Diệp Vô Tuyết hỏi: “Huynh đã biết đáp án của vấn đề đó chưa?” Ánh mắt của cậu rơi trên chiếc vòng trên cổ tay Bùi Lệnh kiếp trước, nhẹ giọng nói: “Cái này thắt không đẹp, sau này sẽ thắt cho huynh một cái khác.”
Đôi mắt xanh u của Bùi Lệnh kiếp trước chợt sáng lên, giống như vì sao trong đêm, giọng nói có chút run rẩy: “Được…”
Người đã chờ đợi nhiều năm đang ở ngay trước mặt, Bùi Lệnh kiếp trước thực sự cảm thấy có chút sợ hãi.
Cảm giác nguy cơ thoáng qua khiến hắn nhanh chóng quay người lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt đầy hận ý của Trương Thiên sư.
“Ngươi không thể rời đi!” Trương Thiên sư hiện tại nói chuyện rất lưu loát, Thiên Nhãn trước trán chậm rãi mở ra, vẻ mặt dần dần trở nên điên cuồng: “Ngươi lấy đi đôi mắt của ca ca ta, cứ bỏ đi như vậy sao? Ta muốn ngươi chôn chung với ca ca ta!”
Trương Thiên sư cầm la bàn của Ngũ Hành Trận, sử dụng sức mạnh của Thiên Nhãn để kích hoạt Đảo Ngược Ngũ Hành Trận một lần nữa.
Lúc này, tiếng sấm thứ tư vang lên, sấm sét lại sắp rơi xuống.
Tóc Trương Thiên sư tung bay phất phới, hai mắt nhỏ máu, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, như thể tất cả linh khí đều bị Ngũ Hành Trận đảo ngược hút đi, nhưng trong mắt cậu ta lại sáng ngời, tràn đầy hưng phấn gần như bệnh hoạn.
Thấy tình hình không ổn, Diệp Vô Tuyết nhanh chóng đưa tay nắm lấy cánh tay của Bùi Lệnh kiếp trước: “Chúng ta mau lên——”
Ngay khi cậu sắp chạm vào Bùi Lệnh kiếp trước thì thời gian đột nhiên dừng lại, người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Bùi Lệnh kiếp trước.
Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Ngươi nói không sai, ta đã lấy đi Thiên Nhãn của ca ca ngươi, hứa hẹn đổi lại một chuyện.”
“Bây giờ ta muốn rời khỏi đây, nếu ta tiếp tục không thể làm được những gì đã hứa với y thì ta sẽ trả lại Thiên Nhãn của y cho ngươi.”
Từ đầu chí cuối Bùi Lệnh kiếp trước vẫn một mực nhìn Diệp Vô Tuyết, như muốn ghi tạc toàn bộ dáng hình của cậu vào trong lòng.
Diệp Vô Tuyết đoán được hắn muốn làm gì, cậu muốn thoát khỏi thời gian ngưng đọng, nhưng động tác của cậu luôn chậm một bước.
Bùi Lệnh kiếp trước đã lấy Thiên Nhãn ra khỏi cơ thể.
Khoảnh khắc Thiên Nhãn rời khỏi cơ thể, thời gian tĩnh lặng lập tức trở lại bình thường.
Đôi mắt xanh xinh đẹp đó đã nhắm chặt, sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Thiên Nhãn lấy ra trực tiếp rơi vào trong tay Trương Thiên sư, Trương Thiên sư sửng sốt nhìn chằm chằm Thiên Nhãn, run giọng hỏi: “Ngươi và ca ca ta trao đổi cái gì?”
Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Y dùng Thiên Nhãn nhìn thấy cái chết của ngươi, cho nên mới dùng Thiên Nhãn trao đổi vận mệnh của ngươi với ta.”
Trương Thiên sư không mong đợi câu trả lời này.
Cậu ta sững người tại chỗ rồi bật khóc.
Lần này Diệp Vô Tuyết rốt cuộc cũng nắm được tay của Bùi Lệnh kiếp trước, cậu nói: “Chúng ta cùng đi thôi.”
