Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 1: Forks xanh biếc



Trước khi cả nhà Cullen chuyển đến, tôi không biết truyền thuyết này cùng với âm u chuyện xưa là chân thật. Thậm chí không biết, nơi tôi sống, chỉ là lý tưởng tình yêu mộng mơ của một bác gái trung niên. - ngày 17 tháng 5 năm 2003

Forks là một nơi đã nhiều năm đều thấm đẫm mưa phùn và rêu phong, quanh năm không thấy ánh mặt trời, không trung âm u làm cho nơi này màu sắc chủ đạo vĩnh viễn không thể sáng sủa nhiều màu. Phóng khắp tầm mắt chỉ có một loại nhan sắc xanh biếc, đại biểu màu sắc của sinh mệnh, ở tại địa phương đây luôn làm cho người ta một loại cảm giác áp lực đến sắp hình thành thực chất.

Tôi cần nơi đây trời đầy mây, nhưng lại cũng không thích sắc thái xanh biếc này.

Mỗi lần ra ngoài, đồng hành cùng chiếc Ford seconhand ngọc bích trải qua rừng rậm, tôi có thể nhìn thấy cây linh sam Douglas cao ngất lúc ẩn lúc hiện trong sương mù nhạt nhòa, cây lá kim trải rộng một màu xanh khắp núi non. Thỉnh thoảng một ít tuần lộc hoang sẽ xuất hiện tại bên cạnh quốc lộ, có lẽ tôi nên cảm ơn tập tục nhân văn độc đáo nơi đây, không có ai sẽ đem những bé động vật đáng yêu này bắn một súng xong việc, rồi đưa lên bàn ăn.

Tôi không biết quỹ tích của sinh mệnh là thế nào kéo dài, đã từng đọc rất nhiều bộ sách về kiếp trước kiếp này, cũng thấy rất nhiều câu chuyện chuyển thế luân hồi chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng là cũng không có quá nhiều hữu ích đối với tôi. Vào năm tám tuổi tôi đã gác lại phía sau đề tài chuyển thế quỷ dị này, để mà quyết định nghiêm cẩn sống.

Tôi nhớ rõ chính mình trước đây cả đời là người Trung Quốc, vào thời điểm buông xuống truy cứu tôi từ đâu mà đến, thì chuyện tôi là người Trung Quốc chỉ còn là câu chuyện đời trước.

Tôi nhiễm bệnh lúc còn trẻ, trằn trọc trên giường bệnh nhiều năm sau rốt cuộc trút xuống hơi thở cuối cùng, lúc đó người nhà hay bạn bè đều đã so với tôi trước buông xuôi cho sinh mệnh của tôi. Nhớ rõ thời điểm nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại, chỉ còn lại tia hoàng hôn ngoài cửa sổ ánh lên khuôn mặt tôi, dịu dàng làm bạn đưa tôi đi đến đoạn cuối nhân sinh.

Cuộc sống bình thường ở vài năm cuối cùng kia giống như áp súc tất cả tinh hoa sinh mệnh, đau buồn cùng cực khổ, đối mặt với sinh tử cùng hủ bại, còn có bước chân rời xa của mọi người cùng chính mình kiệt lực giãy dụa, đến cuối cùng trầm lắng ôm vào lòng một ánh mặt trời, nghênh đón giấc ngủ say vĩnh viễn, cả đời sinh mệnh cứ như vậy kết thúc.

Vào khoảng khắc rời đi tôi không hề tiếc nuối, thậm chí còn cảm thấy thoải mái. Tôi nghĩ cả đời tôi đều bình an phẳng lặng, lại sau khi nhiễm bệnh rốt cuộc đạt được thành thục và thăng hoa, vào giờ khắc cuối ấy tôi thậm chí nghe thấy linh hồn nhẹ nhàng nở rộ một nhành hoa.

Tỉnh dậy, thấy mình ở trong một cái ôm ấm áp tưởng chừng như đang nóng lên, trước mắt máu tươi, hoảng hốt không biết làm sao. Có người phụ nữ khẽ vuốt tóc tôi, người ấy đang ở dưới đáy xe, mà tôi được bảo hộ an toàn trong vòng tay người.

