Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 1 - Chương 61



Lễ Giáng sinh năm nay, Tiết Giai Ny quả thật rất hạnh phúc, khóe mắt đuôi mày cũng tràn đầy vẻ vui sướng và ngọt ngào.

Buổi tối, ba người bạn tốt hẹn một chỗ ăn cơm, có chồng mang theo chồng, có bạn trai mang theo bạn trai, không khí rất hòa hợp, tiếng nói tiếng cười bên tai không dứt.

“Quan Hạo Lê, Giai Ny giao cho anh đó, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, chọc giận cô ấy đau lòng nữa, anh sẽ biết tay đấy!” Lương Chân Chân hừ lỗ mũi.

“Chị dâu yên tâm, trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một mình Ny Ny.” Quan Hạo Lê nghiêm trang nói.

Nghe nói như thế, Tiết Giai Ny mắc cỡ đỏ mặt, khẽ cúi đầu xuống uống một ngụm nước.

“Là một người đàn ông, phải nên dứt khoát, đừng giày vò nữa, hiện giờ tôi và Chân phi đã nâng cao bụng bự rồi, chẳng lẽ anh chưa có chút ý tưởng gì?” Cát Xuyến hỏi.

“Cát Xuyến!” Tiết Giai Ny mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.

“Tôi cũng nghĩ sớm cưới Ny Ny làm vợ, nhưng điều kiện trước mắt còn chưa cho phép, ít nhất cần thời gian một năm.”

Lời này của Quan Hạo Lê để nói với Tiết Giai Ny, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cô.

“Ăn cơm đi! Hai cậu sắp làm mẹ không đói bụng sao? Thằng nhóc trong bụng không phản đối các cậu?” Tiết Giai Ny die nda nle equ ydo n kịp thời lên tiếng ngăn cản các bạn tốt hỏi thêm nữa.

Cô cũng hiểu rõ tình huống bây giờ của anh, thời gian dài như vậy cũng đã chờ, còn để ý chờ lâu thêm một năm sao?

Lại nói tuổi mình cũng không lớn, việc học một năm rưỡi ở Italy còn chưa hoàn toàn, chờ đợi cũng là cùng nhau.

“Đêm Giáng sinh tha hồ ăn uống, cạn chén!” Cát Xuyến hào sảng nâng ly.

Đỗ Hướng Hàng vội vàng đoạt lấy ly trong tay cô, dịu dàng nói: “Ngoan, uống chút canh gà nóng trước.”

“Ngày ngày uống canh gà, không uống!” Cô gái nhỏ Cát Xuyến cong môi, cô không muốn uống.

Đằng Cận Tư bên cạnh cũng lấy thêm một chén đồ ăn dinh dưỡng cho bà xã, dụ dỗ cô ăn...

Một bữa cơm tối, ăn ấm áp khác thường.

Nếu là lúc trước, sau khi ăn xong mọi người chắc chắn đi KTV ca hát, nhưng bây giờ Lương Chân Chân và Cát Xuyến có thai, dĩ nhiên không thể đi nơi decibel cao đó, không tốt với thai nhi.

Cho nên, ai về nhà nấy.

Qua hết năm, Tiết Giai Ny về Italy tiếp tục học rồi, Quan Hạo Lê tập trung toàn bộ tâm tư lên việc công ty, thỉnh thoảng sẽ lấy cớ đi Italy công tác, một ngày thế giới hai người.

Khiến Quan Hạo Lê vô cùng buồn bực, mẹ có lòng dạ muốn hợp tác anh và Giản Mộng Ngữ, cho dù anh không để ý người ta như thế nào, họ đều không buông tha, thậm chí - 

Trình Nhã Chi còn vận dụng quan hệ để Giản Mộng Ngữ nhận lời làm thư ký cho anh, anh muốn từ chối cũng không được!

Bên trong phòng làm việc, tâm tình Quan Hạo Lê rất không tốt, sắc mặt lạnh lùng.

“Tôi cần một vị thư ký chuyên nghiệp có kinh nghiệm làm việc hai năm, nhưng anh tìm cho tôi cái gì!”

Tròng mắt anh hoàn toàn đen thui, lạnh lùng nhìn Phương Thành, bởi vì tin tưởng anh ta, nên chuyện  tuyển thư ký giao cho anh ta làm, kết quả anh ta và mẹ “Cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”

Phương Thành không ngừng kêu khổ trong lòng, anh có cách gì đây?

