Sau thời gian nửa năm, Diệp Vô Tuyết lần nữa đi lại giữa các thành trấn, cảm giác trực quan đầu tiên chính là mỗi một thành trấn đều có tu sĩ Kim Đan phụ trách tuần tra, cùng với thế lực Linh Khu đang âm thầm mở rộng, hầu như mỗi địa phương đều có dấu vết của Linh Khu.
Là một người tuần tra núi, Diệp Vô Tuyết có lệnh bài Linh Khu của riêng mình, cậu có thể đi qua lối vào do Linh Khu để lại trong thành trấn, tiến vào Không Gian Thu Nhỏ.
Trong Không Gian Thu Nhỏ, mọi người đều có thể che giấu danh tính, tu vi, thậm chí là cả dung mạo và vóc dáng của mình.
Ngoài ra, trong Không Gian Thu Nhỏ có một quy định bất thành văn, không được trả thù, không được tiết lộ danh tính của người khác, và không được lén sử dụng vũ lực.
Vậy nên có rất nhiều tu sĩ lựa chọn trao đổi tin tức hoặc mua bán thảo dược, pháp khí ở đây.
Diệp Vô Tuyết còn chưa kết đan, chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất của Không Gian Thu Nhỏ, những người ở tầng thứ nhất cũng đều là tán tu giống như cậu.
Lần đầu tiên bước vào Không Gian Thu Nhỏ của Linh Khu, cậu cảm thấy nơi này là một cây đại thụ cao chót vót.
Nhưng Diệp Vô Tình lại nói, Không Gian Thu Nhỏ mà y nhìn thấy là một tòa tháp.
Đây chính là điểm thần kỳ của Không Gian Thu Nhỏ, Không Gian Thu Nhỏ trong mắt mỗi người đều khác nhau.
Không Gian Thu Nhỏ không thực sự chứa đựng tất cả mọi người, nói chính xác là nó chỉ chứa đựng thần thức do mọi người phóng ra.
Thần Du Tiên Nhân, thần thức cường đại, có thể du hành hàng ngàn dặm.
Dưới Thần Du, không thể du hành ngàn dặm, nhưng nếu có thể phóng ra chút ít thần thức, thì vẫn có thể đi vào Không Gian Thu Nhỏ.
Mặc dù không thể thực sự du hành ngàn dặm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vạn vật ở cách xa hàng ngàn dặm.
Vì vậy, Diệp Vô Tuyết cho rằng, phía sau Linh Khu có ít nhất một vị Thần Du Tiên Nhân tọa trấn, thậm chí có thể đã nửa bước phi thăng, bằng không thì sẽ không thể mở ra Không Gian Thu Nhỏ.
Diệp Vô Tuyết vội vàng xem qua tin tức về Mặc Tiên trong nửa năm qua, chưa có tai họa nào Mặc Tiên xuất hiện số lượng lớn giống như kiếp trước.
Tuy nhiên, cũng có một vài nơi có dấu vết khả nghi của Mặc Tiên, trong số đó đặc biệt nhất là ở Tấn Địa đột nhiên xuất hiện một khe nứt cực sâu, trong khe nứt phun ra ma khí, thỉnh thoảng sẽ có ma vật nhảy ra khỏi khe nứt.
Nửa năm Diệp Vô Tuyết đi tuần tra núi, có một người đã một mình lãnh nhiệm vụ đi vào Tấn Địa tiêu diệt ma vật.
Hành Kiếm là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất ở Không Gian Thu Nhỏ.
Hắn là một kiếm tu Kim Đan kỳ, có chiến tích đối đầu với Độc Giao ngang ngửa tu sĩ Nguyên Anh mà không hề yếu thế.
Mặc dù trong Không Gian Thu Nhỏ che giấu thân phận, nhưng có người suy đoán Hành Kiếm là một trong những đệ tử xuất sắc của môn phái thế gia.
Cơ mà vị Hành Kiếm này lạnh lùng như băng, chiêu thức tàn nhẫn, sát khí cực nặng, hình như hắn đang tu luyện Sát Kiếm Đạo rất hiếm người tu luyện, trông không giống một đệ tử môn phái thế gia.
Diệp Vô Tuyết lấy làm ngạc nhiên, những mô tả này có phần giống với người đàn ông đeo mặt nạ mà cậu đã gặp ở dãy núi Lang Gia.
Hóa ra người đàn ông đeo mặt nạ lại là một nhân vật lợi hại như vậy, vậy mà lúc đó cậu còn lo lắng người đeo mặt nạ sẽ bị xà yêu hạ độc thủ.