Bùi Lệnh kiếp trước cúi đầu, đáng tiếc hắn đã không còn nhìn thấy ngón tay của Diệp Vô Tuyết nữa.
Cửa vào Vạn Hoa Kính đã sớm mở ra, Diệp Vô Tuyết quay người lại nhìn thế giới lần cuối.
Trương Thiên sư cuối cùng cũng biết được Trương Diệu Chi đã chết vì mình, còn cậu, cuối cùng cũng không còn bị ám ảnh bởi cái chết của Diệp Vô Tình nữa.
Ngay khi lối vào Vạn Hoa Kính chuẩn bị đóng lại, Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng sấm.
Nếu chậm một bước, cậu có thể sẽ bị lôi kiếp thứ tư đánh chết.
Bùi Lệnh vẫn luôn chống đỡ ở lối vào Vạn Hoa Kính, linh lực của hắn đang nhanh chóng cạn kiệt, sắc mặt cực kỳ khó coi, sau khi tiến vào Vạn Hoa Kính, hắn không nói một lời, lông mày luôn cau lại.
Trong lòng Diệp Vô Tuyết có chút bất an, cảm giác bất an này vẫn luôn tồn đọng trong lòng kể từ khi cậu quyết định đi cứu Bùi Lệnh kiếp trước.
Bây giờ cánh cửa đến một thế giới khác đang ở ngay trước mắt, mọi thứ sẽ kết thúc, sương mù trong lòng Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng sắp được thổi bay.
Cậu vô thức nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh, nhưng đầu ngón tay của Bùi Lệnh lạnh ngắt, trượt ra khỏi lòng bàn tay cậu.
Diệp Vô Tuyết cứ tưởng Bùi Lệnh đã sức cùng lực kiệt, cậu xoay người muốn đi đỡ Bùi Lệnh, nhưng lại chạm vào vết thương đẫm máu trên lưng Bùi Lệnh.
Lòng Diệp Vô Tuyết trĩu nặng.
Đạo sấm sét thứ tư mà cậu vừa nghe thấy, không hề tránh được.
Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ trải qua nỗi đau cào xé ruột gan như vậy, cậu đưa tay ôm lấy vết thương trên lưng Bùi Lệnh, an ủi Bùi Lệnh càng giống như an ủi chính mình: “Chúng ta sắp về nhà rồi, sắp về nhà rồi…”
Bùi Lệnh vẫn một bộ rất không vui, hắn mím chặt môi, nói ra những lời trái với lòng.
Bùi Lệnh nói: “Ta không sao.”
Nhưng làm sao hắn có thể không sao chứ?
Lôi kiếp thứ tư chắc chắn không phải là thứ mà cơ thể Bùi Lệnh có thể chịu được, tâm mạch của hắn đứt đoạn, lấy cơ thể như vậy để kích hoạt Vạn Hoa Kính đã là quá sức tưởng tượng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ừ… Chàng không sao đâu.” Cậu nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Bùi Lệnh nói: “Nhưng mà ta… rất… tức giận, cho nên lần này… Ta sẽ không cùng em trở về.”
“Ta cũng muốn em…đợi ta một lần.”
Diệp Vô Tuyết nói không nên lời, hình ảnh Bùi Lệnh trước mặt dần dần mơ hồ, cậu dùng hết sức lau nước mắt, lại phát hiện bóng dáng của Bùi Lệnh vẫn còn mơ hồ.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau trở về mà. Chàng đã hứa với em mà… Bùi Lệnh, chúng ta mau…”
Rõ ràng cậu đã ôm Bùi Lệnh, vì sao cuối cùng vẫn không thể giữ lại được?
Bùi Lệnh cười khẽ một tiếng nói: “Kỳ thực, ta đã từng nghĩ rằng, nếu ta… cũng chết như Diệp Vô Tình…”
“Em cũng sẽ không bao giờ quên được ta.”
