Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 22: Xin chào, bạn qua thư C



Tôi cũng không phải lần đầu tiên đến thư viện, mấy trăm vạn cuốn sách đủ để cho bất kì sinh viên nào đều hưng phấn.

Tôi thong thả bước qua những dãy sách, ánh sáng từ ngoài cửa sổ ngày càng sáng lạn. Đối với ánh sáng có thể hại da tôi đấy, tôi có một loại cảm giác vừa yêu vừa hận, chúng nó thoạt nhìn rất ấm áp nhưng kỳ thật cực kỳ nóng cháy.

Cẩn thận tránh đi ánh sáng vùng trung tâm, tôi nhịn không được thở dài một hơi. Thật ra tôi mặc dày như vậy cộng thêm kem chống nắng thoa khắp người, cho dù không cẩn thận bị ánh mặt trời rọi trúng thì cũng không có tổn thương nào trong một khoảng thời gian nhất đinh, chỉ là sự phản ứng thái quá của tâm lý thôi.

"Claire."

Tôi lại nghe thấy giọng nói đó, tôi thật sự không hiểu làm như thế nào mà có người gọi tên một người khác du dương phiêu bổng như thế, như mạch nước ngầm lặng chảy trong bóng đêm, dịu nhẹ như tơ lụa đến vậy.

Âm thanh này trong một khoảng khắc đã làm tôi hoang mang ngơ ngác, cảm thấy giọng nói này không chân thật, con người không thể làm được điều như thế, điều này khiến tôi không cẩn thận mà nổi da gà.

Tôi quay đầu lại, anh ta đứng cạnh cửa, trung gian là ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, như là con sông ánh sáng lành lạnh chảy qua lối đi nhỏ của thư viện. Rõ ràng cả hai đều đứng trong bóng râm, nhưng lại có cảm giác như được chiếu sáng lấp lánh.

Trong tay anh ta ôm một bó hoa uất kim hương đỏ khổng lồ, so với mấy đóa hoa nhỏ bé đáng thương giá rẻ trong tay tôi thì nhìn cao quý lịch lãm hơn rất nhiều.

Đột nhiên tôi có chút không dám xác định, cảnh tượng này như giấc mơ thiếu nữ, không hề chân thật. Tôi thử mở miệng, ấp úng hỏi: "C?"

Tôi cảm thấy anh ta không hề là một trong những hình tượng của C tôi đã tưởng tượng ra, anh ta đứng tại cửa thư viện, khí chất không một ai có thể phớt lờ, trên thân là com-lê màu xám lạnh sang trọng, anh ta quàng một chiếc khăn màu đỏ quanh cổ, trên đôi tay ôm bó hoa uất kim hương cũng có bao tay màu đỏ. Mặc như vậy là khá nóng, nhưng chúng lại phù hợp một cách bất ngờ trên người anh ta.

Anh ta rất trẻ tuổi, có lẽ vẫn trẻ tuổi.

Tôi cảm thấy bản thân phải tiến lên, lễ phép hỏi thăm, nhưng không biết tại sao cơ thể làm thế nào cũng không thể động đậy, thậm chí có cảm giác lui bước run rẩy.

"Claire, cô khiến tôi kinh ngạc, cô thoạt nhìn..........rất hoàn mỹ." Anh ta có vẻ như không hề sợ nhận nhầm người, có thể là do khắp cả khuôn viên trường đại học chỉ có hai chúng tôi ôm hoa uất kim hương, chạy lung tung.

"Cảm ơn, anh cũng vậy." Tôi cảm thấy đề tài này không giống như thứ mà chúng tôi phải tán gẫu, cho dù là lời dạo đầu cho lần đầu tiên gặp mặt. Tha thứ cho tôi không biết phải nói gì, tại sao tôi lại muốn lùi về sau như thế.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đen tối đáng sợ, dùng một loại chuyên chú khiến người khác không nói nên lời, gắt gao chăm chú nhìn tôi.

Trong lúc nhất thời, cả người tôi cứng ngắc, cái loại cảm giác run rẩy tối nghĩa không thốt lên lời này lại xuất hiện. Điều này khiến tôi hoài nghi người đàn ông trước mắt này, thật là vị đại gia kiêu ngạo đã viết thư một cách tinh xảo lại đầy bác học sao?

Có khi nào, là con trai hay cháu của C không?

Người có khả năng là C này có gương mặt rất trắng, đứng trong bóng râm của thư viện, làm tôn lên vẻ nhẵn nhụi trắng trẻo đến mức tận cùng của anh ta. Trong bối cảnh nghệ thuật tối đen từ thuở xa xưa, gương mặt tinh xảo của anh ta như là chiếc mặt nạ vô cảm.

