Chân chính đến ngày hẹn thi đấu, ngày đầu tiên là đấu xạ kích, Tiết Giai Ny tự tin nâng khóe môi lên, ngay cả ông ngoại cũng khoe cô có thiên phú về phương diện này, khi đó tất cả người thân bạn bè đều hy vọng sau khi cô lớn lên sẽ học ở trường quân đội, chỉ tiếc, cô bị Thẩm Quân Nhã thiết kế ngã gãy chân, từ đó liền từ bỏ sở thích nhảy múa cùng với quân đội.
Đây là nỗi đau trong lòng cô, cũng là nguyên nhân tại sao cô hận Thẩm Quân Nhã như vậy.
Sân bắn là Tiết Giai Ny nhờ anh họ giúp cô đặt trước, thuộc sân tập bắn của quân đội, người bình thường đừng hòng mơ tưởng đặt chân vào, sau khi hai người chia ra thay quần áo xong, một người hiên ngang mạnh mẽ, một người đẹp trai bức người, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích không chịu thua.
"Hừ!" Tiết Giai Ny hừ lạnh một tiếng, hôm nay sẽ để cho anh tôi biết thế nào là cao thủ!
Quan Hạo Lê bĩu môi, thật giống như đang nói: tới thì tới, ai sợ ai?
Tiết Giai Ny vuốt khẩu Colt M1911 trong tôiy, cây sung này dài 190. 5 millimet, toàn bộ nặng chừng 0. 82 ki-lô-gam, nòng súng dài 114. 3 millimet, băng đạn chứa 15 viên, tầm sát thương 50m, hơn nữa, tính chính xác rất tốt, áp dụng nguyên lý mở khóa nòng súng, khi bóp cò, nòng súng và khóa đồng ở chung một chỗ, như vậy chẳng những giảm bớt lực đàn hồi, còn có thể dồn tính xạ kích lên cao nhất. . . . . .
Những thứ này đều là ông ngoại nói với cô, còn có chiếc Glock 17, Berettôi 92F, mặc dù ông ngoại không còn ở đây, nhưng những gì ông dạy, vĩnh viễn in sâu ở trong đầu.
Mỗi người bắn mười phát đạn, người bắn nhiều điểm thì thắng.
Tiết Giai Ny bắn một vòng điểm, hai vòng 9 điểm, còn lại đều là 10 điểm, tổng cộng là 96 điểm.
So sánh mà nói, Quan Hạo Lê chỉ tạm chấp nhận được, một vòng 6 điểm, một vòng 7 điểm, ba vòng 8 điểm, hai vòng 9 điểm, ba vòng 10 điểm, tổng cộng là 86 điểm.
Ai thua ai thắng, chênh lệch đã rất rõ ràng rồi.
"Quên nói cho anh biết, xạ kích là thế mạnh của tội, muốn thắng tôi, đó là chuyện không thể nào." Tiết Giai Ny lấy tai nghe và mắt kính xuống, bước chân nhanh nhẹn đi tới trước mặt Quan Hạo Lê, nụ cười cực kỳ đắc ý, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự hả hê.
Vẻ mặt của Quan Hạo Lê thật bình tĩnh, không có cảm giác thất bại chút nào, "Bây giờ chỉ mới là trận đầu, cô đừng vui mừng quá sớm."
"Ồ! Tôi biết rồi, không thể đả kích lòng tự trọng của anh, nếu lại thua tiếp hai trận, anh còn mặt mũi sao?" Khóe môi của Tiết Giai Ny tươi cười, tâm trạng rất tốt ngâm nga bài hát.
Theo ý cô, mình đã thắng một trận, hai trận sau chỉ cần thắng một là được, cờ vây, cô có quyết tâm tất thắng!
"Cô kia! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn vì sự ngạo mạn của bản thân!" Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi, đi nhanh ra bãi bắn.
Buổi tối, Tiết Giai Ny vui vẻ kéo Cát gia ra ngoài ăn cơm, trận đầu thắng lợi, thật sự sảng khoái mà!
"Giai Ny, hai trận sau bạn có tự tin thắng không?" Cát Xuyến vẫn còn có chút lo lắng, cờ vây, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe Giai Ny nhắc qua.
