Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 49: Dạy học



Bịch!

Một quyển sách bìa da hoa hồng thoạt nhìn rất cổ bị ném đến trước mặt tôi.

"Cuộc sống của cô không phải chỉ dùng để ngủ, hiện tại cô phải hiểu được tầm quan trọng của tri thức." Caius chỉ vào cuốn sách có bìa dây leo hoa lá cành này, ngữ tốc nói rất nhanh. Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái lãnh khốc, mím môi rất chặt, tay phất một cái làm trang sách được lật sang. "Đây là ngôn ngữ Italy cơ bản, bắt đầu từ hôm nay cô phải nghe giảng bài dạy cơ bản cả về tiếng Latin, tiếng Hy Lạp, và tiếng Pháp nữa."

Tôi ngồi ngay ngắn, trên mặt là hai đôi mắt 'gấu mèo' mờ mịt nhìn hắn.

Để làm chi chứ? Buổi sáng thức dậy, cả người đều là di chứng do giấc ngủ không đủ, tuổi còn trẻ mà đã đau lưng, đau eo, tay chân đều sắp rút gân. Tôi cảm thấy đêm qua ngủ rất khó khăn, lúc lạnh lúc nóng. Sau đó còn mơ một đống giấc mộng linh tinh, mơ thấy bản thân đứng trên cao nguyên trống trải, gió lạnh vù vù thổi, nước mũi đều suýt chút nữa chảy xuống.

Rồi còn có cả tiếng quỷ khóc sói gào, vây quanh tôi từ bốn phưng tám hướng, tôi liều mạng chạy rồi lại chạy, hận không thể một hơi lao ra ngoài vũ trụ chạy trốn vào hố đen cho xong. Sau lưng vẫn còn thứ gì đó đuổi theo tôi, tôi sợ hãi, hoảng hốt, té ngã vào bụi cỏ, bóng đen to lớn kia lập tức lao đến. Kịch liệt thở dốc trên đỉnh đầu tôi, đó là một con sói xám khổng lồ, đôi mắt 'con thỏ' đỏ sẫm đến mức như có máu chảy, tôi lập tức không hề có khí phách mà ôm đầu hô to, đừng ăn tao, tao đãi mày ăn MCDonald, đãi mày ăn Hamburgers.

Con sói kia mở ra miệng rộng, cắn tôi một miếng, tôi lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra phát hiện xung quanh nghiêng ngả. Cả người tôi ôm chăn lông nằm vắt vẻo bên trụ giường, tấm chăn lông mềm mại bị tôi vò thành nhăn nhúm, không biết có phải ảo giác của tôi không, nơi nào đó trên mặt có chút tê dại. Tôi nhe răng trợn mắt sờ sờ mặt mình, không biết có phải do ngủ mê mà tự ngã xuống giường hay không.

Tôi thường xuyên tự lăn xuống giường, cho nên phòng ngủ ở nhà luôn có trải thảm rất dày, trải thêm một ít đệm để giảm xóc. Đây có thể là di chứng lưu lại từ đời trước. Nằm trên giường bệnh quá lâu rồi, lâu đến mức không có đủ sức lực xoay người. Không có người nào biết cảm giác tuyệt vọng như giam cầm này đồng hành với tôi những ngày tháng cuối đời như thế nào. Cho đến khi tôi sống lại, tư thế ngủ trở nên cực kỳ không yên tĩnh, thân thể luôn cử động trong vô ý, hận không thể bù đắp tiếc nuối từ đời trước.

Đáng tiếc nơi đây không phải phòng ngủ của tôi, khắp nơi đều là đá cứng vậy mà không làm tôi tỉnh lại được.

Lúc tôi còn đang cựa mình 'phấn đấu' trong lớp da lông nặng nề thì Caius thong thả bước vào, hắn ta ngăn nắp gọn gàng, chỉnh tề tốt đẹp, quần áo phiêu nhiêu như tiên. Nhìn thấy tôi đầu tóc rối bù, chật vật lăn trên mặt đất, nhất thời cả khuôn mặt đều tối xuống.

Trông hắn như nhìn thấy con gián cuối cùng trên Trái Đất đang đồng quy vu tận với tận thế vậy, hận không thể hủy đi rồi 'lắp ráp' lại.

Tôi có chút ngượng ngùng, trong tay còn nắm một túm lông bị tôi nhổ ra, nghe nói loại da lông như thế này rất đất tiền, sau khi bị tôi chà đạp cả đêm đã không thể nhìn được nữa. Tôi ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ giặt sạch giúp anh, rồi phơi khô có thể khôi phục như ban đầu mà." Thật ra tôi không biết có thể khôi phục như cũ hay không, tuy rằng tôi âm thầm nhét lại đám lông đã bị bứt ra kia vào lại chăn, cũng không thể cam đoan sau khi giặt thì nó có thể mọc lại hay không.

