Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 2 - Chương 26



Lúc này, Thư Mật Nhi vô cùng hối hận đáp ứng anh ra ngoài, anh giống như một dã thú mãi không biết thỏa mãn, không ép khô mình là không thể.

Sau kích tình, hai người ôm nhau thở hổn hển, thật lâu, hô hấp mới bình phục lại, Thư Mật Nhi vô lực mềm mại dựa vào anh, lửa nóng của Mạc Đông Lăng vẫn chôn ở trong cơ thể cô, cúi đầu gặm bên vai trắng nõn.

“Đi ra ngoài.” Giọng Thư Mật Nhi mềm nhũn.

“Hả?” Mạc Đông Lăng cố ý giương khóe môi.

“Tôi muốn tắm rửa!” Thư Mật Nhi tức giận nhéo anh một cái.

“Được.”

Mạc Đông Lăng nâng mông cô lên, càng tiếp xúc với cô chặt chẽ hơn, mặc cho Thư Mật Nhi chống đẩy như thế nào vẫn không lấy ra, ngược lại là trong lúc giãy dụa, lại để cho vật phía dưới vốn đang yên tĩnh lại thức tỉnh.

“Lưu manh!” Thư Mật Nhi xấu hổhung hăng cắn anh một cái.

Mạc Đông Lăng đáp lại cô là càng dùng sức đỉnh vào, cô không chịu nổi đến cuộn ngón chân lên, hai tay ôm cổ Mạc Đông Lăng thật chặc, sung sướng đến không thể nói rõ.

Trong toilet, hai người mè nheo gần một giờ mới đi ra.

Thư Mật Nhi sớm sẽ không có nửa phần khí lực, tùy ý anh giúp mình tắm rửa xong mặc váy ngủ, rồi ôm đến trên giường, dính giường liền nặng nề ngủ.

****

Sáng hôm sau, cô bị con trai lay tỉnh.

“Mẹ, mẹ, mẹ hứa dẫn Mạc Mạc, hôm nay đi công viên chơi mà.”

Cả người Thư Mật Nhi đau nhức muốn chết, thầm nghĩ muốn ngủ, ở đâu còn có tinh lực dẫn con trai đi ra ngoài chơi a! Nhưng tối hôm qua quả thật mình đã hứa với con trai.

Mạc Đông Lăng đi đến kịp lúc, ôm lấy Mạc Mạc đang ở trên giường, “Mạc Mạc nghe lời, chúng ta chơi trò hôm qua qua cửa rồi đi chơi được không? Con xem, Mẹ mệt mỏi như vậy, nên để mẹ con ngủ thêm một lát, giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, sau đó đi công viên chơi?”

Mạc Mạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mẹ, con ngươi đen như mực đảo một vòng, hiểu chuyện gật đầu, “Dạ.”

Lúc này Thư Mật Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Giữa trưa, một nhà ba người tìm một nhà hàng ăn món Trung, sau khi ăn xong liền đi công viên chơi, Mạc Mạc vô cùng vui vẻ, cái gì cũng muốn chơi, Thư Mật Nhi không dám chơi trò quá kích thích, liền để Mạc Đông Lăng đi theo.

“Mẹ, con muốn ăn kem.”

Giọng nói non nớt của Mạc Mạc reo lên, chơi lâu như vậy, nhóc khát quá.

Thư Mật Nhimua ba cây kem, một người một cây, hôm nay Mạc Mạc rất hưng phấn, không ít người qua đường thấy họ đều khen: Một nhà ba người thật hạnh phúc!

Lúc Mạc Đông Lăng xếp hàng mua vé, Mạc Mạc, vụng trộm hỏi: “Mẹ, Đại Mạc Mạc là cha con hả?”

Trong lòng Thư Mật Nhi kinh ngạc, chẳng lẽ là vì vừa rồi người bên ngoài vậy khiến trong lòng Mạc Mạc nổi lên nghi ngờ?Nhưng cô không đành lòng nói dối con trai, Mạc Đông Lăng thật là cha của bé, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

“Vậy con hy vọng Đại Mạc Mạc là cha con không?” Cô hỏi lại.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Mạc Mạc cắn môi mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mẹ, giống như đang suy nghĩ câu nói của mẹ là có ý gì.

