Nhưng trước khi gỡ ra lá phù trên người Mộng Yểm, cậu cần phải đến gặp Vương Trường Vi để lấy một thứ.
“Chiếc gương này có gì đặc biệt?” Vương Trường Vi không hiểu.
Diệp Vô Tuyết hơi thất vọng sau khi lấy được chiếc gương mà mình đã nhìn thấy ở Ngọc Hương Lâu.
Chiếc gương này không hề kỳ diệu như mảnh vỡ mà cậu từng thấy trong tay lão tổ Yến gia, nó càng giống một món pháp bảo dùng để giam cầm sức mạnh hơn.
Kim Vũ cầm chiếc gương này đã có thể điều khiển Mộng Yểm, nhưng ngoài lần đó ra, không thấy nó có công dụng thần kỳ nào khác.
Phải chăng là bởi vì kích thước của mảnh vỡ, nên không thể thi triển được sức mạnh thực sự của nó?
Chỉ là không biết Kim Vũ lấy được tấm gương này từ đâu, có lẽ còn có thể tìm được những mảnh vỡ khác, nếu có thể gom được toàn bộ Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, thì sẽ có thể chống đỡ được tai họa của Mặc Tiên trong một thời gian.
Diệp Vô Tuyết hỏi Vương Trường Vi: “Cô nương … ừm, cô nương đã ở cùng ta đêm đó đâu rồi?”
Nói đến chuyện này, Vương Trường Vi liền nổi giận: “Bà chủ Ngọc luôn trốn tránh, không chịu giao ả cho ta, nói Kim Vũ chỉ là một nha đầu bình thường, không hề biết Mộng Yểm là thứ gì. Ta giả vờ đồng ý giải quyết riêng chuyện này, rồi ban đêm lại lẻn vào bắt cóc Kim Vũ ra ngoài.”
“Kết quả ta tìm kiếm xung quanh Ngọc Hương Lâu một vòng, không ngờ cái người tên Kim Vũ đã mất tích! Chắc chắn là thấy tình thế không ổn nên đã bỏ trốn rồi!”
Vương Trường Vi tự rót cho mình một tách trà rồi uống cạn, sau đó nhíu mày thật chặt: “Sao trà ở nhà ngươi lại đắng như vậy?”
Diệp Vô Tuyết liếc nhìn trà trên bàn, sau đó quay đầu nhìn Vương Trường Vi đang nháy mắt ra hiệu muốn phun trà mình đã uống ra, cậu không khỏi bật cười nói: “Trà này là tự tay Bùi mỹ nhân mà ngươi nhung nhớ ngày đêm pha đó, mùi vị không ngon à?”
Diệp Vô Tuyết lo lắng bên ngoài nhiều tai mắt, tùy tiện lan truyền chuyện Mộng Yểm sẽ gây ra thị phi nên đã hẹn Vương Trường Vi tới nhà.
Ai ngờ cái tên háo sắc Vương Trường Vi vừa vào cửa đã trông thấy Bùi Lệnh đang luyện kiếm, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Còn Bùi Lệnh ghét nhất là bị người khác thèm thuồng dung mạo của mình, hắn dùng kiếm đâm thủng tay áo Vương Trường Vi, cũng may không thực sự làm người bị thương.
Vương Trường Vi đứng trước mỹ sắc liền quên hết tất cả, gã cứ nắm tay Diệp Vô Tuyết chất vấn cậu tại sao không sớm nói cho gã biết trong nhà cậu có một nhân vật như vậy.
Diệp Vô Tuyết định cảnh báo Vương Trường Vi đừng đi trêu chọc Bùi Lệnh, nhưng không ngờ Bùi Lệnh lại mang trà đến cho bọn họ.
Lúc này Vương Trường Vi mới buông tay Diệp Vô Tuyết ra, muốn đi bắt tay với Bùi Lệnh, nhưng đã bị Bùi Lệnh tránh đi không để lại dấu vết.
Bấy giờ Vương Trường Vi mới nhớ lại trà mình đang uống là do đích thân Bùi Lệnh mang tới, gã lập tức lật mặt nói: “Cẩn thận nếm lại thì… Ừm… Quả nhiên đầu lưỡi vẫn còn đọng lại vị ngọt, hương vị tươi mát tinh tế, cảm giác như có tiên khí chảy trong miệng vậy.”
Diệp Vô Tuyết lười để ý đến gã, những người như Vương Trường Vi bị Bùi Lệnh dạy dỗ vài lần sẽ rút ra bài học thôi.
Cậu đè lại tách trà trong tay Vương Trường Vi, nói: “Đừng uống trà nữa, ta gọi ngươi đến đây còn có một chuyện khác.”
