Lý Mục tường thuật một cách ngắn gọn tình huống gặp mặt Trình An An vừa nãy, "Tôi nghĩ Đường tiên sinh ngài lát nữa chắc chắn sẽ đưa Tần tiểu thư lên máy bay, vì vậy quyết định đợi ở quán cà phê bên trong. Khi nhận được điện thoại của ngài, tôi thanh toán xong đi ra, lúc đi ngang qua bàn của Tần phu nhân, cảm thấy người ngồi đó rất quen mắt, không khỏi nhìn thêm một lần. Bà ấy cười với tôi, còn rất thân thiết chào hỏi nữa."
Đường Trạch Thần hít sâu một hơi thuốc lá, đôi mắt chậm rãi híp lại, sau đó chỉ do dự trong một giây liền dụi tắt điếu thuốc, ném nó vào trong thùng rác bên cạnh sau đó chỉnh lại một chút cổ áo và cà vạt rồi rảo bước rời khỏi khu hút thuốc, "Dẫn đường."
Lý Mục thoạt tiên « a » một tiếng, có chút chưa phản ứng lại kịp. Khi ánh mắt tiếp xúc với vẻ mặt đường hoàng, còn mang theo chút nghiêm nghị của Đường Trạch Thần, lúc này mới quay trở lại là bộ dạng trợ lý tinh anh của mình, bắt kịp tần số của boss nhà mình, "Được."
Lúc Đường Trạch Thần đến quán cà phê mà Lý Mục nói, Trình An An còn chưa đi.
Bà đang tựa hẳn người vào lưng ghế sofa mềm mại, hai chân bắt tréo nhau, tay đang hời hợt lật một quyển tạp chí thời trang, bộ dạng có chút lười biếng nhưng đầu mày cuối mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn, đôi mắt đặc biệt sáng, trong trẻo, sắc sảo, chỉ an tĩnh ngồi ở một góc trong quán cũng có thể trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt của người khác.
Ngũ quan Trình An An cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, giống hệt như một họa sĩ tài ba từng chút một dùng ngòi bút linh động của mình miêu tả nên, mắt mũi như vẽ, tao nhã quý khí, là một loại khí chất đặc biệt không cách nào che lấp được, có thể khiến người ta chỉ nhìn qua đã thâm nhập vào lòng người, khắc sâu trong trí nhớ.
Năm tháng ở trên người bà, hoàn toàn không để lại vết tích.
Lúc Trình An An nhìn thấy Đường Trạch Thần, bà căn bản không ngạc nhiên chút nào, trái lại cười một cách cực kỳ ôn hòa, chỉ tay vào chiếc ghế sofa đối diện, "Ngồi đi."
Không có xưng hô, thái độ đối đãi với anh rất thỏa đáng, lại mang theo một chút « lòng đã hiểu rõ nhưng không nói ra ».
Lúc này Đường Trạch Thần đối với Trình An An trong lòng có thêm một phần kính trọng, trước tiên tự mình giới thiệu, "Chào dì, cháu là Đường Trạch Thần."
Trình An An mỉm miệng cười, nhàn nhạt quét mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình một lượt, trên mặt vẫn bình thản như không nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm đánh giá đối phương.
Người được dạy dỗ bởi danh môn vọng tộc như nhà họ Đường dĩ nhiên đều là phẩm chất xuất chúng, bất luận là phong độ hay khí chất đều cực kỳ ưu tú, căn bản soi không ra khuyết điểm.
Còn về vẻ bên ngoài, bà sớm đã đánh giá qua rồi, giờ người đang nghiêm chỉnh ngồi trước mặt bà, so với ảnh chụp, trái lại càng thêm một phần phong tư hơn người.
Bà cầm ly cà phê trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm, đôi mày thanh tú thoáng chau lại, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, hết sức tự nhiên nhẹ nhàng bật ra tên của người đối diện, "Đường Trạch Thần."
Đường Trạch Thần hơi mỉm cười, gật đầu đáp, "Dạ phải."
"Vừa mới đi công tác về?" Bà lơ đễnh hỏi, hơi điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lại.
Câu hỏi này, có chút khó trả lời...