Caius lạnh lùng bễ nghễ nhìn tôi, sau đó hắn trực tiếp nhấc tôi lên như nhấc bổng một con kiến vậy. Trước khi bước ra ngoài còn thuận tiện đá tấm da lông kia sang một bên, hắn căn bản khinh thường mấy thứ ấy.

Hắn để tôi ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở đại sảnh, trên ghế ngồi còn phủ một lớp da lông khác, xem ra những thứ đắt tiền này không hề thiếu ở đây.

Tôi chân trần rụt mình trên ghế, cố gắng đỡ lấy quyển sách.

Thật ra tôi rất muốn nói với hắn, nếu như trong cuộc sống của tôi không có giấc ngủ thì sẽ nhanh chóng chết ngắt mà không mắc căn bệnh nào, nói những lời này với loại sinh vật không cần giấc ngủ thì họ có thể hiểu hay không đây?

"Tôi nghĩ . . . ", tôi cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, hai tay ôm đầu gối. Dưới đầu ngón chân là lớp da lông, lông mao nhẵn nhụi, đều màu, quả nhiên là một tấm nệm không tồi, thoạt nhìn không giống da rái cá cũng không phải sư tử hay hổ báo.

Thanh âm Caius dễ dàng chặt đứt lời nỉ non của tôi, hắn là một người đặc biệt nghiêm khắc, ngay cả thanh âm của mình đều có thể buộc chặt lãnh ngạnh, lãnh khốc không mang theo cảm xúc nào.

"Căn bản của cô quá kém, ta sẽ dạy cô một số ngôn ngử hàng ngày và kính ngữ trước. Cô không cần gọi ta là 'Ngài', ta không phải bậc cha chú của cô đâu, Claire." Caius nhanh chóng lật sang trang đầu tiên, ngữ điệu thuần Anh của hắn tuyệt đẹp, nhưng bởi vì tốc độ nói chuyện quá nhanh làm cho người ta có cảm giác áp bức gấp gáp.

Thật ra tốc độ nói chuyện này của hắn rất đáng sợ, làm cho người ta rõ ràng ý định của hắn là nếu như dạy qua một lần còn không hiểu nổi sẽ lập tức kéo bạn ra ngoài treo cổ.

Tôi không lên tiếng, sờ sờ cổ mình, bắt đầu đứng ngồi không yên. Tôi cuối cùng cảm thấy thật ra Caius không hiểu biết con người, ít nhất không biết về một số thói quen thường lệ của con người.

Tay hắn chỉ vào trang sách, ngón tay trắng nõn lướt qua nét mực ố vàng, yên tĩnh không nói. Hành động này hoàn toàn bất đồng với thanh âm của hắn, tay hắn thể hiện một loại cảm xúc khác.

Tôi xê dịch mông, cứ như người bị chứng hoạt động nhiều vậy.

Caius thấy được, ngón tay từ tao nhã trượt trên trang giấy bỗng co lại, thiếu chút nữa làm cong cả trang sách. Thoạt nhìn liền biết hắn không chấp nhận học sinh không nghe lời hay trốn học nào.

Tôi lập tức bất động, ngoan ngoãn nhìn quyển sách kia.

"Ngôn ngữ Italy thuộc hệ thống ngôn ngữ Châu Âu, là ngôn ngữ chính thức của đấ nước này, có hai mươi mốt chữ cái và năm chữ cái vay mượn từ nước ngoài . . .". 'Thầy giáo' Caius nghiến răng nghiến lợi như thể 'cắn nát' tri thức cơ bản đến 'tan xương nát thịt' rồi nhổ ra.

'Chứng cử động nhiều' của tôi lại phát tác, ta nói cho chính mình nếu nhịn được thì cứ nhịn xuống đi, dạy ngôn ngữ mới miễn phí sẽ trợ giúp tôi tìm được công việc sau này khi ra ngoài xã hội, cho nên vẫn là nhịn nhịn thôi.

Nhưng lỗ tai đang ong ong vang lên, có chút ù tai, giọng nói của Caius biến thành chú ong mật nhỏ cần cù chịu khó khiêu vũ trong màng tai tôi vậy.

Tôi lén dụi dụi mắt, vừa rời hắn nói cái gì cơ? Chữ cái hay là hình thái biến hóa, âm dương số lẻ số nhiều abcd . . . Anh nói chậm lại một chút được không, tôi nghe không hiểu còn không dám hỏi, đúng là đồ miễn phí không bao giờ tốt.

Tôi cố gắng chớp chớp mắt, tầm mắt rõ ràng hơn, một gương mặt đột ngột xuất hiện, tôi dừng lại tất cả động tác.

"Cô cảm thấy rất nhàm chán sao?" Trung tâm con ngươi đỏ sẫm của Caius chuyển dần sang màu đen, không có đôi mắt nào thần kỳ như của hắn. Hắn cúi người, lọn tóc vàng rũ xuống hai bên má, gương mặt trắng nõn tinh xảo không hề có lỗ chân lông nào.