Tôi không biết con người có thể chảy nhiều máu như vậy, giống như là vòi nước bị phá hư, bất kì ai cũng không thể ngăn cản máu tươi đang chảy ra mãnh liệt. Người phụ nữ này là người ngoại quốc, làn da trắng nõn, mái tóc vàng dính đầy mảnh vụn thủy tinh trộn lẫn cùng máu đỏ, ngũ quan lập thể mà xinh đẹp. Tôi nghe được giọng nói dần suy yếu: "Claire, bảo bối, mẹ yêu con, chúng ta đi đón cha con thôi, đi đón..."

Tôi nhận ra rằng gương mặt tôi trộn lẫn nước mắt cùng máu tươi, nhưng không thể rõ ràng tình huống, vừa mới xác nhận rằng bản thân đã chết, kết quả khi mở mắt lại là một nơi xa lạ.

Cố sức chạm vào gương mặt người phụ nữ, tái nhợt run rẩy kề cận cái chết, tôi an ủi: "Không sao cả, sẽ có người đến cứu bác."

Ánh mắt cô ấy tĩnh lặng dần, tôi phát hiện nước mắt mình lại giàn giụa, nhưng tôi thật ra cũng không yếu ớt đến mức nhìn thấy người xa lạ bị thương liền dọa phát khóc, thân thể cùng tâm lý tựa hồ không phù hợp chút nào.

Tôi thì thào nói: "Sẽ có người đến cứu bác." Trầm mặc thật lâu mới nói tiếp: "Cứu chúng ta."

Cuối cùng người được cứu chỉ có mình tôi, mọi người gọi tôi Claire Miller. Tất cả đều là người ngoại quốc, nói tiếng Anh, Anh ngữ của tôi không tốt, nhưng kỳ tích tôi nghe hiểu lời nói hỗn độn của họ, gào thét, an ủi, giọng nói đau thương mà nhỏ nhẹ.

Thật sự là một giấc mộng dài dòng mà quỷ dị, nơi vết thương bắt đầu nhói đau. Tôi một lần nữa quay trở lại giường bệnh, hoàn cảnh chữa bệnh so với lần trước tốt hơn nhiều, cơn đau đớn từ vết thương cũng không phải loại bị tử vong rình rập đến vô lực, tôi một lần nữa trở lên mạnh mẽ và kiên cường.

Đây là một loại cảm giác tuyệt vời đến không thể miêu tả, như là linh hồn chậm rãi cùng một thân thể tràn đầy sinh mệnh hòa quyện vào nhau, thương tổn từ tai nạn xe đã kích thích thần kinh mê mang của tôi, tôi chân thật cảm nhận được đau nhức khi còn sống, rõ ràng đến không thể kháng cự.

Đau đớn này là đến từ xương cốt vỡ vụn, nội tạng kêu rên, cùng tinh thần sống lại.

Nhờ vào những lời an ủi, tôi đã biết chính mình biến thành một bé gái sáu tuổi người Mỹ, điều này làm cho tôi hoảng sợ vài ngày, lo lắng mình có phải hay không bệnh tâm thần phát tác, tự đùa chính mình. Cho tới khi chậm rãi tiếp nhận hiện thực, biết được rằng cha của cô bé này là cảnh sát của bang Washington, khi tuần tra trên quốc lộ phát hiện vụ cướp bóc châu báu, bị tội phạm bắn trúng ba phát đạn ngay lập tức tử vong.

Mẹ là người phụ nữ tôi nhìn thấy khi tỉnh lại, nghe nói là sau khi cục cảnh sát thông báo tin dữ, do quá độ kích thích nên dẫn theo con gái mới sáu tuổi lên xe, điên cuồng nhấn ga muốn đi bệnh viện nhìn chồng mới phát sinh tai nạn xe cộ như vậy.

Trong một đêm, gia đình từng tròn vẹn ba nhân khẩu, tan thành mảnh nhỏ.

Chỉ còn lại mình tôi, lấy thân phận mồ côi sống sót.

Đoạn thời gian ấy rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát đến bệnh viện chăm sóc tôi, bọn họ cố gắng khiến tôi cười, cho tôi kể chuyện xưa, mang theo rất nhiều đồ chơi mà trẻ nhỏ thích như thú bông búp bê, bé gái thích như váy đầm giày mới.

Tôi ngây ngốc nhìn họ, như khối đầu gỗ, bởi vì tiếng Anh của tôi thực sự không tốt, cho dù kì quái tại sao vừa tỉnh lại liền tự thông suốt nghe hiểu hỗn độn các loại lời nói bản địa nước Mỹ, các câu bông đùa bình dân, đủ loại phức tạp từ đơn xâu chuỗi lên ngôn ngữ xứ lạ, tôi cũng không thể xác định rằng khi bản thân mở miệng có phải là loại ngôn ngữ này hay không, tôi càng có xu hướng nghĩ rằng âm thanh phát ra có thể chính là tiếng phổ thông Trung Quốc.

