Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 8



Tối hôm qua Tần Noãn Dương ngủ không ngon, buổi sáng khi Mễ Nhã đến đón liền bị sắc mặt kém cỏi của cô dọa đến giật nảy mình, "Tối qua em đi ăn trộm sao? Không phải nói về nhà sao? Sao lại đến căn hộ này rồi?"

Tần Noãn Dương bị cô hỏi đến hết đường trả lời, chẳng lẽ lại nói với Mễ Nhã tối qua cô vì hội quán của Đường Trạch Thần mà chạy ra ngoài một chuyến, sau đó dưới sự cường thế muốn đưa cô về của đối phương, chỉ có thể đi về căn hộ này « lánh nạn »?

Nói rồi, cho dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ giữa cô và Đường Trạch Thần!

Nghĩ như vậy, Tần Noãn Dương day day huyệt thái dương, mệt mỏi đến mức chẳng muốn nói chuyện, "Gần đây sao lại nhiều chuyện xảy ra vậy chứ?"

Mễ Nhã quan sát cô một lượt, sau khi theo cô bước ra khỏi thang máy mời ngần ngừ hỏi, "Gần đây có phải em có chuyện gì dấu chị không?"

Tần Noãn Dương « Ồ » một tiếng, có chút không hiểu ý của cô là gì.

Mễ Nhã nuốt nuốt nước bọt, đè giọng thấp xuống, "Yêu đương rồi sao?"

Tần Noãn Dương, "... với chị sao?"

Mễ Nhã bị một câu này chẹn họng thành công, hung hăng lườm cô một cái.

Đợi lên xe rồi, Tần Noãn Dương vừa ăn điểm tâm vừa chỉ về phía bồn hoa phía bãi đỗ xe, "Tối qua lúc em về nhà thấy có phóng viên rình rập, lát nữa chị hỏi anh hai em xem gần đây xảy ra chuyện gì."

Mễ Nhã « Ờ » một tiếng, vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, "Em không yêu đương gì thật à?"

Tần Noãn Dương một hơi hút hết hộp sữa tươi, lười trả lời câu hỏi IQ thấp như vậy.

Đợi khi đến phim trường thì đã không còn sớm nữa, cô là người đến muộn nhất, lúc xuống xe chào hỏi Lý Ngạo một câu xong liền vội chạy đi trang điểm.

Chuyên viên trang điểm vừa mới làm xong cho Lý Hàn, lúc vẽ chân mày cho cô vô tình nhắc đến chuyện Lý Hàn bị phá tướng.

Tần Noãn Dương trái lại không hề thấy ngạc nhiên, tối qua người gây sự ở hội quán TC là anh ta, nếu trên mặt anh ta không lưu lại chút dấu vết gì thì mới không có thiên lý.

Chuyên viên trang điểm thấy cô mím môi nhưng thần sắc vẫn bình thản thì bồi thêm một câu, "Nghe nói tối qua trở mặt với đạo diễn luôn rồi, còn nháo đòi không quay phim nữa, cũng là nhờ có Hứa Nhã Thục ở đó khuyên can."

Tần Noãn Dương vừa nghe tới cái tên Hứa Nhã Thục thì thần kinh trở nên nhạy cảm quá mức, nhấc tay giữ tay cô lại, "Chị không cảm thấy mình quản nhiều quá hay sao?"

Chuyên viên trang điểm vốn đã quen với tính lạnh nhạt của Tần Noãn Dương nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, vội vàng nói, "Xin lỗi nha, em đừng hiểu lầm. Chỉ là chị nghe nói bởi vì em nên anh ta mới gây chuyện, muốn nhắc nhở emm chút thôi..."

Tần Noãn Dương lạnh nhạt thả tay ra, rút khăn giấy chùi nhẹ ở mí mắt mình một chút, "Đừng làm chậm trễ tiến độ quay phim."

Biết cô vậy là không so đo với mình nữa, chuyên viên trang điểm mới thở phào một hơi, nhìn cô vẻ như muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn không lên tiếng nữa.

Trên mặt Tần Noãn Dương không tỏ chút khác lạ nào nhưng trong lòng thì đã như sấm rền gió giật. Thậm chí ở hành lang truyền đến những động tĩnh khác thường cô cũng không nghe thấy, tận khi giọng nói sắc nhọn của Mễ Nhã vọng đến kích thích, cô mới giật mình hoàn hồn lại.

