Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 23



CHƯƠNG 23

Thời gian giao lưu nháy mắt đã trôi qua, mọi người lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với nhân viên của phòng nghiệp vụ, đi theo phía sau giáo viên trở lại trường học.

Mọi người khó được ăn ý ngồi im học xong tiết toán học cuối cùng, sau đó lập tức cầm lấy túi xách đổ xô ra bên ngoài, tất cả đều dừng lại ở quán hồng trà.

Tôi cũng không muốn đi cùng bọn họ, bọn Cẩu Tử cũng không bắt buộc tôi, chỉ là cười giơ di động ra trước mặt tôi. “Xem đi, cái cô tên Y Lâm kia, cho tao số điện thoại di động nha, xem bộ dáng của cô ta rõ ràng có ý tứ với tao, còn chưa quen ai lớn hơn tao đâu, thật nhìn không ra, cô ta đã ba mươi mốt tuổi.”

“Mẹ, già như thế mày cũng muốn.” Tiểu Toàn lập tức rú lên, vẻ mặt hèn mọn.

“Thế gọi là chín chắn hiểu không, cô ta có cỡ 36E đấy, đổi thành mày mày có cự tuyệt không?” Cẩu Tử liếc Tiểu Toàn một cái tỏ vẻ giễu cợt.

“Này.”

“Đừng này, đi mau, mấy cô ấy hẳn là tan tầm rồi.”

Thời gian tan tầm của công ty kia giống với thời gian tan học của học viện Thanh Thủy, đều là năm giờ được nghỉ, có lẽ thêm cái ban sáu giờ mới có thể đi, tóm lại bọn họ là muốn đến quán hồng trà đợi người, không biết có phải bọn họ đã sớm hẹn với đối phương tối tụ họp hay không.

Tôi khoác túi xách dắt xe đạp lượn lờ ở trên đường, đi ngang qua quán hồng trà, phát hiện ở góc chéo có một quán café, tôi liền theo bản năng bước vào.

Mới vừa đi vào tôi liền hối hận, quán café này vừa nhìn cũng rất cao cấp, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ trên đỉnh, trong quán trang trí ấm áp lịch sự tao nhã, làm cho người ta tự nhiên thả lòng tâm tình, hơn nữa trong không khí thoang thoảng mùi café, thần kinh căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày tự nhiên được thả lỏng, thầm nghĩ tìm một chỗ ngồi xuống, thoải mái uống tách café.

Chú ý tới nơi hấp dẫn người của quán café này xong, tôi cũng không hối hận, ngược lại thấy cực kỳ may mắn, bởi vì quán café này vị trí có hơi hẻo lánh, ở một góc khuất trong ngõ nhỏ tiếp giáp với đường cái, vừa vặn đưa lưng về nơi náo nhiệt nhất, rất ít người sẽ chú ý tới nơi này.

Khách hàng trong quán cũng không nhiều, tốp năm tốp ba ngồi ở các nơi, đa số ngồi ở nơi bí ẩn, quán café cũng thiết kế kiểu ghế ngồi mở ra cùng ghế lô lấy bình phong ngăn cách, điều này tạo cảm giác thân thiết và riêng tư, tôi chọn chỗ ngồi sáng sủa gần cửa nhất, dù sao tôi cũng không định ngồi lâu, ngồi chỗ này mới không quấy rầy đến người ở bên trong.

Nhìn danh mục trên menu, tôi trợn mắt lè lưỡi, café giá thấp nhất cũng đã hơn hai trăm nguyên, thật sự là đắt hù chết người, miễn cưỡng gọi một tách café rẻ nhất, tôi không muốn làm cho cảnh hỗn loạn ở bên ngoài phá hỏng không khí trog quán, đành phải chuyển tầm mắt vào trong quán, nhất nhất quan sát từ những bố trí nhỏ nhất trong quán, còn có động tác pha café của các nhân viên sau quầy.

Đột nhiên, tầm mắt của tôi dừng lại ở một bàn, đó là kiểu ghế lô nửa mở ra vừa vặn ở phía đối diện, nửa thân thể bị bình phong ngăn trở, nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta.

Là người đàn ông vừa rồi ở trong công ty kia, người đàn ông xinh đẹp làm cho người ta thấy liền quên không được kia.

Giờ phút này anh ta lộ ra tư thái mệt mỏi ngồi trên ghế, rõ ràng là ngồi ghế bình thường, bộ dáng anh ta biểu hiện ra ngoài lại dường như đang ngồi trên sofa thoải mái, tay phải cầm tách café, tay trái nhẹ nhàng nâng cái đĩa, mềm nhẹ xoa lên thân tách, giống như đang quan sát đồ án trên thân chén.

Nhưng thần thái này cũng tùy ý lạnh nhạt như vậy, giống như mọi thứ xung quanh cũng không ở trong mắt anh ta, giờ phút này anh ta chỉ có chính mình, cùng tách café trong tay kia.

Tâm tình trở nên kích động, tôi không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy anh ta, tôi chẳng qua là một học sinh năm nhất trung học, cùng với những người đi làm trong cao ốc kia, hơn nữa là ban lãnh đạo giống như anh ta, hẳn là không có nửa điểm cùng xuất hiện mới đúng.

Nhưng bởi vì thầy giáo đột nhiên nảy lòng tham muốn sinh hoạt ngoại khóa, làm cho tôi nhìn thấy anh ta, hiện tại anh ta lại tự mình xuất hiện ở trước mặt tôi, đây là một loại duyên phận như thế nào?