“Con rất thích chú ấy, nhưng con không muốn mẹ thương tâm.”

o(╯□╰)o

Thư Mật Nhi càng ngày càng cảm thấy con trai không phải thông minh bình thường, nói đến cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

“Con ngoan.”

Cô ôm con trai vào trong ngực, trong lòng đang nghĩ nên nói như thế nào mới tốt đây, mới có thể để bé tiếp nhận sự thật này.

Mạc Đông Lăng rõ ràng cảm giác được Mạc Mạc đột nhiên đối với anh xa lạ hẳn lên, mặc kệ anh nịnh nọt như thế nào cũng không được, liền không hiểu nhìn về phía Thư Mật Nhi, ánh mắt của cô khiến anh hiểu ngay trong nháy mắt.

Thì ra nhóc con này đã biết anh là cha của nhóc, nên đang giận mình đây!

Buổi tối lúc trở về, người nhà ngoài ý muốn gặp được một người khách.

“Mạc Mạc, có nhớ dì nhỏ hay không!”

Caroline ôm Mạc Mạc quay vài vòng, hôn mấy cái trên mặt nhóc, Mạc Mạc cũng rất vui vẻ hôn một cái trên mặt cô.

“Nhớ.” Bé nhếch miệng cười nói.

Hai người náo loạn, không để ý đến một người đàn ông phía sau, thiếu chút nữa đã đụng vào anh ấy.

“Lăng Đông Mạc?” Caroline cả kinh kêu lên. .

“Khụ... Tôi là Mạc Đông Lăng.” Mạc Đông Lăng nghĩ không ra cô là ai, nhưng đoán cô có quan hệ rất tốt với Thư Mật Nhi, bằng không cô ta sẽ không biết mình, còn thân với Mạc Mạc như vậy.

Caroline tiến lên liền nắm chặt cổ áo anh, “Tên đàn ông thối tha! Rốt cuộc anh cũng chịu xuất hiện? Ném vợ bỏ con, quả thật chưa thấy người đàn ông nào cặn bã như anh!”

Thư Mật Nhi ở bên cạnh che miệng ho một tiếng, ánh mắt nhắc nhở bạn tốt, Mạc Mạc ở bên cạnh nghe đấy.

“Tôi không có, tôi mất trí nhớ.” Mạc Đông Lăng cảm giác lỗ tai đều bị cô chấn điếc.

“Mất trí nhớ? Lừa gạt con nít ba tuổi hả?” Caroline khinh thường khịt mũi.

“Thật sự.” Thư Mật Nhi ung dung mở miệng.

Một bên đôi mắt Mạc Mạc tròn xoe chuyển động, bé đang tiêu hóa những lời của người lớn nói.

Caroline không dám tin hỏi: “Anh ta thật sự mất trí nhớ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thư Mật Nhi hết cách, chỉ có thể đơn giản nói lại chuyện ba năm trước, chỉ trách ông trời trêu người!

“omg! Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy? Lúc trước Cách Cách nói muốn tìm người ở đây, rồi sau đó chuyện Cách Cách tìm người cậu cũng biết, chẳng qua là không biết ai mà thôi?” Caroline kinh ngạc đến không ngậm miệng được rồi.

“Ừ, mình cũng là lúc đi dự hôn lễ cảu anh Nhĩ Hoàng mới biết được.”

“Mẹ, vậy mẹ tha thứ cho chú ấy sao?” Mạc Đông Lăng bỗng nhiên mở miệng.

Thư Mật Nhi bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, cô vốn muốn Mạc Mạc tránh chỗ khác, nhưng Caroline nói chuyện này ra quá nhanh, buộc cô phải lựa chọn.

Từ góc độ khác mà nói, con trai nghe được cũng không phải chuyện gì xấu, để cho bé hiểu rõ mọi chuyện cũng không có gì không tốt.

“Đợi anh ta khôi phục trí nhớ rồi tính.” Cô dịu dàng sờ đầu con trai.

Mạc Đông Lăng nóng nảy, bây giờ tình huống như vậy với anh có chút bất lợi! Ngay cả Mạc Mạc luôn đứng bên anh cũng phản bội.

“Anh đã khôi phục lại một chút trí nhớ rồi, còn có một chút nữa, không chừng đến nơi đã từng sống thì có thể nhớ lại.”