Cùng lúc đó, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.

Lý Hàn đang vịn tay vào nắm đấm cửa, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô một lúc, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tần Noãn Dương quay đầu nhìn sang, đầu mày thoáng nhíu lại.

Mặt Lý Hàn chỗ xanh chỗ tím thật sự khó coi, khóe môi còn bị rách, môi trên vẫn còn hơi sưng. Chỉ có điều... cả người vẫn toát lên vẻ sắc bén chặn ở cửa phòng, sau lưng còn có Hứa Nhã Thục, nhìn cảnh tượng này, một chút ý định nói chuyện với anh ta cô cũng không có.

Mễ Nhã thấy Tần Noãn Dương quay đầu liền hiểu ngay câu trả lời của cô, đi đến trước mặt Lý Hàn, người đang đứng chắn như thần giữ cửa, "Đều đã là người lớn rồi, có phải nên chín chắn một chút không? Gây ra chuyện, mặt mũi ai nấy đều mất hết."

Lý Hàn ngược lại vẫn chưa chịu thôi, "Tần Noãn Dương, có nghe tôi nói hay không vậy?"

Tần Noãn Dương rốt cuộc đứng dậy, chuyên viên trang điểm chỉ mới kịp trang điểm cho cô, mái tóc dài vẫn chưa kịp xử lý, cứ vậy xõa tung trên vai khiến cho vẻ mặt vốn đã mang phong vận của một cô gái thời xưa càng thêm dịu dàng xinh đẹp.

Cô nhẹ nhàng nhấc làn váy lên, thong dong đi đến trước mặt Lý Hàn mới nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, "Anh nói đi, tôi nghe."

Lý Hàn mím môi, vẻ tức giận trên mặt càng lúc càng đậm, vươn tay tóm lấy cổ tay cô, cũng bất chấp chiếc váy dài cô đang mặc có tiện đi nhanh hay không, vừa kéo vừa lôi cô đi về phía phòng nghỉ của mình.

Cổ tay Tần Noãn Dương bị anh ta tóm có đeo một chuỗi hạt châu, lúc này những hạt châu cấn vào da thịt đến phát đau. Cô chợt dừng bước chân, dùng sức rụt tay về, "Có gì cứ nói thẳng, đừng lôi lôi kéo kéo như vậy."

Một đám người vây phía sau xem náo nhiệt nhưng không ai dám xen vào, chỉ đứng xa xa nơi cửa ra vào nhìn vào.

Tần Noãn Dương chỉ cảm thấy khó chịu, lúc nói chuyện giọng điệu lạnh nhạt hơn nhiều, "Gây ra náo nhiệt như vậy vui lắm sao?"

Có lẽ Lý Hàn lúc này cũng cảm thấy hơi hối hận, nói chuyện không khỏi hòa hoãn hơn, "Có phải cô..." Anh ta dừng lại một chút, trên mặt thoáng qua một chút lúng túng, "Có phải cô bị người ta bao dưỡng không? Sau đó lại đi bao dưỡng một sinh viên đại học?"

Tần Noãn Dương nghe xong, sắc mặt nhất thời tái mét, liên hệ với thái độ ấp úng, lúng túng của nhân viên trang điểm vừa nãy, gần như lập tức nghĩ tới Hứa Chính Dương, "Ai nói vậy?"

Lý Hàn thấy phản ứng này của cô, suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu chính là « Thì ra là sự thật », tay đặt lên vai cô giữ chặt, hơi cúi người xuống để tầm mắt ngang tầm mắt cô, "Noãn Dương cô nghe tôi nói, những thứ cô muốn kia tôi đều có thể cho cô, cô biết ông nội tôi chứ? Thực ra ông nội tôi là..."

Tần Noãn Dương cười lạnh một tiếng, "Nói vậy tức là anh đang đề cử ông nội mình cho tôi?"

Lý Hàn không dám tin trợn to mắt nhìn cô, gương mặt tuấn tú sầm xuống nhìn rất đáng sợ, "Cô nói lại lần nữa thử xem!"

