Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 71: Ngoại Truyện O4 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O4



[ CHO CÔ SOCOLA ]

Viết xong tự bạch, Thư Minh Yên rời khỏi phòng, cầm tờ giấy đi tìm Mộ Dữu.

Hôm nay là chủ nhật, Mộ Dữu vẫn chưa thức dậy, Thư Minh Yên gõ cửa phòng hai lần vẫn không có ai đáp lại.

Đang định xuống lầu tìm cô ấy, thì trông thấy Mộ Du Trầm từ đầu cầu thang đi tới, anh mặc một bộ quần áo thể thao, mái tóc nhuyễn mịn gọn ràng sắc nét, trên gương mặt lạnh lùng còn hơi ửng hồng do vừa tập thể dục.

Mộ Du Trầm vừa chạy bộ buổi sáng trở về, muốn đi xem Thư Minh Yên đã thức chưa, kết quả là vừa mới lên lầu nhìn thì thấy cô đang đứng bên ngoài.

Mộ Du Trầm: “Chào buổi sáng.”

Ánh mắt Thư Minh Yên sáng lên, nhếch miệng cười rộ lên: “Chú nhỏ chào buổi sáng!”

Thấy cô đứng trước cửa phòng Mộ Dữu, Mộ Du Trầm thắc mắc hỏi: “Đứng đây làm gì?”

Thư Minh Yên ý chỉ tờ tự bạch trên tay: “Trái Bưởi Nhỏ bảo em viết xong thì đổi với cậu ấy.”

“Để anh xem thử là gì.” – Mộ Du Trầm đưa tay định cầm.

Thư Minh Yên đang muốn đưa cho anh, chợt nhớ đến mục loài hoa yêu thích nhất cô điền Lan Nam Phi, cuống quít thu hồi lại, giấu sau lưng.

Trước ngày hôm qua, cô còn không biết Lan Nam Phi là hoa gì.

Nếu như bị chú nhỏ nhìn thấy cô điền như vậy, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Bàn tay đưa ra của Mộ Du Trầm khựng lại giữa không trông, một lúc sau, anh bật cười, thu tay về: “Không cho anh xem?”

Biết anh đối xử tốt với mình, Thư Minh Yên không quá xa cách, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây là đồ em với Mộ Dữu trao đổi với nhau, là bí mật của hai người.”

Từ lúc bắt đầu tiến vào nhà họ Mộ, cái gì cô cũng gật đầu, đây là lần đầu tiên cô từ chối.

Trên gương mặt Mộ Du Trầm lộ ra vài phần dịu dàng: “Được, vậy anh không xem.”

Thấy cô vẫn đang mặc áo ngủ, anh nói: “Về phòng thay quần áo đi, xuống lầu ăn sáng.”

Thư Minh Yên quay đầu nhìn cửa phòng Mộ Dữu: “Hình như Trái Bưởi Nhỏ vẫn chưa thức dậy.”

“Không cần lo cho nó, cuối tuần nó thích ngủ nướng, đợi nó dậy sẽ tự biết tìm thức ăn.”

Thư Minh Yên chạy về phòng mình thay quần áo.

Đến khi cô rời khỏi phòng lần nữa, Mộ Du Trầm đã không còn ở bên ngoài, cô tự mình đi thang bộ xuống lầu.

Mộ Du Vãn ngồi trước cửa sổ sát đất ở tầng một, đang cầm một cuốn từ điển tiếng anh học thuộc từ vựng.

Thấy cô liền nở nụ cười, gập từ điển lại đi qua: “Đi nào, chúng ta xuống ăn sáng.”

Buổi sáng chỉ có ba người Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn.

Trên bàn ăn mọi người không nói chuyện, cho đến khi Thư Minh Yên ăn xong miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, Mộ Du Vãn chợt hỏi cô: “Ngày mai là đầu tuần, em muốn mau chóng nhập học hay là ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày?”

Động tác lau miệng của Thư Minh Yên thoáng dừng lại, không cần suy nghĩ mà trả lời: “Em muốn đến trường.”

Ông nội đã nói, cô không thể mãi dựa vào nhà họ Mộ, phải chăm chỉ học tập để có thể tự chăm sóc bản thân trong tương lai.

