Khoảnh khắc cổ chân bị người ta nắm chặt, Diệp Vô Tuyết đã tỉnh lại, nhưng cậu vẫn như bị mắc kẹt trong mộng, tay chân bị một thế lực nào đó giam giữ, ý thức vẫn còn mơ hồ.
Ban ngày cậu còn dùng quỷ ăn kẹo để lừa gạt Du Sơn Thủy, không ngờ đến tối cậu lại gặp phải quỷ áp giường.
Dưới chân núi Yên Vân Phong, nơi các tu sĩ tụ hội, vậy mà cũng có tiểu quỷ quấy phá.
Những ngón tay đang nắm chân cậu mang đến cảm giác lạnh buốt, không giống như ma khí dày đặc, mà lại khiến cậu nhớ đến vị khách luôn ghé thăm vào đêm khuya ở kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết cố gắng mở mắt ra, cậu muốn nhìn rõ bộ mặt thật của người này.
Diệp Vô Tuyết ngẫm lại kiếp trước lẫn kiếp này, cậu không nhớ mình đã từng đắc tội với một người kỳ quái như vậy, ai ngờ người này lại tới tìm cậu nữa rồi?
Ban ngày cậu đi ngang qua đám người Bùi gia, chẳng lẽ là một người nào đó của Bùi gia? Bằng không thì sao kiếp trước có thể dễ dàng lẻn vào Bùi gia mà không bị phát hiện được.
Nhưng mà tại sao người này không bóp cổ cậu, mà lại đi nắm cổ chân cậu?
Diệp Vô Tuyết ngủ trên sàn nhà, mặc dù Du Sơn Thủy đã chia cho cậu hai tấm chăn, nhưng cậu vẫn thấy hơi lạnh, nãy giờ cậu vẫn chui rúc trong chăn nhưng lại bị cưỡng ép lôi ra ngoài, mu bàn chân trắng trẻo bóng loáng, ngón chân hơi cuộn tròn.
Người đó nâng lòng bàn chân của cậu lên, rồi dùng ngón tay xoa bóp từng ngón chân của cậu một cách cẩn thận và nhẹ nhàng giống như đang sưởi ấm cho cậu.
Hơi ấm từ bụng ngón tay truyền đến hai chân Diệp Vô Tuyết, thái độ cảnh giác dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Trong mộng cảnh của Mộng Yểm, Bùi Lệnh cũng từng nắm chân cậu như thế và bôi thuốc cho cậu, chỉ có điều mộng cảnh của Mộng Yểm đều là hư ảo, người bên cạnh cậu lúc này mới là chân thực.
Diệp Vô Tuyết thấy hắn sờ mó chân mình nửa ngày mà không có động tác gì khác, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Đêm khuya huynh không ngủ mà chạy đến phòng ta làm gì vậy? Bị ta bắt quả tang rồi nha, Bùi, Lệnh.”
Sau khi Diệp Vô Tuyết gọi ra cái tên này, cậu rõ ràng cảm nhận được sự bối rối của đối phương.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy buồn cười, Bùi Lệnh lén lút đến đây còn cố ý làm phép không cho cậu tỉnh dậy, cậu cứ tưởng hắn muốn làm chuyện gì đó xấu xa, ai dè lại chỉ muốn sờ chân cậu.
“Cửa sổ không đóng nên ta đi vào.”
Sức mạnh kiềm chế tay chân cậu được gỡ bỏ, Diệp Vô Tuyết đã có thể mở mắt ra.
Bùi Lệnh quỳ một gối ngồi ở bên chân cậu, giọng nói có chút cứng ngắc, mái tóc dài được buộc cao, nhưng không phải được buộc bằng sợi dây buộc tóc mà lúc trước cậu đã tặng cho hắn.
Hai năm không gặp, Bùi Lệnh càng giống với Bùi Lệnh kiếp trước, trông thì ôn nhuận như ngọc, nhưng thực chất lại lạnh lùng như băng.
Diệp Vô Tuyết ngơ ngác, đời trước cậu đánh cược đi Yên Vân Phong, cũng vào được Yên Vân Phong, trở thành sư huynh đệ trên danh nghĩa với Bùi Lệnh.
Giờ đây hai người gặp lại nhau dưới chân núi Yên Vân Phong, dường như cậu lại trông thấy một Bùi Lệnh luôn mạnh hơn cậu ở mọi việc, cũng chưa bao giờ để cậu vào mắt.
Nếu cậu làm giống như kiếp trước, sau khi lấy được Thăng Tiên Lệnh liền đến Yên Vân Phong, có lẽ giờ phút này cậu cũng có thể gọi Bùi Lệnh một tiếng Bùi sư huynh nhỉ.
Bùi Lệnh vốn đã mang theo hàn khí lạnh lẽo, lúc này sắc mặt lại càng kém đi, hắn nắm cổ chân của Diệp Vô Tuyết không chịu buông ra, đôi môi lại mím thành một đường, trong lòng tức giận vì Diệp Vô Tuyết ở trước mặt mình lại nghĩ đến người khác.
