Vì bị đâm xe nên phải nghỉ làm, ở nhà gõ chữ.. Đau chân quá, Huhuuuuuuuuuuu
Đây chương cuối rồi, chương sau là phiên ngoại
Chương 48: Yêu
Thật lâu sau... Hai người mới tách ra.
Nhiếp Tu thấp giọng hỏi: "Ngày mai tới sao?"
"Không đến." Hơi thở Đồng Tịch có chút bất ổn, đôi mắt như bị phủ một tầng hơi nước: "Hai ngày nữa Đồng Hoa liền khai giảng, em cũng nên đi làm, nhân dịp hai ngày này dẫn nó đi chơi. Vốn dự định dẫn nó ra ngoài du lịch, kết quả chú lại bị bệnh... Anh cũng phải mổ."
Nhiếp Tu sờ vành tai cô nói: ""Xem như anh nợ nó một lần du lịch, sang năm chúng ta cùng đi nhé, anh sẽ sắp xếp."
Đồng Tịch nói: "Đến lúc đó nói sau, em về trước đây."
Ngày Đồng Hoa khai giảng, Đồng Tịch cũng vừa kết thúc ngày nghỉ bắt đầu đi làm bình thường. Cũng không lâu sau đó, Nhiếp Tu cũng đi sở nghiên cứu báo danh.
Đồng Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh bận rộn một chút cũng sẽ không yêu cầu mỗi ngày gặp mặt. Trước kia yêu xa không nhận xa, giờ ở cùng một thành phố mới phát hiện anh còn dính người hơn cả Đồng Hoa nữa. Có lẽ là do ngã một lần khôn hơn một chút, tóm lại là theo đuổi cô đặc biệt gấp gáp, thỉnh thoảng còn tặng hoa, có thời gian rảnh rỗi sẽ tới đón cô tan tầm. Rất nhanh tất cả đồng nghiệp đều đã biết cô có bạn trai.
Đầu tháng mười công ty lại bắt đầu quay một bộ phim nữa, là một bộ phim niên đại xưa, kể về lịch trình phát triển của một làng chài sau khi cải cách bắt đầu, cộng thêm quá trình nam nữ chủ phấn đấu và mến nhau. Giai đoạn trước vì quay cảnh lạc hậu của làng chài, đoàn làm phim chọn một hải đảo vắng vẻ làm nơi quay chụp. Đồng Tịch và Vương Nghệ lại đi cùng tổ.
Phong cảnh đảo nhỏ cực đẹp, nhưng mà nơi nghỉ ngơi khá rất kém cỏi, mấy quán trọ nhỏ ở gần đó của ngư dân đều bị đoàn làm phim bao hết. Bởi vì không đủ phòng nên nơi ở của ngôi sao và nhân viên công tác cũng không có gì khác biệt, phải chen chúc một phòng với trợ lý. Đồng Tịch và hai người trong tổ biên kịch ở cùng một phòng.
Mùa hè là mùa du lịch, trên đảo còn có chút du khách, thời tiết sau quốc khánh chuyển lạnh, có rất ít người đến, như thế lại dễ dàng cho đoàn làm phi quay ngoại cảnh ở đây. Đầu tháng mười một, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Sau khi kết thúc công việc, mọi người cũng không ra ngoài đi dạo mà đều về phòng nghỉ ngơi.
Đồng Tịch nằm lỳ trên giường, nhìn tin nhắn Wechat mà Nhiếp Tu gửi cho cô từ nửa giờ trước.
"Thính Đào các? Tên khách sạn này thật là lịch sự tao nhã."
"Khách sạn gì chứ, dó chỉ là một quán trọ nhỏ của ngư dân thôi." Đồng Tịch gửi một ảnh chụp quán trọ cho anh.
Trên giường bên kia, biên kịch nhỏ Tiểu Chanh đang phàn nàn: "Mùa đông năm nay đến sớm quá, tớ vừa mua trang phục mùa thu còn chưa mặc lần nào nữa đó."