Nhớ lại cách thức giết yêu thú của người đeo mặt nạ ở dãy núi Lang Gia, cậu càng cảm thấy người đeo mặt nạ chính là Hành Kiếm.
Thảo nào hắn lại đưa hết yêu đan cho cậu, chắc là không để chúng vào mắt rồi.
Tầng một cung cấp tin tức có hạn, Diệp Vô Tuyết kết đan thất bại, không thể thành công tiến lên tầng hai, muốn tìm hiểu sâu hơn về Mặc Thần, cậu vẫn phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc tỷ thí Tiên Môn lần này, mới có cơ hội thực sự tiếp xúc với Linh Khu.
Có điều cậu cũng thu được một tin tức hữu ích, trên đường tới Yên Vân Phong cậu phải đi ngang qua Kính Thành, mười mấy năm qua, có hàng chục người tiến vào Kính Thành rồi bặt vô âm tính, sau đó có người phát tin tức tìm người mất tích, mời mọi người đến Kính Thành để tìm người.
Kể từ khi sử dụng mảnh vỡ Vạn Hoa Kính hai lần, Diệp Vô Tuyết bắt đầu có chút sợ hãi với những thứ giống như gương.
Kính Thành này được làm bằng ngọc lưu ly tự nhiên, dưới ánh nắng nó trong suốt như pha lê, nếu trời mưa, cả bầu trời như treo ngược dưới thành phố.
Diệp Vô Tuyết không muốn vướng vào vũng nước đục ở Kính Thành, vì vậy cậu quyết định đi đường vòng sớm một chút để tránh làm chậm trễ chuyến đi đến Yên Vân Phong.
Sau khi rời khỏi Không Gian Thu Nhỏ, Diệp Vô Tuyết lấy ra chiếc gương đã bị phong ấn rất lâu.
Mặt trước vẫn là một tấm gương bình thường, nhưng phong ấn ở mặt sau đã bị tổn hại khá nhiều so với lần đầu cậu dùng gương.
Nếu dùng thêm mấy lần nữa, e rằng phong ấn sẽ hết tác dụng, quái vật trong gương cũng không thể áp chế được nữa.
Trừ khi rơi vào tình thế sinh tử, nếu không thì Diệp Vô Tuyết sẽ không động vào gương nữa.
Vòng qua Kính Thành, Diệp Vô Tuyết nhanh chóng đi đến dưới chân núi Yên Vân Phong.
Quán trọ dưới chân núi đã đông nghẹt tu sĩ đến tham gia Đại hội tỷ thí Tiên Môn, quán trọ lớn hơn đã được các môn phái tu tiên, danh môn thế gia bao hết, Diệp Vô Tuyết đi loanh quanh dưới chân núi hồi lâu vậy mà cũng không tìm được một căn phòng trống.
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu nhìn Yên Vân Phong lượn lờ mây khói ở cách đó không xa, kiếp trước cậu đã ở trong Yên Vân Phong mười năm, lúc mới tiến vào Yên Vân Phong, trong lòng cậu tràn đầy bất mãn với Bùi Lệnh, thề phải tranh cao thấp với Bùi Lệnh.
Đến khi rời khỏi Yên Vân Phong, cả người cậu suy sụp tinh thần, chỉ muốn quay về Việt Trung cứu Diệp Vô Tình.
Hôm nay nhìn lại Yên Vân Phong, đã là cảnh còn người mất.
Vị sư phụ tiện nghi trên Yên Vân Phong chưa từng thật sự dạy cậu điều gì, đồng môn sư huynh đệ lại khá là thân thiện, nhưng khi đó trong mắt Diệp Vô Tuyết chỉ có Bùi Lệnh, cậu coi thường những người khác, nên cũng chẳng kết bạn với ai.
“Diệp đại ca, đúng là ngươi rồi! Ngươi cũng tới đây tham gia tỷ thí Tiên Môn hả? Diệp đại ca? Diệp đại ca!”
Diệp Vô Tuyết hoang mang xoay người lại, Du Sơn Thủy xách túi lớn túi nhỏ điểm tâm với vẻ mặt hưng phấn nhìn cậu.
Lúc này Diệp Vô Tuyết mới nhận ra cậu ta đang gọi mình.
Một tiếng Diệp đại ca này, sao cậu nghe mà thấy khó chịu lạ kỳ.
Diệp Vô Tuyết nói: “Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Yến huynh cũng đi cùng ngươi à?”
