Nét mặt của Tiết Giai Ny kinh ngạc đến mức không lời nào có thể miêu tả được, đây là hoạt động cắm trại do trường học bọn họ tổ chức, số người được đi có hạn, hơn nữa không cho người ngoài đi cùng, sao người đàn ông này có thể lẫn vào?
"Bác sĩ Quan, anh nói lại một lần nữa! Vừa rồi anh nói tôi nghe không hiểu." Giọng nữ mềm mại ngọt ngào khiến Tiết Giai Ny nổi da gà, trong lòng ngạc nhiên: chẳng lẽ anh ta đi theo làm bác sĩ?
Không thể nào? Đại học F có phòng y tế chuyên môn, mỗi lần đi ra ngoài hoạt động đều là bác sĩ của phòng y tế, sao lần này đổi người rồi?
"Tới giờ rồi, lên xe trước thôi." Quan Hạo Lê nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười rất đỗi ngọt ngào.
"Trời ạ! Đồng hồ này là kiệt tác của Villeret, trên thị trường ít nhất cũng phải hơn mười vạn, bác sĩ Quan, chắc là anh thu được nhiều bao lì xì lắm?" Một danh viện (*) kinh hô, mỗi câu nói tiếp theo đều nhỏ nhẹ, mang theo mùi vị trêu chọc.
(*)danh viện: Một người con gái xinh đẹp có danh tiếng
Quan Hạo Lê lơ đễnh nhìn đồng hồ trên tay, "Rất mắc sao?"
"Tùy người mà thôi." Người đẹp nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Thoạt nhìn tôi rất giống người nghèo sao?" Trong mắt Quan Hạo Lê thoáng qua một tia không vui, ngay sau đó biến mất, đôi tay để vào túi, đi về phía trước.
"Phốc!" Tiết Giai Ny không nhịn được, bật cười, nếu như cô nhớ không lầm, đây đã là cái đồng hồ thứ ba cô thấy rồi, giá của hai cái trước tuyệt đối không thua kém cái này.
Anh ta ở đây. Có thể thấy được, Quan Hạo Lê là phú nhị đại điển hình, làm bác sĩ cũng chỉ là một trong những sở thích của anh ta.
Người đẹp tựa như oán giận lườm cô một cái, vội vàng đuổi theo giải thích nói: "Bác sĩ Quan, tôi không có ý đó! Người ta chỉ tò mò thôi!"
Tiết Giai Ny trợn trắng mắt, thật không biết cái tên hoa hoa công tử này tới làm gì? Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Thật ra thì, Quan Hạo Lê chính là đặc biệt vì cô mà đến, ngày đó anh vừa vặn có chút việc đến viện y học của đại học F, trong lúc vô tình nghe nói khoa nhân văn và khoa kiến trúc hợp tác tổ chức cắm trại, bảo là cần hai đội nhân viên cứu hộ đi theo, để tránh lúc trên núi xảy sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn không kịp cứu trị.
Anh liếc mắt nhìn danh sách, đột nhiên thấy tên Tiết Giai Ny, trong lòng liền có chủ ý, chủ động nói muốn đi chơi một chút, vừa đúng lúc nhận nhiệm vụ bác sĩ.
Đề nghị này làm kinh động đến viện trưởng viện y học, "Bác sĩ Quan, không phải là anh đang nói đùa chứ?"
"Tôi giống như là đang nói đùa sao? Chẳng lẽ ông không tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của tôi?" Quan Hạo Lê cười đến giống như con hồ ly.
"Không! Không! Không! Năng lực của anh đương nhiên tôi không dám hoài nghi." Viện trưởng vội vàng khoát tay, phải biết rằng tên Quan Hạo Lê ở giới y học được xếp vào hàng đầu, là chuyên gia có uy tín tuyệt đối, viện trưởng hoặc là giáo sư muốn mời anh ta làm việc đếm không hết, nhưng cho dù ra bao nhiêu tiền anh ta cũng không làm.