Mộ Du Trầm gật đầu: “Được, ngày mai dặn người làm thủ tục nhập học cho em, đến lúc đó em và Trái Bưởi Nhỏ sẽ đi học cùng nhau.

**

Ngày đầu tuần đó Thư Minh Yên dậy rất sớm, Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn đã đến trường từ sớm, công việc của ông cụ Mộ rất bận rộn, dặn quản gia đưa Thư Minh Yên đến trường làm thủ tục nhập học.

Trường cô học là một trường tiểu học quý tộc, trường Tiểu học Tư Minh.

Nhà họ Mộ là cổ đông lớn của ngôi trường này, giáo viên nhà trường thấy học sinh mà nhà họ Mộ đưa tới thì vô cùng nhiệt tình.

Thư Minh Yên nhập học giữa chừng, sỉ số của lớp Mộ Dữu và Mộ Tri Diễn đã đủ, cô bi phân đến một lớp khác.

Sau khi gặp Hiệu trưởng và Chủ nhiệm khối, giáo viên chủ nhiệm lớp – Cô Quách đưa cô đi làm quen với môi trường trong trường học.



Khuôn viên trường được xây dựng rất đẹp, diện tích lớn, có thư viện, phòng khiêu vũ, phòng piano, phòng tranh và các lớp hoạt động ngoại khóa khác, còn có các khu giải trí ngoài trời.

Đi ngang qua sân thể dục, nhiều công nhân đang làm việc ở hai bên đường băng.

Cô Quách nói: “Sân thể dục đang trong thời gian sửa chữa, dự định mở rộng diện tích ra chút nữa, xây dựng một sân bóng đá, cho nên gần đây công nhân tương đối nhiều, nhưng mà sẽ hoàn thành trong tháng này.”

Quản gia nhìn về bên đó một cái, hỏi: “Vậy trước khi hoàn thành, tiết thể dục của bọn trẻ học ở đâu?”

Cô Quách trả lời: “Tạm thời mượn sân thể dục của trường trung học bên cạnh.”

Cô giáo chỉ vào một cánh cổng ở phía trước: “Học sinh học thể dục sẽ được đích thân thầy giáo dẫn qua, hai trường cạnh nhau, từ bên này đi qua sẽ là sân thể dục của trường Trung học, rất gần.”

Nói đến đây, Cô Quách cười với Thư Minh Yên: “Buổi chiều có tiết thể dục, lúc đó Minh Yên có thể thấy sân trường của trường Trung học Tư Minh, so với trường Tiểu học Tư Minh còn đẹp hơn nữa.

Đó là trường trung học đứng đầu của thành phố An Cầm chúng ta, đa số đều có cơ hội được học tại trường Trung học trọng điểm.

Về mặt tuyển sinh tương thì đối ưu đãi cho học sinh của trường Tiểu học Tư Minh chúng ta, nếu Minh Yên muốn thi vào đó, hôm nay phải chăm chỉ học tập, tạo nền móng vững chắc trước.”

Lúc ở nhà họ Mộ cô từng nghe mọi người có đề cập tới trong lúc trò chuyện, Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm hiện giờ cũng học tại trường Trung học Tư Minh.

Cô quay đầu theo bản năng nhìn về phía bên kia, vô cùng nghiêm túc nói với Cô Quách: “Cô giáo, con sẽ chăm chỉ học tập.”

Trông cô rất ngoan ngoãn, Cô Quách nở nụ cười làm động tác cỗ vũ: “Cố lên!”

Từ lúc Cô Quách nói những lời đó, trong lòng Thư Minh Yên vẫn luôn mong đến tiết thể dục buổi chiều.

Cô rất muốn nhìn thấy ngôi trường mà cô út và chú nhỏ theo học ra sao.

Trăm mong ngàn chờ, tiết thể dục cuối cùng cũng đến, các bạn cùng lớp cũng vui vẻ giống cô, giáo viên vừa nói đi đến sân thể dục, một hai bạn học đã chạy về phía trước.

Thư Minh Yên đi theo đoàn người, cũng bất giác mà tăng nhanh tốc độ.

Sân thể dục của trường Trung học còn lớn và rộng rãi hơn, có sân tennis, sân bóng đá và sân bóng rổ, gần đó còn có bàn bóng bàn.

