Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 81: Lửa trại



Cho đến bây giờ tôi chưa hề nghĩ rằng cuộc sống của chính mình bởi vì yêu thương một người mà xảy ra thay đổi long trời lở đất. Đây không phải thay đổi đến từ vẻ bề ngoài mà đến từ linh hồn, bạn sẽ bởi vì ở bên cạnh người ấy mà trở nên dũng cảm, dù gặp phải chuyện gì đi nữa thì bạn cũng không thể bị đánh bại.

Sự thay đổi này thần kỳ như sự trưởng thành của con người vậy, giống như đột nhiên bạn trở nên cao lớn và cường tráng, mà trong kiếp trước, lúc tôi đang trong quá trình trải nghiệm cuộc sống thì qua đời cho nên chưa đạt được sự thành thục đầy đủ. Tôi muốn nói cho Charles biết tất cả, nói cho cậu biết tôi đang yêu đương, tuy rằng cậu biết rõ tôi có một người bạn trai nhưng bởi vì tôn trọng tôi cho nên cậu chưa từng can thiệp quá sâu vào chuyện này, cho nên cậu vẫn không rõ tôi nghiêm túc đến mức nào. Mà tôi lại hy vọng cậu biết sự lựa chọn của tôi, cậu giống như cha tôi vậy, tôi xem cậu thành người thân quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Tôi biết cuối tuần này cậu đang ở nhà, ít nhất thì cậu sẽ ở nhà vào buổi sáng, cậu có thể đi thăm người bạn lâu năm của mình ở La Push vào buổi chiều. Thời tiết hôm nay có mưa nhỏ lẫn sương trắng, tôi giương cao ô, hàng cây Hồng Sam hai bên đường quốc lộ phía trước bị màn sương trắng mông lung bao trùm, tất cả cảnh sắc xung quanh đều bị bao phủ bởi một lớp màng xám bụi.

Tôi hy vọng bản thân có thể đối mặt tất cả, tôi sẽ thuyết phục Charles chấp nhận Rick. Cậu hy vọng tôi có một người bạn trai, nhưng cũng không hề có ý sẽ chấp nhận người bạn trai đó của tôi đơn giản như thế, lại còn tự định chung thân trong tình huống cậu không biết như thế.

Hơn nữa tôi còn có thể phải thảo luận với cậu về việc tôi thay đổi nguyện vọng của mình sau khi tốt nghiệp, có thể là liên mình trường Ivy League hay tương tự như thế, cũng có thể đi du học ở nước ngoài, điều này còn muốn xem nguyện vọng của Rick như thế nào đã. Tôi sẽ đi theo bước chân của anh ấy, không còn sống một cách ngây ngô dại dột nữa, bằng không thì tôi biết bảo vệ anh thế nào đây.

Tôi xác định trong cơ thể mình giờ đây tràn ngập sức mạnh, tôi có thể không sợ hãi đối mặt tất cả khó khăn trong cuộc sống.

Chỉ cần anh vẫn bên cạnh tôi như thế là đủ rồi, tôi muốn vì tình yêu mà trưởng thành, cảm giác ấy rất tốt đẹp.

Đôi ủng đi mưa bước lên vũng nước, nơi nơi trong không khí đều là hơi nước trong suốt, tôi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát của Charles đỗ ngoài sân vườn. Vươn tay kéo kín mũ áo khoác của mình lại, tôi hơi khẩn trương khi nghĩ đến phản ứng của Charles. Tôi không nên như thế, cậu sẽ ủng hộ tôi thôi, đối với Charles mà nói thì cậu sẽ rất vui mừng nếu như tôi có thể chăm sóc bản thân thật tốt.

Tuy nhiên căn bệnh của Rick sẽ gây ra một chút khó khăn, tôi và anh ấy không thể phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, có thể tương lai sẽ di truyền cho con cháu. Hình như tôi nghĩ xa quá rồi, hơi ngượng ngùng vỗ vỗ mặt mình, để cho nó trông không mất tự nhiên như thế nữa.

Tôi mở cửa nhà, gập dù lại, sau đó dựng đứng cây dù đặt trước cửa nhà. Sau khí đóng cửa lại thì nhìn thấy Charles đang ngồi trong phòng khách xem chương trình thể thao, thi đấu liên minh bóng chày mà cậu yêu nhất đã bắt đầu rồi, đội Seattle Mariners đang làm nóng toàn thân, đây là một đội bóng chưa lấy được cúp quán quân nào, hơn nữa thành tích càng ngày càng kém, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc Charles sưu tầm mũ lưỡi trai và trang phục cầu thủ của họ.

"Claire, cháu đã ăn gì chưa? Bella có để lại một chút bánh kếp trong nhà bếp đấy, cháu có thể pha một cốc nước chanh nữa." Charles không chuyển mắt nhìn chằm chằm TV, cậu còn cẩm một lon bia trên tay, trên bàn còn có một ít cá khô - là món quà từ người bạn lâu năm đến từ La Push.

"Cảm ơn cậu, cháu đã ăn rồi." Tôi bắt đầu lo lắng quấy rầy cậu bây giờ có thích hợp hay không, lực chú ý của cậu rõ ràng đều đặt trên trận thi đấu.

"Buổi chiều cậu sẽ đi La Push, cậu đã hẹn câu cá với Harry rồi, nếu cháu không có cuộc hẹn nào có thể cùng đi với cậu." Charles ngẩng đầu nhìn tôi, đôi lông mày của cậu nhăn lại theo thói quen, cho dù tâm tình cùa cậu không tệ lắm nhưng cậu thường xuyên nhăn mặt như thế.

"Đương nhiên, cháu không có cuộc hẹn nào cả, Charles." Nếu không tính cả ban đêm vào thì tôi quả thật không có cuộc hẹn nào. Bình thường tôi và Rick như hình với bóng trong trường học, tới buổi tối hầu như cũng cùng ở bên nhau, chúng tôi nhanh chóng như sinh đôi đến nơi rồi. Cho nên tôi quyết định dành cho mình hai ngày cuối tuần, tuy rằng bây giờ tôi đã bắt đầu nhớ anh rồi.

"Bella đâu ạ?" Tôi đi vào phòng bếp, rót cho mình cốc sữa, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng dáng người tôi càng thiên hướng như người phương Đông, nơi nên có da thịt cũng không đủ đầy đặn. Uống nhiều sữa một chút không biết có thể lớn hơn không, ít nhất . . . Khụ, tôi đang suy nghĩ có nên tìm một vài cuốn sách dạy nấu ăn giúp cơ thể khỏe mạnh trên mạng hay không, nếu có công thức dùng quả đu đủ thì thật tốt.

Cầm cốc sữa bước ra ngoài mới nghe thấy Charles chậm chạp trả lời. "Con bè hôm nay đi cảng Angel mua sắm, xem ra con bé dễ dàng thích ứng với trường học, đây là một dấu hiệu tốt."

Tôi ngồi xuống cạnh Charles, cùng cậu xem trận thi đấu bóng chày, cho dù tôi không có hứng thú nào với bộ môn này thì cũng không trở ngại gì việc tôi muốn làm bạn cùng xem với Charles. Tôi uống một ngụm sữa, thoải mái nói: "Có rất nhiều người trong trường thích chị ấy, nếu không nhắc đến những đứa con nhà Cullen thì chị ấy là cô gái xinh đẹp nhất trường."

Bella rất được bọn con trai chào đón, hơn nữa tôi xác định Edward nhất định chú ý Bella, cho dù thời gian gần đây tôi đều ở cùng một chỗ với Rick, rất nhiều lúc không chú ý họ nhưng ít nhất những gì xảy ra trong trường tôi cũng nhìn vào trong mắt. Ánh mắt Edward nhìn Bella không phù hợp, tôi không có ý kiến gì với việc này, dù sao nếu họ thật sự yêu nhau thì Bella càng nhận được sự bảo vệ hơn.

