Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 9



Chuyện nháo thành thế này, tạm thời không thể về nhà rồi, dưới lầu chung cư chắc chắn cũng có ký giả canh giữ, Tần Noãn Dương phát hiện thì ra bản thân cũng có lúc không có chỗ để về.

Đường Trạch Thần nhìn cô, thấy cô rũ mắt trầm tư, đôi đồng tử thâm trầm lóe sáng, "Đến chỗ tôi vậy."

Tần Noãn Dương do dự một chút, vừa hay điện thoại của Mễ Nhã gọi đến, cô nhìn người đàn ông đang chuyên chú lái xe một cái, ấn phím đón nghe, "Mễ Nhã?"

Giọng Mễ Nhã hơi khàn, sau khi xác nhận giờ cô đang ở nơi an toàn, ngập ngừng một chút rồi nói, "Khoảng thời gian này em cứ ở chỗ của Đường tiên sinh vậy, tạm thời đừng ra ngoài. Tất cả hoạt động chị tạm thời giúp em dời lại, em tạm tránh dư luận trước đã."

Tần Noãn Dương nhất thời cạn lời, cô cẩn trọng nhìn sang Đường Trạch Thần, thấy anh có vẻ như không hề để ý đến mình, đè thấp giọng hỏi, "Có nghiêm trọng đến vậy không?"

Mễ Nhã hít một hơi khí lạnh sau đó thì bùng nổ, "Chị sớm đã nói với em nếu em có chuyện gì người không thể giấu diếm nhất chính là chị, sáng nay lúc hỏi em có yêu đương không em còn đánh chết không chịu thừa nhận, giờ chuyện em kim ốc tàng kiều đã bị bới ra rồi, em có từng đứng ở góc độ của chị mà suy nghĩ chưa?"

Tần Noãn Dương vẻ mặt lúng túng lại thêm ánh mắt của Đường Trạch Thần nhìn sang, cô chột dạ cầm điện thoại xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mễ Nhã, nói trọng điểm."

"Trọng điểm? Trọng điểm chính là Tần Noãn Dương Tần tiểu thư, trước khi bộ phận PR chưa giải quyết xong chuyện này, cô tuyệt đối không được bước ra cửa một bước." Rống xong câu này, Mễ Nhã mới nguôi nguôi cơn tức, giọng điệu hơi hòa hoãn lại, "Cứ coi như nghỉ phép mấy ngày đi."

Tần Noãn Dương còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã dứt khoát gọn lẹ ngắt điện thoại.

Cô nhìn trừng trừng chiếc điện thoại trong tay, Mễ Nhã này lá gan càng ngày càng lớn rồi nha, còn dám cúp điện thoại của cô...

Trong xe rất yên tĩnh, thính lực của Đường Trạch Thần cũng không có vấn đề gì vì vậy căn bản là không cần cố gắng cũng nghe được câu nói đó, lúc này anh nhướn mày, bộ dạng đầy hứng thú nhìn cô, "Kim ốc tàng kiều?"

Tần Noãn Dương lúng túng cười khan mấy tiếng, "Anh đừng nghe Mễ Nhã nói bậy bạ."

Đường Trạch Thần nhìn đường qua kính chiếu hậu sau đó bật xi nhan, rẽ về hướng khu nhà nhỏ, "Chỗ này hoàn cảnh không tệ, cô ở tạm đây vài ngày chắc cũng không đến nỗi."

Tần Noãn Dương vốn còn đang rầu rĩ không biết mở miệng nói thế nào với anh, giờ xem ra Đường Trạch Thần đã thay cô quyết định tất cả rồi.

****

Đường Trạch Thần đỗ xe ở bãi đỗ, cố ý dẫn cô đi loanh quanh một vòng để tìm hiểu hoàn cảnh.

Tiểu khu này mới được khai thác sử dụng một hai năm gần đây, hoàn cảnh yên tĩnh, có cả một dòng suối nhân tạo nhỏ chạy quanh, xuôi theo dòng suối này đi về phía trước, qua hai dãy nhà là đến chỗ của anh.

Cũng may là lúc này trên đường nội bộ của tiểu khu không có nhiều người bằng không, với bộ váy cổ trang vừa nãy còn chưa kịp thay trên người cô này, thật không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò của những người đi đường nữa.

Đường Trạch Thần ở tầng 12, sau khi mở cửa thì nghiêng người nhường cô bước vào trước, trên kệ giày đặt một hàng giày kiểu dáng dành cho nam, cô nhìn lướt qua rồi quay sang hỏi, "Có dép lê kiểu nữ không?"