Đúng thật là anh mới đi công tác trở về không sai, nhưng là anh và Tần Noãn Dương cùng nhau đi công tác trở về, khoảng thời gian « đi công tác này » tuy rằng cái gì cũng chưa làm nhưng chuyện cùng ngủ trong một phòng này nói ra tuyệt đối chẳng vẻ vang gì.
Đường Trạch Thần thoáng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Vừa mới tiễn Noãn Dương lên máy bay."
Trình An An gập quyển tạp chí trên tay lại, tùy tiện đặt ở trên bàn, bàn tay với những ngón thon dài gõ nhẹ lên thành ghế mấy cái, không tiếp lời.
"Cháu và Noãn Dương đang quen nhau, vì vậy biết dì đang ở đây, cảm thấy giờ bất luận chính thức hay không chính thức cũng nên đến gặp mặt một chút."
Đôi mày Trình An An lúc này mới giãn ra, cười cười, "Vậy à."
Đường Trạch Thần là loại người trước giờ chưa hề chịu thua thiệt trên bàn đàm phán nhưng bởi vì một câu nhẹ nhàng hời hợt chỉ có hai chữ này của mẹ vợ tương lai mà nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp thế nào cho phải.
"Noãn Dương còn chưa nói với tôi chuyện nó với cậu đang quen nhau." Trình An An nhìn người đối diện một cái, lại nói tiếp, "Noãn Dương nhà chúng tôi cũng chưa từng yêu đương với người nào, đối với loại chuyện tình cảm này hiểu biết cũng chẳng được bao nhiêu, cậu lớn hơn nó nhiều như vậy, phải dạy con bé nhiều hơn một chút mới được."
Đường Trạch Thần nghe câu nói này, trong lòng lập tức yên tâm hơn hẳn.
Có thể thấy Trình An An đối với chuyện hai người họ đến với nhau không hề phản đối nhưng tạm thời mà nói cũng chưa tỏ vẻ gì là hài lòng mà câu nói này, hàm ý chính là nhắc nhở anh đừng nên làm bậy...
Huyệt thái dương của Đường Trạch Thần nhảy mạnh một cái, âm thầm dời kế hoạch ăn người nào đó về lại phía sau, lúc lên tiếng lần nữa, vẻ mặt càng thêm đoan chính, "Cháu rất thích Noãn Dương, cũng sẽ tôn trọng cô ấy."
"Ờ." Trình An An hơi cao giọng lên, "Tôn trọng như thế nào?"
Đường Trạch Thần trầm ngâm một chút, nói, "Thứ cô ấy muốn, cháu cố hết sức làm. Thứ trong phạm vi năng lực của cháu, cháu chắc chắn sẽ làm được."
Trình An An lúc này mới tỉ mỉ quan sát người đối diện một lúc, từ mấy câu đối thoại vừa rồi có thể thấy được, người đàn ông này không kiêu ngạo, không nóng nảy, thái độ một mực ôn hòa lễ độ, trái lại hoàn toàn không giống với Tần Mặc lúc còn trẻ, bá đạo, nóng nảy.
Nghĩ như vậy, sắc mặt bà nhu hòa hơn mấy phần, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười nhàn nhàn, "Làm được vậy thì có tâm rồi."
"Chuyện cháu nên làm thôi."
Ý cười trên môi Trình An An càng đậm hơn, tay nâng ly cà phê lại nhấp thêm một ngụm, lúc này mới bình thản ung dung nói, "Những chuyện khác tôi không nói nhiều lời, dù sao hai người cũng chỉ mới bắt đầu, có rất nhiều thứ cần thời gian cọ xát, tìm hiểu. Biết cậu đối xử tốt với Noãn Dương, vậy tôi yên tâm rồi, còn về những chuyện khác thì phải dựa vào cậu tự mình tranh thủ, bảo vệ."
Nói rồi, bà đưa mắt nhìn người đối diện một cái, cười nhẹ một tiếng, vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại đã đổ chuông.
Bà nhìn màn hìn, thấy là Tần Mặc gọi đến thì hơi nhướn mày, cuộc gọi này... cũng đúng lúc thật đấy.
Nghĩ như vậy nhưng không nhận điện thoại mà đưa tay ấn tắt.