"Nếu như con bé thích trấn Forks thì thật tốt, dù sao hơn một năm nữa con bé mới có thể tốt nghiệp." Khi Charles nói về Bella, luôn luôn có một loại lo lắng, đây là sự quan tâm lo lắng của một người cha với con gái mình.

Cậu luôn mãi lo lắng Bella sống không tốt, sẽ không vui nhung cậu luôn xấu hổ khi biểu đạt tình cảm ấy.

Gia đình Swan có tính nội hướng rất cố chấp khiến cho chúng tôi nhiều lúc chỉ biết trầm mặc ít lời.

"Cháu sẽ chăm sóc chị ấy, Charles." Tôi sẽ chú ý tình huống của Bella bất kỳ lúc nào, để chị có thể thuận lợi tốt nghiệp ở trường trung học Forks này.

"Không, cháu nên chăm sóc chính bản thân mình nhiều hơn, cháu còn chưa chu đáo đến mức sự tình gì cũng phải chịu khó như thế đâu." Charles uống một ngụm bia, nếp nhăn trên trán cậu hằn rõ với vẻ hậm hực, có thể cậu đang lo lắng phải làm như thế nào mới khiến tôi năng động cởi mở hơn chút.

Tôi đang cầm cốc sữa, tạm dừng vài giây, rốt cuộc không nhịn được nói ra khỏi miệng: "Cháu có đối tượng rồi."

Charles còn không kịp phản ứng, cậu tiếp tục nói theo đề tài này, "Cậu biết, nghe nói là một cậu chàng với dáng vẻ không tồi đâu, mới chuyển đến từ California. Cháu quen bạn trai trong thời kỳ trưởng thành này không có hại gì với cháu cả, tuy nhiên nếu cậu ta dám bắt nạt cháu thì cậu sẽ không để yên đâu."

Phỏng chừng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ tôi với Rick đang kết giao, trấn Forks này chẳng có bí mật nào, vùng đất này quá nhỏ, hàng xóm chỉ có qua lại mấy người như thế, cho dù trong trường học có tản ra tin tức nào thì chỉ cần qua ngày hôm sau là có thể bao trùm toàn thị trấn rồi. Charles không hề kinh ngạc khi tôi nói tôi có bạn trai, cậu chỉ cố ý không nhắc chuyện này trước với tôi thôi.

"Cháu cảm thấy anh ấy là đối tượng kết hôn không tệ đâu." Tôi cắn cắn vành cốc, sữa lưu lại dấu vết trên môi, tuy rằng tôi khiến bản thân trông rất bình tĩnh nhưng khi nói ra lời này, tôi vẫn lí nhí dường như không thể nghe thấy.

Dường như Charles không nghe rõ ràng tôi nói cái gì, mà khi tôi mới thở phào một hơi, chuẩn bị cố gắng thêm lần nữa thì đột nhiên cậu nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cậu rất quái lạ, "Đối tượng kết hôn?" Cậu quái dị hỏi đúng trọng điểm. Sau đó, cậu lắc đầu, không đồng ý nói: "Xem ra hai người bọn cháu đã chìm trong tình yêu cuồng nhiệt rồi, hai đứa còn đang trong thời kỳ trưởng thành nhưng chưa đủ chín chắn đâu, thanh niên độ tuổi này vẫn chưa biết cái gì gọi là trách nhiệm đâu."

"Cháu đã suy nghĩ kĩ rồi, anh ấy . . . Cháu thương anh ấy, Charles." Tôi thử biểu đạt tình cảm của mình, điều này rất khó khăn, tôi không biết dùng từ ngữ hoa lệ để trau chuốt, đầu óc cũng bần cùng không tưởng tượng được điều gì, không biết phải hình dung cảm giác khiến người ta động tâm này như thế nào. Chân tay tôi dần luống cuống, cuối cùng chỉ có thể khô cằn nói, "Đây là sự thật, anh ấy là người mà cháu muốn sống cùng cả đời, anh ấy khiến trái tim cháu rung động."

Sau khi nói xong tôi liền im miệng, ngón tay run rẩy, tôi biết bản thân đã quá mức hưng phấn rồi, bởi vì những lời nói này đối với tôi thật sự mang trách nhiệm rất lớn, tôi rõ ràng sự lựa chọn của mình là gì. Lại vội vàng uống một ngụm sữa, thật ra bây giờ thứ tôi cần hơn là nước lọc, hơi thở tôi bắt đầu dồn dập.

Charles ngây ngốc trừng mắt nhìn tôi, giống như đang nhìn một con quái thú nào đó đang dẫm phải chân mình. Đôi lông mày cậu nhíu rất chặt, khuôn mặt bởi vì nghẹn khí mà đỏ bừng, cậu dôc hết sức hít thở, tôi rất lo lắng cậu bởi vì hít thở không thông mà ngã xuống mất.

"Cho nên . . . hai đứa định kết hôn à?" Sau khí nói xong, cậu uống một ngụm bia lớn, ừng ực nuốt vào trong bụng, nhưng sắc mặt cậu vẫn cực kỳ tệ. Cậu không muốn tức giận với tôi cho dù tôi khiến cậu rất khiếp sợ.

"Bọn cháu còn chưa có kế hoạch đó đâu." Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, kết hôn sớm là quá mạo hiểm, cậu không thể nào đồng ý tôi có quyết định không lý trí như thế.

Charles lập tức thở phào một hơi, cậu hàm hồ oán hận, "Cháu mới mười bảy tuổi, có thể đây chỉ là xúc động nhất thời thôi, Claire à."

"Cháu rất rõ ràng sự lựa chọn của mình, cháu không có cách nào khống chế được tình cảm này." Tôi thì thào nói nhỏ, Rick —— tên gọi này, người đàn ông này, anh ấy sẽ trở thành tất cả của tôi.

Tôi hy vọng Charles có thể lý giải và cổ vũ chúng tôi, người mà tôi yêu, tôi cũng bức thiết hy vọng người thân tôi có thể yêu thích người ấy.

"Cháu có đủ hiểu biết về cậu ta không? Cái người siêu may mắn kia ấy." Charles nặng nề đặt lon bia lên bàn, cậu cố gắng thả lỏng cảm xúc quá căng thẳng của mình, nhưng thoạt nhìn cậu vẫn rất khẩn trương.

"Anh ấy tốt lắm, Charles, anh ấy rất thông minh, cũng rất tài giỏi." Những điều tôi nói đều là lời nói thật, tôi dám nói không có mấy ai trong trường có thể so sánh chỉ số thông minh với Rick.

"Cháu biết điều cậu muốn nghe không phải những thứ này mà, cháu cho rằng hiểu biết một người dễ dàng như thế sao? Không phải cậu ta trông rất tài giỏi là đủ rồi." Charles thẳng lưng, bộ dáng như đang đối mặt tội phạm vậy, cậu nhịn không được mà đề cao thanh âm, "Hai đứa mới kết giao với nhau mới hơn một tháng mà thôi, chứ đâu phải cả một mùa hè hay mùa đông chứ, quyết định chuyện này tùy tiện như thế sẽ làm hỏng cả đời cháu đấy."

Tôi đương nhiên hiểu sự tức giận của Charles, chính cậu đã gặp mợ Renee vào một ngày hè, chưa đến mấy ngày đã yêu mợ, vì thế mà cậu đã trả giá gần như cả đời mình cho tình yêu đó.

Thậm chí đến bây giờ cậu vẫn còn yêu Renee, chưa từng ngừng lại bao giờ.

Cậu cho rằng mình đang thấy bi kịch lặp lại, cậu nghĩ rằng cả tôi và Rick đã quá nông nổi rồi.

"Cha mẽ anh ấy đã qua đời cả rồi, có một người anh trai, nhưng không thân với nhau cho lắm. Anh ấy dường như sống một mình, cháu không cần anh ấy gánh vác gì cả, cháu chỉ cần rõ ràng hai chúng cháu yêu nhau là đủ rồi." Tất cả những gì tôi biết đều do Rick nói cho tôi biết, tôi tin tưởng anh, những chuyện đó không quan trọng đối với tôi.

Anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhân duyên hỏng bét đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng điều này cũng không quan trọng.