Diệp Vô Tuyết lấy chiếc chuông nhốt Mộng Yểm ra, nghiêm túc nói: “Mộng Yểm làm ta hôn mê ngày hôm đó ở trong này, ta muốn gọi nó ra hỏi chút chuyện. Lát nữa ngươi cầm chiếc gương canh ở bên cạnh, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi hãy lập tức dùng chiếc gương phong ấn Mộng Yểm.”
Vương gia của Vương Trường Vi cũng là một thế gia tu tiên, nhưng gia tộc Vương Trường Vi chỉ là dòng thứ, không có gì nổi bật.
Tư chất của Vương Trường Vi cũng coi như xuất sắc, ngặt nỗi gã không có ý chí tu luyện, nên tu vi chỉ ở mức trung bình.
Đột nhiên bị Diệp Vô Tuyết giao cho nhiệm vụ quan trọng, khiến gã có chút căng thẳng.
Vương Trường Vi nói: “Ta… có thể làm được sao?”
Diệp Vô Tuyết quàng tay qua vai Vương Trường Vi: “Ngươi chắc chắn làm được, chẳng phải đêm đó ngươi đã cứu ta ra sao.”
Vương Trường Vi vẫn còn hơi nghi ngờ bản thân, gã chỉ ra ngoài cửa sổ: “Sao ngươi không gọi Bùi công tử vào đây? Hắn lợi hại hơn ta mà.”
Danh xưng Bùi công tử phát ra từ miệng Vương Trường Vi khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy ê răng.
Cậu nói với Vương Trường Vi: “Tất nhiên là vì ta tin tưởng ngươi mới giao cho ngươi. Nếu không có ngươi, có lẽ ta vẫn còn bị nhốt trong mộng cảnh.”
Vương Trường Vi ở những việc khác không đáng tin cậy, duy nhất được cái nghĩa khí, nên Diệp Vô Tuyết có thể yên tâm giao gương cho gã.
Thực tế thì Diệp Vô Tuyết cũng đã từng nghĩ có nên nói với Bùi Lệnh hay không, nhưng thái độ lạnh nhạt của Bùi Lệnh rõ ràng là không muốn dính líu tới Diệp Vô Tuyết nữa.
Vương Trường Vi nghe Diệp Vô Tuyết nói thế liền xúc động đến mức vỗ ngực: “Ngươi đã nói như vậy thì cứ yên tâm đưa gương cho ta. Cho dù ta có bị gì thì cũng sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Nghe được những lời này trái tim Diệp Vô Tuyết chợt nghẹn ngào, Diệp Vô Tuyết không biết kiếp trước vì sao Vương Trường Vi lại chết, cậu chỉ biết gã cũng bị chôn vùi dưới lòng đất Việt Trung giống như Diệp Vô Tình.
Vương Trường Vi cũng không nói đùa nữa, gã nghiêm túc nhìn Diệp Vô Tuyết tháo xuống lá phù trên chuông, trái tim đã vọt lên cổ họng, chỉ cần tình thế không ổn gã liền dùng gương nện nó.
Diệp Vô Tuyết lúc nãy còn thấy Vương Trường Vi đáng tin giờ đã bắt đầu hối hận, cậu nói: “Cái gương này không phải dùng để đập, phải truyền pháp lực vào mới có thể sử dụng nó.”
Thấy Vương Trường Vi đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Vô Tuyết bắt đầu chậm rãi giải trừ Khóa Linh Trận cho Mộng Yểm.
Ắt hẳn Mộng Yểm đã bị Khóa Linh Trận mài mòn gần hết pháp lực, sau khi Khóa Linh Trận được giải trừ, nó vẫn thành thật ở trong chuông, không tấn công Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết kích hoạt Thanh Tâm Minh Mục Quyết, nhìn thấy Mộng Yểm từ một khối hắc khí to như hình người trưởng thành đã biến thành một cục chỉ lớn bằng móng tay, chậm rì rì xoay tròn trong chiếc chuông.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Mộng Yểm gật đầu.
Diệp Vô Tuyết tiếp tục nói: “Ngươi có quan hệ gì với Ngọc Hương Lâu?”
Mộng Yểm xoay một vòng, sau đó phát ra âm thanh yếu ớt: “Trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon, nên ta mới trốn vào trong đó… Vốn dĩ ta chỉ dám ra ngoài vào ban đêm, lén lút ăn một ít dục niệm của bọn họ. Sau này, bị cái ả Kim, Kim Vũ phát hiện, ả nhốt ta vào một chiếc gương, bắt ta tạo mộng cảnh cho ả.”
