Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù

Chương 11: 11: Tôi Thấy Là Bệnh Háo Sắc Thì Có




Lê Gia sợ tới mức muốn bay cả hồn phách, y túm lấy cánh tay Tạ Tri muốn bế người chạy xuống lầu.
Bị y túm một cái Tạ Tri cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, cậu thở hổn hển lắc đầu: "Không sao...Không sao."
Lê Gia lo lắng nhìn, tay vẫn vỗ nhẹ lưng cậu: "Đột ngột phát bệnh hả? Sao trước kia không thấy cậu có tật xấu này, linh hồn bé bỏng của tôi đều bị cậu dọa rồi, thật sự không sao chứ? Hay là cứ đi bệnh viện xem thử đi?"
Tay Tạ Tri vẫn còn run, cậu rũ mắt giấu tay đi: "Yên tâm."
Lê Gia kéo ghế qua, ngồi trước mặt cậu, xem kỹ vẻ mặt của cậu thế nào.
Thật ra mặt Tạ Tri cũng không có biểu cảm gì.

Từ trong xương cốt của cậu đều lộ ra khí chất lạnh nhạt, người ngoài không hiểu còn cảm thấy cậu thanh cao kiêu ngạo, xem thường người khác.
Hiện tại gương mặt này bị mồ hôi lạnh bao phủ, hàng mi dày đậm buông xuống, bị mồ hôi dính ướt, dáng vẻ như chịu đủ mọi tra tấn, vậy mà lại hiện ra vài phần yếu ớt.

Tạ Tri chớp đôi mắt chua xót, hòa hoãn lại: "Chút phiền phức nhỏ thôi, không đáng ngại." Dừng một chút, cậu xoa xoa giữa mày, "Xin lỗi, bên phía Du đạo, có lẽ là tôi...không đi được."
Lê Gia nhẹ nhàng nói "Được", nhưng chắc chắn là đã tốn không ít tâm đi hỏi thăm tìm hiểu, nói không chừng đã liên hệ với bên kia rồi, để cho cậu được kinh hỉ.
"Không muốn thì không đi, cho dù có đưa bao nhiêu thù lao đóng phim cũng không đi."
Lê Gia cau mày cầm tay cậu.

Đôi tay kia ẩm ướt lại lạnh băng, đang ở trong mùa hè nhưng lại không hề ấm áp.
PTSD?
Tại sao Tạ Tri lại nảy sinh chướng ngại tâm lý với đàn dương cầm?
Lời nói đến bên miệng, Lê Gia cũng không dám hỏi ra.
Tạ Tri lớn lên trong Tạ thị, nội tình cũng được tính là khá nhiều, cho nên khi phá sản cũng nháo đến khá là thảm thiết.

Nhưng trước khi phá sản mà nói, Tạ Tri là được ba mẹ phủng trong lòng bàn tay mà lớn.
Là một thiếu gia nhỏ được ngàn kiều vạn sủng, muốn cái gì ba mẹ cũng sẽ đồng ý, cũng may cậu là căn chính miêu hồng (1), không bị cưng chiều mà sinh hư.
(1) Nguyên văn: 根正苗红, chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Hai người gặp nhau trong buổi thi đấu âm nhạc hồi cấp ba, ngẫu nhiên được xếp thành nhóm lại không ngờ có thể làm bạn tới tận bây giờ.
Khi không có thi đấu, hai người cũng thường xuyên ở cạnh nhau, một người đàn dương cầm, một người kéo violin, thảo luận về Arthur Grumiaux (2) và Johann Sebastian Bach (3), giao lưu ý tưởng với nhau.