Nếu tính cách anh nhất định quái gở táo bạo thì tôi sẽ khiến bản thân trở nên sáng sủa lạc quan.

Anh ấy không thích giao thiệp với người khác thì tôi sẽ chắn trước mặt anh, trưởng thành thanh cả phần anh nữa. Anh cao ngạo, tôi có thể phụ trách khiêm tốn thay anh, anh lạnh lùng, tôi thay anh lương thiện.

Tất cả những thứ đó chưa bao giờ là quan trọng nhất.

"Cháu xác định đây không phải một trò chơi chứ?" Charles hoài nghi đây là một cuộc hẹn hò nhiều người, nghề nghiệp của cậu luôn khiến cậu đa nghi như thế.

"Anh ấy yêu cháu, Charles." Đây chính là điều quan trọng nhất, không thể thay thế được.

"Cậu phải gặp cậu ta đã, nếu không cậu không thể cứ chấp nhận như thế được." Charles méo miệng, cậu tức giận đến phát run.

Cậu sợ tôi bị kẻ lừa tình bắt cóc, trước kia tôi chưa từng kết giao với ai, trong phương diện này tôi chỉ là một tờ giấy trắng, Charles không hề yên tâm về sự tự phán đoán của tôi.

Nhưng tôi biết tình yêu này không dối trá. Tình yêu của anh dành cho tôi, cho dù tôi có ngu ngốc chậm hiểu đến mấy cũng có thể tinh tường cảm nhận được. Ánh mắt anh, cách anh đối xử với tôi, thật sự nghiêm túc đến đáng sợ.

"Ngày mai nhất định cháu sẽ bảo anh ấy đến đây, cậu sẽ thích anh ấy thôi." Tôi nói với vẻ chột dạ, buổi tối hôm nay tôi phải nói chuyện nghiêm túc với Rick mới được, tốt nhất có thể khiến anh trở nên khiêm tốn đáng yêu chỉ trong một đêm, ít nhất khi nói chuyện với Charles xin đừng quá sớm bại lộ bản tính mình.

"Cậu sẽ thích cậu ta thôi, tốt nhất nên như thế." Charles nghiến răng nghiến lợi nói, cậu nắm chặt hai tay, hung ác như muốn bóp cổ ai đó vậy.

Anh ấy đâu phải kẻ lừa tình đâu, tôi nhìn TV chằm chằm, đột nhiên nhảy dựng vui sướng hoa tay múa chân, cao hứng hô to: "Đội Mariners Home-run kìa!"

"Ha! Ha! Home-run!" Charles phẫn nộ nhảy dựng lên theo tôi, vung vung nắm tay, có vẻ như ý cậu không phải bóng chày mà muốn home-run đối tượng kết hôn của tôi ấy.

Sau đó cậu phát hiện điều gì, nhìn về phía tôi, sự kinh ngạc khiến cậu phải há hốc miệng.

Tôi vô cảm dừng lại hành động như phát điên của mình, yên lặng khoang tay sau lưng, động tác này khiến tôi nhớ đến những lúc Jasper áp lực chính mình.

"Cháu vừa rồi thoạt nhìn rất hướng ngoại sáng sủa à?" Tôi hỏi.

Charles không quá tự nhiên cổ vũ tôi: "Cháu vốn là một cô bé nhiệt tình và sáng sủa mà."

"Một ngày nào đó cháu sẽ tự nhiên hơn." Tôi cúi đầu, ngốc ngốc hứa hẹn.

"Cháu có thể làm được." Charles kiên định an ủi tôi.

"Như vậy . . . " Tôi nhắc nhở cậu, tròng mắt loạn chuyển.

"Đi câu cá thôi." Charles nhanh chóng phản ứng lại.

Chúng tôi nói là làm, thật ra tôi càng muốn đến bãi biễn nhặt gỗ để dựng lửa trại hơn. Sau đó, ngồi trên chồng gỗ lớn bị sóng biển xô đẩy và ngắm ánh chiều tà ở bãi biễn La Push. Tôi có thể vừa câu cá vừa ngắm lửa trại, bởi vì sau khi câu cá, bọn họ luôn tổ chức một buổi tiệc lửa trại đặc biệt của tộc Quileute. Charles sẽ giúp Billy đẩy xe lăn và cùng nhau nhảy múa, bọn họ mang theo dụng cụ câu cá, mặc quần chống nước và còn có cả trứng cá chuyên dụng để câu cá hồi nữa, Charles có giấy chứng nhận câu cá có hiệu lực một năm chứng tỏ cậu rất yêu thích hoạt động này.

Tôi từng giúp cậu dùng một hòn đá đập chết một con cá hồi, sau khi bị câu lên bờ, nó nhảy liên tục.

Lần này tôi lại giúp Charles câu được một con cá hồi to, chỗ chúng tôi câu là nơi những nhánh sông giao nhau, là chỗ cố định câu cá của chúng tôi, trong phương diện này thì cho dù là Billy hay Charles đều là tay lão luyện.

Khi trở về, tôi nhìn thấy Jacob, cậu ta học trường riêng của bộ tộc cho nên chúng tôi ít khi gặp nhau. Tôi nhìn thấy cậu ta đang lái chiếc mô tô do chính mình lắp rắp chạy qua, không đội mũ bảo hiểm, trên người mặc chiếc quần bò rách, thoạt nhìn hình như cậu ta lại cao thêm.

Những chàng thanh niên của tộc Quileute này, ai ai cũng cường tráng đến không thể tin nổi, bọn họ là phong cảnh lượng lệ nhất trên bãi biển La Push, thường xuyên có thể bắt gặp những thanh niên trẻ tuổi với thân hình rám nắng lướt sóng nô đùa trên bãi biển.

Tôi không chào Jacob, bởi vì tốc độ cậu ta lái xe quá nhanh, hơn nữa so với chào hỏi tôi thì nhất định cậu ta càng mong nhanh chóng nhìn thấy gara của mình hơn. Khi Charles giúp Billy về nhà thì một mình tôi chạy lên bờ cát của bãi biển La Push. Bầu không trung bị bao trùm bởi mây đen nặng trịch, hoàng hôn sắp buông xuống rồi, ánh sáng mờ dần bị che lấp, chỉ còn lộ ra vài tia tím vàng giãy dụa phía chân trời.

Gió biển ào ào thổi trên bãi cát trống này. Tôi nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ Tuyết Tùng trên bãi biển, có lẽ do dân bản xứ chưa kịp cất vào.

Hai tay tôi ôm trước ngực, chiếc khăn quàng cổ vàng sẫm bị gió thổi bay lên. Dựa lưng vào một gốc cây to mấy người ôm mới hết do sóng biển đánh vào bờ, tôi đang lên kế hoạch có lẽ sẽ dẫn Rick đến nơi này chơi vào cuối tuần sau. Tôi muốn dẫn anh đi khắp trấn Forks, còn có một số nơi gần trấn Fork nữa.

Ngày mai còn phải đối phó với khảo nghiệm của Charles nữa chứ, đây thật sự là một vấn đề nan giải, Charles sẽ không tùy tiện chấp nhận anh ấy đâu.

Tôi nghe thấy tiếng sóng ầm ầm đánh lên đá ngầm, còn có tiếng ai đó gọi tên tôi hỗn hợp thành một cảm giác hoảng hốt kỳ lạ nào đó. Tôi hơi kỳ quái nhìn về phương xa trên bãi cát, là Jacob, cậu ta nhanh chóng chạy đến, phất phất tay chào tôi.

"Claire, chị có nhặt được hòn đá nào trên bãi cát không?" Jacob cười nói đi đến trước mặt tôi.

"Hi!" Tôi chậm chạm cử động, do vừa rồi trầm tư cho nên bây giờ tôi vẫn còn hơi ngây ngốc như một thân cây. "Chị đã qua độ tuổi nhặt đá lâu rồi, Charles sắp về rồi à?"