Tần Noãn Dương xoay xoay vòng hạt trên cổ tay, lúc ngẩng đầu lên lần nữa vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đối diện rồi lạnh nhạt xoay người đi về chỗ quay phim.

Mễ Nhã thấy vậy cất bước đuổi theo, nửa dìu nửa đỡ cô, giọng có chút lo lắng hỏi, "Hôm nay có cần tạm nghỉ một ngày không?"

"Không cần." Lời nói vừa dứt thì nhìn thấy nơi cổng chính một chiếc xe quen mắt cực kỳ chậm rãi lái vào.

Tần Noãn Dương nhướn mày, quay đầu nhìn người đại diện của mình, "Chị bảo anh hai qua đây sao?"

Mễ Nhã trái lại cũng ngơ ngác, "Đâu có, sáng nay lúc chị gọi điện thoại đến, Tần tổng bảo lát nữa nói sau..."

Tần Noãn Dương lập tức hiểu ngay, tối qua cô đột nhiên ra ngoài, suốt cả đêm cũng không về mà về thẳng căn hộ chung cư của mình để ngủ, thảo nào hôm nay anh hai muốn qua đây tìm.

Cô vừa định đi qua thì Lý Hàn đã đuổi theo đến, gương mặt xập xệ cộng thêm biểu tình lúc này, nhìn quả thực rất dọa người.

Chỉ có điều phim trường là chỗ nào chứ? Nơi một đám người đang tụ tập, anh ta lại không phân biệt đâu là đâu đuổi theo như vậy, sắc mặt Tần Noãn Dương nhất thời trở nên khó coi cực kỳ.

Như cảm giác được cô không vui, Lý Hàn như càng tức giận hơn, cắn răng vẫn đè xuống không được cơn giận, "Cô nói cho rõ ràng đi."

"Anh chắc chắn muốn tôi nói ra ngay tại đây chứ?" Cô giận quá hóa cười, cũng không khách sáo, "Tôi chính là nhìn anh không vừa mắt, sao hở?"

Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe rõ ràng.

Tần Chiêu Dương vừa xuống xe liền nhìn thấy một màn này, đầu mày hơi cau lại, vừa định bước lên thì thấy chiếc xe mới mấy ngày trước mua cho em gái mình đang từ một lối khác rẽ vào.

Anh nhướn mày, mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Đường Trạch Thần?

Tần Noãn Dương lúc này chỉ hận không thể một tay bóp chết cả Lý Hàn lẫn Đường Trạch Thần, chỉ có thể cắn răng bước qua chỗ anh trai mình cười cười.

Tần Chiêu Dương nhìn Đường Trạch Thần đang đứng dựa vào thân xe, lại nhìn cô em gái vẻ mặt chột dạ của mình, nghiến răng nghiến lợi, "Tối qua em đi cùng với anh ta?"

Lời vừa dứt thì cả phim trường gần như đồng thời im bặt, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng động cơ xe từ cách đó không xa đang chạy qua.

Tần Noãn Dương nghe tiếng nhìn qua, sắc mặt nhất thời càng tái hơn vừa nãy mấy phần.

Một đám ký giả từ trên xe ùa xuống, nhanh chóng chạy vào trong phim trường.

Tần Noãn Dương loáng thoáng nghe thấy « tin quan trọng », « bao dưỡng », « hai chân đạp hai thuyền » mấy từ này, sắc mặt càng thêm khó coi, cô gần như theo bản năng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Lý Hàn và Tần Chiêu Dương.

Mễ Nhã lúc này đã bừng tỉnh, vội vàng che chắn cho cô đi về phía xe bảo mẫu, chỉ có điều, dù nhanh cũng không thể nhanh bằng đám ký giả, cô còn chưa kịp đến chỗ xe bảo mẫu thì đã bị bọn họ như ong vỡ tổ vây kín không một khe hở.

Tần Noãn Dương giơ tay chắn ánh đèn flash đang chiếu tới, chừng như hơi đứng không vững, cả người tựa vào người Mễ Nhã, xuyên qua bức tường người nhìn về phía xa xa, nhìn thấy Hứa Nhã Thục đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực ung dung đứng xem, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh đến thấu xương.

Cô quay đầu, nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang nhăn mày tiến lên mấy bước, lập tức lắc tay ra hiệu anh đừng quản chuyện này.