Đường Trạch Thần thấy vậy, vội nói, "Cháu không làm phiền dì nữa, lần sau nếu có cơ hội thích hợp, cháu xin phép được đến nhà chính thức thăm hỏi."
Trình An An cười cười, đáp, "Được."
Đường Trạch Thần vừa rời đi thì Tần Mặc đã vào tới, thấy vợ mình đang ngồi một mình, thuận tay đưa chiếc áo khoác trên tay cho bà rồi ngồi xuống bên cạnh, "Gặp rồi?"
"Gặp rồi." Bà ngước mắt nhìn chồng, đáy mắt đều là ý cười, "Phong thái hơn người, tài đại khí thô, xem ánh mắt con gái ông chọn người kìa, chuẩn hơn tôi nhiều..."
Tần Mặc cúi xuống nhìn vợ, nhếch môi cười lạnh, "Nói lại lần nữa xem?"
Trình An An lập tức sửa lại, "So ra còn kém tôi một bậc."
Tần Mặc lúc này mới hừ một tiếng, tùy ý cầm ly cà phê trước mặt vợ lên nhấp một ngụm, "Về nhà?"
Trình An An hơi dựa qua, cứ vậy lười biếng tựa trên người ông, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, gật đầu, "Dạ được, về nhà thôi."
****
Tần Noãn Dương lên máy bay rồi, mắt phải cứ giật liên tục, nhảy đến mức lòng cô phát hoảng lên, không kìm được tóm lấy tay Mễ Nhã hỏi, "Mắt phải của em cứ giật hoài, chị nói xem có phải điềm báo gì không hay không?"
Mễ Nhã quay lại nhìn mắt cô, căn bản không nhìn ra được có gì khác lạ, "Hai mắt của chị thường hay luân phiên giật suốt, không phải giờ chị vẫn khỏe như trâu đó sao? Không cần phải sợ, giờ em là người có người chống lưng cho nha."
Tần Noãn Dương: "..."
Giật mí mắt và có người chống lưng, hai chuyện này một chút quan hệ cũng không có nha!
Lúc đến thành phố B thì trời đã sụp tối, xe của đoàn làm phim đến đón cô, khi đưa đến khách sạn Thịnh Viễn thì đã hơn tám giờ tối.
Cũng may trước khi lên máy bay cô ăn một bữa no với Đường Trạch Thần nên tới bây giờ vẫn không hề có cảm giác đói.
Lúc làm thủ tục check in phòng, Mễ Nhã còn chưa kịp lấy giấy chứng minh của cô ra thì cô tiếp tân đã nhận ra người đứng phía sau cô là Tần Noãn Dương, cười cười nói, "Một tiếng đồng hồ trước Đường tiên sinh có gọi điện thoại đến dặn dò, nếu như Tần tiểu thư đến ở thì trực tiếp đưa đến phòng dành riêng cho ngài ấy."
Tần Noãn Dương ngớ người ra sau đó mặt bắt đầu nóng lên, haizz, người này sao không nói với mình trước chứ?
Mễ Nhã thấy cô còn đang ngây người thì đưa tay đẩy nhẹ một cái, "Được hay không thì nói một câu nha, còn nếu muốn hỏi tội thì đợi lát nữa không có ai rồi làm gì thì làm." Nói rồi, tự mình cũng bị câu nói của mình chọc cười.
Câu nói không biết trên dưới như vậy, nếu để Đường đại boss nghe được, liệu có trực tiếp cắt tiền lì xì cuối năm của cô không nhỉ?
Thấy Tần Noãn Dương gật đầu đồng ý, Mễ Nhã đưa giấy chứng minh của hai người ra để làm thủ tục, vừa mới định bảo tiếp tân check in cho mình một phòng thì đã thấy cô tiếp tân một lúc đưa ra hai thẻ phòng, "Mễ tiểu thư, phòng của cô ở bên cạnh phòng của Tần tiểu thư."
Mễ Nhã: "..." Bánh thịt từ trên trời rơi xuống!!!!
Tần Noãn Dương đóng cửa lại, nhìn một vòng căn phòng bố cục thực ra không khác những phòng tổng thống khác bao nhiêu kia, trong lòng không hiểu sao lại giống như bị một sợi tơ mềm mại quấn lấy, căn phòng này ở phía sau thêm mấy chữ « của Đường Trạch Thần » thì lập tức mang một ý nghĩa hoàn toàn khác rồi.