"Đúng vậy, nhưng chị không cần về sớm như thế đâu, buổi tối hô nay bọn em có tổ chức tiệc quan lửa trại đấy, là bữa tiệc dành cho người trẻ tuổi." Trên gương mặt của Jacob vẫn còn nét tròn trịa của trẻ con, cho dù chiều cao nhanh chóng tăng lên nhưng trông cậu ta vẫn giống một đứa trẻ chưa thành thục.

Tôi ít khi tham gia tiệc tối của họ, thay vào đó thôi tham gia nướng cá với những người bạn già của Charles nhiều hơn.

"Mọi người hoan nghênh chị tham gia sao?" Tôi biết bản thân không được chào đón cho lắm, tôi quá mức âm u và nội hướng, đây chính là lời đánh giá trước đây của Jacob về tôi.

"Đương nhiên hoan nghênh chị rồi, đám kia rất vui vẻ khi có một cô gái gia nhập đấy." Jacob cười ha hả, hàm răng cậu ta rất trắng, khi cười rộ lên khiến mặt mày sáng bừng, cực kỳ nhiệt tình xán lạn.

"Nghe có vẻ vinh hạnh nhỉ!" Bởi vì tốc độ không hề săn sóc của Jacob, buộc tôi không thể không tăng nhanh bước chân mình lên, hơi thở dồn dập theo sát cậu ta.

"Đúng rồi, dạo gần đây Bella có khỏe không, em muốn gặp chị ấy nhưng không rõ thời gian biểu của chị ấy cho lắm." Jacob hơi khẩn trương đút tay vào túi quần mình, bộ dáng cậu ta quá mức ngây ngô, ngay cả kĩ xảo đặt câu hỏi cũng đơn giản trực tiếp như thế.

"Chị ấy khỏe lắm, rất được chào đón trong trường, hôm nay chị ấy còn cùng bạn học đến cảng Angel mua sắm nữa cơ. Trường chị sắp tới có vũ hội mùa xuân cho nên có thể chị ấy muốn tìm mua một chiếc dự lễ đấy." Tôi mỉm cười trả lời câu hỏi của chàng thanh niên này, rất thích ý khi thấy Bella có thêm một người ngưỡng mộ đáng yêu. Hơn nữa tôi đoán chừng nếu không phải cậu ta muốn nghe ngóng tình hình gần đây của Bella thì hẳn là cậu ta không nhớ tới nên mời tôi tham gia buổi tiệc lửa trại của họ đâu.

"Thế thì nhất định sẽ rất đẹp, chị ấy định tham gia . . . hình như đó là buỗi vũ hội nữ chọn nam phải không, chị ấy đã mời được bạn nhảy nào chưa?" Jacob ngây thơ hỏi, cậu ấy rất hậu đậu khi cố gắng giấu diếm duy nghĩ thật sự của mình.

"Cái này thì chị không biết, có lẽ là Mike, cậu ta chính là một trong những nam sinh được hâm mộ nhất trường học bọn chị đấy." Tôi có ý đồ xấu nói, thật ra Bella không muốn tham gia vũ hội cho lắm, nhưng ngẫu nhiên trêu đùa thiếu niên ngây thơ chìm trong mối tình đầu cũng là một thú vui đấy chứ. Hy vọng sau này cậu ta không còn đáng giá sau lưng một cô gái như thế nữa, bằng không sẽ bị trả thù đấy.

"Tên bán dụng cụ thể dục đó à? Tên đó chẳng ra sao cả!" Jacob bất mãn nhỏ giọng nói, ngữ khí chua chua nghen tị.

Có lẽ tất cả nam sinh tiếp cận Bella đều chẳng ra làm sao cả, tâm lý so đo này rất bình thường.

Bữa tiệc nướng lửa trại được tổ chức trên một vùng đất bằng phẳng, chung quanh đều là lùm cây, sóng biển và gió lạnh không thể nào thổi đến được nơi này. Cho dù có thể thấy xuyên qua rừng cây là vách núi đen, bên dưới vách núi đen đó là từng ngọn sóng quay cuồng.

Khi tôi và Jacob đến nơi, lửa trại như tòa Kim Tự Tháp đã được châm hỏa, tia lửa bập bùng tí tách văng ra từng chấm nhỏ rực rỡ. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Leah, cha của chị ấy - bác Harry là bạn thân của cậu tôi, hai người họ thường xuyên đi ra ngoài câu cá. Leah ngồi đưa lưng về phía chúng tôi, ngồi trên ghế gấp để nướng xúc xích, trên bàn có rất nhiều loại thức ăn còn có không ít các loại cá nữa. Bên cạnh còn có bia và không ít các loại nước có ga khác, giờ đã có một số chai rỗng rồi.

Xung quang lửa trại còn có vài thanh niên trẻ tuổi, đều có làn da rám nắng, qua ánh lửa chiếu rọi, họ sáng lên như dòng suối dưới ánh mặt trời vậy. Họ rất hoan nghênh tôi gia nhập vào bữa tiệc với họ, tôi ngồi bên cạnh chị Leah, chị ấy có vẻ không hăng hái lắm, có thể nhận ra chị ấy đang phiền não vì chuyện gì đó. Nhưng chị ấy luôn chân luôn tay nướng thịt, linh hoạt đến mức khiến tôi tự nhận không bằng . . .

"Không thấy anh Sam đâu ạ?" Jacob hỏi Leah, hình như cậu ta cảm thấy hẳn là Leah biết được đáp án này.

"Đừng nhắc đến tên đó trước mặt chị." Leah lập tức tức giận, cất cao giọng nói, dường như rít gào.

Jacob cảm thấy mất mặt mà uống nước có ga, cậu ta ăn rất nhiều xúc xích và cá nướng, thỉnh thoảng đùa giỡn cùng cậu bạn bên cạnh. Tôi mới nhớ đến lời tự giới thiệu hồi nãy của họ, một người tên là Jared, còn có một người trẻ tuổi hơn tên là Seth, Jared là bạn cùng trường với Jacob, mà Seth là em trai của Leah.

Bọn họ rất vui vẻ bàn luận về cuộc sống thường ngày, ngắm nhìn cá voi, chơi lướt sóng, còn có các nữ sinh trong trường nữa.

Leah hay quan tâm chăm sóc đến tôi, tuy tâm tình của chị ấy có vẻ như không tốt cho lắm, hơn nữa rất muốn ném những tên nhóc thô lỗ này lên đống lửa nướng cho xong tuy nhiên chị ấy rất nhiệt tình với tôi. Chị ấy hỏi tôi một số chuyện về trấn Forks, trong tay tôi cầm lon nước ngọt có ga, ngửi mùi gỗ cháy, cùng chị nói chuyện phiếm.

Nhóm Edward không thể đi vào La Push được, tôi không biết rõ liệu người của nơi này có biết về hiệp nghị hòa bình hay không. Tuy nhiên dưới sự dẫn dắt của Carlisle, tất cả thành viên gia đình Cullen đều cẩn thận tuân thủ quy định.

Hẳn không có ai biến hình thành người sói đâu nhỉ, tôi không nghe Alice nhắc đến chuyện này.

Tôi muốn nghe một chút tình huống của La Push, khi đến lúc tất yếu, tôi có thể tâm sự với Edward về nơi này.

Ngọn lửa trại chiếu sáng vùng đất xung quanh chúng tôi, bây giờ trời không đổ mưa, cho nên ngoại trừ tiếng lửa cháy bập bùng thì chỉ còn tiếng chúng tôi tám chuyện trời đất với nhau.

Thật ra tôi có tính toán thời gian, tính lát nữa sẽ về nhà, tôi không muốn để Rick phải chờ tôi. Khi tôi đứng lên, định chào tạm biệt thì một cảm giác lạnh lẽo quỷ dị xuất hiện dọc sống lưng tôi, tôi không thể nói rõ đây là loai báo động trước nào, không hề giống bất cứ lần uy hiếp mà tôi đã từng gặp trước đây chút nào, đây là một tiết tấu hoàn toàn mới, giống như nguy hiểm xảy ra lần này chưa từng có trước đây.

