Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 11: Thấy Không? Như Thế Đấy!



Đến cuối tuần, Mạnh Vân nói chuyện của Ngô Giai Giai với Qúy Hiểu Thích.

Tuy rằng Qúy Hiểu Thích không dạy ở trường mẫu giáo nhưng cô cũng đã làm ở nhà trẻ ngoài giờ ba năm rồi. Cũng đã gặp qua hàng ngàn đứa trẻ rồi, vậy nên cô cũng không đồng ý với chuyện này.

“Gia đình cô bé là gia đình đơn thân, suy nghĩ của con bé còn chưa trưởng thành, may mà gặp được giáo viên như cậu, tâm sự với con bé một chút. Nếu không may gặp phải loại giáo viên vô lương tâm… không chừng con bé sẽ bước vào giai đoạn nổi loạn.” Qúy Hiểu Thích thở dài, “Không phải tớ nói quá lên đâu, nhưng khi còn nhỏ đã gặp phải chuyện này thì nó sẽ lưu lại như vết sẹo cả đời.”

Mạnh Vân nhíu mày, “Cũng là do tớ không để ý con bé đúng lúc, tớ nghe chủ nhiệm lớp nói con bé ở lớp còn bị các bạn bắt nạt.”

“Đánh nhau á? Trường tư mà đáng sợ vậy à?”

“Không phải đánh nhau, mà là kiểu chế giễu của bọn trẻ con thôi…. đại loại đó đó.”

Nhưng mà thực ra nếu là đánh nhau thì giáo viên càng cảm thấy bất lực hơn.

Qúy Hiểu Thích gật đầu, “Cái này khó quản lắm, càng nhắc thì càng xảy ra chuyện, mình cấm bọn trẻ thì bọn nó lại bắt nạt ngầm kiểu khác.”

Mạnh Vân cũng lo lắng chuyện này, vậy nên vẫn không dám xử lý.

Cô đã đi làm cũng lâu rồi, cũng nhớ được hết các bạn nhỏ trong lớp, đại khái thì cô cũng nhìn ra tính cách của từng bạn.

Đa số bọn nhỏ đều tương đối ngây thơ, không giống mấy đứa trẻ ngỗ nghịch, vậy nên không thể nào nghĩ ra mấy câu nói giễu cợt đó được. Không chừng là ở nhà, bọn trẻ nghe người lớn nói mấy chuyện này sau đó học theo.

Bọn trẻ thấy chuyện này không có vấn đề gì, nhưng đối với Ngô Giai Giai mà nói thì hành vi của bọn trẻ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của con bé rất lớn.

Mạnh Vân chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, hơn nữa ngày thường Ngô Giai Giai cũng không có biểu hiện gì nghiêm trọng. Cô cũng không thể tự dưng lại nhắc đến chuyện này, vậy nên chỉ có thể đợi đến lúc thôi.

Mấy hôm nay trời đều mưa không ngớt, Qúy Hiểu Thích đi tàu điện ngầm đến nhà cô, hai người cũng không có hứng ra ngoài ăn nên đành dọn bàn để lấy chỗ đặt cái bếp điện từ, ngồi cạnh cửa sổ, vừa ngắm mưa vừa ăn cơm.

Qúy Hiểu Thích pha bát nước chấm, lấy đũa chấm một cái để thử.

Cô còn chưa buông đũa thì sắc mặt đã xị xuống, “Vân Vân, hình như tớ…”

Mạnh Vân: “Ừ?”

Qúy Hiểu Thích ngượng ngùng nói, “Hình như tớ thích một người…”

Mạnh Vân giật mình ngẩng đầu lên xem, mà nhìn mặt cô không giống như đang nói đùa, liền cười nói: “Ai vậy? Tớ có biết không?”

“Là bạn trong game…”

“Yêu qua mạng á?!”

Qúy Hiểu Thích đặt đũa xuống, duỗi tay mở cửa sổ.

Tiếng nước mưa bên ngoài truyền vào, cô tranh thủ lấy bối cảnh này, sau đó đỏ mặt như thiếu nữ đang tâm sự.

“…Ừ thì đại khái là thế.”

Mạnh Vân khó khăn nuốt miếng rau cải, “Nghĩa là cậu chơi game với anh ta, sau đó thích anh ta? Người đó ngoài đời là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, cậu có biết gì không?”

“Biết biết, bọn tớ vẫn hay nói chuyện, với cả anh ấy nói công việc của anh ấy rất bận gì đó…”

Mạnh Vân nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Tớ thấy… không đáng tin lắm.”

Qúy Hiểu Thích nói xong chuyện của mình thì cười hớn hở, “Thôi, nói chuyện yêu qua mạng làm gì, phí tiền điện lắm. Tớ cũng nói đại vậy chứ không chừng anh ấy là học sinh tiểu học cũng nên, chắc tớ suy nghĩ nhiều thôi… Thế cậu kể đi, chuyện với Lục Dã là như thế nào?”

Sau buổi trưa mưa rất to, đúng là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm.

Thấy Qúy Hiểu Thích nhìn chăm chú, Mạnh Vân liền đỏ mặt, thế nên nói chuyện cũng lắp bắp.

“Thì, thì là thế thồi… còn có thể thế nào…”

Qúy Hiểu Thích cười, “Xem ra là đúng là có chuyện nha.”

Mạnh Vân không nói gì, làm bộ không nghe thấy gì, tập trung gắp đồ ăn. 

Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô từng theo đuổi Ngụy Tống Từ nghiêm túc như thế. Mà Lục Dã lại là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ, nếu cô thật sự… có chuyện gì với Lục Dã thì có phải quá nực cười không?

