Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 45



Lúc này mưa đột nhiên trở nên lớn hơn, đập vào trên tán dù phát ra những tiếng vang đều đặn, nước mưa rơi trên mặt nước rồi bắn ngược trở lại, rơi trên giày của cô, rất nhanh đã thấm ướt một mảng lớn nhưng lúc này cô lại giống như hoàn toàn không cảm giác được vậy.

Mây đen trên trời dường như đè xuống càng thấp hơn, như dời non lấp bể cuốn tới, cả khu vực trước mắt giống như đang chìm dưới màn mưa bàng bạc, bầu trời bởi vì mây đen che lấp nên trở nên tối mịt.

Trong màn mưa ấy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt thâm thúy ấy mang theo ý cười rất nhạt nhưng sự nghiêm túc và chân thành trong mắt cũng rất rõ ràng. Cô nhất thời không nắm bắt được câu nói kia là đùa với cô hay là nghiêm túc.

Đường Trạch Thần thu hồi tầm mắt, mang theo cô thẳng một đường mà đi, "Không phải trước đó có dặn em mang theo nhiều quần áo một chút sao, em có không?"

Tần Noãn Dương gật đầu, đột nhiên nhớ ra trong va li hành lý của mình còn mang theo chiếc áo vest kia của anh, ánh mắt chợt sáng lên.

Đến xe rồi, anh mới thả lỏng cánh tay đang choàng qua người cô ra, hơi nghiêng người giúp cô kéo cửa xe. Khi cô lên xe, thậm chí còn rất chu đáo lấy tay giúp cô chắn nơi cửa để khỏi bị đụng đầu.

Nhiệt độ bên ngoài và ở trong xe cách biệt rất lớn, trong xe có chút nóng nhưng thời tiết thế này quả thực không thích hợp để hạ cửa kính xe xuống.

Đường Trạch Thần cảm giác được cô có chút không được tự tại, nhìn trợ lý đang ngồi ở ghế lái, "Mở điều hòa lên, nhiệt độ đừng để thấp quá."

Lý Mục qua kính chiếu hậu nhìn hai người một cái, lên tiếng đáp, "Được, Đường tổng."

Hai bên đường đậu đều là xe sang, quay đầu xe có chút khó khăn, qua vài phút Lý Mục mới đưa được xe hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Tần Noãn Dương nhìn qua ngoài cửa sổ, nước mưa vẫn không ngừng đập vào cửa kính xe, hơi nước mờ mịt khiến cho dù nhìn cũng khó mà thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Dù vậy cô vẫn xuyên qua màn nước mông lung nhìn thấy Đường Dục và Hứa Nhã Thục đang sánh vai bước bên nhau.

Đường Dục đang che dù cho Hứa Nhã Thục, bước chân chậm hơn cô ta nửa nhịp, tán dù hơi nghiêng nghiêng, phần lớn che trên đỉnh đầu của cô ta.

Không biết Hứa Nhã Thục đang nói gì mà trên mặt Đường Dục vẫn luôn mang theo nụ cười nhã nhặn, đôi mắt hơi cong lên, xem ra tâm tình rất không tệ. Còn về cô ta, đầu hơi nghiêng sang chuyên chú nói gì đó, đầu mày cuối mắt cũng đầy ý cười, không khí xem ra rất hài hòa.

Hai người này chung đụng với nhau thoạt nhìn không khác gì những đôi tình nhân khác.

Phía trước không biết có phải đang kẹt xe hay không mà dòng xe cộ chạy cực kỳ chậm, vì vậy cảnh tượng Đường Dục nhấc tay ôm lấy Hứa Nhã Thục rõ rành rành rơi vào trong mắt cô.

Đợi thêm một chút nữa, hai người kia đã chậm rãi đi xa, dòng xe cộ cũng bắt đầu chậm rãi tiến lên, mãi đến khi xe đã chạy được một quãng rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng hai người kia nữa, lúc này cô mới chậm rãi ngồi thẳng người lên.

Đường Trạch Thần đang chỉnh lý văn kiện gì đó trong thay, thấy cô xoay người lại, thuận tay đặt văn kiện vào trong cặp đựng văn kiện sau đó mới hỏi, "Đang nghĩ gì vậy?"