Sau buổi trưa oi bức, làn gió nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa màu xanh nước biển, hai người bọn họ có thể dành hết cả một buổi chiều ở trong phòng âm nhạc.
(2) Arthur Grumiaux (21/03/1921 – 16/10/1986): là nghệ sĩ vĩ cầm người Bỉ, được một số người coi là "một trong số ít những nghệ sĩ vĩ cầm thực sự vĩ đại của thế kỷ XX".
(3) Johann Sebastian Bach (31/03/1685 – 28/07/1750): Johann Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque.
Tạ Tri trời sinh đã thích hợp đàn dương cầm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mười ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng, tựa như cánh bướm nhảy múa, khi tiếng đàn vang lên, cậu chính là tiêu điểm của toàn trường.
Cậu cũng có mong ước được vào Học viện âm nhạc mà mình yêu thích.
Nếu không phải Tạ thị xảy ra chuyện, thì lúc trước cậu cũng đã xuất ngoại du học.
Nghe đồn rằng, sau khi Tạ thị tuyên bố phá sản không lâu, một nhà ba người bọn họ ở trong một phòng tại chung cư ngoại thành tự sát...chỉ cứu được một mình Tạ Tri.
Lê Gia cũng không nắm rõ mấy chuyện này, Tạ Tri cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Bây giờ nhớ lại, hình như là cũng từ lúc đó Tạ Tri chưa từng chạm vào dương cầm lần nào nữa.
Thật ra Tạ Tri cũng muốn giải thích với Lê Gia.
Chỉ là hai bên tai cứ ong ong không ngừng.
Trong đầu ngoài những màu sắc hỗn loạn ra cậu không thể nhớ rõ được cái gì nữa.
Lê Gia làm như không có việc gì mà dời đề tài: "Không nói cái này nữa, đói bụng rồi chứ? Để tôi gọi phục vụ mang đồ ăn lên."
Tạ Tri cảm nhận được sự săn sóc của y, giọng nói cậu hơi khàn: "...Cảm ơn."
"Hai ya, hai chúng ta còn khách sáo gì nữa?"
Di động của Lê Gia vang lên, y cúi đầu đọc tin nhắn, hơi nhíu mày lại, thần sắc như thường mà tắt chuông điện thoại, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Buổi chiều tôi có chút việc, ăn cơm xong tôi đưa cậu về trước."
Trong lòng Tạ Tri vẫn còn loạn, chỉ lơ đãng gật đầu.
Rõ ràng Lê Gia cũng có chuyện phiền não, một bữa cơm hai người đều ăn không có mùi vị gì, khi ngồi trên xe Tạ Tri mới hoàn hồn lại: "Đi Chương Hòa đi."
Lê Gia cài dây an toàn, mở hướng dẫn ra: "Ừm."
Giọng nói ngọt ngào bắt đầu hướng dẫn: "Đang đi về phía chung cư Chương Hòa, chuẩn bị xuất phát, toàn bộ hành trình..."
"......" Lê Gia bỗng nhiên phản ứng lại, cất cao giọng nói, "Vãi! Cậu đi đâu chứ? Đó không phải là nhà của Bùi Hàm Ý sao?"
Nhìn y phản ứng lớn như vậy, ngón tay Tạ Tri đặt lên môi, không xác định nói: "Đi thăm bạn?"
Lê Gia tức giận nói: "Cậu còn nói cậu không có thù oán với anh ta, có phải anh ta cho người ngáng chân cậu nên mới không có thông cáo đúng khôngg? Có phải anh ta ỷ vào có vài đồng tiền dơ bẩn liền phong sát cậu? Mấy cái kẻ có tiền mẹ nó chứ đều không phải người!"
Tạ Tri dứt khoát cắt ngang sự tưởng tượng phong phú của y: "Không phải."
"Tôi không có nghĩ sai cho anh ta đâu!"
Nếu không nói rõ ràng thì Lê Gia sẽ có thể não bổ ra cả một bộ phim chấn động lòng người, Tạ Tri xoa bóp thái dương: "Bùi Hàm Ý bị bệnh."
"Bệnh không trị được? Anh ta tính để cậu làm người thế kế gia sản? Bùi tổng thật trâu bò, Bùi tổng hào phóng!"
Tạ Tri: "......"
Cho dù có chậm tiêu cũng nhìn ra được hai người này vậy mà lại có ác ý với nhau lớn như thế.