"Ừ, ít nhất thì cờ vây, mình có thể hoàn toàn chắc chắn." Tiết Giai Ny cúi đầu uống trà, vừa vặn che giấu bi thương dưới đáy mắt.
Cát Xuyến kinh ngạc nhíu mày, "Thì ra bạn che giấu không ít vũ khí bí mật nha?"
"Cờ vây là do lúc nhỏ mình ở nhà ngoại mưa dầm thấm đất , nhiều năm như vậy, mình cũng chỉ gặp qua một đối thủ. . . . . ." Nói đến chỗ này, Tiết Giai Ny dừng lại.
"Chẳng lẽ là chuyện xưa như của Bá Nha và Chung Tử Kỳ sao?" Cát Xuyến lập tức nói tiếp.
Tương truyền Bá Nha và Chung Tử Kỳ là tri âm khó tìm, hai người bởi vì cầm mà quen, sau khi Tử Kỳ bệnh qua đời, Bá Nha liền đập cầm nát bấy, bi thương nói: "Tri âm duy nhất của tôi đã vắng mặt ở nhân thế rồi, cầm này còn đàn ra cho ai nghe đây?"
"Mình không dám so sánh với bọn họ, gọi đối thủ là được. . . . . . Quan Cảnh Duyệt, 3 năm hồi cấp 3, chúng mình đấu vô số ván cờ, từng có rất nhiều ký ức tốt đẹp, về sau khi chia tay, mình thề không bao giờ đụng đến cờ vây nữa, kết quả. . . . . ." Trong mắt của Tiết Giai Ny thoáng qua một tia tối tăm.
Cát Xuyến an ủi vỗ bờ vai của cô, "Thật ra thì, từ mặt khác mà nói, bạn buông quá khứ xuống, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt."
"Ừ, mình hiểu."
Chơi cờ vây một lần nữa, là một bước quan trọng để cô buông xuống, cửa ải này, không dễ qua, bởi vì từng viên trắng viên đen này đều tái hiện những kí ức đẹp đẽ.
Cũng trong lúc đó, Quan Hạo Lê, Đằng Cận Tư vàNam Cung Thần đang ở trong "Hoàng Cung" uống rượu nói chuyện phiếm.
"Bác sĩ Quan, anh ra quân chưa thắng trận đã chết rồi! Ván đầu tiên thua quá thảm! Tôi rất hoài nghi anh có thể bị hạ ở trận đấu cờ vây ngày mai không." Nam Cung Thần trêu nói.
"Xạ kích vốn không phải là sở trường của tôi, thua ván đầu tiên thì có liên quan gì, để cô gái nhỏ vui mừng một chút chứ, hai trận sau tôi thắng chắc." Quan Hạo Lê tràn đầy long tin.
"Ôi dào! Anh không tự tin quá chứ?" Nam Cung Thần không tin tưởng lắm.
"Tin hay không thì tùy!" Quan Hạo Lê cũng lười tốn nước miếng với cậu ta, uống một hớp rượu đỏ năm 72, mùi vị quả nhiên rất thuần khiết!
Đằng Cận Tư không tham dự vào đề tài giữa bọn họ, một mình tựa vào ghế uống rượu, đã vài ngày không có tin tức của nai con, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, anh vẫn đánh mất cô, trong lòng vô cùng đè nén.
Anh biết là mình hiểu lầm cô, còn chưa kịp giải thích tất cả, cô đã bốc hơi.
Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần chép miệng: cậu trông chừng A Tư cho tôi, nếu như cậu ta uống say là do cậu phụ trách, ngày mai tôi còn phải thi đấu, ngủ sớm dậy sớm.
Nam Cung Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai: cậu chủ đang khổ vì tình, sao tôi có biện pháp gì? Chạy tới giành rượu của cậu ấy sao? Anh cảm thấy có thể được không?
Quan Hạo Lê: tôi mặc kệ, dù sao đi nữa tối nay giao cho cậu, tự cậu nhìn mà xử lý đi!
Mặt của Nam Cung Thần đen sì, khóc không ra nước mắt: bác sĩ Quan, trình độ vô sỉ của anh không ai sánh bằng!