Tần Noãn Dương còn đang có chút thất thần, nghe giọng anh kề bên tai lúc này mới hoàn hồn lại nhưng đôi mày thanh tú vẫn còn hơi chau lại, nhẹ giọng nói, "Em thấy Đường Dục thật sự thích Hứa Nhã Thục lắm."

Đường Trạch Thần nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên nói, "Anh cũng thích em lắm."

Tần Noãn Dương ngớ người ra, lúc quay đầu nhìn anh, vừa khéo nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của người đàn ông, mặt bất chợt nóng lên, không nói thêm gì nữa.

Cô hoàn toàn có thể đoán được, nếu như mình nói, "Đường Dục thích Hứa Nhã Thục như vậy, vậy tại sao cô ta không bước vào cửa nhà họ Đường được?" lúc ấy anh chắc chắn sẽ nói, "Vậy anh cũng thích em như vậy, tại sao em còn chưa bước vào cửa nhà họ Đường?".

Đến lúc đó, thật sự là nói không lại anh... Dù sao thì, bàn về da mặt dày, không biết xấu hổ gì đó thì cô còn kém anh xa lắm.

Cho dù Tần Noãn Dương không nói ra miệng nhưng Đường Trạch Thần cũng có thể đoán được câu tiếp theo cô muốn hỏi gì, thoáng trầm ngâm một chút rồi giải thích, "Chắc là em còn chưa hiểu về nhà họ Đường lắm, anh và Đường Dục là cùng nhau lớn lên. Cậu ấy là con trai lớn của chú hai anh nhưng trên vai Đường Dục không cần gánh nhiều trách nhiệm như anh, ngày tháng qua so với anh tự tại thoải mái hơn nhiều. Vì vậy cũng sẽ không có người nào yêu cầu quá nghiêm khắc ở cậu ấy, không bắt cậu ấy phải đạt được cái gì, trước giờ đều là cậu ấy tự làm theo ý mình, miễn là đừng vượt qua điểm mấu chốt của gia tộc."

"Tuy nhiên sự sủng ái này của nhà họ Đường không hẳn là dung túng cho chuyện tự mình chọn lựa người phối ngẫu của cậu ấy. Nói sao nhà họ Đường cũng là gia tộc lớn đã truyền qua hơn trăm năm, muốn làm được như vậy, liên hôn chính là một trong những thủ đoạn thường dùng. Huống gì Hứa Nhã Thục thực sự quá không xứng làm con dâu của nhà họ Đường, người tâm cao khí ngạo như chú hai dĩ nhiên sẽ không đồng ý."

Liên hôn...

Lòng Tần Noãn Dương khẽ động, không biết nghĩ tới gì đó, chỉ mím chặt môi không tiếp lời anh.

Tay Đường Trạch Thần để trên đầu gối gõ nhẹ mấy cái, đôi mắt đang nhìn cô toát ra vẻ chân thành cực kỳ, "Anh là ngoại lệ."

Câu nói này, Tần Noãn Dương đã từng ở chỗ Tần Chiêu Dương nghe qua.

Anh trai cô cũng từng nói Đường Trạch Thần là ngoại lệ của nhà họ Đường.

Ngoại lệ, nói theo nghĩa đen chính là không giống với những người khác, mà cái người « không giống với người khác » đó lại để cô gặp được rồi.

Trong khoang xe yên tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính xe rào rạt, Đường Trạch Thần vươn tay nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình gần hơn một chút, thuận tay ấn nút nâng tấm kính ngăn giữa hai khoang xe lên.

Đây rõ ràng là có lời muốn nói với cô đây mà.

"Tính chất của nhà họ Đường thế nào nếu anh không giải thích, chắc là em khó mà hiểu rõ được. Lần sau có cơ hội em tự mình đi xem thử, đại khái sẽ biết tình huống thực tế thế nào." Anh cười nhẹ một tiếng, nụ cười khiến cho gương mặt anh bừng sáng và nhu hòa hơn rất nhiều.

"Vậy anh nói thử vài chuyện dễ hiểu cho em nghe thử, được không?"

Đường Trạch Thần « ừm » một tiếng, nhìn cô, thấp giọng nói, "Ông nội và ba của anh sớm đã qua đời, vì vậy nhà họ Đường bây giờ do anh nắm quyền. Anh khá là may mắn, là con trai trưởng trong nhà, em biết điều này có ý nghĩa gì không?"

"Đích tôn đúng không?"