Anh ở phía sau cô đóng cửa lại xong thì cúi xuống bên cạnh cô, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê kiểu nam mới tinh đặt trước mặt cô, "Dùng tạm cái này đi, giờ tôi đi siêu thị một chuyến."

Tần Noãn Dương gật đầu, thay giày rồi đi vào phòng khách.

Đường Trạch Thần pha cho cô một ấm trà, tiện tay mở tivi, dặn dò một tiếng rồi lại ra ngoài.

Thần kinh căng thẳng của cô lúc này mới giãn ra đôi chút, ngồi ngả lưng vào sofa hơi nhắm mắt lại, lơ đễnh nghe giọng nói ngọt ngào của biên tập viên từ trong tivi truyền ra, vốn định nhắm hờ mắt nghỉ ngơi một chút, ai ngờ đầu càng lúc càng nặng, mơ màng ngủ lúc nào không biết.

Trong giấc ngủ cô mơ hồ nghe được tiếng đóng mở cửa, mí mắt giật giật giãy dụa muốn tính lại nhưng mắt giống như bị thứ gì đó ấm áp mềm mại phủ lên, bên tai còn có một giọng nói nghe vừa mơ hồ không rõ lại có chút chân thật văng vẳng bên tai, "Ngủ một giấc cho thật ngon đi." Cứ vậy cô thật sự chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Lòng bàn tay Đường Trạch Thần nhẹ nhàng phủ lên mí mắt cô, thấy hô hấp của cô dần trở nên an ổn và có quy luật lúc này mới chậm rãi dời đi.

Gương mặt của Tần Noãn Dương rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh nhã mà cổ điển, cộng thêm một lớp trang điểm phong cách cổ trang càng lộ rõ thần thái sinh động mà kiều diễm, lúc này lại đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ, đôi mắt trong trẻo bị che dưới hàng mi dày, cả người càng toát lên vẻ dịu dàng và nhu mì.

Trên người cô đang mặc một bộ trang phục cổ trang, mái tóc đen dài óng ả chưa kịp vấn lên, dù vậy cũng đủ khiến cho cô thoạt nhìn như một mỹ nhân thời cổ đại bước ra từ một bức họa, làn mi khóe mắt như tranh vẽ, rạng rỡ, sống động vô cùng.

Đường Trạch Thần đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc đó Tần Noãn Dương chắc chỉ chừng 20 tuổi, tóc còn chưa dài như bây giờ, tùy tiện buộc kiểu đuôi ngựa, thanh xuân dào dạt, xinh đẹp vô cùng.

Hôm đó Phương Tử Duệ cố tình dẫn anh đi bộ một vòng lớn, vòng qua bên hông lễ đường, chỉ tay về phía cô gái đang diễn thuyết trên sân khấu nói, "Có nhìn thấy cô gái Trung Quốc kia không? Cậu có biết biệt danh của cô ấy là gì không?"

Đường Trạch Thần nhàn nhạt cười, chẳng mấy cảm thấy hào hứng với đề tài này.

Phương Tử Duệ cười nói cho anh biết, "Cô ấy được gọi là Đường Trạch Thần thứ hai."

Anh nhớ lúc đó mình chỉ cười cười, không nói rõ là tin hay không dù trong đầu nghĩ thật không thể ngờ là cơ duyên lại trùng hợp đến thế, chỉ quay về một chuyến mà lại gặp được « Đường Trạch Thần hai ».

Đứng ở ngoài cửa nghe giọng diễn thuyết đầy tự tin từ bên trong vọng ra, luận điểm và luận đề của cô đều rất ổn, tiếng Anh vừa chuẩn vừa lưu loát cộng thêm dung mạo xinh đẹp động lòng người kia, cô chỉ cần đứng ở đó là đã đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mà trong lòng có chút cảm khái và thưởng thức tài hoa của cô gái bên trong.

Lúc đang định đi thì nghe cô hơi ngừng một chút, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc và kiên định nói, Những quan điểm tôi vừa nêu là vì kính trọng Đường Trạch Thần. Nhiều năm trước anh ấy là một huyền thoại trong ngôi trường này, vậy nhiều năm sau, hãy để tôi tiếp tục viết lên huyền thoại ấy."

Anh nhớ mình lúc đó kinh ngạc đến thất thần, cách một hội trường, cách nhiều người như vậy, từ xa xa nhìn cô một cái rồi lẳng lặng xoay người rời đi.

Lúc đó anh chỉ cảm thấy cô gái này mắt môi như vẽ, sinh động, thu hút, cô đứng ở đó, chỉ dùng thời gian sáu phút đã để anh nhớ suốt hai năm, thậm chí là lâu hơn.

