Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 16: Em Nói Gì Sai À?



Chỉ trong nháy mắt mà Ngô Giai Giai đã bị ngã nằm sõng soài trên nền đất.

Thấy cô bé bị ngã nhưng mấy bạn nam khác lại đồng thanh cười to.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân đối diện với tình huống như thế này, cô ngẩn người ra, sau đó nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ thì mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến đỡ Ngô Giai Giai dậy, run rẩy quát chói tai: “Trần Hi! Các con vừa làm gì vậy!”

Ngô Giai Giai mếu máo sau đó khóc lớn.

Mẹ của Giai Giai chạy như bay vào thì nhìn thấy cô bé đang ngồi trên đất, bà hét lên: “Giai Giai!”

Bây giờ chưa đến giờ vào học, Mạnh Vân đưa bốn năm bạn nam lên văn phòng.

Hôm nay cô Trương cũng ở đây nhưng lại không thấy chuyện ban nãy nên Mạnh Vân phải kể qua một lượt.

So với Mạnh Vân thì bọn trẻ vẫn sợ cô Trương hơn, vừa thấy cô Trương thì vội vàng cúi mặt xuống, nhưng riêng chỉ có một bạn nam tên Trần Hi vẫn còn đang bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Cô Trương thấy bọn trẻ đứng trong văn phòng thì sắc mặt liền thay đổi, cô hỏi nhỏ, “Chuyện này là thế nào?”

Mạnh Vân kể lại, cô dừng lại một chút, “… Lúc đấy Giai Giai ngồi ở ghế, cũng không cao lắm nên chắc ngã không bị thương chỗ nào đâu, nhưng con bé sợ như thế nên mẹ con bé đã đưa về nhà rồi.”

Cô Trương gật đầu, “Đây cũng không phải lần đầu tiên.”

Đến tận bây giờ mà tay của Mạnh Vân vẫn còn run rẩy.

Tuy là cô chọn nghề này vì nó nằm ở cuối danh sách công việc tình nguyện, nhưng từ lúc bước chân vào nghề cô vẫn luôn tưởng tượng đây là một môi trường tốt đẹp.

Trong dạy học và giáo dục, bọn họ không đơn thuần là chỉ giáo dục bọn trẻ mà là giáo dục cho rất nhiều con người sau này.

Bởi vậy mà đây chính là một nghề nghiệp vô cùng vĩ đại.

Một đứa trẻ sau khi lớn lên có thể trở thành người như thế nào, có thể sẽ thành một nhà khoa học, một tác giả, một chính trị gia hoặc chỉ là một người vô cùng bình thường, ở độ tuổi này đương nhiên không thể nhìn ra được bọn trẻ mai sau sẽ trở thành gì. Nhưng dù là gì thì mỗi đứa trẻ vốn dĩ đều rất lương thiện, cho dù nó có nghịch ngợm đến đâu đi chăng nữa, mà những tính cách của bọn trẻ sau này đều phụ thuộc vào cách giáo dục từ nhỏ.

Thầy giáo nghiên cứu của cô đã từng nói, chúng ta không giáo dục bọn trẻ để bọn chúng thành công mà giáo dục để bọn trẻ đi lên từ con số không.

Từ nhỏ đến lớn, đừng nói đến bắt nạt, cô rất ít khi cãi nhau với người khác. Vậy nên bây giờ khi chứng kiến bọn trẻ bắt nạt bạn trong lớp thì cô thật sự không thể hiểu nổi.

Chuyện này đã hoàn toàn đi ngược với những gì mà cô mong muốn ban đầu, mà cô cũng cảm thấy bản thân mình lại quá vô dụng khi chuyện này xảy ra.

Cô Trương thấy cô đã lo lắng đến mức này thì thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Chuyện này không phải chúng tôi không muốn quản, đây chỉ như cãi nhau ầm ĩ giữa mấy đứa trẻ với nhau thôi, bọn trẻ xô xát một chút cũng là chuyện không tránh được, mà mỗi lần như thế này Trần Hi đều nói không cố ý thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Mạnh Vân cắn răng hỏi, “Nhưng nhìn vẻ mặt của thằng bé thì đâu giống không cố ý đâu… Vì sao Trần Hi lại luôn bắt nạt Ngô Giai Giai vậy?”

Bây giờ trong xã hội có rất nhiều gia đình đơn thân, đâu đến nỗi bị xa lánh kì thị đến mức thế.