Bên ngoài đồn rằng Đằng Cận Tư đã mua đứt anh ta bằng số tiền lương khổng lồ, trên thực tế không phải là như thế, nhà họ Đằng và nhà họ Quan vốn là hai thế gia tương giao mười mấy năm, có điều sau đó nhà họ Quan di chuyển đến Singapore, mặc dù cách xa, nhưng hai nhà vẫn thường qua lại mật thiết như cũ, mấy đời vẫn giữ mối quan hệ thân thiết, khi còn nhỏ Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê liền học chung, tuy tính cách của hai người hơi khác biệt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.
Quan Hạo Lê là một người thích tự do, từ nhỏ đã ghét bị trói buộc, không có một chút hứng thú thừa kế sản nghiệp của gia đình, sau khi yêu thích ngành y, liền cực khổ nghiên cứu, từng được khen là thiên tài trong giới y học, bất luận học cái gì, luôn được hạng nhất, vô cùng thông minh.
Sống ở nhà họ Đằng, một là bởi vì quan hệ mật thiết của hai nhà, hai là bởi vì tự do.
"Cứ quyết định như vậy đi." Quan Hạo Lê cười híp mắt, trong lòng viện trưởng có nghi ngờ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo anh ta.
Dọc theo đường đi, mức độ được hoan nghênh của Quan Hạo Lê vượt quá tưởng tượng, điều này làm cho các anh chàng đẹp trai bên khoa kiến trúc cảm thấy mất mặt, cũng không biết là bác sĩ từ chỗ nào nhô ra, đoạt hết sự chú ý của bọn họ!
Trong lòng Tiết Giai Ny âm thầm khinh bỉ người nào đó giống như con bướm hoa, gieo tình khắp nơi, ghê tởm!
"Đàn em, anh tên là Phó Anh kỳ, học năm tư, có thể được biết tên em hay không?" Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo vang lên ở bên tai.
"À?" Tiết Giai Ny ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ một cái nhìn này, cô liền mất hồn, trong suốt và thanh nhã, sáng sủa như trăng rằm, có chút tương tự với một bóng dáng mơ hồ trong đầu.
Nếu không phải dáng vẻ khác nhau, cô cơ hồ cho rằng mình lại nhìn thấy anh, khí chất giống nhau như thế!
"Em tên là Tiết Giai Ny." Sắc mặt cô bối rối, tình cảm cuồn cuộn ở trong lòng, biết rất rõ ràng không thể nào là anh, nhưng vẫn không tự chủ được nhìn anh một cái.
"Bình thường đàn em đều thích chơi những thứ gì vậy?" Phó Anh kỳ ngồi ở bên cạnh cô, bắt chuyện với cô.
Anh cũng là bị bạn bè cứng rắn kéo tới, anh không có chút hứng thú nào với quan hệ hữu nghị, lại càng không kỳ vọng có thể gặp được chân mệnh thiên nữ của mình, nhưng giây phút nhìn thấy Tiết Giai Ny kia, anh động lòng rồi.
Không giống với những cô gái khác táo bạo thích biểu hiện mình, cô chỉ yên lặng ngồi ở đó, khi giơ tay nhấc chân đều biểu hiện sự ưu nhã.
"Bóng rổ, đánh cầu, cởi ngựa. . . . . ." Sau khi nói đến đây, Tiết Giai Ny rõ ràng cảm thấy ánh mắt của nam sinh bên cạnh nhìn mình rất kinh ngạc, ngay sau đó bật cười lớn, gãi gãi lỗ tai, cười đến rất không tự nhiên, "Có phải cảm thấy em không giống con gái hay không."
Cô thích những thứ này cơ hồ đều là con trai thích, mà nữ sinh bình thường cũng sẽ thẹn thùng nói: đọc sách, xem phim, đi dạo phố. . . . . .
"Không có, anh chỉ cảm thấy em rất đặc biệt, bây giờ con gái thích thể thao rất ít." Trong mắt Phó Anh kỳ thoáng qua một tia tán thưởng.
"Cám ơn." Tiết Giai Ny mím môi mỉm cười.
Quan Hạo Lê đứng xa xa nhìn hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trong lòng vô cùng khó chịu, mỗi lần nhìn thấy anh con nhóc thúi đó đều là vừa đánh vừa mắng, chưa từng có tình cảnh xấu hổ như thế?
Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, không để ý tới cô gái bên cạnh đang nói gì, sải bước đi về phía cô.