Lối vào thế giới mới đang tỏa ra ánh sáng chói lóa, chỉ còn một bước nữa, chỉ còn một bước nữa là họ sẽ đến thế giới khác và tiếp tục tương lai của mình.
Nhưng tại sao người luôn ở bên cạnh cậu lại muốn ở lại trong quá khứ.
Diệp Vô Tuyết dùng tay chặn môi Bùi Lệnh nói: “Chàng không cần phải so sánh với người khác… Bùi Lệnh, chàng vẫn chưa đưa ngũ kim của em cho em… Bùi…”
Sau lưng Diệp Vô Tuyết xuất hiện một lực đẩy mạnh mẽ, cậu cố gắng nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh, đáy lòng vẫn còn một tia hy vọng.
Cậu bước vào một thế giới mới rực rỡ nhưng lại không nắm được tay Bùi Lệnh.
Lối vào thế giới biến mất ngay lập tức, sau đó Vạn Hoa Kính vỡ nát bay đến mọi ngóc ngách của thế giới.
Diệp Vô Tuyết đau khổ tột cùng, nhất thời không thể chấp nhận sự thật Bùi Lệnh không thể cùng mình trở về thế giới này.
Cậu nắm chặt mảnh vỡ Vạn Hoa Kính trong tay, nhỏ giọng nói: “Bùi Lệnh, chàng mau ra đây.”
Mọi lần Bùi Lệnh đều ở bên cạnh cậu, Diệp Vô Tuyết đã quen với Bùi Lệnh không gì không thể.
Vạn Hoa Kính cứa vào lòng bàn tay cậu, máu thấm vào trong gương, nhưng Vạn Hoa Kính không bao giờ sáng lên nữa.
Diệp Vô Tuyết không bỏ cuộc, cậu đã từng triệu hồi Bùi Lệnh kiếp trước trong Vạn Hoa Kính bằng cách này.
Cậu nhặt mảnh vỡ Vạn Hoa Kính tàn nhẫn cắt vào lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa, dưới cơn đau dữ dội, Diệp Vô Tuyết dường như xuất hiện ảo giác, khoảnh khắc tiếp theo, Bùi Lệnh sẽ xuất hiện từ trong gương.
Bùi Lệnh kiếp trước đưa tay chặn lại hành động tự làm hại của Diệp Vô Tuyết, hắn nắm chặt nắm tay phải, một chút linh lực từ giữa các ngón tay rỉ ra ngoài.
Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Trước khi Vạn Hoa Kính bị vỡ, hắn đã đưa ta con mắt tương lai.”
“Chỉ cần ghép lại Vạn Hoa Kính, hắn sẽ trở về.”
Diệp Vô Tuyết lúc này chẳng nghe lọt tai lời nào, cậu chỉ nắm bắt lấy hai chữ “trở về”, ngước mắt nhìn Bùi Lệnh kiếp trước hỏi: “Có thật không? Chàng ấy sẽ quay về phải không?”
Bùi Lệnh kiếp trước nói: “Ta chưa từng lừa em.”
Nghe vậy, Diệp Vô Tuyết không còn dùng những mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay nữa, mà cẩn thận lau đi vết máu trên mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, cậu nói với Bùi Lệnh kiếp trước: “Vậy chúng ta mau đi tìm những mảnh vỡ khác đi, ta rất nóng lòng muốn gặp lại chàng ấy.”
Trên đường đi tìm mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, Diệp Vô Tuyết nhận được tin từ Diệp Vô Tình rằng anh đã giải cứu đệ đệ của Trương Diệu Chi ở Kính Thành, Trương Diệu Chi đã mời anh làm khách ở Đạo đình.
Ngay lâu sau đó, Diệp Vô Tình mang về mảnh vỡ Vạn Hoa Kính mình tìm được.
Đi ngang qua ngôi nhà cũ của Yến gia, nơi cậu bị nhốt ở kiếp trước, sau cái chết của Yến Dung Nguyệt, Yến Đạo Không trở thành gia chủ Yến gia, chuyện đầu tiên anh ta làm là tha cho tất cả lô đỉnh tội nghiệp trong nhà.