“Mẹ của Trần Hi và mẹ của Ngô Giai Giai trước kia là bạn học, nghe nói có ân oán cũ chưa giải quyết.” Cô Trương nhẹ giọng nói, “Lúc Ngô Giai Giai mới chuyển qua lớp này thì mẹ Trần Hi đã đi rêu rao chuyện này khắp trường. Mỗi ngày khi tan học đều đứng ở cổng trường nói chuyện phiếm với các phụ huynh khác, bây giờ ai cũng biết chuyện nhà cô bé. Có lẽ thằng bé nghe thấy mẹ kể chuyện thì học theo nên mới đến lớp bắt nạt bạn.”

Mạnh Vân nhìn chằm chằm.

Cô Trương kể xong thì gọi Trần Hi đến, nghiêm túc hỏi: “Trần Hi, hôm nay con đã làm gì? Nói rõ ràng vào, cô nghe cô Mạnh kể hết rồi!”

Trần Hi bĩu môi, dáng vẻ giống như cậu ấm được nuông chiều, “Con không cẩn thận va phải Ngô Giai Giai.”

“Không cẩn thận à? Không cẩn thận mà có thể đẩy bạn ngã từ trên ghế xuống hả?”

Trần Hi không nói gì.

Dù gì thì thằng bé vẫn là trẻ con, bị cô nói hai ba câu đã có chút lo lắng.

Cô Trương quát hai câu sau đó lại gọi bạn của thằng bé vào quát thêm vài câu nữa rồi mới cho bọn trẻ về lớp.

Mạnh Vân nhìn thấy cảnh này, cô chỉ cảm thấy trong cổ như bị nghẹn lại, “Thế này không được, muốn bọn trẻ biết lỗi sai thì ít nhất phải làm cho bọn chúng đến xin lỗi Ngô Giai Giai mới được.”

Cô Trương xua xua tay, “Cô Mạnh, có chuyện này chắc cô không biết, mẹ của Trần Hi… không dễ thuyết phục như các phụ huynh khác đâu, nhà bọn họ rất có điều kiện, thằng bé ở nhà được nuông chiều quen rồi, bây giờ nghịch ngợm như vậy, cô bắt thằng bé xin lỗi thì mẹ thằng bé sẽ chạy tới trường ngay.”

“Nhưng như vậy cũng không thể…”

Lần này Mạnh Vân thật sự cảm thấy nghẹn ứ lại.

Mà bởi vì chuyện hôm nay mà giờ cô vẫn chưa ăn trưa.

Cô đi đi lại lại trong văn phòng một lúc, trong lòng đã có quyết định.

Mạnh Vân đến lớp học, cô gọi Trần Hi ra.

Nhìn thấy Mạnh Vân, vẻ mặt của thằng bé không như lúc đứng đối diện với cô Trương, giống như không hề sợ giáo viên mới nhu nhược này.

Mạnh Vân cúi người, cô đối mặt với Trần Hi hỏi, “Trần Hi, con nói cô nghe, con ghét bạn Ngô Giai Giai sao?”

Trần Hi không nói gì.

“Chuyện hôm nay cô biết không phải lần đầu xảy ra” cô nói chuyện nghiêm túc, “Lúc con đẩy Ngô Giai Giai ngã thì không nghĩ đến nhỡ bạn ấy bị làm sao hả? Về sau bạn ấy không còn xinh xắn nữa, hoặc là nhỡ mà bị thương ở đâu đó thì sao. Trần Hi, con cũng lớn rồi, cô biết con hiểu lời cô nói, con phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, phải không?”

Trần Hi cúi đầu, “Con không đẩy bạn ấy, là không cẩn thận va phải.”

“Trần Hi!”

Mạnh Vân vừa tức giận vừa nghẹn lại, mắt hơi đỏ đỏ, bộ dạng của thằng bé đúng là chết cũng không nhận tội.

“Cô Mạnh, không phải con đẩy, cô đổ lỗi cho con, con sẽ mách mẹ!”

Mạnh Vân quay về văn phòng, vừa đúng lúc đó cô Trương đi ra, cô gọi một tiếng, “Cô Mạnh, điện thoại cô kêu suốt này!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Giọng của cô còn hơi run.

Cô Trương đứng tại chỗ một lúc sau đó mới hiểu ra, cô thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại thôi “Cô Mạnh, cô… Tôi đi xem bọn trẻ ngủ trưa.”

Mà Mạnh Vân vốn dĩ cũng không lọt vào tai câu nào, đến cả điện thoại cũng không muốn nhìn.

Buổi chiều cô còn một tiết mỹ thuật ở lớp bên cạnh, mãi đến gần giờ học cô mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần để lên lớp với bọn trẻ.

Mà Lục Dã thì gọi điện mãi cho Mạnh Vân nhưng không được, anh cũng không tức giận, đúng giờ tan làm thì thay quần áo, lái xe đến trường tìm cô.