****

Lúc Tần Noãn Dương tỉnh lại thì trời đã tối, chân trời chỉ còn một vầng ráng chiều đỏ thẫm, ánh lên nền trời đỏ rực rỡ như lửa.

Cô chống tay ngồi dậy, nhất thời không nhớ ra bản thân đang ở đâu, mãi đến khi nhìn thấy Đường Trạch Thần từ trong thư phòng bước ra thì mới chậm chạm phản ứng lại được.

Đường Trạch Thần cầm ly bước ra ngoài rót nước, thấy cô tỉnh rồi thì dừng bước, "Đi rửa mặt trước đi, khăn sạch đã chuẩn bị sẵn rồi đấy."

Cô đáp lời một câu, đi vào trong phòng tắm liền nhìn thấy khăn và đồ vệ sinh anh đặt sẵn bên trong, còn có cả một bộ quần áo mặc nhà thoải mái. Cô nhìn lại bộ đồ cổ trang trên người mình, áo não đến mức chỉ muốn đào một cái hang mà trốn mất.

Gọi điện thoại đặt cơm ngoài, ăn uống xong thì điện thoại của Mễ Nhã cũng gọi đến, nói cô biết đại khái tình huống bên ngoài, nghe xong, sắc mặt vừa mới giãn ra của cô lại bắt đầu nhăn nhó trở lại.

Có lẽ là từ hôm Hứa Chính Dương đến tìm cô thì đã bị người ta để ý, thế mà cô lại chẳng hề hay biết gì, mấy lần ra vào bệnh viện cũng bị người ta chụp hình lại rất rõ ràng, thậm chí có vài tấm ở cự ly gần, ngay cả mặt của Hứa Chính Dương cũng xuất hiện trong ống kính.

Bộ phận PR đã bắt đầu đè xuống những tin tức này, ảnh chụp cũng dùng giá cao mua lại nhưng tin tức thì không cách nào đè xuống được, giờ nhìn đâu cũng thấy tin đồn về cô, tình huống có chút không lạc quan.

Ngắt điện thoại, Tần Noãn Dương ngồi ở phòng khách một lúc, đối với cách nói « không lạc quan » của Mễ Nhã vẫn giữ thái độ hoài nghi, vẫn muốn tận mắt chứng kiến hơn.

Đường Trạch Thần đang ở thư phòng đọc sách, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ từ bên ngoài vọng vào, không lâu sau thấy cô nhìn vào, "Có thể mượn máy tính của anh lên mạng một lúc không?"

Anh gật đầu, "Vào đi."

Tần Noãn Dương lên mạng xem tin tức, xem bình luận, sự tình quả thực nghiêm trọng hơn cả những gì Mễ Nhã đã nói. Cô nghiêm túc đọc một loạt bình luận, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Mấy bức ảnh cô ra vào bệnh viện chụp không rõ cho lắm nhưng mấy ký giả truyền thông nhìn ảnh thậm chí còn bắt đầu hoài nghi cô vào bệnh viện để phá thai... càng quá đáng hơn là trực tiếp suy đoán cái thai ấy là của ai, một trong số những đối tượng bị suy đoán chính là Đường Trạch Thần.

Còn về chuyện chân đạp mấy thuyền kia thì càng hoang đường hơn, nói cô trời sinh tính phong lưu, xem chuyện nam nữ như trò chơi mà đùa với hết người này đến người khác, một trong số đó... lại là Đường Trạch Thần.

Cô nhìn mấy bức hình được đem ra làm bằng chứng kia mà chống tay lên trán thở ra một hơi, quả thực có không ít tấm với góc độ và tình huống thực dễ dàng khiến người ta sinh lòng ngờ vực. Lần này cô thực sự đã kéo Đường Trạch Thần xuống vũng nước bẩn này rồi.

Do dự một chút, cuối cùng Tần Noãn Dương vẫn lên tiếng, "Sao hôm nay anh lại giúp tôi?" Anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn kia mà.

Đường Trạch Thần quay sang nhìn cô một cái, câu trả lời lại hoàn toàn trái với dự đoán: "Ừ".

Tần Noãn Dương ngớ người, "ừ" nghĩa là sao?

Đường Trạch Thần đứng lên nhét quyển sách dày vào kệ sách, đầu ngón tay cọ nhẹ lên gáy sách, lại thuận tay rút ra một quyển khác, lúc này mới không nhanh không chậm nói, "Cứ coi như thù lao quản lý đi."

Càng nghe cô càng như lạc vào trong sương mù, bị anh quét mắt nhìn một cái mới sực nhớ ra anh đang nói đến chuyện cô giúp quản lý hội quán TC kia.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lướt qua quyển sách mới tinh kia, thoáng có chút giật mình, lặng lẽ dời mắt đi.