Mạnh Vân cúi đầu, nghiêm túc nhìn cái nồi.

Nước đã sôi ùng ụng, mà nồi canh này lại giống như dao động trong lòng cô.

Cũng là một ngày mưa, trên trán Lục Dã còn đang dán miếng hạ sốt, mặt đầy ý cười, cầm ô từ xa đi về phía cô.

Mà cô lại không biết phải làm gì.



Buổi chiều thứ tư, Mạnh Vân đến bệnh viện như lịch hẹn.

Lần này cô không đến muộn, mà do người khám trước cô phải khám hơi lâu nên Lục Dã bảo cô đến muộn một chút.

Mạnh Vân từ ngoài đi vào, từ xa đã thấy Lục Dã đang cười nói chuyện với một y tá khác.

Mà không biết vì sao, khi nhìn cảnh này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác không thoải mái.

Mạnh Vân lắc đầu dẹp cảm giác này sang một bên, đi đến phòng khám, nhẹ nhàng nói: “bác sĩ Lục”

Lục Dã nở nụ cười, nhướng mày nhìn y tá bên cạnh, “Không phải cô tò mò người tôi theo đuổi là người thế nào sao? Thấy không? Như thế này này!”

Trong giọng nói đầy tự hào.

Mạnh Vân sửng sốt, một lúc sau hiểu được ý của anh thì mặt liền đỏ lên, nhìn như sắp khóc, thấp giọng nói: “bác sĩ Lục, đừng đùa…”

Nữ y tá nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó cười một tiếng, “Bác sĩ Lục, được nha! Trong bệnh viện của chúng ta có bao cô gái xinh đẹp thì không để mắt đến, anh lại đi để ý bệnh nhân của mình, chủ nhiệm mà biết được sẽ mắng chết anh!”

Lục Dã thấy Mạnh Vân sắp tìm lỗ chui xuống thì cũng không đùa nữa, anh ra hiệu với y tá, “Tôi còn phải khám nữa.”

Sau đó anh bảo Mạnh Vân nằm lên giường trị liệu, bỏ đôi găng tay cũ đi, “Lát nữa khám xong em đi chụp đi, để anh nhìn xem còn vấn đề gì không.”

Mạnh Vân vừa nghe đến chụp X-quang là đã không vui, “…Em không muốn tái khám nữa.”

Lục Dã sửng sốt nhìn cô, “Nhỡ lại bị sâu răng thì lần sau làm gì có bác sĩ nào ‘nhẹ chút’ như anh hả?”

Anh nhấn mạnh từ “nhẹ”, giống như đang ám chỉ chuyện gì đó.

Mạnh Vân trừng mắt một cái, “Lục Dã!”

“Không đùa với em nữa vậy”

Lục Dã vừa nói chuyện với cô, vừa nghiến răng, “Hơi đau đấy, em đừng nghĩ đến nó.”

Mạnh Vân nghe anh nói vậy thì cả người liền căng thẳng.

Thế thì anh đừng nói còn hơn!

Lục Dã nhìn ánh mắt của cô là đã đoán được đang nghĩ gì, anh không nhịn được nở nụ cười, “Anh nói để em biết thôi mà, lần sau làm gì có bác sĩ dỗ dành em như anh đâu. Mọi người đều làm vội vàng lắm, chỉ có anh dịu dàng với em thôi…”

“…”

Mạnh Vân rất muốn cãi lại, nhưng mà nghĩ kiểu gì cũng không được câu nào hợp lý để chặn họng anh cả.

Tuy là Lục Dã nói chuyện không đứng đắn nhưng lời anh nói cũng không sai, anh đúng là nha sĩ tốt nhất mà cô từng gặp, mấy câu trêu chọc của anh cũng làm cô không còn lo lắng nữa.

Tranh thủ lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì Lục Dã đã trám răng xong xuôi.

Anh tập trung nhìn cái nhíp, động tác cẩn thận ôn nhu, mà miệng thì vẫn tự độc thoại: “Con gái của anh gần đây thế nào rồi? Nó có ổn không?”

“…” (Bất lực =)))

“Xem ra là không sao, thứ sáu anh đi gặp con gái được không?”

Mạnh Vân không dám nói, sợ nếu nói sẽ ảnh hưởng đến động tác của anh.

“Ui, cô Mạnh có vẻ không đồng ý cho anh đi gặp con bé… A cũng không sao, thế cô Mạnh đến thay con bé được không?”

Trong lúc nói linh tinh nửa ngày thì Lục Dã cũng đã chữa răng xong, anh khai đơn cho cô, bảo cô đi chụp trước.

“Đi đi… Đừng sợ, nếu còn vấn đề gì muốn nói thì có thể quay lại chỗ anh, quay lại nhiều lần cũng được.” =)))

Tuy là nói đùa nhưng cô lại cảm thấy đây giống như lời nguyền rủa.

Mạnh Vân vốn đã không tự tin với hàm răng của mình, bây giờ lại sợ Lục Dã miệng quạ, trong mắt bắt đầu bốc hỏa, “Lục Dã! Anh đừng nói linh tinh!”

Lục Dã “Ừm ừm”

Cô không nói nữa, tức giận cầm đơn đi ra khỏi phòng khám. Chỉ để lại Lục Dã yên lặng nhìn cô, cho đến khi bóng của cô đi khuất sau cánh cửa.

Một lúc sau anh thấp giọng cười cười, ngả lưng dựa vào ghế, ánh mắt nhìn chăm chú lên trần nhà.

“Lần này anh phải là người đầu tiên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.