"Ừ." Anh lười nhác đáp một tiếng, "Anh còn có hai người chú, chú hai tính tình tương đối ôn hòa, không thích tranh đua với đời vì vậy dạy dỗ ra Đường Dục tính tình cũng giống ông ấy, đạm mạc với danh lợi. Trái lại chú ba thì một mực muốn tranh giành quyền lực trong nhà họ Đường, ông ấy cũng làm được rồi. Anh đến UCLA Anderson học cũng có một nửa là công lao của ông ấy. Nhưng về sau dã tâm của ông ấy càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu tìm cách để quyền lực hoàn toàn nằm trong tay mình. Anh vốn còn muốn học thạc sĩ nhưng vì chuyện này mà không thể không về nước."

Tần Noãn Dương rũ mắt, im lặng nghe anh nói.

Giọng của người đàn ông nghe như bình tĩnh không gợn sóng, cũng giống như đang kể một chuyện vụn vặt trong đời thường nhưng Tần Noãn Dương biết, anh kể càng đơn giản chừng nào thì tình hình thực tế càng phức tạp chừng đó.

"Sau khi anh về thì dùng phần tài sản mà ba để lại cho anh gầy dựng nên tập đoàn Trạch Thành đồng thời mất hết mấy năm mới có thể thu hồi hết quyền lực của nhà họ Đường trở về tay mình. Có một vài chuyện, không phải rất thích làm nhưng thân bất do kỷ, chuyện không phải do anh muốn là được."

Đường Trạch Thần nắm lấy tay cô, giống như vô tâm nghịch nghịch những ngón tay, lại sờ sờ những đường vân nơi đầu ngón tay, động tác ôn nhu cực kỳ.

Tần Noãn Dương trong lòng không phải không cảm xúc, nhiều hơn là một tia đau lòng.

Gia đình của cô hòa thuận ấm áp, trên vai cô càng không có gánh nặng gì. Cô không chỉ có sự yêu thương chìu chuộng của ba mà còn có sự che chở của anh hai, chuyện gì cũng không cần phí sức lo nghĩ, chính là cảm giác có người nâng niu trong lòng bàn tay.

Cô trước giờ vẫn luôn biết bản thân may mắn đến cỡ nào.

Nhìn thấy gợn sóng trong đáy mắt cô, khóe môi Đường Trạch Thần nhẹ câu lên một đường cong, vạch lòng bàn tay của cô ra, cùng cô mười ngón giao triền, "Không cần phải cảm thấy đau lòng thay cho anh đâu. Bản tính anh vốn thích tranh đoạt, cái gì đáng là của anh, trừ phi anh không cần, bằng không ai cũng đừng hòng đoạt đi. Hơn nữa, thân là một người làm ăn, trước giờ anh không bao giờ làm chuyện gì khiến bản thân thiệt thòi."

Anh siết chặt tay lại, sít sao giữ lấy tay cô trong tay mình, một tay kia vòng qua eo cô, hơi dùng sức đã dễ dàng nhấc cô ngồi trên chân mình.

Động tác quá đột ngột suýt nữa thì dọa Tần Noãn Dương giật nảy mình, đợi đến khi ngồi vững vàng, cảm nhận nhiệt độ từ trên người người đàn ông truyền tới, cô không khỏi có chút lúng túng, đôi mắt đang nhìn anh không tự chủ được dâng lên một lớp sương mù, "Anh thả em xuống đi."

"Không thả." Anh trả lời một cách gãy gọn và dứt khoát, bàn tay đang đặt nơi eo cô càng thêm dùng sức, sít sao siết thân thể mảnh khảnh của cô vào trong ngực mình.

Tần Noãn Dương thấy trốn không thoát, bất đắc dĩ tìm cách dời đi đề tài, "Vậy tại sao anh không cần liên hôn, không phải làm người nắm quyền thì càng nên lấy bản thân làm gương hay sao?"

Đôi mắt Đường Trạch Thần càng thêm sâu, ngón tay nhẹ búng lên trán cô một cái, thuận thế kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống, "Em hy vọng anh liên hôn lắm sao?"

Tần Noãn Dương không trả lời, chỉ dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn anh.

"Nếu như trong tay anh đã có quyền nói một không hai, vậy tại sao lại phải ủy khuất chính mình?" Ngón tay anh trượt xuống dưới cằm cô, nhẹ nhàng giữ lấy, nghiêng xuống đặt lên khóe môi cô một nụ hôn, "Vì chờ cho được em, anh cũng phải giữ thân như ngọc."