“Quan tổng, tôi biết rõ hiện giờ ngài rất tức giận, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng lý lịch của Giản tiểu thư, chuyên ngành của cô ấy là kinh tế học và quản lý ở đại học Oxford, đã lấy được bằng thạc sỹ. Tôi nghĩ, phu nhân cũng hy vọng...”

“Hy vọng cái gì?” Giọng Quan Hạo Lê lạnh lùng như băng.

Sao anh lại không biết trong lòng mẹ có chủ ý gì, nhà họ Giản buôn bán làm ăn rất tốt ở Canada, Giản Ngữ có bằng thạc sỹ kinh tế học, không chỉ môn đăng hộ đối với nhà anh, còn có thể giúp anh trên phương diện công tác.

Nhưng anh tuyệt đối không thích như vậy!

Phương Thành đứng đó không nói thêm gì nữa, anh là người thông minh, cũng biết việc này mình làm hơi thiếu suy nghĩ, vốn tưởng rằng Quan tổng sẽ thích phụ nữ trợ giúp sự nghiệp cho mình, nhưng nghe giọng điệu của anh ấy, anh ấy cực kỳ ghét.

Có hai khả năng, một, anh ấy chỉ hy vọng vợ tương lai của mình ở nhà làm bà chủ nhà nhàn nhã; hai, anh không thích cô gái Giản Mộng Ngữ này.

“Đi ra ngoài!” Quan Hạo Lê đưa lưng về phía anh ta đốt một điếu thuốc, muốn nhờ vào đó buông lỏng tâm tình của mình.

Phương Thành theo lời lui ra ngoài, dù khả năng nào, mình cũng làm sai.

Mặc dù như thế, nhưng Giản Mộng Ngữ vẫn tới làm rồi, ý nghĩ này cũng do cô chủ động đưa ra, làm một thạc sỹ dieendaanleequuydonn kinh tế học, đàm nhận vị trí thư ký quả thật quá “Tự hạ thấp địa vị của mình” rồi, nhưng vì người đàn ông mình yêu mến, cô bất cứ giá nào.

Bất cứ chuyện gì, đều không thể không làm mà hưởng!

Nếu mỗi ngày anh đều sống ở trong công ty, cô cũng chỉ có thể tìm một chức vị ở trong công ty, có thể gặp anh mỗi ngày, cô cũng không tin, không nắm được anh!

“Quan tổng, đây là cà phê anh muốn.”

Giản Mộng ngữ mặc một bộ đồ văn phòng màu đen, trang điểm trang nhã, không biết trên người cô xịt nước hoa mùi gì, đi đến đâu đều là mùi thơm thấm người.

“Để xuống đi.”

Quan Hạo Lê không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt.

Anh cho rằng như vậy Giản Mộng Ngữ sẽ ngoan ngoãn rời đi, kết quả...

Năm phút sau, cô vẫn còn đứng bất động.

“Còn có việc gì sao?” Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Khóe miệng Giản Mộng Ngữ nhếch lên nụ cười chiến thắng, giọng nói dịu dàng như chứa nước, “Anh Hạo Lê, mệt không? Nếu không em xoa bóp giúp anh?”

“Đây là công ty, gọi tôi Quan tổng.”

Giọng Quan Hạo Lê vĩnh viễn rất lạnh nhạt, không có một chút xíu nhiệt tình.

Mười ngón tay Giản Mộng Ngữ xiết chặt, nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười có thể khen, “Được, vậy em ra ngoài trước.”

Vóc người cô rất đẹp, vòng eo mảnh khảnh, vòng mông rất rộng, hai chân thon dài, là kiểu đàn ông thích, nếu sớm mấy năm, anh có thể sẽ ấn cô dưới người, vui đùa một chút với cô.

Hiện giờ, trừ Tiết Giai Ny ra, anh đã không có bất kỳ hứng thú gì  với phụ nữ khác.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Quan Hạo Lê bấm số nội bộ của Phương Thành, “Về sau chuyện nhỏ như đưa cà phê để thư ký khác làm, sắp xếp chút công việc phức tạp sâu xa khác cho Giản Mộng Ngữ.”

Dứt lời, anh “Bộp” một cái cúp điện thoại.

Phương Thành sững sờ cầm ống nghe, bây giờ anh đã không được lòng người trong ngoài rồi.