Tôi bất an, túm chặt góc áo mình, nhìn về phía lùm cây, một người đàn ông đang bước đến nơi đây. Khuôn mặt anh ta rất bình tĩnh, thoạt nhìn rất trưởng thành, lại mâu thuẫn là tuổi có vẻ không lớn lắm. Anh ta rất cao, thân thể khôi ngô cường tráng, mặc quần dài, không mang giày, thân trên để trần, bắp tay rắn chắc như hòn đá trên vách núi đen vậy.

Điều bất ngờ nhất là anh ta dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn tôi chằm chằm.

Chán ghét đến mức gần như cừu hận.

"Sam!" Leah đứng lên, nhìn chị ấy có vẻ vui sướng, nhưng lại lập tức cực kỳ phẫn nộ, "Anh đến để chia tay với em có phải không?"

Tôi bị ánh mắt thù hằn của anh ta dọa sợ, hoàn toàn không hiểu ra sao.

"Lát nữa chúng ta nói sau, bây giờ anh đang có việc." Sam bước từng bước đến đây, anh ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chú ý trên cánh tay anh ta có một hình xăm màu đen hình tròn, những đường cong đen đỏ phức tạp giao nhau tổ hợp thành một dấu ấn bắt mắt. Giống như một biểu tương nào đó, khiến tôi liên tưởng đến huy chương cái khiên đại biểu cho lòng dũng cảm của gia đình Cullen và cả vòng cổ chữ V của Volturi nữa.

Rất nguy hiểm, đầu óc tôi đang cảnh báo tôi như thế.

Nhưng tôi không rõ ràng lắm cái gì nguy hiểm. Chậm rãi bước lùi về sau, rời khỏi bên người Leah, muốn thoát khỏi ánh mắt áp bách của Sam.

Bây giờ Jacob mới nhận ra hai chúng tôi không được bình thường, cậu ta vọt đến trước mặt tôi, nói với Sam: "Anh sao thế? Chị ấy là Claire, do em dẫn chị ấy đến đây đấy." Ngữ khí gần như khiêu khích, xem ra Jacob hơi khó chịu với người kia.

Sam không quan tâm đến ai cả, biểu cảm trên mặt anh ta dần trở nên dữ tợn, tức giận hô to với tôi: "Là cô dẫn bọn chúng đến đây! Cô qua lại với chúng còn chưa đủ, bây giờ cô còn trái với hiệp ước dẫn bọn chúng đến đây! Bước tiếp theo có phải để chúng đi săn ở đây hay không thế?"

Tôi mờ mịt nhìn anh ta, đi săn? Tôi đoán chắc anh ta đang nói về ma cà rồng, nhưng vì sao anh ta biết ma cà rồng mà tôi qua lại là gia đình Cullen? Theo tôi vào đây? Không có khả năng, mỗi một người của gia đình Cullen đều rõ ràng ranh giới ở đâu, họ sẽ không vi phạm.

"Anh điên rồi sao? Sam!?" Jacob vươn tay đẩy Sam, cậu ta nổi giận đùng đùng, cảm thấy Sam đến đây chỉ để quấy rối.

Sam trực tiếp va mạnh vào Jacob để đẩy cậu ta ra, anh ta quá cường tráng, sự tức giận khiến anh ta nguy hiểm như sư tử vậy, Jacob bị anh ta đẩy ra, lảo đảo té trên mặt đất.

Leah nghi hoặc mà không hiểu nổi nhìn Sam, không ai biết tại sao người kia lao đến phát điên như thế.

"Đây là địa bàn của chúng tôi! Chúng tôi sẽ giết chết các người!" Sam lớn tiếng uy hiếp, khóe miệng anh ta run rẩy kịch liệt, tốc độ bước đến càng lúc càng nhanh.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng tôi, chẳng lẽ người này là người sói à?

Chẳng phải bây giờ không còn ai biến thành người sói sao?

Leah lập tưc chắn trước mặt tôi, chị ấy liều lĩnh giơ nắm đấm về phía Sam, bi thương quát lên: "Đủ rồi! Sam! Cô bé là bạn của em!"

Biểu cảm đau đớn của chị ấy khiến cho Sam rốt cuộc dừng bước chân lại, trong biểu cảm cực kỳ phẫn nộ của anh ta xuất hiện một sự áy náy nào đó.

Leah vẫn còn chỉ trích anh ta: "Anh thay đổi rồi, em không dám tin điều anh muốn làm nữa! Tấn công một cô gái tay trói gà không chặt sao? Cho dù anh không vừa mắt em thì cũng đừng liên lụy đến người khác chứ, anh luôn chơi trò mất tích, cũng không thèm liên lạc với em, anh có biết cảm giác em thế nào không hả?" Khi nói xong lời cuối cùng, chị ấy dường như khóc thành tiếng.

Sam nhìn chị ấy, không biết phải giải thích ra sao, sự lo âu và tức giận luân phiên xuất hiện trên mặt anh ta. Anh ta run rẩy càng kịch liệt, người tôi cũng càng thêm lạnh toát khiến tôi thấy rất khó chịu.

Tôi không thể ở đây thêm nữa, nhất định đã có thứ gì đó bị tôi bỏ quên. Cho dù tôi vẫn qua lại với nhà Cullen mà sau khi Sam biến hình thành người sói thì biết chuyện này thì cũng không có lý do nào nhìn tôi bằng ánh mắt cừu hận như thế được. Giữa họ và gia đình Cullen có hiệp nghị hòa bình, mà tôi lại là con người, đi vào vùng La Push này không hề trái với hiệp ước.

Cho nên vì sao anh ta phẫn nộ như thế chứ?

Người đầu tiên tôi nhờ đến là Carlisle, tôi cần phản ánh với bác ấy về tình hình nơi này.

Sự tồn tại của người sói sẽ uy hiếp sự an toàn của ma cà rồng, chẳng lẽ người sói muốn đơn phương xé bỏ hiệp ước sao? Một đống vấn đề xuất hiện khiến tôi bức thiết muốn giải quyết.

Trong lúc Leah cầm chân Sam, tốc độ lùi về sau của tôi càng ngày càng nhanh, sau đó tôi xoay người chạy về hướng lùm cây. Còn chưa kịp chạy vài bước thì nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, cảm giác này rất đau đớn, lại là do hệ thống cảnh cáo vì sinh tồn trong cơ thể. Sau lưng tôi truyền đến tiếng thét chói tai của Leah, "Jared?"

Tiếng kêu to hỗn loạn điên cuồng lập tức đến từ Jacob, cậu ta đang kêu cùng một tên người. Tôi bị giật mình bởi tiếng gọi thảm thiết này mà quay đầu lại, nhìn thấy Jared - bạn cùng trường của Jacob ngã xuống đất gần lửa trại, thân thể cậu ta đang run rẩy kịch liệt, đôi mắt vẩn đục, tay chân run rẩy như đang nổi điên, giống như động cơ mất khống chế vậy.

Lửa trại thiêu đốt hừng hực, đêm tối dần bao trùm. Dưới ánh lửa thấp thoáng lay động, tất cả có vẻ quái đản mà vô lý.

"Mau tránh xa cậu ta ngay!" Sam hét lớn một tiếng, anh ta khom người xuống, gân xanh thô to trên cổ nổi lên. Tất cả cảnh tượng không thể tin nổi ấy đang xảy ra trước mắt tôi, tốc độ anh ta rất nhanh, tiếng vang nứt vỡ vang lên từ mỗi một khúc xương cốt, giống như có một sức mạnh nào đó trống rỗng xé nát máu thịt của anh ta. Sam nhảy lên không trung, quần áo trên người nát thành từng mảnh nhỏ, bộ lông màu đen mềm mại lập tức mọc ra, đầu chợt to lên, trong nháy mắt khi tứ chi chạm mặt đất thì anh ta đã biến thành người sói.

