới giải trí, cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện dùng nghệ danh thay vì tên của mình nhưng qua nhiều phen suy nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn dùng tên thật.
Không phải chưa từng có người tò mò về gia thế và bối cảnh của cô, cũng không phải không có người biết cô là đại tiểu thư của Giải trí Tinh Quang, chẳng qua là bộ phận quan hệ công chúng luôn chắn rất kín kẽ cộng thêm cô làm người luôn khiêm tốn nên chuyện này mới luôn được ẩn giấu cho tới hôm nay.
Nhưng chỉ cần cô vẫn còn hoạt động trong vòng này thì chắc chắn sẽ có lúc thân phận bị bại lộ, cái cô cần làm chính là tận dụng thời gian cho tốt, đạt tới mục đích mà mình muốn, những thứ khác không phải là điều cô cần lo lắng bây giờ.
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt Thẩm Mặc Triết đảo một vòng, cũng không lên tiếng nữa.
***
Buổi chiều, cả đoàn làm phim đều biết thái tử của Giải trí Tinh Quang giá lâm, đồng hành còn có Đường đại tổng tài của tập đoàn Trạch Thành. Lúc đầu mọi người còn đặt sự chú ý lên người Tần Noãn Dương nhưng suốt cả buổi chiều, thấy cô ngoài chuyện bình thản ngồi học lời thoại ra thì còn lại chỉ là rất chuyên nghiệp tập diễn tay đôi với Thẩm Mặc Triết, trên mặt vẫn luôn giữ một vẻ thản nhiên khiến mọi người hoàn toàn chẳng sờ được chút manh mối nào.
Tần Chiêu Dương buổi chiều đến thăm đoàn làm phim một lần, không biết là để khảo sát hoàn cảnh làm việc của đoàn làm phim hay có mục đích gì khác, đi một vòng quanh xong thì đến ngồi bên cạnh đạo diễn, chăm chú nhìn vào màn hình giám sát trước mặt ông, thật lâu cũng không nói một lời.
Đại khái chắc chỉ có Tần Noãn Dương biết anh trai mình đến để làm gì...
Muốn đích thân giám sát cô đây mà...
Một phân cảnh diễn tới diễn lui mấy lần đều không đạt, đạo diễn gọi Tần Noãn Dương qua giảng giải lại một lần, vừa khéo chỗ cô đứng ngay bên cạnh Tần Chiêu Dương. Cạnh hai người là chiếc quạt điện lớn đang thổi gió vù vù, bộ trang phục cổ trang trên người cô bị gió thổi tung từng lớp từng lớp nhưng vẫn cảm thấy sự oi bức không giảm chút nào.
Tần Chiêu Dương ngồi một lúc mới đưa tay giống như phủi lớp trang phục của Tần Noãn Dương bị gió thổi bay đến trên người anh rồi ung dung đứng dậy, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng nói với em gái, "Điều kiện của đoàn làm phim quá vất vả, xem ra vì lợi ích phát triển lâu dài của công ty, có lẽ nên sắp xếp thời gian của em hợp lý hơn nữa."
Bàn tay đang vặn nắp chai nước của Thẩm Mặc Triết hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua.
Tần Noãn Dương trái lại chẳng có nhiều phản ứng, chỉ cong môi cười, đáy mắt long lanh nhưng phát sáng, "Vậy đến lúc cuối năm, Tần tổng nhớ cho tôi một phong bì dày dày là được."
Tần Chiêu Dương nhìn em gái, khóe môi giật giật mấy cái, cứ vậy nhìn thêm một chút, gương mặt tuấn tú sầm xuống giống như chỉ sợ người ta không biết mình đang tức giận vậy.
Tần Noãn Dương lén lút kéo tay áo của anh trai một cái, đầu ngón tay lành lạnh đụng vào cổ tay anh, không nặng không nhẹ cấu một cái.