Còn tấm Thăng Tiên Lệnh kia nữa, hắn khó khăn lắm mới đổi lấy được, chỉ hy vọng có thể sớm ngày gặp lại Diệp Vô Tuyết mà không cần phải chờ đến hai năm đằng đẵng.
Ai ngờ Diệp Vô Tuyết lại chạy đến dãy núi Lang Gia, đến tận bây giờ mới chịu tới tìm hắn.
“Tay của huynh lạnh quá.”
Diệp Vô Tuyết kéo chăn đắp lên tay Bùi Lệnh, từ lúc nãy cậu đã phát hiện cơ thể của Bùi Lệnh hàn khí quá nặng, chắc là tại vì hắn đã uống Băng Phách Hoàn.
Băng Phách Hoàn có thể tạm thời áp chế mê độc của Bùi Lệnh, nhưng đồng thời nó cũng ức chế toàn bộ dục vọng của Bùi Lệnh.
Thảo nào mới gặp lại mà trông Bùi Lệnh chẳng mấy vui vẻ gì.
Diệp Vô Tuyết đem chăn bọc lấy tay Bùi Lệnh, cúi đầu xoa xoa một lúc, cho đến khi đôi bàn tay dưới lớp chăn ấm dần lên, cậu mới ngước mắt nhìn Bùi Lệnh: “Bây giờ đã ấm lên rồi.”
Bùi Lệnh đã uống Băng Phách Hoàn lẽ ra không nên có suy nghĩ nào khác, nhưng chỉ vì một ánh nhìn thân thiết của Diệp Vô Tuyết, cõi lòng hắn lại chợt xao động cả lên.
Diệp Vô Tuyết vẫn quan tâm đến hắn.
Dục vọng bị cưỡng chế đóng băng rục rịch ngóc đầu dậy, lại không thể phá tan gông cùm xiềng xích, bắt đầu đấu đá lung tung trong người hắn.
Bùi Lệnh trở tay nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, hai năm trôi qua bọn họ đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng xương cổ tay của Diệp Vô Tuyết vẫn mảnh khảnh yếu ớt như vậy, thậm chí còn dễ dàng nắm bắt hơn lúc trước.
Hai năm thời gian, hắn thật sự đã đợi rất lâu.
Đang lúc Bùi Lệnh còn muốn nắm chặt hơn, ánh mắt của Diệp Vô Tuyết đã rơi lên nửa khuôn mặt còn lại mà hắn cố che giấu từ nãy giờ.
Diệp Vô Tuyết nhìn thấy trên gò má nửa gương mặt ẩn trong bóng tối của Bùi Lệnh có một vết đỏ hồng, màu như son môi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Dưới ánh trăng sáng lạnh lẽo, vệt phấn hồng ấy khiến gương mặt trong trẻo như vầng trăng sáng của Bùi Lệnh tăng thêm một chút tình ý kiều diễm mà lẽ ra không nên xuất hiện trên người Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết vô thức buông tay Bùi Lệnh ra, vết son môi trên mặt Bùi Lệnh khiến cậu không khỏi suy nghĩ nhiều, không biết Bùi Lệnh đã đi ra từ chốn trăng hoa nào.
Nhưng rất nhanh cậu liền cảm thấy suy nghĩ này thật buồn cười, chưa bàn tới bản tính giữ mình trong sạch của Bùi Lệnh, chỉ mỗi việc hắn uống Băng Phách Hoàn đã chứng minh hắn sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như nuôi hoa yêu giống tên Bùi Âm kia.
Cho dù Bùi Lệnh có đi, cậu cũng sẽ không để tâm.
Diệp Vô Tuyết nói: “Trên mặt huynh dính gì kìa.”
Cậu chỉ muốn biết tại sao mặt Bùi Lệnh lại dính vết son mà thôi.
Khi Diệp Vô Tuyết thả tay ra, trái tim Bùi Lệnh lập tức rơi xuống đáy vực, chuyện mà hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Vết sẹo trên mặt hắn đã mờ đi rất nhiều so với mấy tháng trước, nhưng vẫn còn lưu lại một vết mờ nhạt.
Hắn không muốn bị Diệp Vô Tuyết nhìn thấy, nên đã cố tình dùng sức mạnh của Mộng Yểm khiến cho Diệp Vô Tuyết ngủ say, nhưng không ngờ vẫn bị Diệp Vô Tuyết nhìn thấy.
Quả nhiên Diệp Vô Tuyết để ý đến vết sẹo này.
Lỡ như mặt của hắn không thể biến trở về giống như trước kia, chắc chắn Diệp Vô Tuyết sẽ rời bỏ hắn.
Bùi Lệnh giải thích: “Một thời gian nữa nó sẽ biến mất.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Bây giờ lau sạch đi là được chứ gì.”
Cậu vươn ngón tay ra, đầu ngón tay chạm vào cái dấu được gọi là vết son kia, nhẹ nhàng lau đi, có điều vết son không phai đi mà còn đậm hơn.