Cô trượt chuột lên xuống, mở phần bình luận trong Weibo của mình ra, xem một lúc sau đó đóng lại trang web, "Phòng của tôi ở bên cạnh phải không?"

Đường Trạch Thần thong dong nâng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm, đặt sách trên tay xuống lúc này mới ngước lên nhìn cô, "Cô không có gì khác muốn nói với tôi sao?"

Tần Noãn Dương ngớ người ra, có chút không hiểu ý của người đàn ông đối diện, "...hình như không có."

Đường Trạch Thần mím môi, xuyên qua làn khói mờ bốc lên từ tách trà chăm chú nhìn cô, "Cô biết tôi từ khi nào?"

Tần Noãn Dương cảm thấy hành vi của Đường Trạch Thần tối này cứ là lạ thế nào, đôi mắt đen sâu thẳm kia như có điện khiến cô nhìn vào cứ cảm thấy da đầu tê dại.

Cố gắng lục lọi trong ký ức, nếu như cô nhớ không nhầm, chắc là khoảng ba năm trước thì biết đến người đàn ông tên Đường Trạch Thần này, chỉ có điều là qua một tấm ảnh chụp trong một quyển sách của thư viện.

Cô lẳng lặng nhìn quyển sách trước mặt anh, kết luận cuối cùng là: Chắc có cô gái mơ mộng nào đó âm thầm để ý anh, lén chụp ảnh của anh rồi kẹp trong quyển sách mà anh thường mượn của thư viện. Không biết cuối cùng anh có nhìn thấy tấm ảnh đó hay không, chỉ biết khi quyển sách đến tay cô, tấm ảnh vẫn còn kẹp trong đó, cho đến khi bị cô lấy đi.

Nghĩ tới đây, Tần Noãn Dương tự dưng có chút chột dạ.

Đây là bí mật nhỏ của riêng cô, đến giờ vẫn không có người nào khác biết.

Còn nếu nói về mặt đối mặt gặp nhau thì chính là khuya hôm đó ở sân bay, cô đầu óc lơ ngơ lên nhầm xe...

Tần Noãn Dương: "Chính là buổi tối ở sây bay đó, anh quên rồi sao?"

Tuy rằng lúc đó hai người không hề giới thiệu tên tuổi với nhau, thậm chí tên cũng không hỏi rõ nhưng lúc gặp nhau liền biết đối phương là ai, đang làm gì.

Nghĩ tới đây, cô hơi ngẩn người ra một chút, những tình huống như vậy không phải rất bình thường sao?

Đường Trạch Thần đứng trước mặt cô, nhìn thấy rất rõ ràng tia sửng sốt vừa xẹt qua đáy mắt cô, khóe môi như cười lại như không cười, "Cô chắc chứ?"

Tần Noãn Dương không dám trả lời, chỉ hàm hồ gật đầu, rất dứt khoát chuyển đề tài, "Chắc tôi phải làm phiền anh một hai ngày, đợi Mễ Nhã đến đón..."

Khó được một lần Đường Trạch Thần dễ dàng bỏ qua cho cô, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu, "Tôi làm việc trước giờ sòng phẳng, cô định báo đáp tôi thế nào?"

Đầu Tần Noãn Dương chợt lướt qua bốn chữ to đùng « Lấy thân báo đáp », suy nghĩ này làm cô sợ run người, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện không khỏi có chút hoảng hốt, "Không phải nói trả thù lao quản lý sao?"

"Đó là vừa nãy, giờ tôi đổi ý rồi." Giọng anh nhẹ như ru, không cách nào giấu được ý cười nhàn nhạt trong đó.

Cô biết anh đang trêu mình nhưng vẫn rất nghiêm túc mà đỏ mặt, có chút luống cuống tay chân, "Anh..."

Đường Trạch Thần đưa ngón cái lên chặn lại trên môi cô, cảm xúc dưới đầu ngón tay mềm mại ướt át, ánh mắt anh như sâu hơn, chậm rãi tiến gần hơn một chút, cho đến khi nghe được tiếng hít thở của cô, nhìn cô duy trì tư thế cứng đờ nhìn mình, tâm tình không khỏi tốt hơn bật cười một tiếng, hỏi, "Ai cũng nói Tần tiểu thư sau khi xuất đạo thì danh tiếng chấn động thành phố A, xinh đẹp hoạt bát, vừa nhìn đã khiến người ta bị hút hồn, cô nói thử xem, nếu tôi đòi những thứ đó ở cô thì có nên không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.