"Hai người trò chuyện vui vẻ quá nhỉ!" Giọng điệu của anh kì lạ, dửng dưng ngồi ở bên cạnh Tiết Giai Ny.
"Thì ra bác sĩ Quan quen biết đàn em à?" Phó Anh kỳ khiêm tốn lễ độ.
"Không quen."
"Dĩ nhiên quen."
Hai người nói cùng lúc, đáng tiếc nội dung không giống nhau, trong lòng Phó Anh Kỳ có chút nghi ngờ, rốt cuộc hai người này quen hay không quen?
Quan Hạo Lê híp mắt nhìn kỹ cậu thanh niên ở trước mắt, không trách được con nhóc này vừa thấy cậu ta liền mặt đỏ tới mang tai, thì ra là bởi vì trên người cậu ta có bóng dáng của A Duyệt, khó trách. . . . . .
Nhưng không phải cô đã có bạn trai sao? Nếu không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, vậy người đàn ông đêm hôm đó là ai?
Vừa nghĩ tới bên người cô có không ít đàn ông, trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu, ngay sau đó thử dò xét nói, "Nghe nói lần này những người tới đây đều là độc thân, Giai Ny, không phải em đã có bạn trai sao?"
"Ai nói tôi có bạn trai! Anh. . . . . . Đừng ở chỗ này nói bậy!" Tiết Giai Ny tức giận nhìn anh chằm chằm, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì! Chỉ cần nhìn thấy anh ta là biết không có gì tốt rồi.
Phó Anh Kỳ ngồi ở bên cạnh nhìn hai người kì lạ, là một người đàn ông, trực giác của anh cho biết quan hệ của hai người này không bình thường.
Nghe cô quả quyết trả lời, trong lòng Quan Hạo Lê vui vẻ, thì ra là mình hiểu lầm, vậy rốt cuộc người đàn ông đêm hôm đó là ai? Có quan hệ với cô như thế nào?
"À. . . . . . Thật sao? Chắc là tôi hiểu lầm rồi?" Anh cố ý kinh ngạc nhếch lông mày lên.
Tiết Giai Ny kết luận là anh ta cố ý tới phá mình, hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Phó Anh Kỳ, "Đàn anh, xin lỗi, em muốn nói chuyện riêng với anh ta một lát."
Giọng nói vô cùng dịu dàng, Phó Anh kỳ nhìn cô một cái, gật đầu một cái, "Được." Đứng dậy rời đi.
"Thì ra là Giai Ny muốn nói chuyện riêng với anh à!" Quan Hạo Lê cười đến mập mờ.
"Riêng cái đầu anh! Còn nữa, đừng gọi buồn nôn như thế!" Tiết Giai Ny giận đùng đùng kéo anh đi vào rừng cây nhỏ, hôm nay phải nói cho anh biết, cô rất ghét anh, hi vọng về sau đừng gặp lại anh nữa.
Đi năm sáu phút sau, hoàn toàn cách xa mọi người, lúc này Tiết Giai Ny mới buông anh ra, chất vấn: "Không phải anh là bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học sao? Sao người có địa vị cao hàng đầu như anh lại tới ngôi chùa nhỏ của người có địa vị thấp như chúng tôi? Không phải là có bí mật gì không thể cho người khác biết chứ?"
Quan Hạo Lê tùy ý dựa vào một gốc cây, "Bị cô phát hiện rồi."
"Đừng đùa với tôi nữa, nói mau!" Giọng nói của Tiết Giai Ny hung dữ.
"Vì. . . . . . em." Lúc anh nói chữ cuối cùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tròng mắt đen nhìn chằm chằm Tiết Giai Ny không chớp, thiếu chút nữa làm hại tim cô lỡ nhịp.
"Nói bậy! Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Cho viên đường thì đã dụ được tôi! Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, tôi rất ghét anh, vô cùng ghét anh, cách tốt nhất chính là anh đừng bao giờ xuất hiện. . . . . ."
Cô đang nói dõng dạc, bỗng cảm giác có gì lướt qua lá cây, tốc độ rất nhanh.
"Rắn. . . . . ."
"Á!" Trong nháy mắt, tiếng kêu vang dội cả rừng cây, Tiết Giai Ny không chút suy nghĩ hô cứu mạng rồi nhào qua " vật thể " nào đó.