Bước chân Tần Chiêu Dương khừng lại, chừng như nghiêm túc suy nghĩ một chút sau đó xoay người đi về phía xe của mình.

Tình huống của Tần Noãn Dương bây giờ đúng là không tốt lắm, những ống kính của ký giả gần đến nỗi suýt nữa thì va vào mặt cô, dù Mễ Nhã tận lực che chở nhưng cô vẫn bị đám ký giả vây kín đến nỗi có chút hít thở không thông.

Những câu hỏi từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh « có phải cô bị bao dưỡng lại đi bao dưỡng sinh viên đại học » cùng với « hai chân đạp mấy thuyền » gì gì đó, cô chau mày chẳng đáp trả, nhìn về phía Lý Hàn cũng đang bị vây bởi ký giả như mình, chỉ cảm thấy trước mắt như phủ một màn đen.

Đường Trạch Thần từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên một chỗ cách cửa phim trường không xa, lúc này lại trở thành người cách cô gần nhất.

Bộ dạng nhăn mặt nhíu mày, rõ ràng là cực kỳ không thoải mái kia của cô anh nhìn rõ mồn một. Nhìn thẳng vào trong chiếc xe đỗ cách đó một quãng, mắt đối mắt với Tần Chiêu Dương ngồi bên trong rồi không chút do dự rẽ đám đông đi vào.

Sự cường thế này của anh khiến đám ký giả ai nấy đều sửng sốt, đợi đến khi họ sực tỉnh, nhận ra người đàn ông này là ai thì lần nữa sốt sắng trở lại, hiện trường nhất thời hỗn loạn hơn hẳn vừa nãy.

Rốt cuộc anh cũng đi đến bên cạnh Tần Noãn Dương, vừa đúng lúc cô bị người ký giả đứng sát bên lấn một chút, cả người chao đảo cuối cùng không trụ vững ngã nhào vào lòng anh.

Đường Trạch Thần đối với chuyện người đẹp tự đưa mình đến cửa này cũng chẳng chút khách khí, một tay vững vàng đỡ lấy cô, một tay khác khóa chặt thắt lưng mảnh khảnh của cô kéo vào trong lòng mình.

Lúc này những người trong đoàn làm phim như chuyên viên ánh sáng, nhân viên phụ trách đạo cụ rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, hợp sức bắt đầu giúp Tần Noãn Dương mở ra một đường thoát thân.

Đường Trạch Thần đang tìm kiếm một lối thoát, thấy vậy cứ duy trì tư thế nửa ôm nửa che dẫn cô ra ngoài.

Nhưng rõ ràng, chiếc váy dài của cô trở ngại rất nhiều. Tần Noãn Dương mới đi được mấy bước thì đã đạp vào gấu váy loạng choạng. Đường Trạch Thần lần nữa vững vàng đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn cô, "Có thể ôm cô không?"

"Hả?" Tần Noãn Dương sửng sốt hỏi lại.

Người đàn ông rõ ràng cũng không mấy để ý đến câu trả lời của cô, hơi cúi người, rất dễ dàng đã ôm ngang cô lên, bước nhanh về phía chiếc xe đang đâu cách đấy không xa của mình.

Tiếng huyên náo sau lưng trong chớp mắt như cách cô cả một thế giới, cô trốn trong ngực anh, hơi ngước đầu nhìn những đường cong đẹp đẽ của chiếc cằm cương nghị, trong lòng bất chợt xao động, chỉ cảm thấy lỗ tai cũng hơi nóng lên.

Tầm mắt cô rơi vào cổ áo hơi mở ra của anh, do dự một chút mới nhỏ giọng nói, "Cám ơn anh."

Bước chân Đường Trạch Thần khựng lại, cúi đầu nhìn cô, vừa khéo đụng vào đôi ngươi trong vắt của cô, đôi mắt ấy lúc này trong trẻo như một dòng suối, trong trẻo đến nỗi anh vừa nhìn thì đã chạm vào đáy mắt cô.

Mất một vài giây anh mới sực tỉnh lại, kéo cửa xe đặt cô ngồi xuống ghế phụ lái, lại cúi người giúp cô cài dây an toàn, lúc này mới không nhanh không chậm nói, "Không cần khách sáo, cái gì cũng đều có giá của nó cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.