“Ây ya! Chuyện giữa hai người tự giải quyết đi! Mạc Mạc, đêm nay ngủ với dì nhỏ được không?” Caroline ôm Mạc Mạc vào phòng tắm, tắm rửa cho bé.

“Dạ.” Mạc Mạc giòn giã trả lời.

Chuyện cha với mẹ trong tưởng tượng bé có chút khác nhau, cha cũng không phải là người xấu, không có cố ý bỏ rơi mẹ và bé, mà là mất trí nhớ.

Mẹ nói đúng, phải chờ cha khôi phục trí nhớ mới có thể tha thứ cho cha!

****

Ba ngày sau, một nhà ba người đi Las Vegas —— trở lại nơi ở đầu tiên.

Thư Mật Nhi vẫn cố ý dẫn anh đi một vòng quanh khu đấu giá chợ đêm, cũng muốn kích thích anh nhớ tới chuyện này, nhưng mà, cách này rất có hiệu quả nha.

Trong đầu Mạc Đông Lăng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, một lát là cảnh bốn anh em từ trên xe bước xuống, một lát là hình ảnh lúc anh bị ghi số đưa lên sân đấu giá mặc người ta lựa chọn...

Anh cố gắng suy nghĩ, muốn nhớ lại hoàn toàn mọi chuyện kéo ghép nó lại, nhưng càng cố gắng càng mãnh liệt muốn nhớ lại, thì càng nhanh quên đi, anh cảm giác đầu mình rất đau, cảm thấy sắp nổ tung.

“Lăng, anh làm sao vậy?” Thư Mật Nhi thấy anh có chút không đúng liền hỏi.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

“Anh đau đầu.”

“Khôi phục trí nhớ không phải là chuyện trong nháy mắt, nếu nghĩ không ra thì đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Nhưng anh mong mình có thể nhanh chóng nhớ lại tất cả.”

“”Em biết, chúng ta về trước đi được không?”

“Ừm.”

Hai người trở lại biệt thự, chân trước vừa bước vào cửa, Mạc Mạc liền lao đến, la hét muốn bơi lội, quản gia Peter đầu đầy mồ hôi chạy theo ở phía sau, “Tiểu thiếu gia, cậu chậm một chút.”

“Mạc Mạc, ông Peter lớn tuổi, phải đi từ từ!” Thư Mật Nhi dạycon trai.

“ông Peter, thật xin lỗi, về sau Mạc Mạc không chạy nữa”.Mạc Mạc nghe lời nói xin lỗi.

“Tiểu thư, cô quá coi trọng ông già này rồi.”

Thư Mật Nhi giữ chặt đôi tay đầy vết chai của ông Peter, thành khẩn nói: “Chú Peter, phiền chú mất công trông nom ngôi biệt thụ này, quản lý đến ngay ngắn rõ ràng, con đã sớm xem chú trường bối của con, là người nhà của con rồi, hơn nữa, đứa nhỏ không thể quá mức cưng chiều !”

Ông Peter cảm động đến rơi nước mắt, ông đã từng là một gã lang thang đầu đường xó chợ, lúc bị người ta ức hiếp gặp được cha của Thư Mật Nhi, tốt bụng cứu ông, cho ông một công việc tốt. Sau đó, ông luôn nhớ kỹ phần ân tình này, hết lòng hết dạ làm tốt mọi chuyện.

Thấy một màn trước mắt, Mạc Đông Lăng giống như nhớ ra cái gì đó, lão quản gia làm người quả thật không tệ, anh ở chỗ này một thời gian, lão quản gia cũng đối xử với mình rất tốt.

Mật Mật, thật là một người con gái tốt, không giống những cô gái khác!

“Mạc Mạc, chú dẫn con đi bơi lội được không?” Mạc Đông Lăng ngồi xổm người xuống hỏi ý kiến của con trai.

“Chú biết bơi hả?” Mạc Mạc hỏi lại.

“Đương nhiên, lúc chú còn nhỏ bằng tuổi cháu, ba chú hay dẫn chú đi ra hồ bơi lội lắm”

“Nói dối!”

“Thật sự, không tin sau này gặp được ông, con cứ hỏi trước mặt ông đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.