Nhà trẻ tan học lúc 4 rưỡi, Mạnh Vân xong xuôi mọi việc là khoảng 5 giờ, nếu trong lớp có bạn mà bố mẹ bận đến đón muộn thì cô sẽ đợi thêm một lúc, vậy nên khoảng 5 giờ 20 là có thể đi về được rồi.

Lục Dã đã biết giờ cô tan làm nên đúng 5 giờ anh đi đón cô, lái xe đến trường cũng tầm 15 phút, như vậy là có thể vừa kịp thấy được Mạnh Vân.

Nghĩ đến mặt cô lúc nhìn thấy anh, Lục Dã bỗng chốc nở nụ cười, anh lại nghĩ nên mở miệng nói chuyện kia thế nào, hôm qua anh đã định nói với cô, nhưng tâm trạng lại không tốt lắm nên chưa nói được.

Anh cũng không phải người thường, đâu phải chuyện gì cũng chịu được.

Chỉ là Lục Dã sợ khi Mạnh Vân biết chuyện thì anh sẽ không thể làm gì được nữa.

Cho nên anh muốn trước khi nói cho cô biết thì phải tranh thủ tạo thêm cơ hội cho mình.

Chỉ là Lục Dã càng không nghĩ đến, lúc anh mới xuống xe đã thấy trước cổng trường đang có một đám đông xúm lại cãi nhau rất ồn ào.

Bây giờ đã qua giờ tan học rồi mà vẫn còn nhiều người như thế này thù chắc là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì phải. 

Lục Dã cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, anh đi vòng qua đám đông, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Vân.

Nhưng đầu dây bên kia lại không có người nghe máy.

Chẳng lẽ cô đã về rồi?

Lục Dã nhíu mày, đang định qua chỗ bảo vệ hỏi một chút thì nghe được trong đám đông có một tiếng nói rất to: “Tôi không cần biết giáo viên là gì, hôm nay cô nhất định phải xin lỗi con tôi!”

“…”

Lục Dã xoay đầu nhìn về phía đám đông,

Anh rất cao, thế nên trong nháy mắt đã nhìn thấy người ở giữa đám đông.

Là Mạnh Vân.

Lục Dã không hề suy nghĩ mà lao vào biển người, đẩy vòng vây ra chạy đến bên cạnh Mạnh Vân, ôm chặt cô gái nhỏ đang cúi đầu vào lòng.

Lúc này anh mới nhìn về phía giọng nói vừa nãy, là giọng của một bà cô.

Bà cô này nhìn thế nào cũng chỉ tầm 40 tuổi nhưng lại trang điểm rất thời thượng, chỉ là nhìn mặt bà ấy là biết người này nói chuyện rất vô lý.

Đột nhiên có một chàng trai cao lớn đến bảo vệ Mạnh Vân thì bà cô kia cũng sửng sốt một chút, “Cậu là ai? Tôi muốn nói chuyện với cô Mạnh, cậu muốn gì?”

Lục Dã cười lạnh một tiếng, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Em nói gì sai à?”

“Anh!”

Mạnh Vân ở trong lòng anh tức giận đến phát run.

Lục Dã chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cũng không muốn lằng nhằng với bà cô kia nữa, anh trực tiếp dẫn cô đi khỏi đám đông.

Bảo vệ mãi không tìm được cơ hội chặn mấy bà cô kia mà cuối cùng cũng chặn được đám người ở ngoài cổng trường.

Lúc này nhà trẻ đã không còn ai.

Lục Dã đưa Mạnh Vân đến ngồi đằng sau cầu trượt, anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, để cô vùi mặt vào lồng ngực anh.

Đã lâu rồi anh không thấy bộ dạng đáng thương đến mức này của Mạnh Vân, Lục Dã chỉ thấy trong lòng vô cùng tức giận, anh hận không thể xông ra đánh cho người bắt nạt cô một trận.

Chỉ là bọn họ đã không còn là trẻ con nữa rồi, không còn là tuổi anh có thể đánh tên đầu ba trăm kia một trận cho Mạnh Vân hết uất ức.

Vẫn phải nghĩ cách khác thôi.

Mặc dù anh chưa nghe đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng trong đầu Lục Dã đã nghĩ ra vạn phương pháp để xử lý người bắt nạt cô.

Không cần biết, anh chỉ biết Mạnh Vân là người bị bọn họ bắt nạt.

Lục Dã không nói gì cả, anh chỉ chờ Mạnh Vân bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.

“Lục Dã?”

“Ừ, là anh, đừng sợ.”

Mạnh Vân cắn môi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nhưng lại nghiêm túc, “Em muốn ra ngoài.”

“Cái gì…”

“Đó là phụ huynh học sinh, em muốn ra ngoài giải quyết chuyện này.”

Lời mà cô nói ra lại vô cùng kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.