Nhạc Nhạc cộng tác với cô ta cũng tám chuyện: "Mỗi ngày cậu ở trong phòng sửa bản thảo, mặc cho ai nhìn chứ? Dù sao tớ không nhìn đâu, cậu mặc hay không cũng thế, chúng ta là vợ chồng già, nhìn sớm phát chán rồi."
Tiểu Chanh cười đi đánh cô ta.
Ba người cười đùa trong chốc lát rồi xuống lầu ăn cơm chiều. Lữ điếm nhỏ cũng không có nhà ăn riêng, phải xuống lầu một ăn cơm. Ở đó có đặt bốn cái bàn tròn lớn, một nam đồng sự trong đoàn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa hút thuốc, mùi khói hòa với mùi thức ăn tản ra trong không khí.
Con gái sợ ngửi thấy mùi khói, Đồng Tịch chào hỏi anh ta xong thì cùng Tiểu Chanh và Nhạc Nhạc ngồi vào chiếc bàn có khoảng cách xa anh ta nhất.
Đồng Tịch đưa lưng về phía cửa, đang nói chuyện với Nhạc Nhạc thì đột nhiên thấy đôi mắt Tiểu Chanh nhìn chằm chằm vào sau lưng cô.
Đồng Tịch quơ quơ tay: "Sao? Nhìn cái gì đấy?"
Tiểu Chanh liếc mắt bĩu môi hướng phía sau cô, nhỏ giọng hẹp hòi nói: "Ai đó nha, rất đẹp trai, vượt qua cả nam chính của chúng ta rồi."
Đồng Tịch quay mặt đi, ngây người tại chỗ.
Nửa giờ trước còn đang nhắn tin Wechat với cô, hỏi cô chỗ ở thế nào, đồ ăn ra sao, có lạnh hay không.
Hiện tại.. Người đã ở trước mặt rồi.
Đồng Tịch như đang trong giấc mộng, mơ màng đứng lên: "Sao anh lại tới đây?"
"Cuối tuần, muốn ghé thăm em một chút, thuận tiện cũng đưa chút quần áo cho em, lạnh không?" Nói xong, cứ như không có ai ở đây mà rất tự nhiên sờ tay cô: "Sao không mặc nhiều một chút, tay lạnh như vậy."
Rõ ràng là ngữ khí trách cứ, ánh mắt lại dính vào nhau không rời, người còn đẹp trai như vậy, tình cảnh này chẳng khác gì đang quay phim vậy.
Tiểu Chanh, Nhạc Nhạc và Đồng Tịch gần tuổi nhau, lại cùng ăn cùng ở gần nửa tháng đã sớm thân quen rồi, lúc này bỗng nhiên bị nhét thức ăn cho chó thì trêu chọc: "Ái chà, không cần ăn cơm, ăn thức ăn cho chó no quá rồi."
"Tiểu Chanh, lần sau viết đoạn này vào. Đồng Tịch, cậu và vị này chuyển nhượng bản quyền trước đi."
Đồng Tịch bị hai người trêu chọc thì nóng hết cả mặt, rút tay ra xong mới giới thiệu đơn giản một chút, chỉ nói tên chứ không giới thiệu thân phận. Nhiếp Tu bổ sung một câu: "Tôi là bạn trai của Đồng Tịch."
Hai cô gái nhỏ cười mỉm gật đầu: "Đã nhìn ra rồi, không cần bổ sung nói rõ."
"Chưa, tan việc xong liền lái xe chạy về đây, sợ bỏ lỡ chuyến thuyền cuối cùng." Chuyến thuyền muộn nhất ở hải đảo chính là bảy giờ, đến mùa đông thì đến năm giờ đã không có phà rồi.
Đồng Tịch thấy những nam đồng sự ở bàn bên cạnh cũng bắt đầu nhìn về phía này thì vội nói: ""Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi." Vôi vàng kéo Nhiếp Tu ra khỏi khách sạn, ở chỗ này khẳng định không thích hợp.
Vừa đi ra khỏi đó chưa được mấy bước thì Nhiếp Tu liền ngừng chân, bảo em chờ một chút, sau đó mở va li, cầm một chiếc áo khoác dê nhung mới tinh ra, nói: "Mặc vào trước đi."