Cô không chọn phòng ngủ chính mà chọn một gian phòng nhỏ hơn bên cạnh, sau khi thu dọn hành lý xong thì mới nằm xuống giường, cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Đường Trạch Thần vừa mới về đến nhà, tắm một cái xong, cả người nhẹ nhàng thoải mái xuống lầu, trong lúc đợi « bữa tối yêu thương » của Đường phu nhân thì nhận được điện thoại của cô.
Anh hơi nhướn mày, nhìn về phía người mẹ yêu dấu đang dùng ánh mắt tò mò lẫn dò xét nhìn mình một cái, đứng dậy đi đến phòng khách nhận điện thoại.
"Đường Trạch Thần."
"Ừ." Anh đáp một tiếng, thuận tay cầm remote mở tivi lên, hạ thấp âm lượng xuống, "Đến rồi?"
Tần Noãn Dương ở trên chiếc giường êm ái thoải mái lật người một cái, một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa thắt lưng đang đau nhức vì ngồi máy bay lâu của mình, "Anh sắp xếp cho Tần tiểu thư đến ở trong phòng của mình, Tần tiểu thư có biết hay không?"
Đường Trạch Thần bật cười, "Anh nghĩ cô ấy bây giờ chắc là biết rồi."
Tần Noãn Dương nghẹn lời, cô rõ ràng là muốn hỏi anh vì sao không nói trước cho cô biết một tiếng nhưng lại sợ ngữ điệu khống chế không tốt khiến anh hiểu lầm là mình không thích anh làm vậy...
Thực ra cô chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút thôi, còn lại chỉ thấy vui vẻ.
Đường Trạch Thần biết cô muốn hỏi cái gì, trầm ngâm một thoáng rồi nói, "Anh có gọi điện thoại cho em nhưng máy em lại đang tắt. Chuyến bay bị trễ bao lâu?"
"Một tiếng..." Cô nghe liền hiểu ngay.
Lúc cô ở trên máy bay hơi buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì máy bay sắp hạ cánh, cũng không chú ý đến thời gian.
"Ừ, gọi cho em thì tắt máy..." Anh dừng một chút, giọng trong trẻo, rõ ràng, "...vốn định gởi tin nhắn báo em biết, ai ngờ về nhà một chuyến lại quên mất."
Tần Noãn Dương cảm thấy, bằng vào sự hiểu biết của cô về Đường Trạch Thần, nửa câu sau hoàn toàn không có khả năng xảy ra... anh chắc chắn sẽ không quên!
"Vậy giờ anh đang làm gì vậy?" Cô lại lật người một cái, nheo nheo mắt nhìn chùm đèn thủy tinh đang chiếu những tia sáng chói mắt trên trần nhà, hỏi.
"Đang đợi bữa khuya của Đường phu nhân." Anh quay đầu nhìn về phía phòng ăn một cái, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, "Còn em? Chuẩn bị đi nghỉ chưa?"
"Dạ, đợi lát nữa đi tắm rồi ngủ, hôm nay ngồi hai chuyến máy bay, hơi mệt." Nói rồi, cô mệt mỏi ngáp một cái, nghĩ tới người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại, ấm áp.
Tuy rằng tách nhau ra không lâu... nhưng đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Đường Trạch Thần nghe ra trong giọng nói của cô có sự mệt mỏi khó nén, đáy mắt càng thêm nhu hòa, "Hôm nay anh gặp mẹ em rồi, ở quán cà phên trong sân bay."
Cảm giác mệt mỏi của Tần Noãn Dương lập tức bay biến mất tăm, cả người trở nên cực kỳ có tinh thần, lật người một cái ngồi dậy, giọng cũng cao hơn mấy phần, "Mẹ em?"
Nghe giọng nói của cô liền biết phản ứng của cô sẽ là thế nào, anh thấp giọng cười một tiếng, nói như trấn an, "Tất cả đều suôn sẻ."
Đương nhiên là suôn sẻ... vị Tần phu nhân kia là đứng cùng chiến tuyến với cô nha!
