Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 19: Lục Dã! Anh Đừng Có Được Voi Đòi Tiên!



Càng đến gần phòng hiệu trưởng thì Mạnh Vân càng thấy lo lắng, giống như sắp đến đoạn đầu đài. (1)

(1) Đoạn đầu đài là nơi chém đầu đó =))

Cô không lo bị mất việc, điều cô lo lắng là mọi người sẽ không hiểu được lời cô nói.

Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Mạnh Vân hít một hơi thật sâu, sau đó duỗi tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa vào thì đã nhìn thấy mẹ Trần Hi đã ngồi bên trong.

Nhìn thấy Mạnh Vân, mẹ Trần Hi lập tức bĩu môi, sau đó bà ấy bắt đầu mắng chửi, “Thầy Triệu, các ông xem có còn đạo lý gì không hả, bọn trẻ ở đây bị vu oan đến chết mất thôi! Theo tôi thấy thì các ông tuyển giáo viên mới thì phải chú ý một chút, giáo viên trẻ quá thì đừng tuyển, người ta làm gì có kinh nghiệm…”

Mạnh Vân không để ý đến bà ấy, cô lúng túng nhìn hiệu trưởng sau đó hơi cúi đầu, “Thầy hiệu trưởng, có chuyện gì sao?”

“Cô Mạnh à” Hiệu trưởng liếc mắt nhìn cô Trương một cái để ra hiệu cho cô đi ra ngoài, sau đó ông lại gãi đầu khó xử nói, “Là thế này, phụ huynh học sinh phàn nàn lời nói của cô không phù hợp trong môi trường dạy học, làm bọn trẻ sợ.”

“Tôi xin lỗi.”

Mạnh Vân nhẹ giọng cắt ngang lời của ông.

Mạnh Vân nhìn mẹ Trần Hi một chút, sau đó cô mới từ từ nói: “Đối với chuyện chất vấn Trần Hi mà chưa có bằng chứng rõ ràng thì đó là lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi. Thế nhưng với thái độ của Trần Hi, tôi cho rằng nếu không sửa đổi ngay từ bây giờ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ khi trưởng thành.”

Mẹ Trần Hi tức giận, tay run run chỉ thẳng mặt cô, “Ý cô nói là tôi dạy hư con trai tôi ư?”

Mạnh Vân mím môi, nhưng cô không phủ nhận. Mẹ Trần Hi cười gằn một tiếng, bà không nói chuyện với cô nữa, “Thầy Triệu, lúc trước trường học của các ông muốn mở rộng thêm, ông không nhớ đến lão Trần nhà tôi đã âm thầm giúp đỡ sao? Các ông mở nhà trẻ tư nhân, chúng tôi lại giới thiệu cho trường của ông thêm bao nhiêu học sinh nhập học vào đây ông còn nhớ không? Nhà chúng tôi không cần các người cảm kích, chỉ cần con trai tôi thích học ở đây, người làm cha mẹ như chúng tôi sẵn sàng chi tiền giúp đỡ. Nhưng nay tôi nói câu này, nếu hôm nay ông không cho thôi việc cô ta thì trường của ông cũng đừng mở cửa nữa!”

Mạnh Vân không nghĩ nhà Trần Hi lại có thể làm đến mức đó.

Cô chỉ nghe cô Trương nói nhà thằng bé làm bất động sản… Cũng không thể trách được, vốn dĩ bọn họ có điều kiện.

Nhưng bây giờ Trần Hi mới chỉ học mẫu giáo, sau này thằng bé sẽ còn lên tiểu học, sơ trung, cao trung rồi đến đại học, nếu cứ như bà ấy nói thì không khác nào muốn rải tiền cho con mình đi qua.

Ông thấy mẹ Trần Hi muốn làm ầm ĩ lên thì cố hạ giọng khuyên bà một chút, sau đó ông lắc đầu nhìn Mạnh Vân.

“Cô Mạnh, hôm nay cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mạnh Vân gật đầu rồi đi ra ngoài, cô vừa ra thì cô Trương đã chạy đến, “Không sao chứ? Tôi nghe thấy ở trong…”

Mạnh Vân miễn cưỡng cười một cái, “Không sao đâu, cảm ơn cô, bây giờ tôi đi tìm bọn trẻ đã, mấy ngày nay làm phiền cô quá.”

Cô Trương nghe vậy thì liền hiểu ý của cô, thở dài vỗ vai cô.

“Cô cũng mệt rồi.”

Mạnh Vân đi đến phòng học.