Đột nhiên C nhếch miệng cười, tôi trừng lớn mắt nhìn anh ta bước ra từ bóng tối, từng bước một, yên tĩnh như bước trên đám mây, tiến về phía tôi.

Trung gian là dòng sông ánh sáng, tiết tấu động tác của anh ta hài hòa mà tuyệt đẹp, giống như mới bước ra từ pho tượng thiên sứ từ cửa sổ Gothic của thư viện. Tôi nhất thời bị kéo theo tiết tấu của anh ta, hơi mê muội nhìn anh ta trong bối cảnh hài hòa của nơi này.

Chỉ là trong lòng hơi cảm thấy kỳ lạ, vì sao những sinh viên quanh đây dường như không phát hiện thấy anh ta, đều cúi đầu tập trung học tập. Tựa như có lớp chắn nào đó đem họ cách ly vậy.

"Ta không hề nghĩ đến trông cô sẽ như thế này, sai lầm sẽ xảy ra khi cô bất tri bất giác, câu cửa miệng của tên kia vậy mà không sai chút nào." Thời đểm C nói chuyện, hơi cúi mí mắt xuống, đôi mắt anh ta bị một lớp bóng tối hơi mỏng che lại, cằm lại theo thói quen khẽ nâng lên.

Á nh dương chiếu rọi trên người anh ta hình thành một hòa quang như ngọc thạch, thanh âm này rất nhẵn nhụi, mang theo vẻ lanh lảnh của trẻ con nhưng cũng rất thanh thúy khoan khoái.

Không có ai có thể phủ định đây là một âm thanh rất tinh xảo, khiến cho người khác muốn nghe anh ta nói nhiều hơn.

Nhưng một giây sau, tôi bản năng cảm thấy giọng điệu này rất lạnh lùng, cường ngạnh. Tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, không hề quan tâm cảm thụ của người nghe chút nào.

Tôi cuối cùng cũng kịp có phản ứng sau khi anh ta đi vào vùng ánh sáng mặt trời. Ánh sáng như ngọc này, giống như tia sáng phản xạ trên kim cương, mà kim cương ở đây là gương mặt của C.

Bó hoa uất kim hương trong tay anh ta trở nên đỏ tươi ướt át, giống như một ngọn lửa không có độ ấm.

Tôi nháy mắt vài lần, hoài nghi tôi kỳ thật đang ở trong căn phòng tại Forks, ngủ trên chiếc giường ấm áp của tôi, mơ một giấc mộng gặp mặt bạn qua thư C.

"Anh........." Đang sáng lên sao? Tôi hoàn toàn không cách nào nói ra lời nói cực kỳ buồn cười này. Sợ rằng chính mình có khi nào phát sinh thêm căn bệnh kỳ lạ nào, khiến cho đôi mắt thấy mọi vật xung quanh như đang tỏa sáng.

Một người sinh viên đang ngồi trên ghế bên cạnh tôi, gần lối đi nhỏ giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ nào đó. Anh ta có chút mơ màng quay sang nhìn C dưới ánh mặt trời, biểu hiện cùng tôi không có gì khác nhau mấy, nháy mắt mấy cái, sau đó kinh ngạc đứng bật dậy, "Wow, chuyện gì thế này?"

Thanh âm kêu to ấy giống như viên đá nện vào mặt nước, tạo thành phản ứng lan truyền giữa thư viện tĩnh lặng này, tất cả sinh viên đều tỉnh giấc kinh ngạc kêu lên: "Anh ta đang sáng lên kìa?"

Tôi rốt cuộc định thần lại hoàn toàn, tất cả những gì diễn ra trước mắt đều là sự thật. Phản ứng đầu tiên chính là, bạn qua thư C à, chẳng lẽ anh cũng mắc phải căn bệnh hiếm thấy nào đó, đứng dưới ánh mặt trời làn da liền lấp lánh sáng lên, làm cho anh thoạt nhìn như là một vị thần?

Qủa nhiên không hổ danh là C, ngay cả bị bệnh cũng tài năng hơn người, ánh sáng ngọc huy hoàng.

Lừa ai cơ chứ, điều này nhìn như thế nào cũng không phải bệnh con người có thể bị, không, người này căn bản không hề giống người!