Quan Hạo Lê: xin chú ý cách dùng từ! Chẳng lẽ cậu muốn ngày mai tôi thua sao? Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm người hầu cho cô gái dã man kia một tuần sao? Rốt cuộc cậu có long thương người không vậy!
Nam Cung Thần nổi giận: KAO! Anh đừng đổ oan cho tôi!
Quan Hạo Lê đứng dậy chuẩn bị lách người, thời gian hẹn là 9 giờ sáng ngày mai! Chắc mai sẽ là một buổi sáng tốt đẹp?
*****
Sáng hôm sau, bên trong câu lạc bộ Hưu Nhàn.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đã đến từ sớm, ngồi ở đó nói chuyện phiếm, mắt thấy chín giờ kém mười phút rồi, Quan Hạo Lê còn chậm chạp chưa xuất hiện.
"Chắc. . . . . . Không phải là anh ta luống cuống, không tới chứ?" Cát Xuyến nói.
"Có bản lãnh thì anh ta bỏ cuộc không đến, chỉ cần anh ta thừa nhận mình thua là được." Trong mắt Tiết Giai Ny lóe ra ánh sáng.
"Này, hỏi bạn chuyện này!" Cát Xuyến húc khuỷu tay vào người bạn tốt, vẻ mặt thần bí.
"Có gì thì hỏi đi!"
"Mình nói là lỡ, bạn thua, bạn thật sự sẽ đồng ý yêu cầu của anh ta sao?"
Cô vừa mới dứt lời liền bị Tiết Giai Ny nhìn chằm chằm, "Bạn có thể đừng nói chuyện xui xẻo được không! Sao mình có thể thua? Không có khả năng mình phải thực hiện yêu cầu của tên đó."
Dừng một chút, chậm rãi nói: "Nếu như. . . . . . mình thật sự thua, vậy mình. . . . . . Có chơi có chịu, có điều, mình không thể nào thua!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện hang say, Quan Hạo Lê lờ đờ vào, vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ, loại người sống về đêm giống như anh ta, đợi đến mặt trời lên cao mời thức dậy, dậy sớm thật đúng là làm khó anh ta.
"Tôi còn tưởng rằng người nào đó sợ, trốn không dám tới." Tiết Giai Ny nở nụ cười rực rỡ, giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn kém một phút, tới thật là đúng lúc.
"Không cần nhìn, tôi biết chưa tới giờ." Quan Hạo Lê cũng không cải cọ nhiều với cô, đi thẳng vào quân cờ thất.
Vốn Tiết Giai Ny cho rằng Quan Hạo Lê không biết chơi cờ vây, nhưng nhìn tư thế của anh ta, trong lòng không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, ở trong cảm nhận của cô, anh ta bất quá chỉ là một công tử quần áo lụa là, ỷ vào trong nhà có một chút tiền, xạ kích và thuật cởi ngựa ... Vận động chơi đùa một chút, nhưng khẳng định không tinh, về phần cờ vây, hẳn sẽ không biết.
Bỗng nhiên, cô đoán sai, hơn nữa sai hoàn toàn!
Cô không phải đang đánh cờ với một người chỉ biết đánh cờ sơ sơ, mà là một cao thủ thâm tàng bất lộ, bởi vì ban đầu cô phớt lờ, đã thua vài hạt, giương mắt liếc nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt nhìn bàn cờ của anh ta rất chuyên chú, có một loại nghiêm túc cô chưa từng thấy qua.
Sau đó, mỗi một bước cô đều rất cẩn thận, nhưng vẫn rơi xuống thế yếu, không cách nào vượt qua.
Trong quá trình đánh cờ, cô không thể không thừa nhận, đối thủ rất mạnh, cô khinh địch!
"Cô thua." Quan Hạo Lê đặt một viên đen cuối cùng xuống, cô còn một mảnh khu vực cuối cùng đều bị anh ta bao vây, không có một khe hở để cô chuyển nguy thành an.
Nhất thời Tiết Giai Ny lạnh toát, cô không dám tin nhìn cờ trắng trên bàn, thua? Cô vậy mà thua?
"Anh lừa tôi." Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh ta.
"Tôi lừa cô cái gì chứ ?" Quan Hạo Lê không hiểu.