Yến Đạo Không đưa cho cậu một mảnh Vạn Hoa Kính.
Yến Đạo Không nói: “Mặc dù quen biết Diệp huynh không lâu, nhưng ta luôn có cảm giác rất thân quen. Có lẽ kiếp trước chúng ta đã quen nhau.”
Đi qua Yên Vân Phong, sau khi Liễu Đan qua đời, tính tình Tần Đình thay đổi mạnh mẽ, sống ẩn dật suốt trăm năm.
Trải qua một trăm năm, vạn vật thay đổi con người cũng thay đổi, ngoại trừ mây mù trên Độc Chỉ Phong vẫn không thay đổi qua bao thăng trầm của cuộc đời.
Sau khi xuyên qua dãy núi Lang Gia, các tinh linh hoa trong núi đuổi theo khí tức của Diệp Vô Tuyết, nhưng không còn nhìn thấy tinh linh hoa thích treo trên dái tai của cậu nữa.
Trên đỉnh núi tuyết của dãy núi Lang Gia, cậu đã tìm thấy mảnh vỡ cuối cùng của Vạn Hoa Kính.
Sau cùng bọn họ trở lại Việt Trung.
Bùi sư huynh mở một y quán, ngày ngày khám chữa bệnh cho mọi người.
Luôn có những đứa trẻ nghịch ngợm nhìn thấy Bùi sư huynh bị mù, muốn trộm đồ ăn vặt trên bàn của hắn, kết quả lần nào cũng bị đánh vào mu bàn tay một cách chuẩn xác.
Cẩu Đản hừ hừ nói: “Bùi thần y đâu có ăn, sao không cho con một cái?”
Bùi sư huynh đặt điểm tâm vào hộp, không để lại gì cho Cẩu Đản.
Diệp Vô Tuyết gần đây khó ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, cậu ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn Vạn Hoa Kính đã hoàn thành.
Trong những năm chờ đợi Bùi Lệnh trở về, Bùi sư huynh cũng nhìn thấy rõ sự quyết tâm và điên cuồng của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh dùng thủ đoạn lẫm liệt như vậy để lại dấu vết sâu nhất và lâu dài nhất trong trái tim Diệp Vô Tuyết, dù có chắp vá thế nào cũng không thể bù đắp được phần còn thiếu của Diệp Vô Tuyết.
Trừ khi Bùi Lệnh quay lại.
Con mắt tương lai luôn nằm trong tay Diệp Vô Tuyết, nhưng cậu vẫn chần chừ chưa sử dụng nó để triệu hồi Bùi Lệnh.
Nhiều năm như vậy, cậu tựa như đang mơ một giấc mộng vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, trong lòng cậu không tin lời Bùi sư huynh nói, nhưng lại vô cùng hy vọng lời Bùi sư huynh nói là sự thật.
Một khi cậu sử dụng con mắt tương lai, giấc mơ của cậu có thể tan vỡ.
Nhưng cậu thực sự, thực sự rất nhớ Bùi Lệnh, đến mức không thể chờ đợi được một giây phút nào.
Cậu lấy ra con mắt tương lai, trải qua ngần ấy năm, con mắt tương lai đã bị bao phủ một tầng ảm đạm.
Diệp Vô Tuyết đặt con mắt tương lai lên trên Vạn Hoa Kính, những ngón tay của cậu run rẩy đến mức không thể hoàn thành được phép thuật đơn giản nhất.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy trán lạnh buốt, như có bông tuyết rơi trên mặt.
Cậu sửng sốt một lúc, sau đó lại mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sáng đen láy của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh nói: “Em đang đợi ta phải không?”
—–
Ying Ying:
– Kết thúc thật rồi!
– Cuối cùng sau bao đắn đo bỏ cuộc thì mình cũng đã đi cùng tác giả đến kết thúc truyện, rất tiếc là không có thêm phiên ngoại nào cho cặp đôi chính của chúng ta.