Vì có được làn da như người trước mắt này, có rấ nhiều phụ nữ cuồng sắc đẹp sẵn sàng táng gia bại sản, nhưng tiếc rằng lại xuất hiện trên thân một người đàn ông.

Tôi nhanh chóng lắc đầu, tránh né hắn tới gần, hắn rất lạnh, khi đến gần tôi như cơn gió mùa đông lạnh buốt vùng Siberia vậy.

"Cô căn bản không hề tập trung vào trang sách, cũng như cô không hề muốn học tập, mấy thứ này cho dù cô bài xích chúng cỡ nào cũng không thể né tránh được. Nếu như cô học giỏi tiếng Italy, ta liền mang cô đi du lịch thế giới, thăm quan khắp Italy, Châu Âu, cả thế giới này . . . ngoại trừ nước Mỹ." Thái độ của Caius giống như bậc làm cha mẹ vì muốn cho thành tích của con cái tăng lên mà treo 'củ cà rốt' trước mặt, dụ dỗ bạn cố gắng phấn đấu.

Tôi tiếp tục nhịn, du lịch khắp thế giới thật sự là một 'củ cà rốt' vàng toàn năng mà.

Đáng tiếc, trước mắt, 'củ cà rốt' này căn bản không giải quyết được vấn đề lửa sém lông mày của tôi. Tôi thử nói chuyện với hắn, hàm súc môt chút, nhỏ nhẹ nói: "Tôi muốn . . . "

"Cô muốn cái gì?" Caius nhướng mày, biểu tình hung dữ, thật sự phá hỏng hết khuôn mặt không cần trang điểm cũng có thể lòe lòe sáng lên kia của hắn.

Tôi bị hắn dọa nhảy dựng, lập tức trả lời: "Tôi muốn rửa mặt, đánh răng . . ." Dưới ánh mắt áp bách của đối phương, giọng nói tôi như không có chủ đích, nhả ra từng từ một. Cuối cùng mặt tôi đều sắp cúi xuống tận bụng, làm ơn đi đừng để tôi nói những lời này trước mặt một người đàn ông chứ, thật sự rất xấu hổ mà. Giọng tôi nhỏ đến mức dường như dùng lỗ mũi nói chuyện vậy, " . . . Đi . . . đi WC nữa."

Đây là nhu cầu sinh lý bình thường, nào có ai mới vừa tỉnh giấc đã bị tha đến đây trực tiếp học bài đâu, tôi rất muốn bóp cổ hắn hô to, làm ơn đi anh có chút thường thức được không hả?

Tựa hồ Caius có chút chưa kịp phản ứng, hắn ta trầm mặc một lúc, biểu tình quái dị.

Tôi tiếp tục lùi về sau, muốn cách người kia xa một chút. Tôi sợ rằng hắn cảm thấy nuôi một con người quá phiền toái, cho nên tùy tiện cắn tôi một cái cho xong.

"Cô thật phiền toái." Caius vươn tay tới, mu bàn tay lạnh như băng chạm nhẹ hai má tôi, tựa hồ hắn đang ghét bỏ, nhưng biểu tình lại thiếu đi lực công kích. Thanh âm thấp xuống giống như bay bổng, thở dài than.

Tôi không dám cử động, nhiệt độ từ tay hắn và cả sức mạnh này đều cho tôi một cảm giác không thể phản kháng, cho dù hiện tại hắn nhìn rất ôn hòa.

Thật ra không hề phiền toái đâu, tôi đã cố hết sức không gây phiến phức gì rồi.

Caius đột nhiên ôm tôi vào trong ngực, tôi bất ngờ không kịp phòng mà kéo lấy áo hắn, chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã ra ngoài cửa, quá trình nhanh đến mức mắt của bạn không kịp bắt giữ được hình ảnh nào.

Chỉ trong mười giây chúng tôi đã băng qua vô số hành lang, tôi nhanh chóng nhìn thấy đèn điện nhân tạo, sàn nhà tối màu và vách tường trắng, chúng tôi đã đến được đại sảnh trước rồi.

Gianna có vẻ kinh ngạc khi thấy chúng tôi đột ngột xuất hiện, chị ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, bước tới nghênh đón. Caius không hề do dự mà nhét tôi vào trong lòng chị ấy, Gianna không hề áp lực mà thuận theo ôm lấy tôi.

"Nghe lời cô ấy dặn." Caius không hề khách khí hạ mệnh lệnh với Gianna, sau đó xoay người bước đi, áo choàng sạch sẽ lưu loát mà vẽ lên đường cong theo bước chân của hắn.

Gianna nhìn theo bóng dáng ông chủ của chị, sau đó chị nở nụ cười với tôi, tươi cười nhiệt tình như nắng: "Em có nhu cầu gì nào?"