"Claire, cô chưa bao giờ lạc mất bản thân, ta đến hơi trễ rồi, lẽ ra phải đến đón cô sớm mới đúng." C dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói ra, bờ môi của anh ta rất mỏng, vầng trán thì trơn bóng tuyệt đẹp, đột nhiên một nếp nhăn xuất hiện trên mặt, anh ta quát khẽ: "Ầm ĩ chết đi được." Thanh âm lanh lảnh như tơ lụa chợt cất cao, gia tăng sự thuyết phục cho việc cáu gắt của anh ta. Tư thế bước đi lại thanh thản hoàn toàn bất đồng với biểu tình, một chút cũng không để ý đến sự náo động mà mình mang tới.

Đúng vậy, trong thư anh đã không chỉ một lần nói qua, ai dám la to bên cạnh anh đều là những kẻ chán ghét đáng khinh, khiến cho anh muốn cắn chết người ta.

Đáng khinh? Qủa nhiên là cuộc sống quá mức cao quý lãnh diễm quá lâu rồi phải không, người này rốt cuộc ..............là ai?

"Ta nghĩ sai lầm nào cũng có thể sửa lại cho đúng, sai lầm nào cũng có thể nhỉ?" C bước về phía tôi trong tiếng kêu chói tai, anh ta giang hai tay, trên một bàn tay còn cầm bó hoa uất kim hương đỏ, như là máu tươi.

Sai lầm, sai lầm nào cơ, anh nhìn giống như một sai lầm hơn đấy.

Tôi trợn mắt há hốc mồm, có nên thét lên không nhỉ, một đồ vật sáng lên không xác định được đang trôi về hướng này này. Nhưng thoạt nhìn anh ta xinh đẹp như vậy, con gái không hề có sức chống cự nào đối với đá quý lóe sáng.

Hơn nữa, bản lĩnh tự quyết định theo ý mình của anh ta không hề kém đám bị bệnh trung nhị Cullen kia là mấy.

Ít nhất, ít nhất cho người ta thời gian tự giới thiệu đã chứ, thiếu niên.

Anh ta đột nhiên dừng bước, cho tôi một cơ hội thở dốc, tôi mới phát hiện sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh, thân thể đã có phản ứng kịch liệt trước đầu óc.

"Ồ, ta đã bỏ qua điều gì đây? Một đám ngu xuẩn chết tiệt." Khuôn mặt tươi cười của C không hề thay đổi, anh ta nhìn tôi như là dã thú nhìn chằm chằm hươu con đang mải mê gặm cỏ, bên trong đều là cảnh cáo rõ ràng.

Ánh mắt này làm tôi cứng ngắc tại chỗ, tôi có một loại cảm giác khủng bố, thật giống như tôi làm điều gì đó thì sẽ xảy ra chyện lớn, tôi càng hy vọng dự cảm này chỉ là do tôi có dây thần kinh quá mẫn cảm, đánh giá sai lệch.

Anh ta đã xoay người lại, nhìn những sinh viên còn lại trong thư viện. Có vài người đã chạy đến cửa thư viện, muốn đi ra gọi thêm người, trong ngữ khí kia trộn lẫn sự tò mò cùng kinh ngạc. Còn có người phản ứng chậm, còn cầm sách ngồi tại chỗ, phản ứng nhanh hơn đã lấy điện thoại ra chụp hình.

C ôm bó hoa uất kim hương đỏ thắm kia vào lòng, bó hoa kia có rất nhiều đóa, có vài bông đã rơi xuống cạnh chân anh ta, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ đóa hoa yếu ớt.

Tôi nhìn thấy anh ta lộ ra răng nanh, sáng lên dưới ánh mặt trời, giống như lưỡi dao.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhưng trước khi đại não cho ra đáp án thì bản năng đã nhanh hơn bắt đầu tự bảo vệ mình. Cho dù loại tự bảo vệ này không vì lý do gì cả, rất buồn cười.

Tôi nghe được mình thét lên: "Chạy đi, chạy điiiii."

Giống như lúc gặp được gia đình Cullen, trước khi kịp hiểu rõ chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của tôi chính là chạy. Mà C, cho tôi một loại cảm giác sợ hãi như đối với nhà Cullen, không, sự sợ hãi này càng sâu hơn.

Vào lúc tôi thét lên, C đột nhiên tức giận nhìn tôi, cảm xúc của anh ta thay đổi nhanh chóng như thế, tiếng rít toát ra khỏi kẽ răng sắc nhọn, anh ta quát khẽ: "Claire, bọn chúng đã phá vỡ quy tắc."

Quy tắc cái đầu anh, tôi không biết tại sao chỉ là gặp mặt bạn qua thư đơn giản mà còn muốn nhắc đến quy tắc quỷ gì, anh bị bệnh trung nhị, trước khi ra khỏi cửa sao không uống thuốc đi chứ hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.