Đồng Tịch nhìn vào va li, còn có mấy bộ quần áo đều là kiểu nữ, cười mỉm hỏi: "Đừng nói là anh lại để cô mua cho em nhé?"
Đồng Tịch sửa lại cô áo giúp cô: "Lần này là anh chọn cho em, thích không?"
Đồng Tịch gật đầu, lại hỏi: "Nhìn được không?"
Nhiếp Tu rút tóc của cô ra khỏi cổ áo, nghiêm túc nhìn thêm vài lần: "Em mặc cái gì cũng đẹp."
Đồng Tịch cười liếc mắt nhìn anh, trong lòng tự nhủ, anh cũng vậy.
Ở trên đảo nửa tháng, Đồng Tịch cũng được coi là đã khá quen thuộc với những nơi gần dây, cô dẫn anh tới tìm một quán ăn nhỏ, chọn ba đồ ăn. Ăn cơm xong lại bắt đầu lo nghĩ đến nơi dừng chân, Đồng Tịch hỏi ông chủ xem liệu trên đảo còn có nơi trọ hay không.
Ông chủ rất nhiệt tình, chỉ và con đường bên phải, nói: ""Dọc theo con đường này chạy về hướng tây, tới gần bờ biển có một quán trọ gia đình, tên là nhà hòa thuận, chỉ là có chút xa."
Nhiếp Tu thấp giọng nói: "Tối nay em ở cùng anh đi, sáng mai anh đưa em về."
Đồng Tịch cắn đũa không trả lời, trong lòng có chút do dự. Hai người hai tuần rồi không gặp, anh từ nơi thật xa chạy tới nhìn cô, còn chưa nói được mấy câu đã ném anh ở quán tọ, bản thân cô trở về thì cũng có chút không bỏ được.
Nhiếp Tu nhìn cô cúi đầu không nói: "Anh là người quân tử thế nào, em hẳn phải biết chứ.
Mặt Đồng Tịch nóng lên. Năm trước khi anh ra ngước ngoài, hai người ở Hương Chương Viên sống vài ngày cùng nhau như vợ chồng nhỏ, nhiều lần đều suýt nữa lau súng cướp cò, cuối cùng vẫn là anh cứng rắn nhịn xuống.
Ăn cơm và thanh toán xong, Đồng Tịch và Nhiếp Tu đi tìm quán trọ gia đình kia.
Chỉ một lát này mà sắc trời đã tối lại, gió biển ban đêm vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo.
Trên người Đồng Tịch mặc vào chiếc khoác Nhiếp Tu mang tới thì chẳng có chút lạnh nào, chỉ có khuôn mặt bị gió thổi lạnh buốt, thế là không nhịn được lẩm bẩm: "Lạnh như thế anh chạy tới làm gì, nếu không tìm thấy quán trọ kia, chẳng phải anh sẽ phải ngả ra đất nghỉ với đồng sự em sao."
"Nhớ em."
Chỉ hai từ đơn giản nhưng khiến tất cả những lời phàn nàn còn chưa nói xong của Đồng Tịch đều không thể thốt ra được nữa.
Nhiếp Tu nắm tay cô bỏ vào túi của mình, vừa đi vừa bóp ngón tay cô, đột nhiên gọi tên cô.
Đồng Tịch có chút sững sờ, bình thường anh đều thích gọi cô Thất Thất, rất ít kêu tên cô, như thế này thường là có chuyện rất quan trọng muốn nói.
"Hôm nay anh đến, thật ra có một việc muốn nói cho em." Giọng nói Nhiếp Tu chìm một chút: "Tưởng Văn Tuấn chết rồi."
Bước chân Đồng Tịch bỗng dừng lại: "Anh nói gì?"
"Chị dâu hắn nói hắn đi Châu Phi, anh tìm người nghe ngóng ở bên đó, thật sự là hắn ở đó dựa vào một bạn học sở hữu một mỏ vàng, nghe nói cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng mà, một tháng trước chết bởi một cuộc đấu súng, là bị bắn chết. Bên kia vẫn luôn rất loạn, tin tức này truyền tới từ một công ty bảo an, rất xác thực."
Đồng Tịch ngơ ngác nghe hết thảy, thật lâu không lên tiếng.