Trong trí nhớ của cô, Tần Chiêu Dương trước giờ luôn rất dung túng cho cô, có lúc thậm chí có thể nói là dung túng quá mức, đến độ không cần biết nguyên do, không để ý đúng sai, cô nói cái gì thì là cái đó, cho dù có lúc cô chạm vào giới hạn của anh thì cũng chẳng cần làm gì nhiều, kéo kéo tay áo, làm nũng một chút là qua.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, thái độ của cô mềm mỏng, hạ mình làm nũng một chút thì vẻ tức giận trên mặt Tần Chiêu Dương lập tức như băng tuyết gặp ánh mặt trời vậy, rất nhanh đã hòa tan, bất đắc dĩ nhìn em gái thở dài một tiếng, mím môi rời đi.
Tần Chiêu Dương đi rồi, đạo diễn mới vui vẻ quay sang Tần Noãn Dương hỏi dò, "Tần tổng trước giờ đối xử với nghệ sĩ của công ty mình đều thân thiết như vậy sao?"
Tần Noãn Dương cười cười với ông một tiếng, nói, "Phải đó, trước giờ đều luôn rất thân thiết. Lần trước Thẩm Mặc Triết quay phim xảy ra chút sự cố, Tần tổng nửa đêm máy bay vừa tới thì liền vội vàng đến thăm bệnh, đến sáng mới rời đi."
Thẩm Mặc Triết không chút khách khí « phụt » một tiếng, bao nhiêu nước trong miệng đều phun ra hết, sặc đến cả gương mặt tuấn tú đều đỏ bừng lên, vừa định lên tiếng giải thích gì đó thì lại nghe Tần Noãn Dương không mặn không nhạt bồi thêm một đao, "Trời ơi, tôi mau mồm mau miệng quá rồi, đạo diễn anh chỉ nghe rồi thôi nhé, đừng nói với ai đấy."
Sắc mặt đạo diễn xanh mét nhìn Thẩm Mặc Triết, thật lâu không nói được một câu.
Tối qua Thẩm Mặc Triết mới vừa mượn cớ bàn kịch bản mà lưu lại trong phòng của ông lâu thật lâu, chẳng lẽ là thật sao???
Tần Noãn Dương xoay người đi chưa được mấy bước, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười ra tiếng.
*****
Mười giờ hơn, bữa cơm giữa Tần Chiêu Dương và đạo diễn cùng người trong đoàn làm phim mới kết thúc, tùy tiện tìm một cái cớ để từ chối sự nhiệt tình muốn đưa mình về phòng của mọi người, anh đi thẳng đến phòng của Tần Noãn Dương.
Cô vẫn chưa ngủ, đang mở đèn xem sách, quyển tiểu thuyết đó cuối cùng vẫn bị cô lục ra được, nhìn được một nửa thì gập một góc lại làm dấu rồi tùy tiện đặt nó ở trên bàn trà.
Tần Chiêu Dương vào phòng, đưa mắt quan sát một vòng xong mới ngồi xuống sofa, lơ đãng hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"
"Thì đang đợi anh nè." Cô đứng dậy rót cho anh trai một ly trà nóng, "Chỗ này của em không có mật ong, anh uống tạm trà nóng để giải rượu đi."
Tần Chiêu Dương « ừm » một tiếng, đón lấy ly trà từ tay em gái, uống liền mấy ngụm mới đặt xuống, "Nếu như là đang đợi anh, vậy chắc chắn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời muốn nói với anh, em nói trước đi, anh nghe."
Hàng mi dài của Tần Noãn Dương chớp một cái, môi nhẹ nhàng câu lên một ý cười dịu dàng, "Chính là muốn chính thức nói với anh một tiếng, em đang yêu đương."
Tần Chiêu Dương nhất thời trầm mặc hẳn đi.
Anh không chỉ một lần nghĩ tới, Noãn Dương sau khi trưởng thành thì sẽ gặp người con trai mà mình thích, sẽ yêu đương, sau đó nữa, khi thời cơ thích hợp, sẽ nắm tay người đó đi vào thánh điện hôn nhân.
Từ khi anh và Tô Hiểu Thần xác định mối quan hệ thì bản thân đặc biệt hy vọng cô em gái song sinh này của anh cũng sẽ tìm được người để cùng đi hết quãng đường đời, người đó sẽ càng tỉ mỉ hơn anh, yêu thương cô hơn anh, chăm sóc chu đáo hơn anh, sau này ngoại trừ gánh vác được trách nhiệm chăm sóc cho cô ra thì còn có thể lo được cho gia đình nhỏ của hai người.