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh đã gặp mẹ mình, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời... giống như là, đột nhiên khoảng cách giữa hai người được kéo gần thêm một chút vậy.
Cô không nói gì, anh cũng giữ im lặng, cứ vậy trầm mặc một lúc anh mới dịu giọng gọi tên cô, "Noãn Dương."
Tần Noãn Dương « dạ » một tiếng, mặt tự dưng hơi nóng lên, "Mẹ em...nói gì vậy?"
Đường Trạch Thần ngẫm nghĩ một chút, cũng không trả lời trực diện, "Những lời này, sau này dì sẽ ở trước mặt em nói với anh một lần nữa."
Tần Noãn Dương lập tức hiểu ngay, "Có phải sau này nếu em đi gặp mẹ anh, bác cũng sẽ nói với em một lần?"
Môi Đường Trạch Thần cong lên, cũng không cố nhịn mà thấp giọng cười ra tiếng, "Không đâu, bà ấy sẽ nói với em, nếu như anh đối xử với em không tốt thì em có thể cáo trạng với bà ấy bất cứ lúc nào."
"..."
Sau đó hai người lại nói thêm mấy câu, nghe được trong giọng nói của cô càng lúc càng đậm vẻ mỏi mệt, mới có chút lưu luyến không đành ngắt điện thoại.
Chỉ là một cuộc điện thoại đơn giản dài mấy phút, cũng không có nội dung gì quan trọng nhưng Tần Noãn Dương lại cảm thấy hai người dường như càng gần nhau hơn một chút, trong đêm sâu lắng và thanh vắng này, cả cõi lòng dường như cũng ấm áp hơn.
Càng lúc càng thấy tâm động, vì anh!
Đường phu nhân ngồi ở phòng ăn đợi một lúc, thật vất vả mới đợi được con trai ngắt điện thoại, lúc này mới hỏi, "Bạn gái?"
Đường Trạch Thần cất điện thoại, đi vào phòng ăn, trên bàn đã dọn ra một chén canh gà thơm lừng. Anh kéo ghế ngồi xuốn bên cạnh mẹ, trả lời bà, "Dạ, bạn gái."
Sắc mặt Đường phu nhân lập tức hưng phấn hơn mấy phần, "Chính là cô gái lần trước quay quảng cáo cho Trạch Thành phải không?"
"Cô ấy tên Tần Noãn Dương."
"Lúc nào thì dẫn về nhà? Giờ mẹ có cần phải chuẩn bị gì không?" Nói một câu thì vẻ hưng phấn trên mặt Đường phu nhân càng tăng thêm một phần.
Đường Trạch Thần có chút bất đắc dĩ, cầm muỗng lên uống thử một ngụm canh, nhẹ nhàng dời đi đề tài, "Hơi mặn... Con đưa cô ấy về nhà cũng được, yêu cầu không cao lắm, chính là mẹ đừng tự mình xuống bếp."
Đường phu nhân: "..." Có con trai nào nói mẹ mình như vậy không?
"Con với Noãn Dương mới bắt đầu chưa lâu, tuổi của cô ấy còn nhỏ, công việc cũng bận rộn, chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, khi ổn định rồi, con sẽ đưa về gặp mẹ." Anh cúi đầu uống thêm một muỗng canh.
"Con nói thế nào thì thế ấy." Đường phu nhân ý cười không dứt, giọng nói cũng dịu hơn, "Hôm đó con về nhà ngủ một đêm, hôm sau nói xe dơ phải rửa, lại đổi một chiếc xe khác chạy về công ty, trên xe đó còn để lại một đôi giày cao gót, chắc là của cô gái đó chứ?"
Đường Trạch Thần suy nghĩ một lát mới nhớ ra chuyện này. Tuy rằng là anh cố tình để mẹ mình phát hiện ra đôi giày cao gót đó nhưng thấy bà vẫn luôn không hỏi han đến, bản thân cũng không nhắc tới nữa, qua một thời gian liền quên luôn.
Đèn trên trần nhà chiếu những tia sáng ấm áp tỏa khắp phòng, ánh mắt anh rất chuyên chú, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, từng chữ từng chữ rõ ràng nói với mẹ mình, "Mẹ, con nghĩ, ngoài cô ấy ra thì không thể là ai khác."