Nhiếp Tu ôm cô vào lòng, Đồng Tịch dựa trán vào ngực anh, không nói lên được trong lòng là cảm giác gì, cô đích thực hận Tưởng Văn Tuấn hại chết chị cô, nhưng giờ khắc ngày nghe được tin cái chết của hắn, cô cũng không thoải mái, cũng không vui vẻ. Trong lòng không vui không buồn, không vắng vẻ, chỉ như nước đọng yên tĩnh, giống như người này đã sớm chết ở trong lòng cô rồi.
Nhiếp Tu lo lắng cô nghe được tin này sẽ mất khống chế nhưng ngoài dự liệu là, cảm xúc của cô rất bình ổn. Cô ngẩng đầu lên từ trước ngực anh, trong bóng đêm thở ra một hơi thật dài, giống như đã nhổ đi được chiếc dằm của sự lo lắng quá khứ.
Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, nói: "Chúng ta đi thôi."
Quá khứ cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi bởi thời giản, con người đều phải tiến về phía trước, cho dù phía trước là gió mưa, khe rãnh hay vẫn là đường bằng phẳng.
Quán trọ gia đình mà ông chủ tiệm cơm nhắc đến quả thật có chút xa, đi hai mươi phút mới nhìn thấy, là một nhà lầu nhỏ màu trắng vô cùng dễ thấy, ở trên một khu đất cao cạnh bờ biển. Trên cổng treo một chếc đèn và tấm bảng gỗ, viết: "Quán trọ nhà hòa thuận."
Nhiếp Tu gõ cửa một cái, mở cửa là một ông lão khoảng hơn bảy mươi tuổi, nhìn qua trông không giống ngư dân chút nào, ông gầy gò nhanh nhẹn, mặc một chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc mới tinh, vẻ mặt hiền lành cười mỉm.
"Chào ngài lão tiên sinh, nơi này còn có phòng trống không ạ?"
Lão tiên sinh rõ ràng đang cười nhưng lời nói ra lại khiến lòng người mát lạnh: "Thật xin lỗi nhé, hôm nay chúng ta không kinh doanh."
Đồng Tịch nhìn qua Nhiếp Tu, trong lòng tự nhủ, xong rồi, tối hôm nay anh chỉ có thể ngả ra đất nghỉ ngơi chung phòng với nam đồng nghiệp của cô rồi.
Nhiếp Tu cũng không nghĩ tới chạy đến thật xa lại là kết quả này, không cam lòng liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện cây trong đình viện treo không ít đèn lồng đỏ, đỏ thẫm như là đang trong tết nguyên tiêu vậy.
Hai người đanh định đi, lão tiên sinh lại bỗng nhiên nói: "Hôm nay là ngày kỉ niệm đám cưới vàng của ta và bạn già, cho nên không muốn tiếp đãi khách nhân. Nhưng mà, hai cháu là vợ chồng sao? Nếu là vợ chồng, ta liền phá lệ."
Đồng Tịch vội trả lời phải.
Nhiếp Tu nhìn qua Đồng Tịch, khóe môi không nhịn dược giương lên. Đồng Tịch làm ra vẻ không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh, bàn tay đặt trong túi anh lại cào một chút.
"Vậy vào đi."
Tiến vào sân Đồng Tịch mới phát hiện bố trí bên trong rất vui mừng, trên cây treo đèn lồng đỏ, trên bàn có thật nhiều đèn Khổng Minh, một bà lão đeo kính lão dang viết chữ trên đèn, thấy Đồng Tịch và Nhiếp Tu, bà lão cười xem như chào hỏi, tiếp đó lại cúi đầu tiếp tục viết, chăm chú vào từng đường nét một.
Ông lão dẫn Đồng Tịch và Nhiếp Tu lên lầu ba, vừa đi và nói: "Lầu hai là hai phòng một người, lầu ba là một phòng đôi, bên cạnh là phòng giặt quần áo và tắm gội. Đây là nhà của ta, bọn nhỏ đều ở bên ngoài không hay trở về. Hai lão già chúng ta mở khách sạn không phải vì kiếm tiền, chỉ là ngẫu nhiên có khách đến ngủ lại cho náo nhiệt mà thôi."