Mà ở bên kia, người đã ngã xuống đất - Jared đau đớn lớn tiếng rít gào, quần áo trên người cậu ta cũng bị xé ra từng mảnh giống như Sam. Trong khi tất cả mọi người không kịp phản ứng thì cậu ta đã nghiêng ngả đứng lên, lớp lông sói màu xám dần xuất hiện, bạn không thể thấy rõ cậu ta biến hóa như thế nào, một giây trước vẫn là con người, khi bạn vừa mới chớp mắt trong phút chốc thì cậu ta đã biến thành một con sói to đáng sợ.

Jacob trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dường như tạm đừng, thì thào lẩm bẩm: "Ai đó hãy đánh tôi một trận đi, tôi vẫn còn đang nằm mơ sao?"

Jared không thể khống chế nổi bản thân, móng vuốt cậu ta (nó?) vung thật mạnh về hướng Leah, còn có lực sát thương hơn cả mũi kiếm bén nhọn của Billy.

Sam hú lên rồi chạy như bay về phía cậu ta và xô mạnh Jared một cái, sói xam khổng lồ bị một con sói đen khổng lồ khác đẩy ngã trên mặt đất, lập tức lăn mấy vòng.

Leah ngây người, chị ấy không thể tin nổi tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình, "Sam?"

Jared nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, run run bộ lông dày của mình, trong đôi mắt sói hiện lên vài nét hoảng sợ rất nhân tính. Cậu ta không hiểu nổi điều gì đang xảy ra với mình, sợ hãi khiến bộ lông cậu ta xù lên.

Sam uy hiếp gầm lên một tiếng với Jared, sau đó anh ta xoay người đối mặt với tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt ấy là sát ý.

Ánh lửa nhiễm lên bộ lông sói màu đen của anh ta, đống lửa trại vì sự tranh đấu của họ mà bị phá hủy, từng đốm lửa bắn ra bốn phía, tôi dường như có thể cảm nhận được sự cực nóng ấy.

Tôi lùi từng bước từng bước về sau, Sam thì bước từng bước đến, hình thể sói của anh ta to như con ngựa, tôi thề hiện đại không thể nào có con sói nào có kích thước thế này cả.

Bộ tộc người sói Quileute không phải là người bảo hộ của loài người sao? Cho dù bây giờ tôi giao du cùng gia đình Cullen thi người sói cũng không thể tấn công con người, bởi vì hầu như tất cả con người đều là mục tiêu bảo vệ của họ.

Nhất định có gì đó sai lầm rồi, rốt cuộc thì tôi đã dẫn ai vào đây cơ chứ?

Sam càng thêm cẩn thận, anh ta không nhào đến đây, thanh âm đe dọa chấn động trong cổ họng. Anh ta vận sức chờ tấn công, ánh mắt như lửa.

Tôi cảm nhận được luồng gió biển đang thổi đến đây, tiếng sóng biển ban đêm càng thêm đinh tai nhức óc. Một con sói đang đứng đối diện tôi, ngọn lửa trại ở giữa chúng tôi đang bắn tia lửa ra bốn phía.

Tôi có thể nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng trong mắt Sam, sát thì cho dù nồng đậm hơn cũng không thể che dấu cảm xúc bi thương đau đớn này.

Hình như chợt nhận ra điều gì đó, tôi mới kịp phản ứng lại, cái rét lạnh trong thân thể tôi đến từ hai loại cảnh cáo bất đồng. Cho nên mới khiến tôi hỗn loạn và đau đớn như thế. Tôi rốt cuộc hiểu ra mà quay đầu lại, theo tầm mắt của Sam và nhìn sau lưng mình, bọn họ đã ở đây ngay từ đầu.

Ánh lửa bập bùng, trong bóng tối âm u, những kẻ với dáng vẻ loài người ấy hiện rõ, tái nhợt như ánh trăng trên nền trời.

Trong nhất thời tôi không thể thấy rõ họ là ai, nhưng tôi lại cảm thấy quen thuộc. Bọn họ chậm rãi bước đến, bức lui Sam, mà người cũng biến thân Jared kia lại chìm trong trạng thái ngây ngốc, còn không thể giúp gì cho anh ta được.

Ma cà rồng.

Tôi đột nhiên phát hiện, người mà khiến Sam đằng đằng sát khí ngay từ đầu, không phải là tôi mà là họ.

Tôi dẫn họ vào?

Không phải bất cứ ai nhà Cullen, mà là . . . Volturi.

Tôi nghe thấy giọng nói suy yếu đến hỏng mất của mình, "Demeri?"

Demetri chạy đến bên người tôi, đôi mắt đỏ tươi của anh ta còn sáng ngời hơn cả ngọn lửa. Nghe thấy tiếng gọi của tôi, anh ta dừng chân một chút, hai tay khoang sau lưng rõ ràng cứng nhắc, "Hi, Claire, đã lâu không gặp cô rồi!" Anh ta hơi mất tự nhiên di chuyển con ngươi, gương mặt vô cảm vô cùng lạnh lùng.

"Các anh ở đây làm gì?" Nhìn thấy người của Volturi, tôi thà rằng bây giờ mình đang ở trong bầy sói thì hơn.

"Chấp hành nhiệm vụ." Một người khác lạnh giọng mở miệng, gương mặt dấu trong bóng tối của anh ta mang theo nét thánh khiết của trẻ con, rất giống Jane.

Là Alec.

Tôi cảm thấy da đầu mình đang run lên, câu nói của Sam dường như vang vọng bên tai tôi, là do tôi dẫn họ vào. Anh ta nói, là tôi đã dẫn Demetri và Alec đến đây.

Nhưng Alec lại nói cho tôi biết, họ đang chấp hành nhiệm vụ. Chấp hành nhiệm vụ gì mà phải đi theo tôi như thế này?

Tôi vươn tay ôm lấy bản thân, không có cảm giác an toàn nào mà nhìn họ.

Sam hung ác tru lên với chúng tôi, anh ta hung hăng bày ra tư thế tấn công, nhảy bổ về hướng chúng tôi.

Bây giờ Leah mới phục hồi tinh thần lại, thanh âm chị ấy vỡ vụn kêu to với Sam, "Không! Sam!" Chị ấy nghĩ rằng Sam đã biến thành quái vật, phải tấn công con người.

Alec khinh miệt nhếch mép, hai tay anh ta giơ về phía trước, một luồng sương mù màu đen xuất hiện từ cổ tay và ống tay áo anh ta. Màn sương mù nhẹ nhàng cách ly Sam và mọi người với nhau, tôi và Demetri vừa lúc đứng sau lưng anh ta, không dính phải màn sương mù đen ấy.

Một cảnh tượng kì dị xảy ra, Sam lập tức mất đi mục tiêu, anh ta rơi xuống từ không trung, thân hình khổng lồ nặng nề rơi xuống mặt đất. Mà Jacob, Leah, Seth đều yên lặng bất động, người biến thân thành sói là Jared ngay cả chạy cũng chạy không nổi.

Tôi dường như có một dự cảm, biết được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.

Demetri buông hai tay xuống, anh ta vui vẻ nói: "Không nghĩ rằng sẽ gặp phải người sói ở chỗ này, chẳng lẽ tối nay có trăng tròn sao?"

Không phải! Tôi muốn phản bác, không thể được!

Khi tôi nhìn bọn Jacob, tôi sẽ nhớ đến Billy, còn có Harry nữa, tôi biết họ, biết tất cả họ.

Cho dù họ đã biến thành người sói nhưng đây là hàng xóm của tôi và Charles, tôi không có đường lui, tôi nhìn thấy Demetri đang đi về phía trước.

"Bọn họ đã phạm phải tội gì?" Câu hỏi của tôi không hề lý trí chút nào, Demetri không cần trả lời tôi.

Nhưng kỳ tích đã xảy ra, Demetri thế nhưng thật sự dừng bước, anh ta nhìn về phía Alec, lại nhận thấy Alec đang khống chê sương mù, không thèm nhìn anh ta một cái.

"Bọn chúng là người sói, dựa theo pháp luật thì . . . Cô có thể về nhà rồi, Claire." Demetri bĩu môi vô tình nói, thoạt nhìn anh ta không hề thả lỏng, có cái gì đó khiến anh ta căng thẳng, nhưng rõ ràng bọn họ đã khống chế được tất cả mọi người rồi mà.

