Bởi vì lần trước Nhược Hú thao Diệc Thanh rất ác, dẫn đến ngày hôm sau lúc tập huấn quân sự chân y mỏi tới nhấc không nổi, không thể không xin phép nghỉ nửa ngày, ở cạnh xem các học sinh tập luyện, vừa nghỉ ngơi các học sinh liền chạy tới ‘Hỏi han ân cần’.
Khiến Diệc Thanh xấu hổ không thôi.
Sinh viên năm nhất tập huấn kéo dài hơn nửa tháng, Diệc Thanh cũng cùng tập nửa tháng, vì phòng ngừa bị thao tới chân mềm không thể tập huấn, nên hai anh em cũng phải cùng nhau cấm dục luôn nửa tháng, mỗi ngày ánh mắt hai anh em nhìn Diệc Thanh đều phát xanh.
Có đôi khi Mặc Diệc Thanh bị bọn họ nhìn không chịu nổi, chỉ có thể lấy tay giúp bọn họ tuốt, chờ hai anh em sảng khoái, thì tay Mặc Diệc Thanh cũng sắp phế luôn rồi.
Mỗi ngày Mặc Diệc Thanh đều dậy thật sớm, về nhà mệt gần chết, bình thường tắm rửa xong liền ngã đầu lăn ra ngủ mất, hoàn toàn không chú ý tới động tác với ý cười càng ngày càng sâu trong mắt hai anh em.
Hôm nay là buổi huấn luyện sau cùng, kế tiếp sẽ là ngày nghỉ cuối tuần. Hai ngày này toàn thân trên dưới của Mặc Diệc Thanh tản ra vầng sáng ‘Rốt cục được giải phóng’.
Sẩm tối, Mặc Diệc Thanh ngâm nga khúc nhạc, mặt đầy ý cười lái xe về nhà, sau khi đến nhà, rốt cuộc có thể thư thư giãn giãn ngâm nước tắm rửa một hồi. Diệc Thanh hạnh phúc đến muốn khóc.
Mặc Diệc Thanh tắm xong, mặc áo tắm xuống lầu nấu cơm, chuẩn bị khao mình một bữa, vừa bưng đồ ăn lên bàn, hai anh em đã mở cửa tiến vào.
“Mấy đứa về rồi à, nhanh lên lại đây rửa tay ăn cơm.”
“Đến đây.”
Một người nghĩ những ngày đau khổ rốt cuộc kết thúc, ăn cơm đặc biệt vui vẻ, hai kẻ khác thì nghĩ rốt cuộc hết cần huấn luyện quân sự rồi, có thể không cần kiêng nể gì hết.
“Ba ba, ba ăn xong rồi lên lầu nhé, tụi con có mua quà cho ba.”
“Đúng, chúc mừng ba rốt cuộc chấm dứt tập huấn!” – Hai anh em đầy mặt chân thành nói với Diệc Thanh, trong lòng lại kêu gào rốt cuộc có thể dùng tới món đồ chơi kia rồi.
“A, cám ơn mấy đứa, còn nữa đừng có gọi anh là ba ba.”
“Tụi con đi tắm rửa trước, ba ba nhanh lên nhé.”
“… Biết.”
Mặc Diệc Thanh ăn cơm xong sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, tắt đèn lên lầu, đi nhìn xem ‘Quà’ của hai anh em.
Diệc Thanh đi vào phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng hai anh em đâu, vừa mới chuẩn bị gọi thì phát hiện hai người họ đi ra từ một phòng khác.
“Ba ba, trước mang bịt mắt đã, như vậy mới có cảm giác kinh hỉ chứ.”
“Vậy được thôi.” – Diệc Thanh mặc họ đeo bịt mắt cho mình, tiếp đó bị họ dắt đi.
Diệc Thanh vừa đứng vững, thì nghe thấy tiếng khóa cửa khẽ vang.
“Anh có thể lấy đồ bịt mắt xuống được chưa?”
“Không được, còn chưa được, kế tiếp tụi con làm gì ba ba đều phải phối hợp đó nha.” – Nhược Thần nói dứt lời liền choàng tay ôm lấy eo Diệc Thanh.
“A, mấy đứa muốn làm gì” – Diệc Thanh bị hù sợ ôm chặt lấy Nhược Thần.
“Ba ba đừng sợ, có tụi con ở đây không có việc gì đâu.” – Nhược Hú vừa nói vừa nâng hai chân Diệc Thanh ***g vào hai chân đệm.
Nhược Thần ôm Diệc Thanh, ***g xong sau, để Diệc Thanh nửa ngồi ở đệm lót mông, Nhược Hú ôm Diệc Thanh từ phía trước, Nhược Thần giơ hai tay Diệc Thanh móc vòng qua lưng miếng lót, tiếp sau để Diệc Thanh dựa lưng vào đệm, cái mông được đệm sốc mông đỡ, hai chân trái phải thì bị đệm chân treo banh ra, cả người Diệc Thanh đều rời khỏi mặt đất treo lên cao.
“Mấy đứa, mấy đứa làm gì anh đó?” – Diệc Thanh vừa khẽ động, thì cả người bắt đầu đung đưa, hai tay sờ soạng lung tung một hồi, đụng đến sợi dây, nắm chặt không buông tay.
“A a a! Sao mấy đứa lại treo anh lên chứ, mau thả anh xuống, anh sợ lắm.” – Diệc Thanh sợ tới mức nói chuyện cũng run rẩy.
“Đừng sợ, có tụi này ở đây mà.” – Nhược Thần vừa nói vừa tháo bịt mắt Diệc Thanh xuống.