Bà lão ở phía dưới nói phá: "Nói như là ông không ham tiền ấy, ông không ham tiền thì còn giấu tiền riêng làm gì chứ."
Ông lão thò đầu ra giải thích: "Chút tiền riêng kia của tôi chỉ đủ mua hai bao thuốc. Tôi chẳng có yêu thích gì, chỉ thích thỉnh thoảng hút một chút, bà còn không cho, sao bà lại nhẫn tâm như thế chứ."
Đồng Tịch và Nhiếp Tu không nhịn được bèn nhìn nhau cười.
Ông lão mở cửa phòng, nói: "Các cháu xem gian phòng này được hay không."
Đồng Tịch vừa trông thấy chính giữa gian phòng là một chiếc giường đôi lớn thì trái tim nhảy phanh phanh rất mạnh, nhưng vừa nói hai người là vợ chồng, lúc này cũng không dám lại nói đổi phòng.
Nhiếp Tu nói: "Rất tốt, cảm ơn lão tiên sinh."
Lão tiên sinh vừa chỉ vào phòng bên cạnh vừa nói: "Kia là phòng vệ sinh và tắm gội, bên trong có máy giặt, cửa không khóa."
Dặn dò xong, lão tiên sinh đi xuống lầu, hỏi bà lão viết xong chưa. Bà lão nói: "Còn chưa, tôi viết hai lăm cái, ông viết hai lăm cái."
Đồng Tịch vô cùng hiếu kỳ hai người viết gì trên đèn Khổng Minh, lúc rửa mặt trong phòng vệ sinh liền vảnh tai nghe hai người nói chuyện dưới lầu. Đáng tiếc hai người đều không nhắc đến, chỉ nghe thấy bà lão ghét bỏ ông lão viết chữ xấu, ông lão ghét bỏ bà lão viết chậm.
Rửa mặt xong, thời gian còn sớm, Đồng Tịch xem TV trên ghế sa lon, nói chuyện phiếm với Nhiếp Tu, lúc đầu tựa trên vai anh, về sau càng lúc càng lười, từ trên vai anh tuột xuống, dứt khoát gối đầu lên đùi anh.
Một tay Nhiếp Tu cầm điều khiển, tay kia chậm rãi xoa bóp trên xương cổ của cô.
TV được chỉnh thành yên lặng. Trong không khí yên tĩnh là hương vị năm tháng bình yên tươi đẹp. Đồng Tịch dễ chịu đến mức có chút mệt mỏi rã rời, trong đầu hốt hoảng lướt qua rất nhiều chuyện cũ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ sáng lên một cái, là một đốm ánh sáng màu hồng yếu ớt.
Đồng Tịch từ trong lòng Nhiếp Tu ngồi dậy đi đến bên cửa sổ, trông thấy đèn Khổng Minh sáng lên từng cái một trên bầu trời ám trầm, cô kéo Nhiếp Tu ra ngoài, đứng từ trên lầu ba nhìn xuống.
Ông lão đứng trên bờ cát ngoài sân, đốt từng chiếc đèn Khổng Minh một, bà lão ngửa mặt lên nhìn xem, cười ha ha nói bảo phải nhìn kỹ.
Đèn ngoài sân khẽ lay động trong gió, chiếu rõ lên mái tóc trắng thấp thoáng bay trong gió của hai người. Hai người nắm tay chỉ vào đèn Khổng Minh, nói liên miên những lời gì đó, nhưng nói gì lại không nghe rõ.
Đồng Tịch nhìn một chút, bỗng nhiên muốn rơi lệ, hóa ra, cầm tay nhau đến già chính là như vậy.
Nhiếp Tu ôm cô từ phía sau, cảm khái nói: "Chờ chúng ta già cũng như thế."
Đồng Tịch sờ mu bàn tay anh, ngừng trong chốc lát, thấp giọng nói: "Ai biết chúng ta có thể vẫn luôn ở bên nhau hay không."
"Sẽ, Giống như lời Tiền Chung Thư nói vậy, từ nay về sau, chúng ta không có chia ly, chỉ có cùng chết."
