Anh Muốn Thổi Thổi

Chương 2: Hạ



Đàm Đỉnh thở dài, từ sau lần hai tay đan chéo tuyên bố chiến tranh lạnh vô cùng ngốc nghếch kia, đã qua được hai tuần, Đàm Đỉnh lúc đầu cho rằng Ngải Kỳ là nói đùa, sau vài lần bắt chuyện với hắn đều không nhận được lời đáp, cậu liền hiểu được tên này thật sự hạ quyết tâm chiến tranh lạnh với cậu, Đàm Đỉnh thật ra cũng không cảm thấy gì, Ngải Kỳ giận dỗi cũng giống như bị động kinh thôi, giật giật vài cái là xong, bạn mà để ý tới hắn vậy chính là động kinh theo hắn rồi

Đàm Đỉnh mất tập trung rồng bay phượng múa viết giấy phạt, dán lên cửa kính của một chiếc xe đỗ trái quy định, kết quả là một giây sau kính xe từ từ hạ xuống, chủ xe vẻ mặt khổ qua nhìn cậu: “Ấy, sếp à..... Tôi chỉ dừng chút đón bạn gái thôi, chỉ có vậy thôi mà......”

Đàm Đỉnh nâng vành mũ, mặt không chút thay đổi nói: “Đỗ xe trái quy định, đã ghi chép chụp ảnh, không trừ điểm, nhớ đi nộp phạt.”

Chủ xe: “......”

Giờ nghỉ trưa, Đàm Đỉnh nằm nhoài ra bàn trong văn phòng ngẩn người, đội trưởng đội cảnh sát giao thông đang cầm tách trà thổi thổi đi lướt qua bên người cậu, đột nhiên mở miệng nói: “Đàm Đỉnh, làm sao vậy, tâm tình gần đây không tốt sao?”

Đàm Đỉnh theo phản xạ ngồi thẳng lưng hỏi: “Đội trưởng, ừm, nếu chị dâu và anh cãi nhau anh sẽ làm thế nào?”

Đội trưởng nhấp một ngụm trà, thoải mái híp híp mắt: “Vợ à, phải dỗ dành thôi!”

Đàm Đỉnh: “...... Dỗ dành vô dụng thì sao?”

Đội trưởng: “Vậy thì làm thôi!”

Đàm Đỉnh: “......”

Đội trưởng lời nói sâu xa vỗ vỗ vai Đàm Đỉnh: “Tiểu Đàm a, là tình thú đó nha, cứ giam vào trong phòng tối, chúng ta lăn qua lăn lại, lăn đến hết đêm cam đoan ngày hôm sau ngọt ngọt ngào ngào liền.”

Đàm Đỉnh: “......”

.................

Ngải Kỳ rầu rĩ ngồi trong văn phòng, thời điểm bạn thân A đến thấy hắn như vậy, có chút lo lắng gõ gõ cửa: “Không sao chứ? Cãi nhau với Đỉnh Đỉnh sao?”

Ngải Kỳ thô bạo liếc tên kia một cái: “Hừ, Đỉnh Đỉnh là để cậu gọi sao?!”

Bạn thân A lắc lắc đầu, làm động tác khóa miệng, thay đổi đề tài: “Người anh em, đã lâu không tụ tập rồi, ra ngoài chơi chút đi?”

Ngải Kỳ cắn răng: “Không đi, dục cầu bất mãn!”

Bạn thân A cười ha ha: “Ai da, đi liền mãn [1] nha, đi thôi đi thôi.”

[1] “mãn” là thỏa mãn, đầy đủ

Ngải Kỳ hừ hừ: “Mãn cái gì chứ, tôi sẽ không có lỗi với Đỉnh Đỉnh nhà tôi đâu, tôi yêu em ấy nhất! Muốn chơi thì tự các cậu chơi đi.”

Bạn thân A đảo mắt xem thường: “Được được, không chơi không chơi, vậy uống rượu thôi được chứ, biết cậu yêu vợ nhất rồi.”

Đàm Đỉnh buổi tối trực đêm, vừa vặn trực ở khu phố ăn uống, chuyên chặn những tên say rượu lái xe, cậu và một đồng nghiệp tay cầm dụng cụ đo nồng độ cồn, nhìn thấy không đúng liền yêu cầu tài xế xuống xe thổi, chưa đến một giờ đã chặn được gần 10 người.

