Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 13



CHƯƠNG 13

Mãi cho đến khi toàn thân đều phát đau tôi mới ngừng cọ rửa, bàn chải dùng để chà sau lưng cầm trên tay có chút màu đỏ, tôi mới phát hiện trên người bị chà đến phá da hơi hơi chảy máu.

Vội vàng dùng nước xối sạch vết máu trên người, không thể để cho em trai phát hiện bộ dáng này của tôi, may mắn áo ngủ là áo dài tay, có thể hoàn toàn che lấp.

“Anh, đến đây ngồi đi.” Vĩnh Khánh cầm máy sấy tóc đứng ở bên cạnh ghế dựa ngoắc tôi nói.

Tôi nghe lời đi đến ngồi xuống, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé non mềm của Vĩnh Khánh kích thích mái tóc ướt mang chút bọt nước của tôi, hơi nóng mềm nhẹ thổi đi cảm giác ẩm ướt lạnh như băng trên đó.

“Được rồi, anh nhanh ngủ đi, không cần đặt đồng hồ báo thức đâu, ngủ một mạch tự nhiên tỉnh, biết không?” Ngoan ngoãn tùy ý Vĩnh Khánh đẩy tôi lên giường, đắp chăn bông, như là cha mẹ dặn dò đứa con, không được nửa đêm không ngủ trộm ngồi dậy chơi game, tiếp theo cúi xuống hôn lên cái trán của tôi, liền im lặng tắt đèn rời đi.

Hô, vẫn là giường của mình thoải mái nhất.

Nhắm mắt lại không bao lâu, tôi liền nặng nề ngủ, sinh lý cùng tâm linh đều mỏi mệt như vậy.

Ngủ thẳng đến tám giờ tối tôi mới tỉnh lại, ước chừng ngủ mười mấy giờ, tôi chưa từng có một lần ngủ quá tám giờ, khi tỉnh lại không khỏi cảm thấy có chút mơ màng, lắc đầu, thật vất vả mới thanh tỉnh.

“Anh tỉnh rồi à, ăn trước một chút đi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối anh vẫn chưa ăn đâu.” Vừa mới mở mắt, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt gần gũi phóng đại của Vĩnh Khánh, mang theo nụ cười ngọt ngào cùng mùi thơm của đồ ăn, kích thích đại não chưa bắt đầu vận động của tôi, bụng cũng theo phản xạ trở nên bồn chồn.

Tôi cười vỗ vỗ mặt nó, ngồi dậy liền nhìn thấy Vĩnh Khánh bưng một mâm cơm cà ri, còn có một ly sữa.

Tôi mặc kệ ăn thứ gì đều nhất định sẽ uống một ly sữa, mùa hè uống lạnh, mùa đông uống nóng, cho nên tôi mới có thân cao như hiện tại, ở lớp học tôi chính là số một số hai, dù sao mới vừa mười sáu tuổi, rất nhiều nam sinh còn chưa bắt đầu chân chính lớn lên.

Chỉ một lát đã giải quyết xong cơm cà ri cùng sữa, Vĩnh Khánh lại dâng một đĩa táo đã gọt, tiểu tử này thật sự so với nữ sinh còn cẩn thận, tương lai nhất định là một người chồng rất tốt dịu dàng yêu thương vợ.

Ăn no xong, tôi cùng Vĩnh Khánh xuống lầu vào phòng khách xem TV, ba mẹ cùng em gái đều biến mất vô tung, phỏng chừng bọn họ nhìn thấy tôi trở về xong, liền đều tự đi theo lệ thường đi.

Đại khái tới thời điểm chín giờ rưỡi tối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, em trai sợ tới mức sách tin học trong tay cũng rơi xuống đất.

Lúc trước đã quên nói, Vĩnh Khánh tuy rằng không có thiên phú về phương diện ngôn ngữ, nhưng đối với máy tính lại rất lành nghề, nhớ rõ thời điểm nó học lớp hai tiểu học, liền vì Mẫn Huân thiết kế một trò chơi phiêu lưu nhỏ, tuy rằng tôi không hiểu lắm về máy tính, nhưng nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp kia, trò chơi lưu loát tiến hành, còn có các loại tình lễ thú vị mới mẻ đặt ra, tôi nghĩ trò chơi này hẳn là không phải một người học lớp hai tiểu học có thể thiết kế ra được.

Từ lúc lớp bốn tiểu học, thời điểm Vĩnh Khánh lần đầu tiên học tiết tin học, giáo viên liền phát hiện ra thiên phú của nó, vài lần muốn giúp nó báo cáo, để nó có thể nhảy mấy cấp học chương trình nghiên cứu sâu về máy tính, nhưng ba mẹ lấy lí do như vậy sẽ bỏ lỡ kiếp sống thơ ấu cùng quan hệ con người bình thường mà từ chối đề nghị của giáo viên.

Kỳ thật là bọn họ không nghĩ sớm như thế đã mất một số tiền học phí lớn cho Vĩnh Khánh đào tạo sâu. Cho nên Vĩnh Khánh ngoan ngoãn chậm rãi lên trung học, nhưng cũng không dừng lại việc học tập về phương diện máy tính, chỉ là đổi thành ở nhà tự học mà thôi.

Nhưng vị giáo viên phát hiện ra thiên phú về máy tính của Vĩnh Khánh thật ra ba không năm khi lại chủ động giúp nó học bổ túc, thầy giáo trẻ năm nay mới hai mươi lăm tuổi, mỗi lần nhìn thấy Vĩnh Khánh, bộ dáng kích động cùng yêu thích không khống chế được kia luôn làm cho tôi cảm thấy muốn cười.

