Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 25



CHƯƠNG 25

Tiểu thụ bi thảm gặp mặt tiểu công lần thứ hai, sau đó tiểu công tên vẫn không hề xuất hiện XD.

Nói muốn nhanh, cho nên vô cùng nhanh chóng gặp mặt lần thứ ba, nhưng lại muốn chậm, cho nên tiểu công vẫn như cũ không mở miệng, tiểu thụ vẫn như cũ rất bi thảm ~

Hy vọng các bạn vẫn bằng lòng.

~~o0o~~

Tôi cười đứng lên khẽ hôn lên mặt nó một cái, sủng nịch xoa xoa tóc nó. “Anh sẽ, em cũng phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để cho mấy thằng mất dạy đó bắt nạt em, biết không?”

Vĩnh Khánh dùng sức gật đầu. “Em sẽ đi tìm Mẫn Huân bảo vệ em.”

Tâm tình tôi có chút phức tạp nhìn theo Vĩnh Khánh bước ra khỏi phòng.

Sau khi phát điên xong tâm tình tốt hơn rất nhiều, tôi lau khô đầu rồi đi xuống phòng bếp dưới lầu chuẩn bị nấu cơm, đã thấy Vĩnh Khánh đang đứng ở trước bàn chuẩn bị.

“Anh hai, anh bị thương, hôm nay đến lượt em nấu đi.” Thấy Vĩnh Khánh vẻ mặt kiên trì, tôi cũng chỉ có thể ngồi xuống cạnh bàn ăn, kinh hãi nhìn Vĩnh Khánh múa may dao phay xắt khoai tây, sau đó để luôn cả vỏ ném vào trong nồi, đem đường trắng thành muối rắc vào trong nồi, lại đổ vào một số lượng lớn bột cà ri, sau đó ném cả một quả táo vào, dùng cái muôi khuấy khuấy, nâng tay lau đi mồ hôi trên trán.

“Nấu xong rồi.”

Tôi trừng mắt nhìn, cố gắng cho Vĩnh Khánh một nụ cười, rồi mới âm thầm lấy từ trong tỷ thuốc ra vỉ thuốc dạ dày.

Tiếp theo dưới bắt buộc của tôi, bữa tối Vĩnh Khánh chỉ ăn sandwich tôi làm, tôi thì một mình vùi đầu điên cuồng ăn cà ri không biết có tư vị gì kia, nửa buổi tối còn lại sống ở trong WC.

Sáng sớm hôm sau tôi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngày hôm qua liên tục chạy vào WC, căn bản không được ngủ thẳng lúc nào, tôi vươn vai rồi ngồi dậy, theo thói quen nhìn về phía đồng hồ, hiện tại là chín giờ ba mươi lăm phút.

Chín giờ?!

“Shit!” Tôi mắng một tiếng nhảu xuống giường, bối rối mặc đồng phục, tùy tiện đánh răng rửa mặt xong liền xách cặp lao ra cửa phòng, sau đó chạy vào phòng Vĩnh Khánh, bình thường khi nó tỉnh lại đều sẽ thuận tiện kiểm tra tôi đã tỉnh chưa, mà tôi bây giờ còn ở nhà, như thế chứng tỏ Vĩnh Khánh cũng ngủ quên.

Nhưng mở cửa ra, chào đón tôi là một căn phòng chỉnh tề sạch sẽ không một bóng người.

Tôi ngẩn người, bước chân càng không ngừng chạy xuống lầu, nhìn thấy ở trên bàn phòng khách một phần bữa sáng cùng một tờ giấy.

Anh:

Sữa ở trong tủ lạnh, em đi học trước.

Xin lỗi, anh hai.

Tôi lại mắng vài câu, Vĩnh Khánh khẳng định biết tối hôm qua tôi điên cuồng chạy WC, sau đó buổi sáng gọi không được tôi, liền áy náy tự mình đi học, không dám làm ồn đến tôi nữa.

Nhưng hôm nay tôi nhất định phải đến trường học a, có ba tiết học phải kiểm tra, nếu không có bài thì thành tích liền xong rồi, may mắn ngoại trừ một tiết là tiết bốn buổi sáng, còn lại đều là tiết buổi chiều, hiện tại đi còn kịp.

Tôi liền vội lao ra cửa, lấy tốc độ cực nhanh đạp xe đạp, ước gì giây tiếp theo liền vọt đến cổng trường, đứng ở trước quán hồng trà chờ đèn giao thông, tôi thật muốn vượt đèn đỏ, nhưng ở cách đó không xa chính là nhân viên tuần tra đáng chết của đội trật tự giao thông đô thị, vượt đèn đỏ sẽ bị ghi lại.

Trừng bảng đồng hồ đếm ngược còn những tám mươi giây kia, tôi dứt khoát lấy sandwich ra gặm, rồi mới phát hiện tôi đã quên mang sữa, theo bản năng lại mắng vài tiếng.

Sau đó trong một giây câm nín, sandwich trong tay rơi xuống đất.

Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng ở trước cửa cao ốc công ty, vẫn bị một đám người vây quanh nói chuyện, tuy rằng anh ta nhìn qua có vẻ bận rộn mệt mỏi, nhưng lại vẫn duy trì vẻ thong dong tao nhã quen thuộc kia, đồng thời đôi mắt ẩn ở sau vành kính kia, đang hiện ra ánh sáng nhu hòa nhìn tôi, khi phát hiện ra tôi cũng đang chú ý tới anh ta, liền có vẻ như có như không khẽ gật đầu ra hiệu với tôi.

Tôi giờ phút này đang ngồi xe đạp trên đường cái đợi đèn xanh đèn đỏ, bởi vì vội đến trường nên tóc lộn xộn không chải, đồng phục cũng tùy tiện mặc ở trên người, caravat không buộc cũng không thắt.