Đúng vậy! Anh ta lừa cô cái gì chứ ? Từ đầu đến cuối cô chưa từng hỏi anh có biết đánh cờ vây không, chọn ba đề tài thi đấu đều là phương diện cô am hiểu, hôm nay thua, cô còn có thể nói cái gì?
Chỉ trách mình quá khinh địch, cho rằng người takhông biết.
Cô rất không cam lòng, nhưng thắng thua đã định, cô cũng không phải loại người không giữ chữ tín, có chơi có chịu.
"Anh học qua cờ vây?"
"Ông nội tôi từng là cờ thủ nghiệp dư, lúc nhở chơi tương đối nhiều mà thôi." Quan Hạo Lê cười lạnh nhạt, sau khi thắng cũng không vênh váo.
Tiết Giai Ny mím môi không nói, mặc dù Quan Hạo Lê chỉ nói hời hợt một cô, nhưng cô đã phục, A Duyệt đã sớm từng nói với cô Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân, có rất nhiều người lợi hại hơn hơn anh, còn nói anh ấy có một anh họ, từ nhỏ đã là thiên tài trên phương diện này, ngay cả ông nội của anh luôn tự xưng là không địch thủ cũng thua vào tay người anh họ đó.
Vẫn còn nhớ lúc ấy, cô còn đùa giỡn nói: "Em mới không tin, có cơ hội nhất định em muốn đấu với anh họ của anh, xem ai lợi hại hơn."
Hôm nay suy nghĩ một chút, đúng là mình quá tự tin, ngay cả người đàn ông vô công rỗi nghề này cũng không thắng được, đừng nói chi là anh họ gì đó.
Có lúc người và người có duyên như vậy, vài năm sau đó, cô mới biết, người đàn ông chơi bời lêu lổng trước mắt chính là anh họ rất lợi hại trong miệng A Duyệt, anh ta lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Trải qua trận đấu cờ vây, Tiết Giai Ny hơi thay đổi cái nhìn về Quan Hạo Lê, cho ra một kết luận: nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Cát Xuyến sợ tâm trạng của cô không tốt, vẫn luôn trêu chọc cho cô vui vẻ, hi vọng cô lạc quan một chút, dù sao còn có trận đầu cuối cùng vào ngày mai, ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết !
"Ừ, mình không sao! Tôi mới không dễ dàng bị đánh ngã như vậy! Mình chỉ . . . . . Không ngờ sẽ thua anh ta trong môn cờ vây." Trong long Tiết Giai Ny có chút mất mát.
"Đây nè. . . . . . nói ra sợ bạn không vui, bây giờ bạn có đối thủ mới, vừa đúng có thể quên những chuyện cũ không vui, đây là một bước ngoặt lớn, từ phương diện nào đó mà nói, có lẽ là chuyện tốt." Cát Xuyến nói ra quan điểm của mình.
Tiết Giai Ny sững sờ nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể nào tiếp thu được cái lý luận này.
"Được rồi! Ngủ sớm một chút, ngày mai cởi ngựa cần thể lực, dưỡng sức chuẩn bị chiến đấu đi!" Cát Xuyến vỗ bả vai của cô.
"Ừ." Tiết Giai Ny gật đầu, bò lên giường ngủ, trong đầu vẫn không có cách nào quên hình ảnh đánh cờ với Quan Hạo Lê ngày hôm nay, càng nghĩ thì trong lòng cô càng phiền não, những kí ức tốt đẹp tựa như đang cách cô xa dần, càng ngày càng mơ hồ, ngay cả gò má của người kia. . . . . .
Cô dùng sức nhắm hai mắt lại, thật sự chẳng lẽ như Cát gia nói sao?
Trời dần tối, chân trời tựa như nhuộm một tầng mực, đen như mực. . . . . .
*****
Sân ngựa ngoại ô phía Tây.
Tiết Giai Ny và Quan Hạo Lê vừa thay quần áo, tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, mặc dù hai người đều cưỡi ngựa do mình nuôi dưỡng, nhưng dù sao cũng chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, không so được với cưỡi ngựa chuyên nghiệp, chỉ có thể so tài đơn giản nhất.