Bây giờ đang là thời gian hoạt động tự do, vậy nên ngoài sân có rất nhiều các bạn nhỏ đang chơi bóng, số còn lại thì ở trong lớp chơi đồ chơi.

Mạnh Vân nhìn trong lớp không thấy thằng bé đâu nên liền vòng ra ngoài.

Trần Hi với mấy đứa trẻ đang cùng chơi bóng ở ngoài sân rất vui vẻ. Nụ cười của bọn trẻ chính là liều thuốc chữa lành những phiền muộn của con người.

Mạnh Vân bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng hơi rối rắm một chút, sau đó cô mới đi đến trước mặt Trần Hi, cúi xuống đối diện với thằng bé.

“Trần Hi.”

Trần Hi cũng nhìn thấy Mạnh Vân, “Cô Mạnh”, trẻ con chưa dậy thì vỡ giọng thì cho dù là giọng con trai cũng rất dễ nghe.

Bên cạnh thằng bé có mấy bạn khác cũng chú ý đến, bọn trẻ không chơi bóng nữa, ánh mắt hơi rụt rè nhìn về phía cô.

Còn có mấy bé líu ríu gọi “Cô Mạnh”

Mạnh Vân gật đầu.

Chờ khi xung quanh yên tĩnh lại thì Mạnh Vân mới đứng lên, cô chăm chú nhìn Trần Hi nói: “Trần Hi, chuyện ngày hôm qua cho cô xin lỗi, là do cô không thấy rõ tình huống đã đoán lung tung.”

Trần Hi im lặng, “…”

Mạnh Vân xoa đầu thằng bé, “Nhưng thực hư chuyện là thế nào thì con cũng tự biết mà phải không. Trần Hi, con cũng lớn rồi, cô cảm thấy cô nên tôn trọng lời nói của con. Vì vậy chuyện hôm qua cho cô xin lỗi.”

Nói xong thì cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Mạnh Vân không tự cao vì bản thân mình là giáo viên đi dạy dỗ bọn trẻ, nhưng cô thừa nhận mình đã nóng vội, cũng đã nói những lời lẽ không phù hợp.

Cô muốn đối diện với sai lầm của bản thân, vì vậy cô phải nghiêm túc xin lỗi bọn trẻ.

Sau khi bỏ được tảng đá trong lòng rồi Mạnh Vân mới xách túi đi chào hỏi mọi người một chút, sau đó mới ra khỏi trường.

Bây giờ mới là 10 giờ, Mạnh Vân nhìn đồng hồ xong thì gọi điện cho Qúy Hiểu Thích.

“Tiểu Thất, cậu có rảnh không? Đến nhà tớ ăn cơm không?”

Qúy Hiểu Thích còn chưa tỉnh ngủ, nghe cô nói thì mơ màng “Ừ” một cái rồi sực tỉnh.

“Bây giờ sao? Nay không phải là thứ ba à? Cậu không đi làm à?”

Mạnh Vân cười khổ, “Ừ, nay tớ về nhà nghỉ ngơi”

Qúy Hiểu Thích vừa nghe là đã biết có chuyện xảy ra, cô không do dự liền nhảy khỏi giường, “Tớ sẽ đến ngay.”

Mạnh Vân mới về nhà chưa được mười phút thì Qúy Hiểu Thích đã vội vã chạy đến rồi.

“Nhanh vậy sao, vậy tớ với cậu đi mua đồ ăn trước đi.”

Hai người liền nắm tay thân thiết đi xuống dưới tầng.

Trên đường đi chỉ mất có mấy phút thôi nên Mạnh Vân đã tranh thủ kể cho Qúy Hiểu Thích chuyện ngày hôm qua. 

Qúy Hiểu Thích lo lắng, nhìn như suy nghĩ rất lâu, sau đó mới thở dài, “Vân Vân, cậu bị oan mà.”

Thế nhưng cô lại không có cách nào giúp Mạnh Vân.

“Loại người như bà cô đó tớ nhìn thấy nhiều rồi, vậy nên… Ôi, cậu đừng nói tớ ác nhé, nếu bọn trẻ có xảy ra xô xát, chỉ cần chúng ta không nhìn thấy thì có nghĩa là không có gì xảy ra cả.”

Hiếm khi cô nghe Qúy Hiểu Thích nhẹ nhàng như vậy, hiển nhiên là cô ấy cũng đã từng trải qua chuyện này rồi.

Mạnh Vân vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, đây là chuyện của tớ, là do tớ đã quá nóng vội, bởi vì tớ nghe nói cô bé bị bắt nạt nên đã bị kích động chút, lần sau tớ sẽ chú ý.”