Chắc là có lớp cũng học tiết thể dục, ở khắp nơi đều có học sinh cấp hai mặc quần áo thể dục đang vận động.

Lúc đầu Thư Minh Yên chỉ ôm tâm lý ăn may, tầm mắt nhìn lướt qua một vòng khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô lại ngồi nhìn tòa nhà giảng dạy phía trước.

Không biết chú nhỏ học ở phòng học nào.

Giáo viên thể dục thổi còi, cô mau chóng thu lại suy nghĩ của mình, chạy qua tập hợp với mọi người.

Cách đó không xa, mấy thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đang đi từ phòng dụng cụ thể dục tới.

Phương Khải Hạ ôm bóng rổ trong tay, nhìn về phía trước một cái, cười trêu chọc: “Đám củ cải nhỏ kia lại tới học thể dục kìa,đứa nào cũng kháu khỉnh bụ bẫm, đến cả xếp hàng cũng không ngay ngắn, không phải gãi ngứa thì quay đầu nhìn xung quanh, cũng làm khó giáo viên thể dục quá.”

Mộ Du Trầm thuận miệng trả lời anh ta một câu: “Đừng có nói người ta, lúc tập hợp trong tiết thể dục cậu có đứng thẳng lưng bao giờ chưa?”

Triệu Lương Sinh bên cạnh cười khoái chí tiếp lời: “Anh Trầm nói đúng, hôm nay không có giáo viên thể dục, nếu không lúc đứng xếp hàng tập hợp chắc chắn cậu sẽ bị kêu tên thôi.

Bạn học Phương Khải Hạ lúc đi học là quân đào ngũ, mặt mày lấm lét, lúc chơi game thì là kẻ gian trá xảo quyệt.

Vừa nhìn thấy đề toán là choáng váng, cầm bảng điểm về nhà gặp ba mẹ thì lại cắm mặt xuống đất.

Nếu đem ra so sánh, đám củ cải nhỏ bụ bẫm kia còn đáng yêu hơn cậu.”

Mộ Du Trầm bị những lời của Triệu Lương Sinh chọc cười, nhếch khóe môi, lơ đãng ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám củ cải nhỏ kia.

Cô đứng trong hàng ngũ, hai tay khép chặt hai bên, bắt chước tư thế đứng nghiêm trang của quân đội, lưng lại cao hơn đầu, dáng vẻ thoạt nhìn trông rất buồn cười.

Híp mắt nhìn về bên đó, ý cười trên khóe môi anh càng đậm hơn.

Đã đánh xong vài trận bóng rổ, mọi người đều đổ mồ hôi.

Phương Khải Hạ nói muốn đi mua nước, Mộ Du Trầm sải bước đi theo: “Tớ đi với cậu.”

Gần sân thể dục có quầy bán hàng nhỏ, Mộ Du Trầm và Phương Khải Hạ lấy mấy chai nước đến quầy tính tiền, Mộ Du Trầm tiện tay cầm hai viên socola trước quầy.



Sau khi thanh toán xong đi ra, Phương Khải Hạ giơ tay “Anh Trầm, nhãn hiệu socola đó ngon không? Cho tớ một cái, tớ cũng muốn thử.”

Mộ Du Trầm đút thẳng hai viên socola vào túi: “Muốn ăn tự đi mua.”

“Keo kiệt.” – Phương Khải Hạ rụt tay về, có chút tò mò hỏi anh: “Cậu thích ăn mấy thứ quái quỷ này khi nào vậy? Bình thường có thấy ăn đâu.”

Mộ Du Trầm không trả lời, sải bước đi về phía trước.

Trên đường về sân bóng rổ, anh cố ý đi một vòng khá xa, vừa khéo đi ngang qua lớp của Thư Minh Yên.

Đội ngũ đã giải tán, giáo viên thể dục không cho phép chạy lung tung, Thư Minh Yên cùng với vài bạn học chơi nhảy dây.

Cô là học sinh mới, mọi người đều quan tâm cô, phượng cô nhảy đầu tiên.

Thư Minh Yên vừa nhảy xong, ngước mắt lên liền thấy Mộ Du Trầm đang đi qua.