Một người có mối thù muốn giết người, một người thì dùng miệng pháo (4) để ghi thù.
(4) Nguyên văn: 嘴炮 (Miệng pháo), ngôn ngữ mạng, chỉ việc công kích người khác bằng lời nói, ngoài ra còn được sử dụng với nhiều nghĩa khác.
Sao lại kết thù với nhau vậy???
"Anh ấy bị bệnh, cần tôi chăm sóc," Tạ Tri từ bỏ giãy giũa, lựa chọn nói sự thật, "Tôi dọn về đó ở một thời gian, chờ bệnh tình anh ấy ổn định thì đi."
"Bệnh gì mà nhất định phải là cậu chăm sóc?" Lê Gia cười lạnh, "Tôi thấy là bệnh háo sắc (5) thì có."
(5) Nguyên văn: 寡人之疾 (Quả nhân chi tật), theo như tra baidu thì đây là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là căn bệnh phổ biến của vua chúa thời xưa - háo sắc.

Thởi Chiến Quốc, tác phẩm của Mạnh Kế, có đoạn: Vua nói "Quả nhân có tật, quả nhân ham sắc đẹp."."
Tạ Tri Tri tìm một cách nói súc tích phù hợp nhất: "Hơi điên một chút, không có tôi bên cạnh thì có thể ra tay đánh người."
Lê Gia càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, "Làm gì có loại bệnh như thế, anh ta không giả vờ đấy chứ? Đây là cái phát triển gì thế, sau khi cùng cậu kết hôn thì vẫn chơi bời trăng hoa như cũ, vừa ly hôn một cái thì phát hiện không thể kiềm chế được mà yêu cậu nên muốn quay lại?"
Tạ Tri ngữ khí lạnh nhạt: "Điều ước sinh nhật năm nay của tôi là đốt hết đống tiểu thuyết ngôn tình, đam mỹ của cậu."
"Sinh nhật năm nay của cậu qua rồi."
"Vậy sang năm."
"Bây giờ không còn thịnh hành đọc sách nữa đâu."
"......"
Lê Gia đầy bụng hoài nghi và bực mình, nhìn chằm chằm biểu cảm của Tạ Tri một lát, vẫn khởi động xe, bi thương đưa Tạ Tri về hố lửa.
Chung cư Chương Hòa không có phép xe bên ngoài đi vào, đưa đến trước cửa chung cư thì không thể không dừng xe.

Lê Gia còn muốn đi cùng Tạ Tri về xem họ Bùi kia chơi trò bịp bợm gì, di động lại sáng lên.
Y cúi đầu liếc nhìn rồi hít một hơi, nhìn Tạ Tri một cái lại nhìn di động một cái, vẻ mặt chất đầy khó xử.

Tạ Tri: "Anh ấy còn có thể ăn tôi hay sao chứ? Có việc thì đi đi."
Lê Gia lẩm bẩm: "Cậu căn bản không hiểu đâu......"
Tạ Tri vẫn không để trong lòng, buồn cười vỗ vai y, ý bảo chính mình thật sự không có việc gì, dặn dò y lái xe cẩn thận, mới nâng bước rảo bước đi về phía trước.
Ánh mặt trời sau 12 giờ rất gay gắt, cũng may trong chung cư có nhiều cây xanh, khắp nơi đều có bóng râm, còn có một cái hồ nhân tạo rất lớn.

Thời gian này không có người đi tản bộ, tiếng côn trùng kêu xung quanh lại càng thêm yên tĩnh.


Tạ Tri đút tay vào túi, đi ở giữa con đường nhỏ, nhìn cây cối um tùm tươi tốt, lại nhớ tới lần duy nhất đi dạo cùng với Bùi Hàm Ý sau khi ăn cơm xong.
Khi đó cậu tham gia một tiết mục, bị người khác ác ý cắt nối chỉnh sửa phát tán video, khiến cho cậu bị cả cộng đồng mạng chế giễu.
Đổng Mân nói cậu gỡ weibo, đừng xem mấy chuyện không liên quan, sau khi chuyện kia trôi qua rồi thì nhiệt độ sẽ giảm xuống, cư dân mạng cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
Tạ Tri ở trong phòng suốt một ngày, đến buổi chiều thế mà lại thấy Bùi Hàm Ý – cái người nghe nói là bay sang Đức để bàn công chuyện đã trở về, anh gõ cửa phòng cậu, mời cậu cùng dùng cơm tối.
Khi cậu hỏi về chuyện làm ăn, anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bị bồ câu (6), người nước ngoài chính là không đáng tin như thế đấy."
(6) Bị bồ câu: Bị cho leo cây.
Cơm nước xong, Bùi Hàm Ý đề nghị đi tản bộ.

