Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 6: Twilight



Thanh âm kêu gọi đơn giản này vội vàng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị, tôi hoàn hồn trong giây lát.

Nhảy dựng lên, cất bước không do dự chạy đến cửa nhà ăn. Tôi nghĩ rằng hành động của tôi khiến cho những người không rõ chân tướng đều nghi hoặc không hiểu thấu, ánh mắt phía sau giống như cây kim muốn chui vào tim. Tôi thừa nhận tôi bị dọa sợ, vẻ mặt hoảng loạn như là nạn nhân bị quái thú truy đuổi, tiếng thét chặn tại cổ họng, kêu đều không thể.

Tôi không dám quay đầu xác nhận, liệu một gười nhà Cullen nào đó có theo sau lưng tôi hay không, dùng kia bước chân tuyệt vời như âm điệu di chuyển tới, đôi mắt màu đen hoặc là màu vàng như là sát thủ nhìn chăm chú vào bóng lưng tôi chạy trối chết, sự tình này so với xuyên không còn làm cho người ta khủng bố hơn, như là cơn lôc đen cắn nát lý trí tôi.

Tôi vọt vào phòng học, tôi không biết mình đang làm gì, tôi vậy mà còn không quên chạy tới bàn học chộp tới túi xách, thuận tay còn cầm theo cuốn sách lịch sử dùng sức nhét vào túi. Thời điểm chạy ra phòng học, còn cầm lấy áo mưa treo trên móc, tôi căn bản không biết bản thân đang làm cái quái gì, rống giận ôm lấy đầu: “Cái đồ ngu ngốc này, chạy mau a.”

Thậm chí không biết để xúc động hoảng sợ tố chất thần kinh chiếm cứ đầu óc có đúng hay không, nhưng là tôi xác định tôi không thể ở lại cantin, trước khi tỉnh táo trở lại không thể gặp gia đình Cullen, bao gồm cái kia đáng ghét Edward.

Thế giới này là Twilight.

Là Twilight!

Nếu có người đứng tại cửa sổ trên lầu, nhất định có thể nhìn thấy một cô gái dường như bệnh thần kinh, trên vai đắp áo mưa, trong tay ôm túi xách, vừa kêu to vừa nhảy vào trong màn mưa.

“Chuyện này không khoa học.”

Trèo lên chiếc xe Ford, đóng cửa, bởi vì nước mưa cho nên ngón tay hiện ra một loại trắng bệch trong suốt, tay cầm chìa khóa xe run lên đôi lần mới khởi động được.

Cơ bắp toàn thân tôi đều đang run rẩy, sự thật thình lình xuất hiện, cũng không cho thời gian thích ứng.

Mở lên cần gạt nước, tôi cảm thấy ô tô khởi động như sắp lật. Nước mưa theo cửa kính nửa mở mà hắt trên mặt tôi, lý trí của tôi nhờ vào loại này ướt sũng lạnh lẽo mà tạm thời quay về đại não.

Tôi đã làm chuyện ngu xuẩn gì? Cầm lấy tay lái gắt gao, chạy khỏi nhanh như vậy chẳng phải là nói rõ cho nhà Cullen tôi có gì đó mờ ám sao, nhưng là nếu như nơi này đúng như tôi suy đoán, là Twilight, khoan đã, khi nào Twilight hiện ra trong đại não tôi.

Đúng rồi, lần đầu tiên nhớ đến là bởi vì sự xuất hiện của Charles, khi biết rằng Charles họ Swan, tôi đã nhớ đến bộ phim Twilight này. Lúc đó, tôi mới vừa sống lại, mà Twilight là đời trước vào lúc tôi trước khi chết hai tháng xem qua, khi đó tôi một người kéo theo cơ thể bệnh tật từ bệnh viện chạy ra, người đã biết khi nào mình chết sẽ không muốn chết trong bệnh viện.

Nhưng là khi từ bệnh viện đi ra, phát hiện thế giới quá rộng lớn, trên người khoác bệnh phục chật vật không chịu nổi đứng ở ven bìa quốc lộ, không có nơi có thể đi.