“Ả Kim Vũ đó đúng là yêu quái! Ả bắt ta khiến mọi người rơi vào mộng cảnh, rồi ả sẽ đi cướp dương tinh của họ. Tiên nhân, ta không muốn hại người, là Kim Vũ ép ta làm, ta chưa bao giờ chủ động…”
Mộng Yểm càng nói càng kích động, hắc khí muốn bơi ra khỏi chuông bay tới trước mặt Diệp Vô Tuyết.
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết chợt lạnh, một trận khóa linh nhỏ lại rơi xuống xung quanh Mộng Yểm, trói buộc nó lại.
Diệp Vô Tuyết lạnh giọng nói: “Ngươi nói dối. Trước đây ngươi đã năm lần bảy lượt nhốt ta vào mộng cảnh, lúc đó Kim Vũ cũng đâu có ép buộc ngươi. “
Mộng Yểm chợt im bặt.
Vương Trường Vi cầm gương ở một bên nghe vậy liền nói: “Trước đó ngươi đã bị Mộng Yểm nhốt hả? Sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?”
Diệp Vô Tuyết không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lạnh mặt nói: “Ngươi lo cầm gương đi.”
Thấy Mộng Yểm yếu ớt như vậy, Vương Trường Vi đã bớt căng thẳng hơn trước, gã tiếp tục nói: “Nó nói nó ăn dục niệm ở trong Ngọc Hương Lâu, còn nói dệt mộng cảnh cho người ta. Lẽ nào mộng cảnh mà nó tạo cho ngươi là mộng xuân?”
Vương Trường Vi vốn chỉ muốn đùa giỡn Diệp Vô Tuyết, nhưng khi thấy hai má Diệp Vô Tuyết hơi đỏ lên, cũng không phản bác lời nào, gã liền kinh ngạc nói: “Thật sự là mộng xuân sao? Ta cứ tưởng ngươi tâm cao khí ngạo coi thường những dong chi tục phấn đó, không ngờ ngươi lại lén lút mơ mộng xuân sau lưng ta? Mau nói cho ta biết, trong mộng xuân là vị mỹ nhân tuyệt sắc nào, lại có thể khiến ngươi gặp riêng hết lần này đến lần khác ở trong mộng!”
Diệp Vô Tuyết ngắt lời gã: “Là mộng cảnh do Mộng Yểm tạo ra, liên qua gì đến ta chứ? Ta cũng đâu có muốn mơ thấy hắn hoài.”
Mộng Yểm yên tĩnh lạ thường, thay vì nói yên tĩnh thì chi bằng nói nó đang sợ hãi.
Đến nỗi cục hắc khí bắt đầu trở nên bồn chồn, Diệp Vô Tuyết phát hiện ra sự bất thường của Mộng Yểm, cậu lập tức đóng lại Khóa Linh Trận đang nhốt Mộng Yểm.
Diệp Vô Tuyết nói: “Có gì đó không ổn.”
Mộng Yểm điên cuồng đâm vào Khóa Linh Trận, cho dù có tự làm mình bị thương thì nó vẫn cố gắng trốn khỏi Khóa Linh Trận, giống như bị thứ gì đó đe dọa.
“Ngươi thu nó vào trong gương trước đi.”
Trước khi Vương Trường Vi kịp phát huy sức mạnh giam cầm của tấm gương lên Mộng Yểm, thì hắc khí của Mộng Yểm đột nhiên dâng trào, nó tức thì chọc thủng Khóa Linh Trận, đập vỡ chiếc chuông rồi trốn chạy tứ phía.
Vương Trường Vi không quen dùng gương, gã vội vã cầm gương đi bắt Mộng Yểm, nhưng lại không đuổi kịp dấu vết hỗn loạn của nó.
Vương Trường Vi bối rối: “Hình như nó đang rất sợ hãi, ta có thể cảm nhận được nỗi khủng hoảng của nó.”
Gã nhìn quanh phòng rồi tự lầm bầm: “Ở đây có thứ gì khiến nó sợ hãi à? Chẳng lẽ là chiếc gương này?”
Mộng Yểm hiện tại giống như đang phun ra toàn bộ nỗi sợ hãi mà nó đã hấp thu từ những người khác, Diệp Vô Tuyết cũng cảm nhận được nỗi sợ vô cùng tận này.
Đây là nỗi sợ hãi của chính Mộng Yểm, nó đang hoảng sợ.
Mộng Yểm sợ hãi còn phô bày tính công kích mạnh hơn cả cái đêm ở Ngọc Hương Lâu.
Lúc đó Diệp Vô Tuyết có thể dùng Khóa Linh Trận để nhốt Mộng Yểm, nhưng bây giờ Khóa Linh Trận có kích thước gấp đôi cũng không thể áp chế được nó.