Ông chủ trại ngựa sợ gặp chuyện không may, liền dặn dò bên dưới bố trí những chướng ngại vật đơn giản nhất, đá và xà ngang cũng phải dựng thấp, ngay cả người bạn nhỏ cũng có thể nhảy qua, chớ nói chi là con ngựa.
Nói cách khác, cơ bản không nguy hiểm gì, thuần túy là tới chơi.
Mặc dù tính nguy hiểm rất thấp, nhưng quyết định lộ tuyến vẫn là rất dài, để khảo nghiệm trình độ cưỡi ngựa của hai người, ngộ nhỡ người nào đó giận dỗi không chịu chạy, vậy cũng chỉ có thể nhận thua.
Khi trọng tài phất cờ, hai người liền vội vã chạy.
Nam Cung Thần và Cát Xuyến ngồi ở bên trong phòng nghỉ ngơi chờ kết quả, trong lòng đều hy vọng bạn tốt của mình thắng.
"Bạn học Cát, chúng ta đánh cuộc thế nào?"
"Đánh cuộc cái gì?"
"Đánh cuộc người nào thắng." Tròng mắt của Nam Cung Thần lóe sáng.
"Nhàm chán!" Cát Xuyến hô một tiếng.
"Có thể cược tiền!"
"Không có ý nghĩa."
"Sao không có ý nghĩa chứ? Nếu như cô cảm thấy không thích, chúng ta có thể nâng mức cược lên một chút." Nam Cung Thần cười đùa hí hửng nói.
"Mức cược gì? Nói nghe một chút?"
"Nếu như mà tôi thắng, cô đồng ý làm bạn gái của tôi. . . . . ."
"Không được! Đánh cược cái gì, một chút tính xây dựng cũng không có!" Cát Xuyến trực tiếp từ chối.
"Cô có thể quyết định mức cược." Nam Cung Thần cũng không giận.
"Tôi không có hứng thú." Cát Xuyến vỗ tay một cái, đứng dậy đi toilet.
"Này! Đừng như vậy! Chơi cũng rất vui mà." Nam Cung Thần hô về phía bóng lưng của cô.
Kết quả, người ta không thèm quay đầu lại mà chỉ phất tay với anh, rõ ràng không muốn chơi, cũng chặn hoàn toàn ý tưởng của anh, xem ra, thọc gậy bánh xe vô vọng.
Trong quá trình đấu xảy ra một chút xíu chuyện nhỏ ngoài ý muốn, Tiết Giai Ny cởi ngựa vượt qua chướng ngại vật thì hơi mất thăng bằng, nếu không phải nhờ Quan Hạo Lê ra tay tương trợ, thiếu chút nữa cô sẽ té từ trên ngựa xuống.
Mặc dù cô kiên trì chạy hết lộ tuyến còn lại, nhưng vẫn thua Quan Hạo Lê, nhất thời trong lòng đầy uất ức và không cam lòng, nhưng cố tình mới vừa rồi người ta còn ra tay cứu cô, làm cho cô không còn lời nào để nói.
Bây giờ tâm trạng của cô rất xám xịt, tựa như lúc xuống ngựa, nản chí.
Mà bên kia, Nam Cung Thần hưng phấn vỗ vào vai Quan Hạo Lê, "Anh em! Giỏi lắm! Không nhìn ra nha! Anh che giấu rất giỏi, không chỉ cờ vây, ngay cả cưỡi ngựa cũng đạt đến một trình độ nhất định."
"Ít nịnh nọt lại giùm tôi!" Quan Hạo Lê liếc cậu ta một cái.
"Lần này anh hạnh phúc rồi, tình một đêm! hahaha. . . . . ." Nam Cung Thần nháy mắt ra hiệu cảm khái nói, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: nếu như mới vừa rồi Cát Xuyến đồng ý đánh cược với anh, vậy thì thật hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc!
Khóe miệng của Quan Hạo Lê cong lên thành một nụ cười tà ác, mặc dù anh thích đùa giỡn, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì anh cũng không biết, xem thường anh, là phải trả giá thật lớn.
"Bạn học Tiết, bạn đã thua." Anh đi tới, nói từng chữ rõ ràng, cười đến đắc ý.