Từ khi Diệc Thanh mang thai, hai anh em bắt đầu mỗi sáng đưa Diệc Thanh đến trường đi làm, tối đến lại thí điên thí điên đón Diệc Thanh về nhà.
Bác sĩ Trần mỗi lần đến kiểm tra đều cường điệu với hai anh em ‘Trước ba tháng không thể sinh hoạt vợ chồng, dù cho Diệc Thanh tự mình muốn cũng không được’ sợ hai anh em nhịn không được, bị Diệc Thanh cám dỗ càng thêm chịu không nổi.
Diệc Thanh mang thai đã gần hai tháng, mỗi ngày dựa chỗ này một chút, nằm chỗ kia một lát, không bao lâu liền ngủ mất. Sức ăn cũng bắt đầu gia tăng dần, cùng thầy cô giáo dùng bữa, nhìn họ sợ ngây người, còn tưởng rằng thầy Mặc ở nhà ăn không đủ no nữa chứ. May mà chủ nhiệm lớp mỗi người có một văn phòng riêng, đôi khi ăn không ngừng miệng được cũng không sợ bị người ta trông thấy.
Những chuyện xảy ra tiếp theo là nôn nghén, sau khi mang thai Diệc Thanh càng ăn được hơn, mỗi ngày bữa sáng bữa tối đều do hai anh em cùng bắt tay nấu cơm, thịnh soạn vô cùng, mỗi một món được mang lên đều khiến nụ cười trên mặt Diệc Thanh càng thêm sáng lạn, đến khi món cá được mang lên, mùi cá hấp chậm rãi khuếch tán, Diệc Thanh nhảy dựng lên, chạy vội tới WC bắt đầu nôn mửa vào bồn rửa tay. Hai anh em nghe thấy tiếng động liền buông đồ đạc xuống chạy vội tới, thì thấy Diệc Thanh nôn tới muốn sống muốn chết.
“Diệc Thanh sao vậy?”
“Diệc Thanh khó chịu chỗ nào?” – Hai anh em thấy Diệc Thanh như vậy, lo lắng không thôi.
“… Không… Không sao… Chỉ là ngửi được mùi cá thì khó chịu hết sức buồn nôn…” – Diệc Thanh lắc đầu trả lời.
Nhược Thần đi trước dọn đĩa cá hấp đi mới để Nhược Hú đỡ Diệc Thanh đến nhà ăn dùng bữa.
Trải qua chuyện này, Diệc Thanh bắt đầu tới kỳ nôn nghén, hai anh em tìm tòi các loại thức ăn khiến người mang thai ngửi thấy liền muốn nôn, nhớ kỹ rồi nói với Diệc Thanh để phòng y đến trường ăn cơm chọn phải những món đó.
Buồn nôn vài tuần, Diệc Thanh rốt cuộc có thể an tâm ăn cá, nhưng chuyện tiếp đó phát sinh là bộ ngực căng đau khó thể mở miệng, càng đừng nói tới mỗi ngày ở trên bàn cơm đều xuất hiện mấy món như giò heo, đậu nành đậu phộng, cá trích, những thứ này toàn là thực phẩm kích thích tuyến sữa, cũng không biết hai anh em này có phải cố ý hay không.
Ba tháng rốt cuộc trôi qua, hai anh em bắt đầu rục rịch, mỗi ngày sờ soạng nơi này, xoa nắn chỗ kia, trêu chọc tới phía dưới Diệc Thanh nước chảy ròng ròng.
“… Mạnh chút ưm ông xã mạnh chút nữa quá nhẹ rồi a núm vú cũng muốn sờ sờ vú gần đây thật trướng ư a vú muốn bị ông xã vê bạo chút a ” – Diệc Thanh kéo tay hai anh em tới xoa nắn vú mình, ý đồ giảm bớt cảm giác căng đầy kia.
“Ngực trướng à, ngực ba ba là muốn phát dục ư, tụi con giúp ba ba mút nha, nói không chừng sẽ có chảy sữa nữa đó.” – Hai anh em ở chuyện giường chiếu vẫn luôn gọi Diệc Thanh là ba ba, tựa hồ như vầy càng có thể khơi mào *** của Diệc Thanh.
“Ừm muốn mút hút vú muốn được mút hút con trai mau tới mút núm vú của ba ba a ” – Nhìn đầu hai anh em dựa vào càng gần, cuối cùng mút lên vú mình, sướng tới mức phía dưới Diệc Thanh tuôn nước như suối, từ khi mang thai, Diệc Thanh ở trên giường càng thêm phóng đãng, cả người đều bị dục vọng thao túng, không thể kiềm chế.