Cuối cùng chạy tớ rạp xem phim, bởi vì rạp chiếu phim cách bệnh viên không xa, thể lực của chống đỡ không nổi, đành phải lết đến đó. Mà rạp chiếu phim vì kỷ niệm ngày hội không biết nào đó, mà một lần nữa chiếu lên Twilight, trước đây tôi chưa bao giờ nghe qua bộ phim này, một người cô đơn ngồi trong rạp tối, một người phụ nữ ngu ngốc tuổi gần ba mươi – cuối kỳ thanh xuân – vậy mà chảy nước mắt cảm động rào rào vì tình yêu của Edward cùng Bella.

Người sắp chết, hành vi cùng tâm tình đương nhiên ngây thơ nhiều, phát hiện laoi5 ngôn tình thiếu nữ này cũng có thể làm tôi rung động.

Isabella Swan cùng Edward Cullen, còn có trấn Forks và ma cà rồng.

Đây là ấn tượng vững chắc nhắc tôi nhớ được từ Twilight, loại ấn tượng này chỉ là mảnh nhỏ, bình thường sẽ tuyệt đối không cố ý nhắc đến. Nhưng là cái tên Charles này rất đại chúng, Bella cũng không phải cái tên kì quái gì, cho nên tôi luôn cho rằng bản thân sinh hoạt tại trong thế giới hiện thực. Chỗ này cùng hiện thực có gì khác nhau, bất quá chỉ là từ Trung Quốc chuyển đến nước Mỹ mà thôi.

Lần thứ hai nhớ tới Twilight, là bởi vì thị trấn tên Forks này, tôi còn nhớ rõ tình tiết cơ bản của Twilight đều diễn ra tại khu vực phân nhánh sông Macquarie này.

Nơi đây là Forks, là nơi con sông phân nhánh.

Khi đó tôi cả người đầu trong trạng thái huyền diệu khó giải thích, làm bất cứ chuyện gì đều mơ mơ màng màng, cả ngày ôm các loại sách báo thần quái nghiên cứu. Ngày đó khi đi đến Forks, cảnh đẹp rừng rậm cùng mưa bụi xuyên thấu linh hồn tôi. Cũng chính là lúc nhìn thấy hiện ra ngẫu nhiên tại mặt sau rừng rậm là dòng chảy sông Macquarie, mới tỉnh lại mà nhớ đến, đúng, nơi đây là Forks, trong Twilight có nói đến địa phương này.

Bất luận là Charles, hay là Bella, vẫn là Forks, đều bị tôi nhàn nhạt bỏ qua, tôi chưa từng nghĩ tới thế giới này là một bộ phim hoặc là tiểu thuyết?

Tha thứ cho sức tưởng tượng khô cằn của tôi, trải qua nhiều năm như vậy, tôi thậm chí không có một chút hoài nghi.

Là một người bình thường sẽ không dễ dàng hoài nghi như vậy đi, có thể sống lại một lần nữa đã là không thể tin nổi rồi, bạn cho rằng cả đời có thể trải qua nhiều lần thần kỳ sao, cho dù có chút sự trùng hợp cũng không thể nào phát hiện ra rằng nơi bản thân xuất hiện không có liên quan gì đến hiện thực đi.

Tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy cơ chứ, có thể nơi này không phải Twilight đâu. Có thể bộ phim Twilight này đã sớm công chiếu, tên họ của mọi người đều thay đổi, bởi vì hâm mộ bộ điện ảnh kia.

Edward, Alice, Jasper, Rosalie... đều là fan của Twilight, phần tử cuồng nhiệt chơi cosplay một chút nhân vật trong phim hẳn là có.

Tôi quả thật không biết bản thân đang làm cái gì, trước mặt đám động trốn chạy, giống như đồ điên ảo tưởng loạn thất bát tao, tự dọa mình nhảy vào trong mưa.

Thật sự là mặt mũi đều quăng đến Thái Bình Dương, ảo não thở dài một tiếng, thật là người uổng phí sống hai đời, một chút khí phách cũng không có, nếu thật sự là ma cà rồng cũng không sao, dù sao cả nhà Cullen không cắn người, tôi cũng nên bình thản lại tâm tình, cử chỉ ôn hòa, có được dũng khí không bị bất cứ thứ gì dọa đến, mới không uổng công năm tháng tôi đã sống qua.