Cho nên tất cả bọn họ đều cho rằng tôi bị dọa biến thành ngốc quên mất cách nói năng, ngay cả bác sĩ tâm lý nhi đồng đều mỗi ngày xếp gỗ cùng tôi, nhẹ giọng dịu dàng cho tôi xướng khúc hát ru.

Sau đó, lại một người đàn ông xuất hiện, ông ấy đầy người phong trần, tựa hồ mới từ máy bay xuống tới, hành lý để ngay tại cạnh cửa phòng bệnh. Đây là một người dân Mỹ điển hình, hốc mắt sâu, gương mặt gầy, dưới mái tóc ngắn nâu hạt dẻ là sắc mặt đượm vẻ mỏi mệt. Hành vi cử chỉ của ông thiếu một chút sự đặc biệt nhiệt tình tự nhiên của người dân địa phương nơi đây, ngược lại có một chút ngốc nghếch nghiêm cẩn . Ông ấy đối với tôi có một chút luống cuống tay chân: "Cậu là cậu của cháu, chuyện của mẹ cháu cậu mới biết, cậu thật là.....Thật sự là đáng chết, thế nhưng để cháu một người ở tại nơi đây lâu đến vậy, tha thứ cậu, Claire, cháu đừng đau buồn."

Người tự nhận là cậu của tôi nhẹ nhàng cẩn thận ôm tôi vào lòng, ông ấy như là sợ làm một vật thể yếu ớt nào đó kinh hoàng, hiền lành nói: "Không có việc gì, đều là quá khứ, cậu sẽ chăm sóc cháu. Cha mẹ cháu nhất định không hy vọng cháu như thế này, cháu chính là một em bé ngoan, cháu sẽ tốt lên, Claire."

Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm này, cùng độ ấm với vòng ôm của người mẹ đã che chở Claire. Không biết như thế nào tôi đột nhiên mở miệng gọi: "Cậu?" Mang theo một chút không xác định, là tiếng Anh, tôi cảm thấy tôi đã phát âm chính xác từ này.

Cánh tay người ôm tôi run rẩy một chút, sau đó càng dùng sức ôm chặt hơn, tiếp theo thân thể càng ngày càng run rẩy. Ông nghẹn ngào nói: "Là cậu đây, mẹ cháu rất yêu thương cháu, Claire, mẹ cháu thật sự rất yêu cháu."

Tôi biết, tất cả những người mẹ yêu nhất vĩnh viễn là con mình.

Nhưng là đối với một người anh trai mà nói, mất đi em gái yêu quý, cũng là một loại đau thấu ruột gan.

Sinh ly tử biệt, con người mãi mãi nhìn không ra cũng không bỏ xuống được.

Tôi vuơn tay quay lại ôm lấy ông, thanh âm mang theo sự lanh lảnh non nớt chính mình cũng không quen: "Mẹ cũng yêu cậu."

Tôi ở bệnh viện nửa tháng, cậu Charles ngay tại đây chăm sóc tôi. Tôi biết ơn cậu, tôi cũng không phải là Claire chân chính, người khác đối tốt với tôi, tôi đều nhớ kỹ đó là ân.

Sau khi thân thể tốt lên, cậu đưa tôi đến thị trấn Forks thuộc bang Washington, đây là nơi cậu đã ở nửa đời người. Ngày tôi đến, bầu trời Forks đang mưa, khi trải qua rừng rậm vùng ôn đới có thể nhìn thấy cây cối cùng hòn đá thấm đẫm nước mưa, bao trùm bởi một tầng xanh biếc thật dày. Núi cao hòa cùng cây cối trải dài vô biên vô hạn như một giấc mộng hư ảo.

Dòng sông Quileute chảy xuôi theo cánh rừng cổ mang theo sương mù biên biếc xanh, giống như đang hát ca.

Nơi này là một vùng đất ngâm mình trong làn mưa xanh ảo, tôi không nghĩ tới bản thân sẽ sinh hoạt tại đây nhiều năm như vậy.

Thậm chí trước khi gia đình Cullen đến đây tôi cũng chưa phát giác ra rằng trấn nhỏ này hơi quen tai và nó khác với bất kỳ địa danh nào trên thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.