Tôi cảm thấy bản thân rất mất mặt, ngượng ngùng khụ vài tiếng, hoa chân múa tay muốn nhảy xuống từ trong lòng Gianna: "Không cần, không cần đâu, em tự làm được mà."

Hơn nữa, vì sao ngay cả Gianna đều có thể ôm tôi nhẹ nhàng như thế, người ở nơi này lâu thì giá trị sức mạnh đều vượt qua người thường sao?

Phản ứng của Gianna nhanh hơn vị sếp kia của chị ấy nhiều lắm, chị ấy thả tôi xuống đất, tôi lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất. Tôi hơi quen thuộc ngóc ngách ở đại sảnh này, biết rõ toilet ở chỗ nào, hơn nữa rất nhiều đồ dùng cá nhân của tôi do chị Gianna chuẩn bị cho đều được đặt ở đó.

Khó khăn lắm mới giải quyết xong nhu cầu, tôi đi đến bồn rửa mặt. Nhìn thấy bàn chải đáng răng và cốc nước vẫn ở nguyên chỗ cũ, trên cốc nước có trang trí hình một chú gấu Pooh. Có lẽ trong mắt Gianna, tôi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Tôi bóp kem đánh răng trên bàn chải, bắt đầu đánh răng, sau khi vệ sinh sạch sẽ lại rửa sạch cốc và bàn chải. Không thể tưởng tượng nổi nếu như nhà vệ sinh trên thế giới này đều biến mất thì con người phải sinh hoạt thế nào.

Cuối cùng, tôi rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương. Tóc rất rối, tôi vội vàng dùng tay vuốt vuốt xuống, muốn đè bằng mấy lọn tóc xoăn chết tiệt này.

Tôi cảm thấy tôi sắp phát điên rồi, nếu như nơi đây là trấn Forks, tôi nhất định chạy như điên vào khu rừng gần nhất, ngồi xổm dưới tàng cây Linh Sam lớn nhất mà chờ đợi trời mưa đến.

Khuôn mặt xuất hiện trên gương có đôi mắt thâm quầng, tái nhợt tiều tụy không có sức sống kia là ai? Hai tay tôi nặng nề đặt trên gương, hận không thể đập vụn cô ta ra, hai bàn tay đều ướt sũng nước. Tôi cúi đầu, hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy rất khó khăn, sự cường thế của Caius đáng nát cuộc sống an bình của tôi.

Đây không nên là cuộc sống của tôi, tôi cũng không phải cô gái sống trong mộng ảo. Tôi biết được một mặt tàn khốc của cuộc sống, nếu không phải bạn có giá trị thì ai thèm để ý đến bạn đâu.

Tôi tiếp tục hít sâu, không sao cả, không thể bị đánh bại dễ dàng như thế, cho dù chỉ có một mình tôi, cũng phải dốc hết sức tiến về phía trước.

Cho dù không có sự trợ giúp nào cũng không thể tự buông tay trước, nếu ngay cả chính bản thân cũng không cố gắng thì bạn có tư cách gì hy vọng cuộc sống có thể đổi thay chứ.

Ít nhất, ít nhất tôi cũng không còn nằm trên giường bệnh nữa.

"Claire, cố lên." Tôi nghe được âm thanh mình hô nhỏ một tiếng, đúng vậy, tôi phải cố lên.

Cho dù nơi này đầy rẫy ma cà rồng, cho dù tôi không có năng lực nào tự bảo vệ mình, thì tôi cũng không thể bị sợ hãi đánh bại.

Tôi rất vất vả chải vuốt thuận lại mái tóc rối bời của mình một chút, mới dám bước ra toilet, tôi nghĩ có nên hỏi mượn chị Gianna một cây lược hay không. Nhắc đến lược, tôi lại nhớ đến mái tóc vàng thẳng mượt kia của Caius, đánh chết tôi cũng không tin hắn chỉ dùng tay vuốt sơ qua là xong.

Gianna đã chuẩn bị một bộ quần áo hàng ngày cho tôi từ đống áo quần hàng Italy định chế cao cấp kia. Chị ấy xin lỗi nói với tôi: "Vốn là có nhà thiết kế sắp đến đây, nhưng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên ông ấy đành phải hoãn lại cuộc gặp." Chị ấy lại tiếp tục bổ sung: "Nghe nói phải đi tham gia tuần lễ thời trang Milan, hy vọng ông ấy sẽ thành công lớn, lấy được đơn đặt hàng tốt nhất năm."

Được rồi, thật ra tôi càng hy vọng nhà thiết kế trang phục đó có thể cưỡng lại được áp lực mà không sa vào hang sói đáng sợ này. Nếu ông ấy biết người thuê mình là một đám ma cà rồng đáng sợ thì . . ., ừm, ông ấy nhất định nhảy dựng lên chạy đến Vatican, cầu xin Thiên Chúa bảo vệ.