Anh đã đưa than ngày tuyết, giúp cậu trả sạch nợ, là ân nhân của Tạ Tri, đương nhiên Tạ Tri sẽ không từ chối.
Trước khi ra cửa, Bùi Hàm Ý nhận được rất nhiều điện thoại, đều có lệ trả lời vài câu "Ừ", "Được", "Sẽ giải thích", cuối cùng cũng không kiên nhẫn trực tiếp tắt điện thoại.
Gió đêm mát mẻ, trong rừng cây hai bên đường thỉnh thoảng sẽ có sóc và thỏ nhỏ ló đầu ra, bóng cây rơi trên mặt đất đung đưa không ngừng.

Hồ nước nhân tạo phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn đường gần đó, ánh sáng lấp lánh rải rác trên mặt hồ, như thể được phủ thêm một lớp giấy bạc.
Hai người yên lặng đi một hồi, trên mặt đất in dấu hai chiếc bóng một ngắn một dài, không ai lên tiếng.
Vốn dĩ trong lòng còn thấy khó chịu, nóng như lửa đốt bỗng nhiên lại lặng yên đến lạ.
Trên đường về nhà, Bùi Hàm Ý mua một bao thuốc ở một tiệm gần đây, sẵn tiện đưa cho cậu một ly đá bào.
Anh ngậm thuốc nhưng không đốt, trông tùy tiện lại có phần lưu manh, đi ra thấy Tạ Tri còn đang ngẩn người, anh cúi người cầm đá bào chạm vào mặt cậu: "Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Đây, quà cảm ơn."
Cảm giác mát lạnh của đá bào giống như còn có thể xuyên qua thời gian mà chạm vào má cậu.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, chân Tạ Tri bỗng dừng bước.
Lúc đó đồ ăn dì Hoàng nấu cũng là món Tô.
Nghe nói Bùi Hàm Ý ăn không quen nên mỗi lần về nhà đều không ăn cơm, nhưng không thấy anh có ý kiến gì.
Chỉ là, những chi tiết này cũng không nói lên được điều gì.
Tạ Tri buồn cười mà lắc đầu.
Thế mà cậu đã vô tình bị mấy lời của Lê Gia ảnh hưởng.
Tạ Tri chậm rãi đi về, khi đi ngang qua cửa tiệm nọ, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Tri lại mua hai ly đá bào, vừa đi vừa hút, tới cửa nhà mới nhớ được Bùi Hàm Ý không thích đồ ngọt.
Mở cửa nhà đi vào phòng khách, đồng chí Bùi Bảo đang xem TV.
Tám phần là đang tức giận, nghe thấy tiếng mở cửa với tiếng bước chân cũng không thèm quay đầu lại.
Tạ Tri đi qua, ánh mắt lạnh nhạt hạ xuống, cầm đá bào mát lạnh chạm vào sườn mặt anh: "Ăn không?"
Bùi Hàm Ý bị lạnh đến choáng váng, tủi thân quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa mày Tạ Tri cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt: "Không thích?"
Bùi Hàm Ý nhìn khuôn mặt mang ý cười của cậu, giận lẫy cầm lấy, lầm bà lầm bầm: "Đồ lừa đảo to đùng."