Diệp Vô Tuyết lấy làm lạ, lúc cậu sáp lại gần muốn nhìn kỹ hơn, Bùi Lệnh lại quay mặt đi.
Bùi Lệnh nắm chặt nắm đấm, dù có phải đối đầu với yêu thú lợi hại đến đâu hắn cũng không hoảng sợ giống như lúc này.
Hắn không thể để Diệp Vô Tuyết chạm vào nơi đó, cậu sẽ phát hiện ra nó chỉ là một vết sẹo cực kỳ xấu xí.
Nhưng Diệp Vô Tuyết ở quá gần, hương hoa phả vào mũi khiến Bùi Lệnh không thể từ chối, bàn tay đặt lên eo Diệp Vô Tuyết rồi liền không nỡ lấy ra.
Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, đôi đồng tử lưu ly như thể không chứa được bất kỳ ai.
Bùi Lệnh ôm lấy thắt lưng Diệp Vô Tuyết, nếu Diệp Vô Tuyết ghét bỏ vết sẹo trên mặt hắn muốn rời đi, hắn sẽ giấu Diệp Vô Tuyết đến một nơi không ai có thể biết được.
Diệp Vô Tuyết cau mày: “Sao lại là vết sẹo? Huynh bị thương hả? Bị thương lúc nào vậy? Có nghiêm trọng không? Huynh đừng trốn nữa, để ta nhìn rõ xem.”
Ngón tay Diệp Vô Tuyết mơn trớn vết sẹo trên mặt Bùi Lệnh tới lui, động tác dịu dàng hết mực như thể sợ vết thương của hắn nứt ra lần nữa.
“Yêu thú làm bị thương, không nghiêm trọng đâu, chỉ là do yêu thú có độc nên để lại sẹo.”
Bùi Lệnh qua loa giải thích lý do, rõ ràng không muốn nói thêm về những nguy hiểm trong đó.
Vốn dĩ yêu thú có độc rất khó đối phó, có thể gây thương tích cho Bùi Lệnh chắc chắn phải rất mạnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Sau này huynh cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
Bùi Lệnh cứ tưởng Diệp Vô Tuyết sẽ chán ghét vết sẹo trên mặt mình, nhưng vẻ mặt của Diệp Vô Tuyết rõ ràng không phải chán ghét, thậm chí còn có thể coi là thương tiếc.
Không biết rốt cuộc là thương cho hắn bị thương, hay tiếc cho mặt hắn bị thương.
Bùi Lệnh nói: “Ta biết rồi.”
Giường bên cạnh lầm bầm vài tiếng, Du Sơn Thủy xoay người, dụi dụi mắt ngáy ngủ nói: “Diệp nhị ca, sao ngươi lại…”
Sau khi nhìn rõ hai người đang ngồi dưới đất, Du Sơn Thủy nháy mắt tỉnh táo.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Du Sơn Thủy lập tức ngồi dậy, hai chân Diệp Vô Tuyết quấn quanh eo Bùi Lệnh, một tay cậu sờ mặt Bùi Lệnh, một tay khác nắm tay Bùi Lệnh, ánh mắt rũ xuống chứa chan tình cảm.
Còn Bùi Lệnh thì ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết bằng cả hai tay, gần như đem cả người Diệp Vô Tuyết ôm vào trong lòng.
“Chết tiệt, mình còn ngủ mớ sao?”
Du Sơn Thủy không thể tin được hình ảnh trước mắt, Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh? Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết?
Chỉ thấy Bùi Lệnh giơ tay lên, trước mắt Du Sơn Thủy liền tối sầm lại, cậu ta đập đầu vào gối một cái phịch, sau đó ngủ thiếp đi.
Diệp Vô Tuyết nhìn mà cảm thấy đau đầu thay cho Du Sơn Thủy, cậu nắm lòng bàn tay Bùi Lệnh rồi nhìn nó, sức mạnh của Mộng Yểm nhanh chóng tan biến, nhưng vẫn bị Diệp Vô Tuyết nhận ra.
Diệp Vô Tuyết hỏi: “Sao trong người huynh lại có sức mạnh của Mộng Yểm?”
Bùi Lệnh nói: “Đây là thuật ảo mộng, không phải sức mạnh của Mộng Yểm.”
Diệp Vô Tuyết sống hai đời chưa bao giờ nghe nói đến thuật ảo mộng gì đó.
Tiếng chuông vang lên từ Yên Vân Phong.
Là đệ tử của Yên Vân Phong, Bùi Lệnh nghe thấy tiếng chuông phải lập tức quay về lên lớp buổi sáng, Bùi Lệnh luôn siêng năng chưa bao giờ vắng mặt.
Trước đó Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh không gặp nhau hai năm, Diệp Vô Tuyết cũng chưa thấy gì, nhưng giờ hai người mới gặp lại đột nhiên phải chia tay, Diệp Vô Tuyết rất không nỡ.
Cho dù sẽ nhanh chóng gặp lại, nhưng cậu vẫn không muốn để Bùi Lệnh đi.
Bùi Lệnh nói: “Em có muốn ở chung với ta không… Phòng của ta có thể ở được hai người.”