Hai anh em mỗi người mút một bên vú, một tay thì đùa bỡn thứ lẳng lơ phía dưới, tay còn lại xoa nắn vú để giảm bớt cảm giác đau đớn khi ngực trướng đầy của Diệc Thanh.
“A thật sướng các con mút *** phụ thật thoải mái a “
Tay Diệc Thanh không khỏi mò lên đầu hai người đè về phía bộ ngực, tiểu huyệt phía dưới bị móc khuấy không ngừng co rút, tuy rằng có tay an ủi, nhưng chỗ sâu nơi tao huyệt vẫn trống rỗng vô cùng.
“A tao huyệt ngứa quá đại nhục bổng mau tiến vào a ” – Diệc Thanh chịu không nổi sự trống rỗng ở chỗ sâu huyệt đạo, hướng hai anh em cầu hoan.
“Không được đâu ba ba, trong bụng ba ba có em trai hai tụi con đấy.”
“Chậc, ba ba nói thử xem trong bụng ba là em trai hay con của tụi này đây?” – Nhìn cử chỉ lẳng lơ của Diệc Thanh, hai anh em nhịn không được muốn đùa giỡn y.
“Ư em không biết a, các con mau lên thao vào tao huyệt nhịn không được rồi a!” – Diệc Thanh kẹp chặt hai chân toàn bộ thân thể bắt đầu vặn vẹo vọng tưởng giảm bớt ngứa ngáy trong tao huyệt.
Hai anh em nhìn dáng vẻ Diệc Thanh thì biết y nhịn không được nữa, hai người nằm ngang trên giường, kéo một chân Diệc Thanh rồi thao vào, thay đổi cuồng thao ngày xưa, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.
“A đại nhục bổng tiến vào hai tao huyệt thật đầy quá thoải mái a ” – Diệc Thanh nương theo hai anh em thao làm, lắc lư mông, phối hợp đại nhục bổng trừu sáp.
Diệc Thanh mang thai đặc biệt mẫn cảm, hai vú bị tay hai anh em dùng sức xoa nắn, nhào nặn nhục đậu trên quầng thâm vú, Diệc Thanh sung sướng không ngừng co rút huyệt đạo, lại bị đại nhục bổng đỉnh mở, thao tới tao tâm, đưa Diệc Thanh triệt để đến cao trào.
Hai anh em hầu hạ Diệc Thanh mãi đến khi y thỏa mãn sau đó mới thao sâu vài cái, liền bắn ở ngoài cơ thể.
Lúc sẩm tối hoặc cuối tuần, hai anh em sẽ vịn cớ giảm bớt căng đau nơi ngực, mà xoa nắn bộ ngực Diệc Thanh, dấy lên *** của y, còn Diệc Thanh lúc nào cũng không kiên trì được, bị hai người mang lên giường yêu thương.
Cuộc sống như vậy cứ thế kéo dài, trải qua hai anh em cần cù cày cấy, ngực Diệc Thanh đã trướng to, nay đã cỡ bánh bao, đúng y như cái bánh bao, trắng trắng, mềm mềm, ngón tay khẽ ấn một cái thì xuất hiện dấu vết lõm vào, để người nhìn mà muốn cắn mấy ngụm.
Hai anh em còn có hứng thú chơi ác ép Diệc Thanh mặc áo nịt ngực, nói rằng để ngừa sữa, trời biết, căn bản chưa có sữa được không!
Bụng to sáu tháng, sớm phình ra, may mà giờ là mùa đông, mặc áo rộng, choàng khăn quàng cổ, lúc lên lớp cũng không lộ rõ ràng.
Sáng hôm nay nghĩ đến lời hai anh em nói, Diệc Thanh liền mặt đỏ tai hồng, bởi vì thứ sáu, sáng lên lớp xong Diệc Thanh không có khóa, hai anh em muốn Diệc Thanh đưa cơm trưa cho họ!
“Diệc Thanh, trưa nay em có thể đưa cơm cho tụi anh không, thứ sáu nào anh với Nhược Hú cũng bận rộn rất đáng thương, bình thường cơm trưa cũng không được ăn.”
“Đúng đó, Diệc Thanh, em có thể đưa cơm cho bọn anh một lần thôi được không, đến lúc đó xe riêng sẽ đưa đón, em biết công ty anh với anh trai mà, ngay cạnh nhau, hai tòa ấy chính là của tụi anh, đến đó tài xế sẽ nói chi tiết cho em, được hay không Diệc Thanh?” – Nói ra mục đích, hai anh em buông xuống tôn nghiêm, chớp mắt nhìn Diệc Thanh.
“Mấy, mấy đứa, thôi được rồi.” – Hiếm khi thấy hai người bán manh, Diệc Thanh hoàn toàn không đỡ nổi, đồng ý.