"Ừm." Tạ Tri bình tĩnh ngồi xuống sô pha bên cạnh, ngẩng đầu nhìn màn hình TV, thì ra là bộ phim thanh xuân vườn trường não tàn của cậu, trong lòng lập tức dâng trào lốc xoáy, vẻ mặt cậu thản nhiên đoạt điều khiển từ xa, đổi chương trình khác, "Xem Bọt biển bảo bảo?"
Bùi Hàm Ý hút hai miếng đá bào, trời chuyển mây có nắng, vui vẻ gật đầu: "Boss thích thì em cũng thích."
Quả là đứa con trai ngốc nghếch.
Tạ Tri quan sát vẻ mặt của anh, hoàn toàn yên tâm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hai ba con plastic cứ theo lẽ thường mà ôn tập sách giáo khoa do chính trợ lý Tống biên soạn.
Sau khi xong việc Tạ Tri chuẩn bị rời đi thì Bùi Hàm Ý đã nhanh tay giữ chặt tay cậu: "Chuyện kể trước khi ngủ!"
Tạ Tri lành lạnh nói: "Không phải ngài đã trưởng thành rồi à."
"Bùi Bảo trưởng thành cũng muốn nghe chuyện xưa."
"Được thôi," Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, "Nghe xong kết cục của quốc vương và phù thủy xong thì sau này không được nói nữa."
"Được." Bùi Hàm Ý không nỡ.
"......! Quốc vương làm theo yêu cầu của nam phù thủy, cầm mấy đồ vật mà hắn yêu cầu giao hết cho phù thủy," Tạ Tri tự hỏi một chút, cảm thấy lần mọc tóc thành công tiếp theo hơi có lệ đối với Bùi tiên sinh tám, chín tuổi, vì vậy mà bỏ thêm một cú plot twist: "Phù thủy tự nhốt mình lại, ba ngày sau quạ đem thuốc mọc tóc đưa đến tay quốc vương."
"Phù thủy đâu?"
"Phù thủy vì điều chế nước thuốc nên đánh mất sức mạnh và tóc của mình, không muốn nhìn thấy quốc vương." Tạ Tri thuận miệng nói xong thì nghiêm trang tổng kết, "Cậu chuyện này nói cho chúng ta biết, trên thế giới này không có chuyện gì hoàn hảo 100% cả."
Bùi Hàm Ý giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thuận miệng bịa đại một câu chuyện, thế mà cuối cùng còn có ý nghĩa giáo dục nữa chớ.
Tạ Tri rất là hài lòng, thấy Bùi Bảo còn chưa nhớ đến hôn chúc ngủ ngon thì chuẩn bị chạy nhanh: "Ngủ ngon."
Kết quả ngón tay lại bị nắm lấy.
Không giống với Tạ Tri, tay của Bùi Hàm Ý luôn luôn ấm áp.
"Còn việc gì nữa?" Tạ Tri giật giật tay.
Bùi Hàm Ý ngậm cười, cúi đầu hôn một cái trên đầu ngón tay cậu: "Cảm ơn boss, ngủ ngon."
Cảm xúc mềm mại ấm áp lướt qua trong giây lát khiến Tạ Tri giống như bị điện giật, cậu không tự giác mà cuộn ngón tay lại, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Trở về phòng di động lại ong ong rung lên.
Trong đầu Tạ Tri tất cả đều là cảm xúc ấm áp trên đầu ngón tay, cậu thất thần cúi đầu nhìn.
[Teletubies: Vẫn không yên tâm.]
[Teletubies: Đã gửi đến hộp thư Kindle của cậu mấy bộ "Hướng dẫn đề phòng biến thái (7)" rồi, mau đọc cho ba xem!"
[Teletubies: Nhớ phải ghi chép lại, ghi lại cảm nhận của chính mình sau khi đọc xong một quyển.]
(7) Nguyên văn là: Sắc lang
[Teletubies: Mỗi bài không được ít hơn 800 chữ.]
....
Hóa ra cảm giác của Bùi tiên sinh khi vừa phải hiểu lại phải học thuộc cái quyển "Hướng dẫn nói chuyện" từ trên trời rơi xuống chính là như thế này.
Ngón tay Tạ Tri vừa động.
Đem cái tên họ Lê kia chặn lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.