Gianna ôm quần áo tiến lên, chị ấy đang định đến bên người tôi, thì đột nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, một thanh âm vang lên sau lưng: "Đã xong chưa?"

Là Caius, hắn kéo tôi vào trong lòng, bế lên rồi bước đi. Mà Gianna ném luôn bộ quần áo đó ra sau lưng, nghiêm chỉnh nói với bóng lưng của chúng tôi: "Đã xong, thưa ông chủ."

Khóe miệng tôi giật giật, cuối cùng không nói lời nào.

Caius không hề thích tôi phản bác hắn bất kì điều gì, cho dù hành động của tôi trái ý hắn một chút thôi, hắn cũng sẽ nóng nảy rồi tức giận.

Hắn tức giận càng lâu, sức chịu đựng ánh mắt khủng bố như muốn giết người của tôi càng tốt, tôi thuyết phục bản thân thật ra cũng không có gì đáng sợ cả.

Chúng tôi một lần nữa tiến vào đường hầm mờ tối, điều này làm cho tôi cảm thấy được ở nơi đây đều là một đám ma cà rồng trong lòng già cỗi mà âm u biến thái, ngoại trừ Aro ra, hắn có thuật đọc suy nghĩ, không nên mắng hắn.

Gia đình Cullen tốt hơn rất nhiều, ít nhất nhà người ta quay lưng lại với thế lực hắc ám, mặt hướng về ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn tràn đầy nhân tính.

Nếu như ma cà rồng đều giống nhà Cullen như thế, tôi nhất định có ấn tượng tốt với quần thể này, vui vẻ ở chung với họ.

Caius đi được một lát mới nhớ đến điều gì đó, trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó theo đường cũ đi ngược lại. Tôi hoàn toàn không biết hắn lại chạm dây thần kinh nào, trước khi tôi làm bất cứ chuyện gì thì hắn có thể tìm ra một đống lớn tội trạng vu oan cho tôi.

"Gianna, đầu bếp đâu?" Caius đột nhiên xuất hiện làm cho người phụ nữ Italy này hơi sốt ruột.

"Ông ấy ở trong căn phòng phía trước, ông ấy từng làm ở nhà hàng dân dã Chianti, ông ấy còn là đầu bếp có thiên phú nhất gia tộc mình, rất am hiểu thức ăn Italy." Gianna trả lời rất lanh lợi, luôn xử lý công việc rất khá.

"Bảo hắn làm bữa sáng nhanh lên, nếu như bây giờ tên đó vẫn còn ngủ thì cô ném hắn vào cống thoát nước luôn đi." Caius cười lạnh, không cho bất cứ ai có cơ hội mở miệng đã xoay người bước đi.

Tôi cảm thấy đối xử với một vị đầu bếp vĩ đại như thế sẽ bị trời phạt, may mắn người hành nghề đầu bếp từ trước tới nay đều có thói quen đi mua nguyên liệu nấu ăn mới mẻ từ sáng sớm, không để cho Volturi có cơ hội phàn nàn nào.

Ai tới Volturi người đó không may mắn, người bị đám người này thuê đều là thiên sứ lầm đường lạc lối.

Đầu bếp làm cho tôi một bàn đồ ăn địa phương, tôi rất cảm tạ ông ấy, hy vọng ông vĩnh viễn không phát hiện người tuyển dụng mình không phải con người, như vậy cơ hội thoát thân sau này của ông ấy sẽ tăng lên nhiều.

Tôi dùng dĩa ăn cuốn lên một số sợi mì Ý sốt cà chua, bên cạnh còn bày một món ăn truyền thống tên là Arancini, kỳ thật chỉ là salad kết hợp giữa cà chua sống và lá húng quế.

Còn có rượu nho Chianti, một ít canh nấm và quả oliu xanh.

Tôi cố gắng không lãnh phí nên ăn sạch, tinh tế nuốt chậm, ăn no mới có đủ sức. Người ta thành tâm thành ý nấu ăn thì mình phải thành tâm thành ý ăn.

Tất nhiên Caius không rõ lý luận này, hắn ta cực kỳ chán ghét nhìn thức ăn của tôi, hận không thể ném tôi văng ra xa cùng với bàn thức ăn Italy này, hoặc là ném vào đài phun nước tẩy rửa.

Hắn không cần nhìn thấy tôi ăn cơm, tôi biết một sinh vật chủng loại bất đồng con người nhìn thấy con người dùng bữa là một chuyện không dễ chịu chút nào.

Để tôi ở chỗ Gianna, hắn sẽ bớt chuyện đi rất nhiều.

Không cần hắn hiện tại đứng dựa vào giá sách, tức giận lật sách, mà tôi ngồi trên ghế, chiếm cứ chiếc bàn dài làm việc của hắn, từng miếng từng miếng chậm chạp ăn.

Tôi quyết định cố gắng lờ hắn đi, không hề hy vọng sau này mình vì quá áp lực mà bị bệnh đau dạ dày, vậy thì thật sự mất nhiều hơn được.