Sự chuẩn bị tâm lý này, anh đã sớm có nhưng khi cô nghiêm túc như vậy nói cho anh biết mình đã có người yêu, cảm giác phức tạp trong lòng anh cũng không biết nên hình dung như thế nào nữa.
"Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, anh không cần lo lắng em nhất thời xung động, hơn nữa Đường Trạch Thần cũng không phải là người tùy tiện với chuyện tình cảm." Cô ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Cám ơn anh, anh hai."
Tần Chiêu Dương ngước mắt nhìn em gái một cái, không tiếng động cười cười, "Cám ơn anh cái gì chứ? Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ anh luôn tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản hai người. Cho dù là bây giờ cũng vậy thôi, anh chưa từng cho vị Đường tiên sinh kia một chút ngon ngọt nào."
Anh cầm ly trà lên, lại nhấp một ngụm, đầu mày hơi chau lại, trầm ngâm giây lát mới nói, "Vậy chắc em cũng biết nhà họ Đường là gia tộc như thế nào, Đường Trạch Thần là người như thế nào. Nhưng anh cũng không cần phải nhắc nhở em, em chỉ cần nhớ kỹ một điều, sau này phải đem chuyện tự bảo vệ mình đặt ở hàng đầu."
Bàn tay Tần Noãn Dương đang đặt trên đầu gối khẽ run lên, hàng mi dài rũ xuống, rất nghiêm túc mà gật đầu, "Em biết rồi."
Bên ngoài loáng thoáng vọng đến tiếng sấm, Tần Chiêu Dương xuyên qua khe hở của chiếc rèm mỏng nhìn ra ngoài, khéo léo dời đi đề tài, "Gần đây công việc của em tương đối nặng, nếu quá sức chịu đựng của bản thân thì phải kịp thời nói ra, cho dù có trái với hợp đồng thì chút tiền đó cũng không bù được với sức khỏe của chính mình."
Tần Noãn Dương đứng dậy, lại rót cho anh một ly nước đưa đến tay anh, "Em biết rồi."
"Còn nữa, chỗ Phương Tử Duệ bên đó, qua mấy ngày nữa có thời gian thì đi một chuyến."
"Em biết rồi."
"Không cần phải miễn cưỡng chính mình, có chỗ nào cần anh giúp thì nhất định phải nói cho anh biết, nhà họ Tần cũng không chỉ có một mình em, ai cũng đều có thể gánh vác dùm em."
"Em biết rồi."
"Noãn Dương, kỳ vọng của anh hai đối với em vĩnh viễn chỉ có một, chính là em phải hạnh phúc, trước giờ anh không mong mỏi em làm nên công to nghiệp lớn gì cả."
Cổ họng Tần Noãn Dương đột ngột như bị thít lại, ánh mắt nhìn anh trai dần dần bị phủ lấp bởi một tầng sương mù, "Em...biết rồi."
Thật sự, toàn bộ đều biết rất rõ.
****
Ngày hôm sau, Tần Chiêu Dương mới sáng sớm đã dẫn theo Tô Hiểu Thần rời đi. Đường Trạch Thần vốn định ở lại thêm một ngày nữa nhưng bởi vì công ty con ở thành phố S có chút chuyện cần xử lý, lại trực tiếp đặt vé máy bay tới thành phố S, buổi tối hôm đó liền rời đi.
Qua mấy ngày sau, bởi vì đã quay xong những cảnh cần thiết ở trong núi nên cả đoàn làm phim thu dọn, dời địa điểm về thành phố B.
Trước khi rời đi, Tần Noãn Dương ngoan ngoãn đi qua chỗ Phương Tử Duệ như lời Tần Chiêu Dương dặn dò. Kết quả kiểm tra sức khỏe mấy ngày nữa mới có, cô bởi vì vội lên máy bay nên cũng không ở lâu. Mới vừa quay lưng đi thì đã nghe Phương Tử Duệ gọi lại.