“Vân Vân…”

“Đừng nhìn tớ như thế mà, nói không chừng…” Cô suy nghĩ một chút, “Nói không chừng thầy hiệu trưởng còn cảm thấy tớ là một nhân tài đấy, có khi còn không muốn tớ nghỉ việc!”

Nhưng mà an ủi kiểu này lại không giống tính cách của cô lắm, Mạnh Vân không biết nên nói gì nữa nên vội vàng chuyển chủ đề.

“Tớ nghe nói Ngụy Tống Từ đã về rồi.”

Qúy Hiểu Thích còn đang miên man suy nghĩ thì nghe được câu này, cô nhảy dựng lên như bom phát nổ, “Cậu vẫn giữ liên lạc với anh ta?!”

“Không không, là Lục Dã nói cho tớ.”

Qúy Hiểu Thích thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ tay, chọc chọc vào trán Mạnh Vân, “Không được gặp anh ta! Không được dẫm vào vết xe đổ! Biết không?”

Mạnh Vân nghe lời đồng ý với Qúy Hiểu Thích.

Chỉ là gần đây Qúy Hiểu Thích vừa thất tình xong, thế nên giọng cô không hùng hồn như trước nữa.

“Tớ cũng không có tư cách để nói cậu, hầy.”

“Cậu còn theo đuổi người quen trên game đó sao?”

“…” Qúy Hiểu Thích bị hỏi đến chuyện này thì im lặng một lúc, sau đó mới nhăn nhó “Ừ” một tiếng.

“Nhưng anh ấy không chơi game nữa, làm như sợ tớ làm gì anh ấy ý, đúng là đàn ông chả ai tốt đẹp…”

Mạnh Vân nhìn thấy cô nghiến răng nghiến lợi thì bị chọc cười.

“Tiểu Thất, cậu đừng buồn.”

“Ừ.”



Sau giờ tan làm, Lục Dã lại lái xe đến đón Mạnh Vân tan làm.

Nhưng anh chờ ngoài cổng trường rất lâu rồi vẫn không thấy cô, Lục Dã càng nhìn đồng hồ thì lại càng không kiên nhẫn. Anh chỉ lo cô xảy ra chuyện gì nên đành gọi điện cho cô.

Rất nhanh đầu dây bên kia Mạnh Vân đã nghe máy, giọng cô không có gì khác thường, “Lục Dã?”

Lục Dã vội vàng hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà.”

“…” Anh im lặng một chút, “Em đừng ra ngoài, anh sẽ đến ngay.”

“Ơ…”

Mạnh Vân còn chưa kịp từ chối thì cô đã nghe được tiếng Lục Dã khởi động ô tô.

Anh cúp máy rồi.

Qúy Hiểu Thích đã đi làm rồi, cô định đọc sách xong thì đi ngủ. Ai ngờ Lục Dã lại đến đón cô, muộn như thế này vẫn ở trường chờ cô.

Mạnh Vân lẩm bẩm mấy câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Anh lo lắng cho cô sao?

Là anh lo lắng cho cô.

Rất nhanh sau đó bên ngoài đã có người gõ cửa, “Mạnh Vân.”

Mạnh Vân chạy ra mở cửa, cô chưa kịp nói gì thì Lục Dã đã kéo cô vào lòng anh.

“Lục Dã anh…”

Lục Dã ôm chặt cô trong ngực, “Hôm nay có sao không? Nếu không thì sao em lại về sớm như thế?”

Ngón tay của anh giật giật, anh đang nghĩ nên làm sao để giúp cô hả giận.

Mạnh Vân vỗ lưng anh một cái, “Anh buông em ra đã, cửa còn chưa đóng đấy, nhỡ hàng xóm người ta nhìn thấy… anh còn như vậy… lần sau em không mở cửa cho anh nữa đâu.”

Mặc dù là lời trách cứ nhưng Lục Dã nghe kiểu gì cũng thấy trong giọng nói của cô vô cùng mềm mại, như cào vào lòng anh một cái rất nhẹ.

Lục Dã chu môi, “Lần sau? Ý là em mời anh đến sao?”

“…”

Anh lại sợ cô tức giận sẽ đổi ý, mà Lục Dã lại vốn là cao thủ không bằng tranh thủ, anh ôm cô đi vào thêm một bước, thuận tay đóng cửa lại.

Mạnh Vân tức giận, “Lục Dã! Anh đừng có được voi đòi tiên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.