Đàm Đỉnh đang lần lượt viết giấy phạt cho người ta, tịch thu giấy phép, sắp xếp đưa đến đồn cảnh sát, thì đột nhiên cảm giác có người phía sau vỗ vỗ bả vai mình, cậu vừa quay đầu lại liền thấy Ngải Kỳ vẻ mặt đỏ ửng, hai mắt sáng ngời nhìn mình.

Đàm Đỉnh nhíu nhíu mày, nhìn sang phố đối diện liền phát hiện mấy tên bạn thân của Ngải Kỳ rõ ràng đang xem náo nhiệt, bất đắc dĩ nói: “Uống rượu sao? Bé ngoan về nhà ngủ chờ em, em trực xong ca này sẽ về.”

Ngải Kỳ không để ý tới cậu, quệt miệng nhìn chằm chằm dụng cụ đo nồng độ cồn trong tay Đàm Đỉnh: “Anh muốn thổi thổi!”

Đàm Đỉnh: “......”

Ngải Kỳ lại đưa mặt sát vào: “Đến đây, cho anh thổi thổi!”

Đàm Đỉnh đem dụng cụ đo ra xa chút, lạnh nhạt nói: “Không cần thổi, mau về nhà đi.”

Ngải Kỳ nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, giống như đột nhiên phản ứng lại, cười hắc hắc từ trong ví lấy ra giấy phép lái xe, đắc ý nói: “Anh có bằng lái nha, phải thổi thổi!”

Đàm Đỉnh đau đầu: “Anh không lái xe, không cần đo nồng độ cồn, được rồi, mau về nhà đi.”

Ngải Kỳ hiển nhiên không nghe theo, hắn lắc lư chạy đến bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy trước cửa quán cơm có một chiếc xe ba bánh dùng để đưa đồ ăn, Ngải Kỳ không nói hai lời trực tiếp bước tới, sau đó chậm rãi chạy đến trước mặt Đàm Đỉnh, một chân chống xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Anh có xe! Ợ...... Anh muốn thổi thổi!”

Chàng cảnh sát giao thông trẻ tuổi trực cùng Đàm Đỉnh cười đến muốn nằm bò ra mặt đất, lau nước mắt vịn vai Đàm Đỉnh nói: “Bỏ đi anh, anh cứ cho anh ấy thổi đi, thổi xong bảo anh ấy về không phải được rồi sao.”

Đàm Đỉnh hết cách, đành đưa dụng cụ đo nồng độ cồn cho Ngải Kỳ, thúc giục nói: “Thổi đi, thổi xong rồi về nhà, ngoan nào.”

Ngải Kỳ nhìn chằm chằm dụng cụ đo nồng độ cồn một lát, đột nhiên lắc đầu: “Không phải cái này......”

Đàm Đỉnh không nghe rõ, đến gần hỏi lại: “Hả? Không phải anh muốn thổi......?” Chữ “sao” còn chưa nói ra, Ngải Kỳ đột nhiên quỳ xuống, Đàm Đỉnh sợ hết hồn, vừa muốn đưa tay kéo hắn lên liền cảm thấy dây lưng quần lỏng ra, sau đó “soạt” một tiếng, quần trực tiếp bị kéo xuống tận đầu gối......

Thế là hai cánh mông trắng trắng tròn tròn rất là chói mắt của Đàm Đỉnh liền nhảy ra trước mặt mọi người, dưới ánh đèn rực rỡ của khu phố ăn uống càng tăng thêm phong thái mê người (......)

Đàm Đỉnh: “......”

Ngải Kỳ quỳ trên mặt đất vẻ mặt say mê đem mặt chôn dưới hông cậu, miệng còn đang lẩm bẩm: “Anh muốn thổi thổi! Anh muốn thổi thổi! Cho anh thổi thổi nha...... Ợ!”

Đàm Đỉnh bình tĩnh lau mặt, cậu vừa ôm đầu Ngải Kỳ vừa che chắn bộ phận mấu chốt, quay đầu nói với đồng nghiệp đã nhìn đến ngốc: “Tôi dẫn anh ấy về cục...... Phần còn lại nhờ cậu.”

Chàng cảnh sát giao thông trẻ tuổi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, lúng túng không biết có nên giúp cậu kéo quần lên hay không, lắp bắp nói: “Cái kia, ừm, vậy, vậy anh ta, làm sao bây giờ?”

Đàm Đỉnh nhìn Ngải Kỳ một lát, đột nhiên cười cười: “Giam vào phòng tối, đêm nay nhất định phải hảo hảo cho anh ấy thổi một chút.”

Chàng cảnh sát giao thông trẻ tuổi: “......”

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.