Vị giác đối xử rất tốt với tôi, nó dùng lực lượng lớn nhất chống chọi áp lực từ ánh mắt ghét bỏ của người khác, khôi phục sự nhạy cảm vốn có, tôi rốt cuộc có thể nếm được một chút hương vị của thức ăn.

Thời gian đối với tôi hiện tại mà nói không có ý nghĩa gì, nơi này không có đồng hồ, ánh dương từ khe hỡ giữa những tảng đá mà len lỏi vào, màu sắc nhạt nhẽo đơn bạc.

Tôi cố gắng trong phạm vi tiếp nhận của cơ thể mà ăn nhiều một chút, hy vọng bổ sung lại thể lực đã xói mòn. Người đầu bếp này cảm thấy mình đang làm bữa ăn chính trong ngày mà không phải bữa sáng cho nên thức ăn rất phong phú.

Đương nhiên Caius không cho rằng tôi ăn nhiều như vậy có thể trợ giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh, hắn nặng nề đóng sách lại, lạnh lùng nói "Ăn quá nhiều không có ý nghĩa gì, cô nên đè nén sự yêu thích đối với thức ăn không mang lại tác dụng nào cho cô." Hắn vừa nói tay vừa vung lên trên, bộ sách thoạt nhìn rất nặng như biến thành lông chim tối màu bay lên, đập mạnh vào tảng đá trên trần nhà, lại bắn ngược trở lại quay về tầng cao nhất trên giá sách.

Tôi cảm thấy so với cuốn sách kia, hắn càng muốn ném tôi lên trần nhà để tỉnh lại hơn. Có thể trong mắt hắn, tất cả những người tham ăn đều là người tham lam tội ác tày trời, xứng đáng nhận thẩm lí và phản quyết.

Tôi cắn cắn dĩa ăn, đĩa mỳ Ý vẫn còn một nửa, lãng phí tâm ý của đầu bếp là đáng xấu hổ. Phỏng chừng bàn đồ ăn này rất quý, Volturi lại luôn xa hoa lãng phí, không ăn không uống cũng có thể khiến tài chính thiếu hụt, phải biết tiết kiệm chứ.

Hơn nữa tôi càng ở đây lâu thì càng lo lắng, thứ tôi tiêu phí càng nhiều, quần áo, đồ dùng sinh hoạt và cả đồ ăn thức uống nữa, phỏng chừng chỉ cần hóa đơn mấy tháng thôi đã khiến tôi còng lưng trả nợ cả đời rồi.

Tôi nhìn nhìn chén bát trên bàn, tiếc không muốn vứt, lại vô ý liếc nhìn Caius, hắn vẫn mang khuôn mặt người chết kia.

Cân nhắc trái phải một hồi, ăn tiếp hay là không ăn đây, tôi khó khăn rút dĩa ăn ra khỏi miệng, Caius đã hừ một tiếng, sau đó lại rút ra một quyển sách từ trong giá sách, đứng thẳng, đầu nghiêng sang một bên tiếp tục đọc sách.

Nhìn dáng vẻ đó đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xem ra đã chịu thua tôi rồi, tôi thờ ơ dùng dĩa ăn cuốn mì lên, tiếp tục chậm chạp dùng bữa.

Khó khăn lắm mới ăn hết đĩa mỳ Ý kia, tôi bắt đầu đoán bữa tiếp theo đầu bếp sẽ nấu món gì, nếu như ông ấy làm một chút món ăn Trung Quốc thì tôi sẽ rất vui vẻ. Hình như tôi đã nghe câu nói này ở đâu đó rồi, nếu như bạn có sức lực chờ mong bữa ăn tiếp theo thì bạn chính là một người lạc quan.

Tôi là một người lạc quan . . . Tôi tối tăm cụp mắt, vô cảm nhìn hai cọng mì còn sót lại trong đĩa. Đúng vậy, tôi là một người rất lạc quan.

Đang định phát huy sự lạc quan của mình đến tận cùng, ăn luôn hai cọng mì cuối cùng thì một bàn tay tái nhợt đã vươn tới đây. Tôi vậy mà không hề phát hiện ra, cơ thể tôi đã thói quen người đàn ông này tiếp cận, dần dần mất đi hệ thống phản xạ báo động khi hắn gần bên.

Hắn thoải mái mà nhấc mâm thức ăn lên, trên mâm còn có bộ chén đĩa, rượu nho chưa kịp uống một ngụm nào, những quả oliu mà tôi không dễ cắn, salad cà chua mới ăn một nửa, còn có canh nấm tôi định để cuối cùng mới chậm rãi uống . . . Đều bị Caius nâng lên, tiếp theo tàn nhẫn ném về phía cửa. Khay, mâm biến thành đường thẳng tắp trong không trung, lấy tốc độ ánh sáng mà biến mất ngoài cửa.