Tôi ngẩn người, vừa rồi tôi cư nhiên nghĩ đến duyên phận? Cái loại hư vô mờ ảo, tôi cũng không cho rằng nó tồn tại này?

Nhưng giờ phút này tôi cũng rất hy vọng, giữa tôi và anh ta có duyên phận nào đó, mới làm cho chúng tôi gặp mặt lần thứ hai. Vừa rồi loại xúc động muốn cho anh ta thấy của tôi lại dâng lên, may mắn phục vụ sinh trùng hợp vào lúc này đưa đến café, tôi mới không làm ra động tác mất mặt, vừa rồi tôi thậm chí đã hơi đứng lên.

Tính che dấu mà nâng tách lên nhấp một ngụm, lại thiếu chút nữa bị nóng rụng đầu lưỡi. “Nóng quá! Hô” đưa tay lên quạt miệng, tôi liều mạng thổi, phục vụ sinh thấy thế lập tức đưa lên một ly nước đá, cũng cười nhắc tôi cẩn thận, độ nóng của café rất cao, tốt nhất uống chậm một chút.

Sau khi nuốt vào một ngụm to nước đá, nhiệt độ trong miệng mới giảm đi, môi có hơi sưng, vừa rồi chính là bị nóng không nhẹ.

Theo bản năng lại ngước mắt nhìn về phía góc ngồi kia, vẫn là người đàn ông phát ra hào quang chói mắt, nhưng lại phát hiện ánh mắt luôn ánh lên ánh sáng nhu hòa làm cho người ta cảm giác được che chở sủng ái kia, đang mang theo chút hứng thú nhìn tôi.

Mặt bỗng dưng đỏ lên, tình tự chưa bao giờ từng có lúc này lại mãnh liệt dâng lên, thẹn thùng.

Chỉ là bị anh ta nhìn chăm chú như vậy, tôi đã quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui xuống, bộ dáng xấu hổ vừa rồi nhất định đều bị anh ta thấy được, dù sao tôi kêu lớn tiếng như vậy, thật sự là siêu mất mặt.

Nói không rõ là vì trốn tránh bầu không khí mất mặt kia, hay là trốn tránh con ngươi quá mức hấp dẫn của người đàn ông kia, tôi cuống quít ném tiền lên bàn rồi rời quán café.

Dọc theo đường đi tôi cơ hồ là phi xe như bay về nhà, chạy đến phòng đóng cửa lại, hai má vẫ đang nóng bừng như nhắc nhở tôi chuyện vừa rồi.

“Aaa…” thất bại ôm đầu ngã ngồi trên mặt đất, vì sao cố tình bị anh ta nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của tôi chứ? Mặc kệ là mỉm cười cũng được, hay là mặt cứng ngắc không chút thay đổi cũng ok, hình ảnh của tôi mà anh ta thấy, hoàn toàn không hề giống với trong dự đoán của tôi.

Thế này anh ta nhất định đã cho tôi là một tên học sinh ngu ngốc, cũng đúng, người lớn đối với những học sinh ở độ tuổi này như chúng tôi, ấn tượng luôn không tốt lắm, nghịch ngợm này, vừa lên xe bus liền làm cho mọi người không được yên bình, đồng phục trên người giống như là dấu hiệu, thuyết minh ta đây không phải là thiếu niên không gia giáo.

Trong đầu cặp con ngươi thâm trầm say lòng người kia rõ ràng vô cùng, chẳng qua là nhìn từ xa xa vài lần, tôi thậm chí không hề cẩn thận nghiên cứu hai tròng mắt của anh ta, chỉ vì đôi con ngươi tựa hồ dùng nhu tình vây buộc người ta vào kia, làm cho tôi theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng ở thật sâu trong trí nhớ của tôi như vậy cũng lạ, trước đây tôi chỉ là muốn nhớ kỹ mấy thằng bạn láo toét kia cũng đã mất thời gian một tuần, Mẫn Huân thường nói tôi có chướng ngại về nhận thức, ngoại trừ người nhà, đều phải ở chung một thời gian nhất định mới có thể nhận thức được người ấy, đến nỗi ở trường tôi thường gây ra chuyện nhận sai giáo viên.

Nhưng mà mới trước đây lại thật ra có một ngoại lệ, nghe nói vào lúc tôi sáu tuổi, thường đến công viên ở gần nhà chơi, đương nhiên sẽ mang theo Vĩnh Khánh cùng Mẫn Huân tâm không cam lòng không muốn, vào lúc tôi cùng Vĩnh Khánh vui vui vẻ vẻ nghịch cát, Mẫn Huân an vị ở một bên đọc sách ảnh nhi đồng bằng tiếng anh.

Khi đó trong công viên có một người bạn, Vĩnh Khánh nhìn thấy cậu ta đều sẽ hớn hở gọi anh lớn, ba người chúng tôi sẽ vô cùng vui vẻ cùng nhau nghịch cát, mà Mẫn Huâ xem xong sách ảnh sẽ lộ ra vẻ mặt nhàm chán hèn mọn nhìn ba chúng tôi.

Nhưng tôi lại hoàn toàn không có trí nhớ ở phương diện này, chuyện này vẫn là Mẫn Huân cùng Vĩnh Khánh trong lúc vô tình tán gẫu chuyện khi còn bé tôi mới biết được, nghe nói tôi chỉ chơi với cậu ta một ngày đã nhận được diện mạo của cậu ta, cách ngày Vĩnh Khánh lúc nhìn thấy tôi chủ động chào hỏi với cậu ta còn bị dọa nhảy dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.