Giúp Vĩnh Khánh nhặt sách rơi trên mặt đất, tôi đứng dậy đi mở cửa, nhưng lại có chút nghi hoặc, chưa từng có người nào lại đến chơi vào ngày nghỉ cả, bởi vì bọn họ biết người muốn tìm tuyệt đối sẽ không ở nhà, mà người tìm tôi cũng sẽ không trực tiếp đến nhà tìm, bình thường đều gọi điện bắt ép tôi ra ngoài, còn Vĩnh Khánh ngoài thầy giáo tin học, chưa bao giờ có khách nào đến thăm.

Chẳng lẽ thầy giáo đột nhiên muốn giúp Vĩnh Khánh học bổ túc vào buổi tối sao?

Tôi mang theo đầy suy đoán ra mở cửa, lại nhìn thấy chú đưa thư cả người xanh mượt như một cây xanh quá thừa dinh dưỡng.

“Thư đảm bảo, Lâm Vũ Nhi.” Bởi vì thời gian đã hơi muộn, cho nên người đưa thư cũng không hô to ngoài cửa như bình thường mà là trực tiếp đến ấn chuông cửa.

Tôi càng thêm nghi hoặc nhướn mày. Ai gửi thư đảm bảo cho tôi? Tuyệt đối không có khả năng là đám bạn quỷ sứ kia, vậy còn ai vào đây? Đàn chị, đàn em thầm mến tôi sao? Cũng có thể như vậy.

Tôi có chút hưng phấn mà chạy lên lầu lấy con dấu, khẩn cấp nhận lấy thư, nhìn trên phong thư in mấy chữ to Lâm Vũ Nhi tiên sinh.

Hả? Chữ là dùng máy tính, không phải viết tay, người ái mộ này thật là hơi không thành ý, nếu như con người của cô ấy đủ ngay thẳng thì nên cân nhắc nhận đi.

Trên mặt bìa chỉ có tên của tôi cùng địa chỉ nhà của tôi, không có địa chỉ người gửi, đoán rằng có lẽ cô ấy thẹn thùng.

Không nghĩ mở thư tình ở trước mặt Vĩnh Khánh, sợ nó sẽ muốn học tập tôi mà tùy tiện quen bạn gái, tôi liền tắt TV sờ sờ đầu nó.

“Đã khuya rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.” Bình thường tôi đều là mười giờ mới kêu Vĩnh Khánh đi ngủ, thời đại này chín giờ đi ngủ thật sự là quá sớm…

Vĩnh Khánh không hề dị nghị gật đầu, ngoan ngoãn cùng tôi lên lầu, tiến vào căn phòng cách vách phòng tôi. “Anh, ngủ ngon.” Nói xong, nhẹ nhàng kiễng chân hôn nhẹ tôi một cái.

Đây là tập tục xấu mà ba mẹ giáo huấn cho chúng tôi từ nhỏ. Từ thời kì trẻ con, ba mẹ liền thích thường thường hôn tôi một cái, cho đến khi Vĩnh Khánh sinh ra, liền sửa thành hôn Vĩnh Khánh, chỉ vào trước lúc đi ngủ hoặc ra ngoài mới có thể hôn tôi, rồi tới Mẫn Huân sinh ra, lại muốn đi hôn nó, nhưng sau khi bị Mẫn Huân cắn thiếu chút nữa đổ máu, ba mẹ liền bỏ qua.

Nhưng Vĩnh Khánh đã quen việc hôn môi, mới trước đây lúc tôi với nó còn chung phòng ngủ, còn có hôn buổi sáng cùng hôn ngủ ngon, dù cho tôi cùng nó đều ra ngoài, vẫn sẽ hôn tôi một cái, tuy rằng nó cũng muốn bắt chước làm với em gái, nhưng mỗi một lần Mẫn Huân đều véo mặt nó biến thành đầu heo, tôi mới ngăn cản hành vi muốn chết của nó.

“Ngủ ngon.” Tôi hôn nhẹ lên trán nó một cái, liền giúp nó tắt đèn đóng cửa, tiếp theo lập tức đi về phòng, đóng cửa rồi khóa lại, đề ngừa ba mẹ xuất quỷ nhập thần đột nhiên vọt vào rồi mới cầm lấy phong thư thần bí kia, cẩn thận mở ra.

Vừa rồi lúc lấy thư liền cảm thấy thư có hơi nặng, không biết nữ sinh kia viết mấy lá thư tình, bình thường thư tỏ tình không phải đều là ngắn ngủi vài câu liền đã xong sao?

Sau khi mở phong thư, tôi đảo ngược phong thư đổ ra thứ ở bên trong, một tập ảnh chuoj rơi xuống tay tôi, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng trong ảnh chụp tôi liền trợn trừng mắt.

Trong ảnh chụp chủ chỉ nhìn được một nửa người, hai chân mở ra rất lớn, không hề che lập bại lộ ở trong không khí, cổ chân quấn một mảnh vải, thân thể nằm trên một chiếc giường lớn trắng tinh.

Cái này giống như ảnh chụp trong phim AV, cho dù tôi chưa từng xem qua, cũng vô cùng quen thuộc, diễn viên trong ảnh chụp đúng là tôi của đêm qua.

Trí nhớ từ sau khi về nhà đã bị tôi cố ý quên đi, lại bị phương thức kịch liệt, tàn khốc hung hăng khơi mào, trần trụi máu chảy đầm đìa đập vào trước mặt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.