Lâu sau đó, tôi mới mơ hồ nghe thấy âm thanh đồ vật vỡ nát giòn vang từ rất xa.

Theo như lời Gianna nói, bộ chén đĩa đựng đồ ăn này rất quý, được nhập khẩu từ Cảnh Đức từ thế kỷ XVII. Sau đó nó vỡ nát rồi, tôi phải ní rõ ràng với chị Gianna rằng là do Caius ném vỡ nó.

"Học tập." Caius vỗ sách xuống trước mặt tôi, như hận tôi không thể ăn nó rồi phun ra cuốn bách khoa toàn thư tiếng Anh vậy.

Tôi nhìn cuốn sách dạy ngôn ngữ cơ bản không phiên dịch kia, rất muốn mở miệng bảo hắn đổi một cuốn sách khác. Cuối cùng lại nhịn xuống, không dám nói ra khỏi miệng.

Hơn nữa nói thật, tính tình của Caius không thích hợp làm giáo viên, làm huấn luyện viên còn có thể.

Bởi vì tôi kinh hoàng phát hiện, hắn ưu thích dùng cách giáo dục xử phạt thể xác.

"Phát âm sai, vươn tay ra." Thanh âm của Caius không lớn, hắn chỉ mất kiên nhẫn tuyên bố một sự thực. Thước dạy học trong tay hắn không biết được làm từ chất liệu gì, như cây gậy dài ba mươi cm đỏ thẫm, mang lực sát thương đáng sợ trong tay hắn.

Tôi tận mắt thấy hắn lấy ra thứ không biết từ nơi đâu này, tùy tay thoải mái vung trong không khí, đã làm cho một tảng đá lớn trên vách tường bị cây thước dạy học này đánh cho rơi đầy đất như đậu hũ.

Khi khối đá vụn này lăn đến bên chân tôi, tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy, một thước này đánh trúng thì tôi cũng biến thành đậu hủ.

"Claire." Caius không hề có hảo cảm nào với những kẻ trốn tránh chịu phạt, hắn ta nghiêm khắc nhìn tôi: "Vươn tay ra." Nói xong, thước dạy học trong tay đã vụt xuống bàn, cái bàn dài lập tức vỡ ra một góc, vụn gỗ văng khắp nơi.

Hai tay tôi đều nắm chặt trước ngực, đây là dạy học sao? Đây là giết người mới đúng. Thầy thầy thầy ơi, hãy cho em một cơ hội nữa thôi, tội em không đáng chết, chỉ là phát âm sai một chữ thôi mà, em cam đoan có thể học giỏi.

"Cô định trốn tránh trừng phạt sao?" Caius đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lạnh băng âm u làm lòng người hoảng hốt. "Phạm vào sai lầm phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, người giám hộ cô giáo dục cô quá thất bại rồi, ta phải tự dạy cô từ đầu. Không có ai dám để ta nhắc lại mệnh lệnh lần thứ hai, vươn tay ra."

Nếu sai lầm, tôi đương nhiên có trách nhiệm gánh chịu hậu quả, nhưng điều đó không có nghĩa chỉ đọc sai một chữ sẽ phải làm tượng Venus cụt tay.

Tôi chết cũng không vươn tay ra, Caius đặc biệt tức giận khi thấy tôi không nghe lời như thế. Sự kiên nhẫn của hắn cạn kiệt, cười lạnh lộ ra răng nanh hung tợn, dùng sức mạnh tuyệt đối kéo lấy tay tôi, dường như kéo cả người tôi ngã vào ngực hắn.

Tay tôi run rẩy cực kỳ, điều nay hoàn toàn bất đồng với lần bị thương không hiểu nổi trước kia, hiện tại là tận mắt nhìn thấy tay mình bị đánh nát như thế nào, tôi cũng muốn anh dũng không sợ nhưng tay vẫn run rẩy không ngừng, căn bản không có cách nào khống chế.

Nếu biết có một ngày như thế này, thì tiết học ngoại ngữ trong chương trình trung học ở trường, tôi nhất định chọn học ngôn ngữ Italy.

Dùng cách xử phạt về thể xác là không đúng, đồ sinh vật không phải người muốn xử phạt thể xác này phải ngồi tù. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn. Caius gỡ ra những ngón tay đang nắm chặt của tôi, tôi cảm thấy nư có cái nhíp lạnh như băng gỡ ra từng ngón từng ngón tay tôi, sau đó tôi sợ hãi nghe được âm thanh cây thước ma sát với không khí, càng không dám mở mắt ra.

Đồ ác ma . . .

Cây thước dạy học lạnh băng vừa mới chạm vào lòng bàn tay tôi . . .

Tôi phải nguyền rủa anh . . .

Cái loại lạnh băng này dừng vài giây trong tay tôi, sau đó rời đi, Caius buông tay ra.Tôi không dam tin trợn to mắt, nhìn đến sự tức giận hiện lên mặt hắn.