Khoảng cách từ đường cái đến cao ốc công ty chỉ có 3m, thanh âm nói chuyện của những người bên cạnh người đàn ông tôi nghe rõ ràng, đây cũng chứng tỏ tất cả những câu mắng vừa rồi của tôi, anh ta cũng nghe rành mạch.

Còn tưởng rằng gặp mặt lần trước đã đủ nguy rồi, không nghĩ tới lần này càng không xong nữa, tôi nhìn qua hoàn toàn là một học sinh không dạy được, miệng đầy thô tục, lôi thôi lếch thếch, mười giờ lúc các học sinh phải đang ở trường chăm chú học hành, lại xuất hiện ở đây, tôi so với mấy băng đảng học sinh còn giống thiếu niên bất lương hơn.

Sau lúc ngơ ngác trong nháy mắt, tôi theo phản xạ ấn lên pedan xe đạp, không để ý bây giờ còn hơn hai mươi giây nữa mới chuyển đèn xanh, trực tiếp xông lên, một đường phi về phía cổng trường, sau đó bị người của đội trật tự giao thông đô thị ngăn lại.

Nhìn trên mặt bọn họ mang nụ cười gằn tàn khốc, tôi biết phiếu phạt này là tránh không được. Nhưng bị ghi phiếu phạt còn tốt hơn so với đứng ở trước tầm mắt của người đàn ông kia, nhất là trong bộ dáng hiện tại này của tôi.

Nản lòng đi vào phòng học, hiện tại vừa vặn là giờ ra chơi, bên trong ầm ĩ, Cẩu Tử nhìn thấy tôi lập tức lớn tiếng nói: “Uầy, thật sớm nha.”

Cho dù là học sinh bất lương đến thế nào, cũng không dám tùy ý muộn, trừng phạt của đại tinh tinh không phải người bình thường có thể nhận, cho nên nếu phát hiện mình bị muộn, đa số người sẽ dứt khoát trốn tiết, cố tình hôm nay là một ngày quan trọng không thể trốn tiết, mới làm cho tôi lấy trạng thái chật vật như vậy chạm mặt với anh ấy.

Tôi nặng nề ngồi trên ghế, vô lực nằm úp trên mặt bàn, cả đầu óc đều là vẻ mặt của người đàn ông trong cái nhìn lướt qua kia.

Ánh mắt kia của anh ấy có ý gì? Vẫn dịu dàng động lòng người như vậy, chỉ là lại đan vào chút tình tự nói không rõ, là cười nhạo ư?

Theo bản năng phủ định ý tưởng này.

Hay là giống như lần trước, cảm thấy tôi rất thú vị? Điều này rất có khả năng, dù sao hành động vừa rồi của tôi thật sự đủ ngốc, cư nhiên làm rơi cả bữa sáng xuống đất, miệng còn kinh ngạc không thể khép lại, không có cách nào, đột nhiên nhìn thấy anh ấy thật sự làm tôi rất kinh ngạc, vì sao anh ấy lại xuất hiện ở cửa công ty chứ, lãnh đạo thì chỉ nên ở trong văn phòng của lãnh đạo thôi.

Thấy tôi không đáp lại, còn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi gục ở trên bàn, Cẩu Tử khó được có lòng tốt quan tâm nói: “Cậu xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua chơi muộn quá à?”

Tôi quay đầu quăng cho nó một cái xem thường. “Bữa tối ngày hôm qua là Vĩnh Khánh nấu.”

Nghe thấy tôi nói vậy, mỗi người đều quá sợ hãi, môi trắng bệch, giống như nhìn thấy chuyện gì khủng bố.

“Vĩnh, Vĩnh Khánh nấu cơm? Cậu vì sao để nó làm như thế!” Tiểu Toàn hoàn hồn trước tiên, chỉ vào tôi la lớn, giống như tôi làm chuyện nhân thần công phẫn gì đó vậy.

“Bởi vì nó muốn nấu, tớ không nói được nó.”

“Vậy rồi cậu ăn sạch?” Cẩu Tử mang theo ánh mắt của ngày tận thế nhìn tôi, cảm giác dường như giây tiếp theo tôi sẽ đến Tây Thiên vậy.

Tôi không nói gì gật đầu.

“Anh bạn, để chúng tớ vì cậu mặc niệm ba giây.”

“Mặc cái gì mà mặc, tớ còn chưa có chết đâu!” Đưa tay đập bốp vào đầu chúng nó.

Có một lần bọn họ nổi điên tới nhà tôi ăn cơm chực, trùng hợp ngày đó tay tôi bị thương, Vĩnh Khánh không chịu cho tôi xuống bếp, xung phong nhận việc làm năm món một canh, nhìn có vẻ rất ngon, nhưng khẩu vị này cùng trình độ khỏe mạnh thì…

Tóm lại đêm đó tất cả mọi người đều bị bệnh trĩ, mà bởi vì đồ ăn Vĩnh Khánh nấu không đủ, sau khi nó chia cho chúng tôi xong, liền tự mình chạy đi ăn mì úp, cho nên tránh được một kiếp.

Ở dưới cảnh cáo của tôi, không ai dám nói với nó tay nghề của nó như thế nào, cho nên Vĩnh Khánh vẫn nghĩ là mình có thiên phú nấu ăn, dù sao nấu ra món gì thoạt nhìn đều cực kỳ ngon miệng, nó còn muốn sau này thay phiên nấu cơm với tôi.

Bữa sáng dùng loại sandwich không cần chế biến này, để Vĩnh Khánh làm thì không sao, còn những thứ khác thì miễn đi, tôi còn muốn sống lâu mấy năm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.