Cô nghe vậy, khóe môi không tự chủ được khẽ cười lên.

Đường Trạch Thần thấy cô không chuyên tâm, bàn tay đang giữ dưới cằm hơi hơi dùng sức, lực đạo đó khống chế thật tốt, giữ chặt hơn nhưng lại không làm đau cô, "Chuyên tâm một chút, Noãn Dương."

Cô « ô » một tiếng, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi người đàn ông, cũng không cho anh có cơ hội thâm nhập sâu hơn, cứ vậy ghé sát vào nhau, giọng như hỏi tội, "Lâu Thanh Thành nói, trước đây anh mỗi ngày đi xem mắt một cô."

Đường Trạch Thần hơi ngẩn người nhưng đáy mắt ý cười càng sâu hơn, "Em để ý sao?"

Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã giải thích một cách ngắn gọn, "Một người anh cũng chưa có gặp."

Tần Noãn Dương như không có việc gì nhẹ gật đầu, xem như chấp nhận lời giải thích của anh.

Sau đó, rất tự nhiên vươn tay ôm lấy anh, một tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dày rộng đang đặt nơi eo mình, rất nhanh đã áp sát hơn, đè anh lại.

Đại khái là không ngờ cô có lúc sẽ chủ động, trong một nháy mắt Đường Trạch Thần không phản ứng lại kịp, đợi đến khi phản ứng lại rồi, lập tức biến khách thành chủ, khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc hơn.

Trước giờ đối với cô anh luôn có chừng mực, chưa từng hôn sâu, chính là vì sợ cô không thích ứng kịp nhưng giờ phút này xem ra, là có thể tiến thêm một bước rồi.

Tần Noãn Dương quay những cảnh hôn nhau thực ra cũng chẳng có mấy, đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba lần, hai lần là giả, chỉ đổi góc độ để che mắt người xem, một lần là lướt qua rồi thôi, thực sự chả có kinh nghiệm gì đáng nói...

Thật lâu sau người đàn ông mới chịu thả người, nhìn thấy trên môi cô một mảnh kiều diễm ướt át, đôi mắt liền như bừng sáng, càng đừng nói đến nụ cười kia, lần đầu tiên Tần Noãn Dương thấy anh cười vui vẻ đến vậy, thật khó được.

Cô cắn môi, đáy mắt một tầng sương mù đang lan tràn, "Thực ra em vẫn luôn suy nghĩ, tên anh có nghĩa là gì."

"Noãn Dương." Anh đột nhiên gọi tên cô, "Tên anh là gì?"

"Đường Trạch Thần."

"Anh họ gì?"

"Đường."

Đường Trạch Thần cười rộ lên, lại hỏi cô, "Vậy tên là gì?"

Biết anh đang dẫn dắt mình gọi anh là « Trạch Thần » nhưng khi nhìn thấy hình bóng mình đang nhảy nhót trong đôi mắt đen thẳm của anh, cô vẫn nhịn không được mà để bản thân tự hãm sâu vào, ngoan ngoãn gọi, "Trạch Thần."

Đáy mắt anh ý cười không làm sao che dấu được nhưng giọng nói lại không hề bị cảm xúc vui vẻ đó ảnh hưởng chút nào, "Tên anh là do ba anh đặt, trước khi sinh đã được quyết định rồi. Trạch có nghĩa là nơi những dòng nước tụ về với nhau, cũng hàm ý là ân trạch, là nhân từ. Thần tức là nơi mà Sao Bắc Cực đang ở, về sau ngụ ý là nơi ở của hoàng đế, cũng có thể chỉ về hoàng đế, xem như là nơi có thể che mưa chắn gió."

Anh ngừng một chút, cười càng thêm vui vẻ, "Về sau nghe ý của mẹ anh giải thích, lúc đầu chọn Trạch Thành là theo một câu thơ cũ « Trạch nhất thành nhi cư », nhưng gọi Trạch Thành thì nghe không thích hợp cho lắm nên bắt ba anh đi lật tự điển chọn lại. Nhưng giờ anh lại càng thích một cách giải thích mới hơn."

Tần Noãn Dương nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn anh.

Đường Trạch Thần trái lại không hề có ý muốn giải thích cho cô nghe, cười một cách ý vị sâu xa, "Sau này em sẽ  biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.