Người thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, gầy gò cao ngất, vai gầy nhưng rộng, mu bàn tay buông thõng bên hông thon gầy đẹp mắt.

Chú ý thấy tầm mắt của Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm bước nhanh hai bước, đứng trước mặt cô.

Phương Khải Hạ vẫn luôn đi theo, trông thấy cô bé con trước mắt, liền hỏi: “Anh Trầm, đây là ai?”

Anh ta nhớ trước kia chơi game, Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm có nói về chuyện đầu tuần sẽ cho ai đó nhập học, chẳng lẽ là cô bé trước mắt?

Trông có vẻ cùng tuổi với Trái Bưởi Nhỏ, Phương Khải Hạ không thể tưởng tượng nổi: “Anh Trầm, sao nhà anh lại có thêm một đứa trẻ nữa vậy?”

Anh ta cúi người xuống hỏi cô gái nhỏ: “Em và Mộ Du Trầm có quan hệ gì?”

Thư Minh Yên sững sờ một chút, ngoan ngoãn trả lời: “Chú ấy là chú nhỏ của tôi.”

“Chú nhỏ?” – âm lượng của Phương Khải Hạ đột ngột tăng cao, ghé mắt nhìn Mộ Du Trầm: “Anh Trầm, sao anh lại có thêm một cô cháu gái nữa vậy? Đứa trẻ này cũng do anh chăm hả?”

Mộ Du Trầm không trả lời, dịu dàng hỏi Thư Minh Yên: “Hôm nay đi học cảm giác thế nào?”

Nói đến điều này, Thư Minh Yên rất vui vẻ: “Cô chủ nhiệm Quách đã phát cho em một cuốn sách mới, còn nói em mới đến sẽ cảm thấy xa lạ, dặn mọi người chăm sóc em, Khi nãy có rất nhiều bạn cùng lớp chơi với em, bạn học cũng cực kỳ tốt.”

Thấy tâm trạng cô rất vui vẻ, khóe môi Mộ Du Trầm khẽ giương lên: “Vậy thì tốt.”

Anh đưa nước trong tay qua: “Muốn uống không?”

Thư Minh Yên lắc đầu: “Em không uống.”

Dường như cũng đoán được đáp án của cô, Mộ Du Trầm lại sờ trong túi lấy hai viên socola ra, mở lòng bàn tay đưa qua: “Vậy ăn cái này nhé.”

Thư Minh Yên nhìn thấy hai viên socola, cô đưa tay qua lấy, nhưng chỉ lấy một viên.

Mộ Du Trầm nhìn viên còn lại, nhíu mày: “Sao không lấy hết, không thích socola sao?”

“Không phải nha.” – Thư Minh Yên đẩy tay anh về: “Em lấy một viên là đủ rồi, còn lại để cho chú ăn.”

Mộ Du Trầm buồn cười: “Anh không ăn ngọt, cho em hết hai viên, cầm đi.”

“Vậy lát nữa tan học, em chia cho Trái Bưởi Nhỏ nha?”

“Ừ.”

Lúc này Thư Minh Yên mới lấy viên còn lại, sau đó cẩn thận bỏ một trong số đó vào túi.

Mộ Du Trầm không ở lại lâu, thấy cô cất socola, lại dặn dò cô phải hòa thuận với bạn cùng lớp xong thì lập tức rời đi với Phương Khải Hạ.

Thư Minh Yên nhìn bóng lưng xa xôi kia, chậm rãi bóc lớp vỏ đường bên ngoài ra, bỏ socola vào miệng.

Có bạn học nãy giờ luôn đứng bên cạnh xem, thấy Mộ Du Trầm đã đi xa, cô ấy xúc động nói một câu: “Thư Minh Yên, chú nhỏ của cậu đối xử với cậu thật tốt.”

Tầm mắt Thư Minh Yên vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi xa kia, trên mặt lộ ra sự vui vẻ: “Ừm, chú ấy rất tốt rất tốt rất tốt.”

Hương vị của socola tinh tế và thơm ngon, tác động đến vị giác, chạm vào đầu lưỡi liền bắt đầu mềm mại, thấm vào tim một chút ngọt ngào nhàn nhạt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.