Trong bệnh viện người tới người lui rất đông, anh một thân áo blouse trắng, vóc dáng cao lớn nghiêng nghiêng tựa vào tường, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, "Chính Tân mấy ngày trước vừa mới từ phòng phẫu thuật ra...mấy lần đều bị cảnh báo bệnh tình nguy ngặt."
Sắc mặt Tần Noãn Dương trong chớp mắt trắng bệch, vụt xoay người lại nhìn Mễ Nhã đang đứng bên cạnh mình.
Chuyện liên quan đến hai anh em Hứa Chính Tân và Hứa Chính Dương trước giờ đều do Mễ Nhã phụ trách liên lạc nhưng vì sao chuyện quan trọng như vậy chị ấy ngay cả nhắc cũng không nhắc với mình chứ?
Mễ Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Noãn Dương, chỉ có chút ai oán liếc Phương Tử Duệ một cái, lúc này mới giải thích, "Chính Dương nói không được cho em biết."
Tần Noãn Dương nhắm mắt, đáy mắt lướt qua một tia chua xót nhưng lúc mở mắt ra thì thần sắc đã trấn tĩnh như thường, "Tiền đâu mà cậu ấy có?"
"Tối hôm đó vừa khéo là ca trực của anh, anh đứng ra bảo lãnh, nhận nợ khoản phí phẫu thuật ấy. Ngày hôm sau cậu ấy lấy tiền học bổng ra trả bớt một nửa, tới giờ vẫn còn thiếu mấy vạn." Phương Tử Duệ đưa tay day day huyệt thái dương, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, "Cậu ấy bây giờ ngay cả tiền ăn cơm cũng không có."
Tần Noãn Dương mím môi không nói, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm, đến cuối cùng giống như chỉ còn một màu đen kịt.
Phương Tử Duệ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói, "Chính Tân... sống không được bao lâu nữa rồi."
Tin tức này đối với Tần Noãn Dương mà nói quả thực như sấm nổ ngang tai, cô không dám tin nhìn Phương Tử Duệ, sức lực toàn thân giống như bị rút đi hết sạch vậy nhất thời ngay cả đứng cũng không vững.
Sắc mặt cô lúc này tái nhợt như không còn tí máu nào, mấp máy môi mấy lần, cố gắng mấy lần mới nói được một câu hoàn chỉnh, "Nhưng bác sĩ nói với em chỉ cần tìm được trái tim thích hợp, giúp cậu ấy thay tim thì có thể sống như mọi đứa nhỏ bình thường khác kia mà."
"Chính Tân không chỉ có vấn đề về tim mà bệnh của cậu hiện giờ đã phát triển rất phức tạp, nhỏ như vậy đã phải qua mấy cuộc phẫu thuật lớn, chúng gần như tiêu hao hết sức lực của cậu bé rồi, sắp không chống đỡ được nữa rồi."
Có hộ lý bê một khay thuốc qua, thấy Phương Tử Duệ, cô ấy gọi, "Bác sĩ Phương, lát nữa tôi đến chỗ anh lấy bệnh án nhé?"
Phương Tử Duệ trầm mặt gật nhẹ đầu, "Tôi biết rồi."
Anh nói rồi nhìn sang Tần Noãn Dương nãy giờ vẫn im lặng một cách đáng sợ, cuối cùng vẫn đi qua, đưa tay đỡ lấy thân hình đang lung lay sắp đổ của cô, dìu cô đến chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống, "Chính Dương cũng đã biết rồi, tôi cảm thấy cậu ấy... trạng thái tinh thần không được tốt lắm."
Tần Noãn Dương lại giống như không nghe thấy câu nói kia, "Anh nói sống không được bao lâu, rốt cuộc là bao lâu?"
Phương Tử Duệ nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn nhịn không được nói ra, "Còn chừng một năm thôi."
Chỉ còn một năm thôi...
"Vậy... nếu như tìm được trái tim thích hợp để thay thì có phải có thể... có thể sống lâu hơn một chút không..."
Phương Tử Duệ mím chặt môi đến trắng bệch, cuối cùng vẫn không nói cho cô biết sự thực, "Phải."