Diệp Vô Tuyết dùng Khóa Linh Trận phong tỏa lối thoát của Mộng Yểm, Vương Trường Vi dùng tấm gương xác định tung tích của Mộng Yểm, nhưng vẫn khó giam cầm được nó.
Mộng Yểm giống như phát điên, liều mạng đập vào Khóa Linh Trận, rất có xu thế cá chết lưới rách.
Nếu Diệp Vô Tuyết muốn giết Mộng Yểm, cậu có thể trực tiếp dùng kiếm chém chết nó, nhưng ý định ban đầu của cậu là bắt Mộng Yểm, giữ lại để tra hỏi.
Tuy nhiên, muốn bắt Mộng Yểm khó hơn giết nó nhiều, mắt thấy Mộng Yểm sắp thoát ra khỏi cửa, liền có một luồng kiếm khí phá không bay tới, khí tức điên cuồng do Mộng Yểm tạo ra trong phòng lập tức tán loạn.
Khi Mộng Yểm nhìn thấy đạo kiếm khí đó, những nơi chưa bị đánh trúng liền tản ra bốn phía như thể bị thanh kiếm đâm vào.
Mộng Yểm quay đầu định trốn bằng một con đường khác, nhưng thanh kiếm của Bùi Lệnh nhanh đến mức gần như lấy đi mạng sống của Mộng Yểm chỉ trong tích tắc.
Tia chớp lóe lên, Mộng Yểm hóa thành một làn khói đen.
Sau khi làn khói đen tan đi, bóng dáng của Bùi Lệnh cũng hiện ra.
Vương Trường Vi đang cầm gương nhìn thấy Bùi Lệnh cầm kiếm xông vào, mũi kiếm nhẹ nhàng chém xuống Mộng Yểm, tay áo chẳng thèm lay động, ánh mắt lạnh lùng của hắn dừng lại trên người gã chốc lát, gã đột nhiên cảm thấy cần cổ mình mát lạnh, giống như thanh kiếm vừa rồi vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, còn phải lấy xuống cái đầu quý giá của gã nữa.
Vương Trường Vi rụt cổ lại, chắc chắn là ảo giác của gã, người như Bùi Lệnh thoạt nhìn liền biết là người đoan trang chính trực giống như Diệp Vô Tình, sao có thể muốn giết gã chứ.
(Không đâu bé ơi, những gì mà bé cảm nhận được khi suýt chết mới là chân thật nhất đó:)))
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh ra tay cũng nhanh quá đó, ta còn chưa hỏi được gì có ích từ miệng Mộng Yểm mà.”
Bùi Lệnh dùng tay áo phất qua thanh trường kiếm, lau sạch đầu kiếm.
Hắn nói: “Nếu để nó trốn thoát, nó sẽ làm hại nhiều người hơn.”
Diệp Vô Tuyết còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi cậu nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt ở cổ áo Bùi Lệnh, lúc này cậu mới chợt nhận ra, sở dĩ cậu có thể dễ dàng thoát khỏi mộng cảnh bắt được Mộng Yểm, có lẽ không phải vì chiếc gương trong tay Vương Trường Vi, mà là vì Bùi Lệnh.
Rõ ràng là Bùi Lệnh đã tự chém mình bị thương mới khiến cho mộng cảnh sụp đổ, khi Diệp Vô Tuyết hỏi về vết thương của hắn, Bùi Lệnh lại còn cứng miệng nói không liên quan gì đến cậu.
Diệp Vô Tuyết còn luôn vì chuyện của Mộng Yểm mà nghi ngờ Bùi Lệnh, nghĩ đến điều này, chẳng khác gì cậu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử cả.
Bùi Lệnh nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện.”
Diệp Vô Tuyết cứ cảm thấy Bùi Lệnh lại tức giận, mặc dù cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao.
Vương Trường Vi chợt thấy sống lưng lạnh lẽo, gã nói: “Mọi chuyện đã xong rồi bọn ta cũng không còn gì để nói nữa. Ta còn có việc nên cáo từ trước đây.”
Trực giác mách bảo Vương Trường Vi, ở trước mặt Bùi Lệnh, tốt nhất là gã nên tránh xa Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh khẽ gật đầu, tránh sang một bên nhường đường, nói: “Vậy thì không tiễn.”
————-
Vương Trường Vi: Ta cút là được chứ gì!
———-
Ying Ying:
– Mọi người còn nhớ tình tiết Tiểu Bùi cúi xuống nhìn vết thương rồi bật cười không rõ ý tứ ở chương trước không?
– Là vì lúc đó hắn đang tự cười bản thân mình, trong đầu hắn nghĩ: Tại sao hắn lại vì Diệp Vô Tuyết mà làm đến mức này.