Đúng rồi, họ không cắn người.

Tôi lạnh chịu không nổi, đóng cửa sổ xe, ánh mắt xẹt qua tấm kính đuôi xe, bên trong màn mưa như thủy tinh, xuất hiện một chiếc ô, loại nhan sắc này rất xa hoa, là màu tím thuần nhàn nhạt. Tôi ngây ngốc nhìn hai người dưới tán ô, là Edward và Alice.

Da thịt trắng bóc đến sáng lên của họ rõ ràng ảnh ngược lên thủy tinh, khuôn mặt không biểu cảm cơ hồ từ một khuôn đúc ra, cũng không biết đã ngây người ở cùng nhau bao nhiêu năm mới dưỡng thành động tác và vẻ mặt tương tự như vậy.

Bọn họ không tiếng động đứng dưới mưa, như hai khối đá quý cứng rắn.

Tôi rất muốn nhấn ga, tưởng tượng bản thân lái xe cấp tốc lao ra khỏi trường học, chạy xe siêu tốc độ ở quốc lộ, hoàn toàn rời khỏi Forks. Charles nhất định sẽ nổi điên, vị thành niên đã không có bằng lái còn vượt tốc độ.

Đương nhiên đây chỉ là mong ước, cả gười tôi đã sớm cứng ngắc, ngay cả tay lái đều không nắm được.

Khi ánh mắt từ kính xe sau chuyển đi, tôi nhìn thấy Jasper đã đứng ở mũi xe tôi, phải nói rằng anh ta dùng một loại tư thái mê người chặn đầu xe tôi.

Hai tay chắp sau lưng, áo khoác tây trang kẻ sọc mang phong cách nhàn nhã đắm chìm trong nước mưa, trung tâm đôi mắt vàng của anh ta là hắc ám đậm màu, môi dính nước đỏ tươi dọa người.

Tôi có thể lái xe nghiền qua anh ta sao?

Đây là ý tưởng rõ ràng nhất của tôi vào giờ khắc này, sau đó tôi nghe được thanh âm giống như tơ lụa của Edward lướt qua màng tài tôi:

“Jasper sẽ ném đi xe của cô, nếu cô định đâm ngã anh ấy.”

Sau đó là thanh âm xinh đẹp của Alice: “Edward, em nhìn thấy cô ấy biết.”

Alice nói là nhìn thấy, đó là năng lực tiên đoán của cô.

Hôm nay biết được Alice...người này, hơn nữa tận mắt nhìn thấy, tôi mới từ trong trí nhớ khai quật ra, đây cũng là nhân vật tôi đã từng thích trong Twilight. Đương nhiên, không nhớ khắc sâu được như Edward cùng Bella, tất cả những gì không có ngoại lực tác động đến là không nhớ nổi. Có một số tên gọi cho dù tác động đến cũng không có ấn tượng, giống như Jasper trước mắt tôi, dù sao đã nhiều năm trôi qua, tôi có thể nhớ được đại khái chuyện xưa cùng hai, ba tên người đã là trí nhớ ưu tú.

Đúng vậy, vẫn là đừng lừa bản thân.

Năm nay là năm 2003, thế giới còn không có tận thế, gió lốc về tài chính còn muốn chờ năm năm sau, Obama còn chưa đắc cử, bộ phim Twilight càng không có bóng dáng.

Xe của tôi còn không có tắt khởi động, người tôi đã hoàn toàn tắt.

Tôi tựa đầu vào tay lái, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách chạm đất, phương xa là rừng rậm bao bọc lấy Forks cùng dòng sông không bao giờ ngừng chảy. Tôi hạ giọng, nói: “Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết.”

Ai đó đến nói với tôi đi, đây chỉ là một đám đồ điên cosplay Twilight, toàn thân bọn họ đều phủ đầy phấn trắng, mang kính sát tròng, lời nói đều là lời kịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.