Đồng Tịch nghe thấy từ chết, trong lòng co lại, lập tức che kín miệng anh.
Nhiếp Tu đặt ngón tay cô lên môi, chậm rãi hôn từng đầu ngón tay một. Đồng Tịch nhìn anh không nhúc nhích, giống như đang chìm trong một trận ảo mộng, cho tới khi nghe được một tiếng loảng xoảng ở dưới sân.
Hai ông bà lão đang ngồi trong viện, chia nhau ăn một chiếc bánh ga tô nhỏ.
"Ông ăn nhiều thế, tôi chỉ có ngần ấy thôi à?"
"Bà ăn ít chút đi, bệnh tiểu đường."
"Ông có cao huyết áp, cũng không thể ăn nhiều như vậy, lại cho tôi chút đi."
"Không cho. Cao huyết áp có thể ăn, bệnh tiểu đường thì không thể ăn."
"Đồ keo kiệt, chẳng phải một năm tôi chỉ được ăn hai lần thôi sao, lão già bủn xỉn."
Đây có lẽ là dáng vẻ hôn nhân, không hoàn mỹ, tương thân tương ái, không rời không bỏ, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Đồng Tịch nghe hai người đấu võ mồm, muốn bật cười nhưng bị Nhiếp Tu che miệng ôm trở về, đóng cửa nói: "Đừng quấy rầy người ta."
Đồng Tịch vẫn nhớ mãi không quên chữ được viết trên đèn Khổng Minh, cô ngồi trên giường nhro giọng thầm thì: "Thật muốn biết bọn họ viết gì trên đèn."
Nhiếp Tu thấy cô lớn như vậy mà còn tò mò như trẻ con, không nhịn được cười: "Chắc chắn là viết ống lâu trăm tuổi, bạch đầu giai lão."
Đồng Tịch không phục: "Sao anh biết?"
"Anh thần toán."
"Ngày mai em hỏi ông lão một chút, nếu anh thua cuộc."
"Thua cuộc để cho em cắn một cái."
Đồng Tịch lập tức cầm tay anh cắn một chút: ""Anh chắc chắn thua, em cắn trước."
"Được lắm, em vô lại à." Nhiếp Tu nhào vào người cô, hai người đùa nhau rồi có chút mất không chế... Không biết từ lúc nào, cười đùa biến thành hôn sâu và ôm.
Lạch cạch một tiếng, đèn trên đàu giường tắt.
Đồng Tịch nhắm mắt lại, nghe được hô hấp của anh ngày càng gần càng ngày càng sát, cuối cùng dán trên môi cô. Những cái hôn nóng rực từ cổ liên tiếp một đường dời xuống ngực.
Cô nghe thấy anh khẽ nói với vị trí trái tim cô: "Anh yêu em."
Đã từng, câu nói này giấu trong lòng anh ròng rã hai năm, anh cũng không nói ra miệng, chỉ cảm thấy câu nói này quá nặng, anh còn trẻ cô cũng còn quá trẻ, bọn họ còn nhiều thời gian, còn có thời gian cả đời.
Nhưng cũng không phải như thế.. Lúc mất mà lại được, anh chỉ muốn nói ra hết thảy, không muốn còn có tiếc nuối khi bỏ qua nữa.
Đồng Tịch không trả lời anh, nhưng cô vô cùng rõ ràng nghe được có một giọng nói nho nhỏ trong tâm trí đang nói, em cũng yêu anh.
Quần áo ngăn cách hai người được cởi ra từng chút một, không phải lần đầu tiên nhìn thấy da thịt nhau, nhưng vẫn kích động và khẩn trương như lần dầu: "Có thể chứ?" Nhiếp Tu ngậm lấy vành tai cô thấp giọng hỏi thăm.
Cô nói một tiếng ừ nhỏ xíu như không nghe thấy được, khi tay lướt đến vị trí vết thương của anh thì bỗng bắt lấy cổ tay anh: "Không được... Thân thể anh có thể chứ?"
Hóa ra không phải lâm thời đổi ý, khí tức Nhiếp Tu lập tức trở nên dồn dập lên, giọng nói có chút vỡ: "Đương nhiên có thể."