"Nếu như họ không phải người sói thì sao?" Tôi cố lấy dũng khí, chậm rãi bước đến trước mặt anh ta, nghiêm túc nói.

Có lẽ họ sẽ thân thiết hơn với người từng sống ở Volturi như tôi, ít nhất bây giờ thoạt nhìn, cho dù là Demetri hay Alec đều mang bộ dáng rất dễ nói chuyện.

"Tôi tận mắt nhìn thấy tên kia biến thành sói, hắn còn muốn tấn công cô nữa kìa." Demetri nghiêng đầu, hình như muốn lắng nghe điều gì đó, sau đó anh ta không đồng ý nhìn tôi.

Người Sam muốn tấn công rõ ràng là các người, tôi lập tức lớn tiếng nói: "Nếu như tấn công tôi cũng là một hành vi phạm tội thì tôi tha thứ cho họ, tôi không sao cả."

Alec liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng anh ta hình như hơi co rúm quỷ dị.

Tôi đã đi đến cạnh làn sương mù đen kia, vô tình chạm vào nó, nhưng màn sương mù này không gây ảnh hưởng nào cho tôi cả, chứng tỏ Alec không muốn tấn công tôi. Tôi thật sự không biết thât ra Volturi dễ nói chuyện như thế, tôi vốn nghĩ vào một khắc tôi mở miệng kia bọn họ đã xử lý tôi, trực tiếp ném xác xuống biển rồi chứ.

Chỉ có trời mới biết khi đối mặt họ, việc phải dùng sức mạnh yếu ớt của mình để bảo vệ những người sau lưng là một chuyện khó khăn và mạo hiểm đến nhường nào.

"Trời hôm nay không có ánh trăng, càng không có trăng tròn, nếu như việc là người sói là hành vi phạm tội của họ, thì tôi có thể làm chứng họ không phải người sói." Vấn đề này từng là một khóa phổ cập thường thức vào buổi ăn trưa của tôi, Edward không hề có áp lực khi kể về lịch sử của tộc Quileute.

Tôi rất may mắn mình vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa rất rõ ràng người sói là gì.

"Bao che là tội chết đấy, Claire." Demetri thay đổi khẩu khí của mình anh ta âm trầm đánh giá tôi, hình như đang tính dìm chết tôi rồi.

Nét mặt tôi đau khổ, uy hiếp này thật đáng sợ mà. "Bọn họ là người biến hình, không phải đứa con của ánh trăng, họ chỉ vừa vặn biến thành sói mà thôi, nếu muốn thì thật ra họ có thể biến thành một thứ khác, ví dụ như một quả cam." Hãy tha thứ cho lời nói lung tung này của tôi, thật ra tôi không rõ người sói Quileute có thể biến thành một loại động vật nào khác không, tôi chỉ hy vọng có thể tranh thủ một con đường sống cho hàng xóm của tôi.

Bây giờ không có bất cứ ai có thể cứu họ, để nhóm Edward đến sao? Ngoại trừ Carlisle, thì không có ai trong nhà Cullen thích tộc Quileute cả. Nhưng tôi không muốn ngày mai thấy bệnh tim của Harry phát tác, cũng không muốn nhìn thấy Billy bởi vì mất Jacob mà nổi điên.

Họ chính là hai người bạn thân nhất của Charles, ba người họ cùng nhau lớn lên, nếu lập tức mất cả hai người bạn lâu năm này thì Charles không tài nào chịu nổi.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt ăn thịt người của Demetri và Alec, tôi khó khăn tiếp tục thuyết phục họ. "Cho nên bọn họ không phải người sói, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi nghe nói Volturi rất công bằng, sẽ không tùy tiện dùng hình phạt riêng, tôi tin tưởng các anh có phán đoán chính xác của mình." Tôi sẽ không tin tưởng hai người họ không nhận ra sự khác nhau giữa người sói và sinh vật không phải người sói, Sam và người sói thật sự nhất định có sự khác nhau.

Nghe thấy tôi khen Volturi, Demetri hơi đắc ý, tôi không biết vì sao anh ta để ý lời dánh giá của tôi như thế.

"Quả thật không phải người sói." Alec đột nhiên mở miệng nói, anh ta nhìn những người không thể nhúc nhích trong màn sương đen, "Là một loại sinh vật khác."

"Một sự phát hiện lớn." Demetri tò mò nói, ánh mắt anh ta nhìn Sam không bình thường.

"Cho nên không có người nào phạm tội." Tôi nơm nớp lo sợ nói, tôi không rõ hai người này có đang trêu đùa tôi hay không, hay thật ra người của Volturi vẫn thân thiện như thế, do trước đây tôi đã hiểu nhầm họ rồi?

"Còn có con người." Demetri nguy hiểm cười rộ lên, nét mặt anh ta có sự nghiêm túc bệnh trạng.

"Không có con người, bọn họ đều cùng loại . . . sinh vật." Tôi nói mà đau cả răng, thật ra tôi không biết người khác có thể biến thành sói được không, nhưng tôi biết nếu tôi không cam đoan như thế, thì những ai không biến thành sói sẽ chết.

Con người không được phép biến sự tồn tại của ma cà rồng, nhưng không hề có quy định nào nói rằng sinh vật khác cũng không được biết.

Tôi không rõ lắm Demetri và Alec có tin tôi hay không, dù sao hai người họ rất kỳ quái liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết đang do dự điều gì.

Tôi cảm thấy bản thân không chống đỡ được lâu nữa, ngay cả thở nhẹ một hơi tôi cũng không dám trong cục diện căng chặt như thế này, mỗi một giây họ chần chờ là mỗi một giây tôi phải chịu tra tấn.

Cuối cùng Demetri nhíu mày lắc đầu với Alec, anh ta nhếch miệng không tiếng động nói gì đó với đồng bọn mình.

Sắp đại khai sát giới sao? Tôi trừng mắt nhìn Alec, lại nhìn Demetri.

"Volturi không phải cơ cấu tà ác giết người bừa bãi, không để ý pháp luật chính nghĩa, mưu sát người vô tội đúng không?" Tôi nóng nảy vươn tay, hốt hoảng bất lực thốt ra. Sau khi nói xong, tôi biết mình xong đời rồi, mắng họ như vậy có khác gì khiêu khích họ giết người diệt khẩu đâu chứ?

"Cơ cấu tà ác?" Biểu cảm bình tĩnh trên mặt Alec bị tôi đánh vỡ, anh ta phẫn nộ há miệng lộ ra răng nanh.

"Được rồi, Alec." Demetri nháy mắt xuất hiện bên cạnh anh ta, cảnh giác nắm chặt tay anh ta, Alec để mặc anh ta giữ chặt mình, màn sương mù kia không hề tiêu tan. Sau đó Demetri còn nghiêm túc nói: "Chúng tôi chính nghĩa và công bằng, không ai được phép nghi ngờ điều đó."

Sau đó Demetri đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tốc độ còn nhanh hơn cả một cái nháy mắt, không đợi tôi phản đối thì anh ta đã ôm tôi lên, tôi phát hiện nếu bây giờ họ muốn giết ai thì chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Cái gọi là bảo vệ, nhất định rất buồn cười trong mắt họ.

"Cô nên về nhà thôi, Little Angel." Demetri ôm tôi, xoay người rời khỏi đây.

Tôi túm chặt áo choàng anh ta, sợ hãi nhìn lớp sương mù bao quanh lửa trại kia, Alec?

"Nếu như không phải là người sói, thì cho dù biến hình thành sói hay quả cam đều nên do Aro kết luận." Thanh âm cứng nhắc của Alec truyền đến, anh ta nhanh chóng buông tay, anh ta xuất hiện bên cạnh chúng tôi trước khi sương mù kịp tản hết.