"Tiếp tục." Hai tay hắn nắm chặt cây thước, cắn răng nhổ ra những chữ này. Cây thước phát ra tiếng kêu kẽo kẹt bi thảm trong tay hắn, bị bẻ thành hai đoạn.

Tôi ngay lập tức gật đầu, không dám khiêu chiến tính tình sáng nắng chiều mưa của hắn.

Caius dùng chung một cuốn sách với tôi, cuốn sách được mở ra đặt trên bàn, hắn lật từng trang còn tôi phụ trách nhìn, cơ bản . . . toàn bộ nhìn không hiểu nổi.

Hắn lật sang một trang sách, cũng không biết vì lý do gì đột nhiên dừng lại động tác, trầm mặc, tôi có chút sợ hai nhìn khuôn mặt hung hung dữ dữ kia của hắn, sợ hắn lại nổi chứng.

Sau đó, hắn thấp giọng đọc ra một câu tiếng Italy, thanh âm tuyệt đẹp như tơ lụa, mang theo nhịp điệu phong phú trong sáng.

Có người nói, đây là ngôn ngữ xinh đẹp nhất thế giới.

Mà không thể nghi ngờ, thanh âm của Ciaus rất thích hợp loại ngôn ngữ xinh đẹp này, sự cảnh giác của tôi vẫn còn bảo tồn dưới phản xạ thần kinh do cách giáo dục bằng thước dạy học của hắn, nhanh chóng đọc theo hắn.

Những lời này rấ ngắn, tôi xác định tuy rằng bản thân không thể phát âm mượt mà tự nhiên được, nhưng âm điệu hay nhấn nhá không sai.

Nhưng sau khi tôi đọc ra, đã thấy Caius như bị kim đâm, ngẩng phắt đầu nhìn tôi. Biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái, kỳ quái giống như có thứ gì đó đang bịt kín hai mắt hắn lại vậy, vẻ mặt hắn mờ mịt.

Tôi chẳng lẽ phát âm sai chữ cái nào rồi sao? Đành phải lập tức câm miệng, mưu tính cho . . . người 'thầy giáo' quá nghiêm khắc này quên đi sai lầm của tôi.

"Claire, đọc lại một lần nữa." Caius gần như thỉnh cầu, không hề lạnh lùng hay cường ngạch, hắn nhẹ giọng thong thả nói, như đang chờ đợi con bướm rơi vào nụ hoa.

Hô hấp tôi cứng lại, không biết tại sao hắn lại thay đổi thái độ. Nhưng không thể cãi lời hắn, chỉ có thể không hề tự tin mà thấp giọng đọc: "Ti . . .A mo?"

"Cô có thể đọc chuẩn hơn." Hắn mân thẳng môi, đôi môi đỏ tươi diễm lệ hơi cong lên. Sau đó hắn nhìn tôi dịu dàng đến không thể tin nổi, nói ra loại ngôn ngữ xinh đẹp nhất trên thế giới này thông qua cánh môi của hắn.

Thanh âm hắn phiêu phù trong ánh dương nhạt nhòa, trở thành một hơi thở trong trẻo mát lành.

Tôi chậm rãi đọc theo hắn, đáng tiếc tôi vĩnh viễn không thể đọc ra cảm giác giống như hắn, không thể phát huy được sự xinh đẹp chân chính của ngôn ngữ này.

Hắn tiếp tục sửa đúng: "Ti amo."

Tôi nghiêm túc đọc chuẩn âm điệu: "Ti amo."

Caius mím môi chặt hơn, hắn rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, tôi ngây ngốc nhìn hắn, khôn biết bản thân lại làm sai điều gì.

Nụ cười tươi của hắn rút đi tất cả sự âm u lạnh lẽo của sinh vật hắc ám, sự hung ác nham hiểm vốn tồn tại đáy mắt đã bị thay thế bởi ánh mặt trời, khóe miệng chớp chớp rất đáng yêu.

"Tiếp tục đọc." Caius miễn cưỡng thu lại nụ cười của mình, nghiêm túc ra lệnh.

Tôi khờ khờ nói: "Ti amo."

"Ừm." Hắn cao ngạo gật đầu, "Âm điệu không đúng, tiếp tục luyện tập."

Tôi như thế nào cảm thấy mình đọc đi đọc lại vẫn chẳng khác gì nhau vậy, nhưng đang bị thế lực ác cưỡng bách, tôi đành khô cằn luyện tập tiếp.

Caius thoạt nhìn không hề nghiêm khắc nếu như đọc sai một chữ sẽ cụt tay như trước nữa, có lẽ hắn rốt cuộc nhận ra người học trò là tôi đây rất ngốc, cho nên một câu phải dạy đi dạy lại nhiều lần.

Vấn đề là, tôi căn bản không biết mình đang đọc cái gì.

. . . . .

Ti amo . . .

Em yêu anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.