Cứ như để chứng minh cho câu nói này, hết thảy về sau đều có chút mất khống chế. Đồng Tịch thật sự không chịu nổi, đẩy eo của anh ra nói đau.
Nhiếp Tu lập tức dừng lại, ôm cô nói xin lỗi, chưa từng làm nên không biết nặng nhẹ, lần sau sẽ chú ý.
Đồng Tịch xấu hổ vô cùng, trong lòng tự nhủ, còn lầu sau à...
Nhiếp Tu đẩy ra mái tóc cắt ngang bị mồ hôi tẩm ướt của cô, dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt tinh tế nhìn cô: "Thất Thất, anh đã đáp ứng không bức em kết hôn, cũng không giục em, nhưng lúc này anh.. thật sự là rất muốn kết hôn. Vô cùng muốn. hận không thể năm mươi năm sau, ngày này chính là ngày kỷ niệm đám cưới vàng của chúng ta.
Đồng Tịch không trả lời, vươn tay sờ lên phần ngực đang nhảy lên rất nhanh của anh, dán lòng bàn tay vào đó, trong đầu yên lặng tưởng tượng ngày đó, kỳ lạ rằng, cô không có e ngại mà còn rất chờ mong.
Cô không lên tiếng, anh cũng không tiếp tục nói hết, chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.
Đem dài đằng đẵng, nhưng đêm cũng rất ngắn.
Đồng Tịch vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ mất.
Nhiếp Tu lại chẳng buồn ngủ chút nào, rốt cục cũng đạt được bảo bối mà anh tâm tâm niệm niệm, loại cảm giác này không thể nào nói rõ,mông lung không ngỡ ngủ, chỉ sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng khi tỉnh lại rồi thì bên người chẳng có ai.
Sau cùng thì thân thể Đồng Tịch cũng không quá dễ chịu, ngủ không được yên ổn lắm, lúc sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra, bên người lại không người.
Trên gối có một trang giấy: Anh ở lầu chót.
Có lẽ sợ cô đột nhiên tỉnh lại không thấy anh nên mới để lại.
Đồng Tịch đi lên lầu chót, mấy vì sao như vẩn như hiện trên bầu trời nâu xanh. Gió từ nơi xa xôi thổi xuyên qua mặt biển mát lạnh.
Nhiếp Tu ôm cô trước người mình, mở áo khoác ra bọc cô vào trong, giống như một con chuột túi nhỏ.
"Mặt trời sắp lên rồi." Nhiếp Tu nói.
Trong khoảng trông vô biên vô tận của mặt biển, mặt trời dần lộ ra từ nơi xa xôi trong đám mây, bầu trời và mây đều bị nhuộm thành sắc vàng.
Nhiếp Tu núp trước người anh, nhìn mặt biển phía xa, thật ra đây là lần đầu tiên cô nhìn mặt trời mọc. Cô không thích dậy sớm.
Kim quang vạn trượng trải rộng ra phảng phất một chiếc lưới ánh sáng, khi ánh mặt trời ngày càng sáng, ngày càng gần, Đồng Tịch bỗng nhiên trông thấy trên bờ cát ở dưới lầu có mấy dòng chữ rất lớn.
Cả đời
Hai người
Ba bữa cơm
Bốn mùa
Anh và em
Đồng Tịch chấn động trong lòng, xoay người lại, ánh nắng rải xuống tầng cao nhất, mặt mày Nhiếp Tu trong ánh nắng càng nổi bật lên vẻ tuấn mỹ.
Vạn ngữ ngàn lời nói đều nghẹn trong lòng, như thủy triều mãnh liệt. Cô nghĩ, đời này kiếp này cô sẽ không quên giờ khắc này.
Anh cũng sẽ không quên
Tâm có linh tê đối mặt nhau, anh khẽ nâng cằm cô lên, nói; "Thất Thất, chúng ta hẹn đám cưới vàng đi."
Đồng Tịch không nói ra lời, chỉ nhìn anh cười, có một giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, nhỏ tại trong lòng bàn tay anh.