"Không cần lo lắng đâu, nhóm quả cam kia của cô sẽ không chết." Demetri dễ dàng nhận ra tôi đang sợ hãi điều gì, anh ta xuyên qua rừng cây, bước vào cánh rừng bên bờ biển, chúng tôi nhanh chóng chạy về hướng quốc lộ.

Tôi bị nhiệt độ từ trên người anh ta đông lạnh, cứng rắn lãnh ngạnh như một khối băng.

"Volturi sẽ điều tra rõ ràng họ là sinh vật gì, tuy nhiên nếu như cô nói dối." Demetri không hề nói đùa, anh ta nghiêm túc đến gần như hung ác, "Thì cô xong đời rồi, Claire."

Tôi bị hắn ta hù dọa đến ngây ngốc, yếu ớt nói: "Họ không phải người sói." Từ đầu đến cuối, tôi chỉ biết cường điệu những lời này.

Alec dừng lại ven rừng cây, Demetri thì thả tôi xuống trước cửa nhà tôi, sau đó quay lại bên cạnh Alec. Tôi nên cảm ơn họ đã đưa tôi về nhà, nhưng tôi không còn sức lực nào mở miệng. Đợi cho thân ảnh họ biến mất trong rừng cây hắc ám thì tôi mới thật sự thả lỏng, lập tức chân mềm oặt ngồi xổm trên sân cỏ. Có thể tôi có thể tin vào câu nói của Volturi, họ sẽ không giết người thuộc tộc Quileute.

Nhưng vì sao Demetri và Alec lại xuất hiện ở trấn Forks này? Không thể nào có khả năng Alice không tiên đoán được chuyện này, nhất là trong thời điểm đặc thù như thế này, nếu như người của Volturi đến đây thì gia đình Cullen sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện của Edward và Bella và bí mật suýt chút nữa đã lộ ra ngoài ánh sáng ấy.

Tôi lấy di động từ trong túi sách, cố gắng điều khiển ngón tay run rẩy của mình để gọi điện thoại cho Carlisle, "Alo, Carlisle, cháu nhìn thấy họ . . . " Giọng nói tôi bỗng im bặt, đầu bên kia điện thoại là thanh âm ôn hòa hỏi han của Carlisle. Nhưng tôi đã không còn nghe thấy bác ấy đang nói điều gì, hai người Demetri bọn họ vốn không biết về tộc Quileute, tôi nhìn chằm chằm phiến rừng cây âm trầm ngoài sân cỏ kia. Tất cả mọi thứ bắt đầu hiển hiện rõ ràng trong đầu tôi, Alec nói, họ đến đây là vì chấp hành nhiệm vụ.

Mà Sam nói, do tôi mang họ đến.

Nếu như ngay từ ban đầu, Demetri và Alec đã theo sau tôi thì nhiệm vụ của họ là gì? Không phải người sói, cũng không phải vì gia đình Cullen, chỉ đi theo tôi mà thôi.

Tại sao phải đi theo tôi?

"Claire?"

Thanh âm lo lắng của Carlisle đánh thức tôi, tôi bừng tỉnh lại rồi lập tức kể cho bác ấy chuyện mới xảy ra, hơn nữa còn nhắc nhở họ phải chú ý người của Volturi.

Chuyện Edwrad suýt chút nữa bị bại lộ thân phận đó không thể để Volturi xem nó như nhược điểm của gia đình Cullen được.

Sau khi nghe xong lời tôi kể, Carlisle trở nên trầm mặc, bác ấy không hề kinh ngạc chỉ thở dài một tiếng rồi nói: "Bác đã biết, Claire, bác sẽ tự mình chào hỏi trưởng lão của La Push và nói cho họ chuyện này."

Vậy là tốt rồi, chuyện gì giao cho Carlisle cũng có thể khiến tôi yên tâm.

"Đúng rồi, bác có biết Rick là người nơi nào không? Cháu biết anh ấy đến từ California, tuy nhiên anh ấy đến từ thành phố nào của California ạ?" Tôi đột nhiên hỏi như thế, thật ra vấn đề này rất bình thường, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại hỏi Carlisle câu hỏi này.

" . . . Có lẽ là Los Angeles." Carlisle tạm dừng một chút mới nhẹ giọng nói.

Tôi im lặng nắm chặt di động, hình như có thứ gì đó sắp nhú lên khỏi mặt đất. Tôi nhớ đến Edward, nhớ đến Alice, suy nghĩ về sự xuất hiện của hai người Demetri và Alec. còn có . . . người đến từ California . . .

Mọi người đang gạt tôi chuyện gì?

"Bác có bức tranh vẽ nào không?"

Nơi mà Carlisle từng sống sẽ được Carlisle vẽ lại và được treo trong thư phòng nhà bác ấy. Mà bức tranh về Volturi đâu?

"Đừng gạt cháu, Carlisle." Hai người Demetri và Alec đã theo sau tôi bao lâu rồi, sao không có ai nói cho tôi biết điều đó?

Carlisle không nói gì, tôi không biết cảm xúc bác hiện tại như thế nào, đang giãy dụa điều gì.

Tôi nghe thấy giọng nói mình không xác định như thế, thậm chí còn mang theo ý cười xấu hổ, tôi sợ bản thân đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

"Mọi người đều biết có phải không?"

"Claire . . . "

"Caius có mái tóc màu vàng phải không?" Ý cười biến thành lời nghẹn ngào, vấn đề này rất ngu xuẩn, nó đâu liên quan gì đến tôi.

Caius đâu còn liên quan gì đến tôi, cho dù tính cách hắn ta dường như . . . giống Rick y đúc.

"Xin đừng gạt cháu, cháu xin bác đấy." Tôi nhỏ giọng khẩn cầu bác ấy, bác sĩ à, cháu van bác đấy. Tôi nhẫn nhịn thấp giọng khẩn cầu bác ấy, đây chỉ là một vấn đề mà thôi, xin đừng, xin đừng gạt cháu.

Cháu xin bác hãy nói không phải.

Tôi thật sự cảm thấy mình ngu ngốc đến độ có thể đập đầu vào tường, Carlisle có thể bị hành động tâm thần này của tôi dọa sợ, tự nhiên hỏi vấn đề ngu ngốc này làm chi?

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tắm rửa thật sạch, sau đó lên giường ngủ. Tôi mở cửa nhà ra, đèn trong phòng khách sáng trưng, tôi nhớ ra rồi, tôi đã cho Rick chìa khóa nhà, nếu Charles biết ngay cả chìa khóa nhà mình tôi cũng đưa Rick thì hậu quả nhất định sẽ rất đáng sợ.

Quả nhiên anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, mái tóc vàng và làn da trắng nõn như trong suốt dưới ánh đèn, có thể cùng thức đêm với tôi trong khoảng thời gian này cho nên dưới đôi mắt anh có một quầng thâm nhàn nhạt, khiến anh thoạt nhìn hơi tiều tụy.

Tôi cười cười chột dạ, hôm nay về nhà quá muộn rồi.

Ánh mắt Rick nhìn tôi còn đáng sợ hơn cả đêm tối trước bình minh vậy, giống như tôi đã phạm phải chuyện tày trời gì khiến anh hận không thể treo tôi lên rồi quất vậy.

Tôi vô tội tùy anh nhìn, thấp giọng nói: "Em mệt rồi." Giọng nói rất suy yếu, trống rỗng như vừa mất mạng vì thua cả ván bài vậy.

Nét mặt anh dần dịu lại, nét bạp ngược sắc bén chậm rãi hòa tan. "Nếu biết mệt thì đã không chạy lung tung khắp nơi rồi." Anh ấy vẫn rất tức giận, ngữ khí như đang chỉ trích ấy.

"Em biết rồi." Tôi gật gật đầu, nghiêm túc gọi anh, "Caius."

Anh không hề cử động, cứ ngồi đấy nhìn tôi, giống như cái tên gọi này không liên quan gì đến anh, cằm khẽ nhếch khiến anh trông vô cùng tự phụ. Ấm áp đều hóa thành lãnh khốc, lạnh đến mức khiến người ta phát run. "Caius." Tôi gọi anh, nước mắt bất chợt tuôn rơi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.