Phu nhân dặn dò lần nữa anh phải sắp xếp công việc để bất cứ lúc nào Giản Mộng Ngữ cũng có thể đến gần Quan tổng, nhưng ý tứ của Quan tổng lại là hy vọng cô ta vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt anh.

Chuyện này... Cũng khó làm quá đi!

Suy tính hồi lâu, anh chỉ có thể tự mình đến phòng làm việc của Quan tổng, tỏ rõ thái độ của mình với anh ấy, bằng không die enda anle equu ydonn sau này chỉ sợ công việc sẽ phiền toái hơn.

“Quan tổng, công việc của Giản tiểu thư do phu nhân tự mình sắp xếp, tôi không có quyền hỏi tới, tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ, không làm được thuận lợi mọi bề.” Anh đi thẳng vào vấn đề.

Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc nhìn anh, “Không có quyền hỏi tới?”

“Tôi đã ngây ngốc tại công ty Quan thị suốt sáu năm, bằng đáy lòng mà nói, làm mỗi một việc đều cẩn trọng, trước khi Quan tổng trở lại, người nắm quyền là cha mẹ ngài. Nói cách khác, mấy người đều là cấp trên của tôi, cho dù bây giờ phu nhân đã lui về tuyến sau, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của ngài, tôi nào có năng lực đi cãi lại mệnh lệnh của bà? Kẹp ở giữa, tôi thật sự vô cùng khó xử, nếu Quan tổng cảm thấy tôi làm việc không xứng chức, đại khái có thể sa thải tôi, tôi không có câu oán hận nào.”

Phương Thành nói một hơi toàn bộ lời trong đáy lòng mình ra, anh nghiêm túc cân nhắc, lúc này không lập trường kiên định, chờ lúc Quan Hạo Lê chân chính đứng vững gót chân, người bị sa thải đầu tiên chính là mình. “Được rồi! Vào lúc này cho tôi biết bề ngoài chân thành rồi hả? Vừa mới bắt đầu đi làm gì? Cút về làm việc!”

Nét mặt Quan Hạo Lê nửa nói giỡn nửa giận dữ mắng mỏ, xua xua tay, để Phương Thành rời đi, anh cũng biết việc này Phương Thành rất khó làm, nhưng mình lại ép anh ta đưa ra lựa chọn, thật tâm thật ý phụ trợ mình, mà không phải vừa giúp mình, vừa lấy lòng cha mẹ!

Tiếp xúc sớm chiều mấy tháng nay, anh biết Phương Thành rất trung thành với công ty, cũng là trợ thủ đắc lực của mình, cho nên anh vẫn không thể sa thải anh ta. Nhưng mà, một ngày mình có thể chân chính đứng vững gót chân, người dễ trở mặt với mình, sẽ chờ cút ngay!

Phương Thành là một người thông minh, sao lại không hiểu đạo lý trong đó, cho nên anh ta làm ra lựa chọn lý trí, không tham dự “Chiến tranh” giữa hai mẹ con anh.

Liên tiếp mấy ngày, Giản Mộng Ngữ luôn có thể tìm đủ cớ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Quan Hạo Lê, pha cà phê, làm biên bản hội nghị vân vân đủ thứ chuyện.

Quan Hạo Lê sắp phiền chết được, nhiều lần anh ám chỉ cô ở đây là lãng phí thời gian và thanh xuân của mình, nhưng cô ta cố tình làm như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Ngày nào đó, anh thật sự không chịu nổi!

“Giản Mộng Ngữ, mặc dù mẹ tôi rất thích cô, nhưng mà tôi không có một chút xíu cảm giác nào với cô, tôi cũng quên toàn bộ chuyện lúc bé, ép dưa chín không ngọt, cần gì chứ?”

Lời của anh rất trực tiếp, thậm chí, còn hơi đả thương người nho nhỏ.

Giản Mộng ngữ mím mím môi, một hồi lâu không nói gì, từ nhỏ cô đã là con gái cưng của trời, trước tới nay luôn là nam sinh theo đuổi cô, đây là lần đầu tiên cô theo đuổi ngược đàn ông, lại gặp phải nhiều ngăn cản như vậy!

Quan Hạo Lê vốn tưởng rằng cô ta cứ buông tha như vậy, nhưng không ngờ -

“Em thích anh, em sẽ không dễ dàng buông tha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.