Du Sơn Thủy nói: “Yến sư huynh sẽ cùng gia đình đến Yên Vân Phong sau, ta đi chung với các sư huynh khác. Diệp đại ca, ngươi đến khi nào vậy, đang ở khách điếm nào thế?”
Diệp Vô Tuyết nói: “Đừng gọi ta là Diệp đại ca, ta hàng thứ hai trong nhà, cứ gọi ta là Diệp Nhị.”
Du Sơn Thủy sửa miệng nói: “Vậy ta gọi ngươi là Diệp nhị ca vậy. Sau này gặp Diệp đại ca, ta sẽ gọi huynh ấy là Diệp đại ca.”
Du Sơn Thủy tâm tư đơn giản hơn Yến Đạo Không rất nhiều, Diệp Vô Tuyết cũng không rối rắm chuyện xưng hô nữa, cậu nói: “Hôm nay ta mới tới đây, còn chưa tìm được chỗ ở.”
Du Sơn Thủy nói: “Hay là đến khách điếm ta đang ở đi? Hai chúng ta chen chúc một chỗ cũng được mà.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Đại ca của ta mấy ngày nữa sẽ tới, e là không chen vào được.”
Du Sơn Thủy nói: “Khi Diệp đại ca đến, ta đến phòng của sư huynh khác ngủ là được ấy mà.”
Lời mời thịnh tình như vậy, Diệp Vô Tuyết cũng không tiện từ chối, huống hồ cậu cũng thật sự không tìm được nơi nào khác.
Du Sơn Thủy lấy từ trong túi ra một viên kẹo râu rồng đưa cho Diệp Vô Tuyết: “Diệp nhị ca, cho ngươi kẹo nè.”
Tinh linh hoa móc trên vành tai Diệp Vô Tuyết đột nhiên cử động, nó phi nhanh tới ôm lấy kẹo râu rồng rồi nuốt cái ực, sau đó chạy về vành tai Diệp Vô Tuyết.
Du Sơn Thủy chớp chớp mắt, nhìn lòng bàn tay trống không của mình lẩm bẩm: “Kẹo của ta đâu rồi?”
Diệp Vô Tuyết nhéo mạnh cái bụng tròn vo của tinh linh hoa, tinh linh hoa mê đồ ngọt, thấy kẹo râu rồng liền vồ lấy.
Du Sơn Thủy lấy ra một viên kẹo râu rồng khác, nhưng chớp mắt lại biến mất trong lòng bàn tay cậu ta.
Du Sơn Thủy kinh hãi: “Có người trộm kẹo của ta!”
Diệp Vô Tuyết bịt lại miệng tinh linh hoa, nói: “Ta nghe nói có một loại tiểu quỷ, gọi là quỷ ăn kẹo, có lẽ là do bọn chúng trộm. Ngươi mau cất đồ đạc đi, tránh cho tiểu quỷ lại lấy mất.”
Nghe vậy, Du Sơn Thủy lập tức ôm chặt túi điểm tâm của mình.
Diệp Vô Tuyết nhéo nhéo bông tai trên vành tai, âm thầm cảnh cáo tinh linh hoa không được trộm đồ ăn nữa.
Đúng lúc này, có một nhóm người đi ngang qua cậu, bởi vì trong số họ có người hơi giống với Bùi Âm, nên Diệp Vô Tuyết nhìn lâu hơn một chút.
Khi người Bùi gia đến, có thể người đeo mặt nạ cũng sẽ đến, nói không chừng họ sẽ đụng mặt nhau.
Diệp Vô Tuyết nhìn đi chỗ khác, Bùi gia ngoại trừ Bùi Lệnh ra, chẳng mấy ai tốt đẹp cả.
Câu này cũng không đúng, đôi khi Bùi Lệnh cũng rất vô lại.
Diệp Vô Tuyết cùng Du Sơn Thủy vào khách điếm, thấy trong phòng Du Sơn Thủy chỉ có một chiếc giường, Diệp Vô Tuyết liền đề nghị mình ngủ dưới đất là được.
Du Sơn Thủy nói: “Hai chúng ta ngủ chung một giường cũng được, tướng ngủ của ta ngoan lắm.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta không quen ngủ chung với người khác.”
Diệp Vô Tuyết ngủ trên mặt đất, cửa sổ vẫn còn mở, cậu có thể nhìn thấy những ngọn núi xa xa mờ ảo ngoài cửa sổ.
Không biết Bùi Lệnh đang làm gì ở Yên Vân Phong, Diệp Vô Tuyết nghĩ ngợi một hồi liền ngủ thiếp đi.