Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 29: Hội Fa Các Cậu Chuẩn Bị Uống Rượu Mừng Đi



Qúy Hiểu Thích còn tưởng sẽ phải ngồi chờ cả đêm, ai ngờ mới nói vài câu thì Qúy Trì đã được y tá chuyển vào phòng bệnh bình thường.

“Chỉ là gãy xương thôi, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể đi lại bình thường, người nhà không cần quá lo lắng.”

Mạnh Vân vội vàng cảm ơn bác sĩ sau đó cô vỗ vỗ vai Qúy Hiểu Thích.

Qúy Hiểu Thích ngồi trong phòng bệnh được một lúc, “Vân Vân cậu về trước đi, tớ ở đây trông anh ấy, nếu không anh ấy tỉnh lại thì cũng khó giải thích…”

Sau đó cô lại nghĩ nghĩ, cảm thấy thế nào cũng không yên tâm được, “Muộn quá rồi, nếu không thì cậu…”

Mà giờ này đi tàu điện ngầm cũng chưa chắc đã an toàn.

Qúy Hiểu Thích do dự một chút, cô đứng dậy cầm áo khoác, “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”

Mạnh Vân nở nụ cười, “Cậu nghĩ mình là con trai hay gì? Không cần đâu, tớ tự về được mà.”

“Không được.” Qúy Hiểu Thích kéo cô lại, “Muộn thế này đi một mình nguy hiểm lắm, hay cậu ở lại đây đi, sáng sớm mai đi cũng được.”

Nói xong cô quay ra hỏi y tá còn phòng bệnh trống không để hai bọn họ ngủ lại một đêm.

Mà đằng sau có lại Lục Dã âm thầm dặn dò, không có cũng phải có.

Y tá vội vàng sắp xếp cho hai người, nhưng không phải là phòng riêng mà là một phòng bệnh chung với khoa chỉnh hình, vừa lúc còn hai cái giường trống phía trong.

Hôm sau Mạnh Vân còn phải đi làm, sáng sớm cô phải về nhà thay quần áo trước, lúc cô đi vẫn còn thấy Qúy Hiểu Thích cuộn tròn trên giường, nhìn đi nhìn lại cô lại thấy không yên tâm. Mà Mạnh Vân gọi mãi không được nên đành nói đại là Qúy Trì tỉnh rồi thì Qúy Hiểu Thích mới chịu bật dậy.

Hơn 7 giờ rồi, đúng là Qúy Trì đã tỉnh, anh nhìn thấy Qúy Hiểu Thích đi về phía này thì nhíu mày, “Sao em vẫn còn ở đây?”

Qúy Hiểu Thích: “…”

Mạnh Vân muốn để cho hai người nói chuyện riêng nên lặng lẽ rời đi trước.

Đúng lúc cô đi ra thì có một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, hình như là kiểm tra phòng.

Đứng đầu là một bác sĩ lớn tuổi, tóc mai đã điểm bạc, tuy nhìn đã có tuổi nhưng khuôn mặt trông vô cùng rạng rỡ và khỏe khoắn. Ánh mắt ông ấy rất sắc sảo, chứng thực là người có kinh nghiệm nhiều năm.

Mạnh Vân do dự một chút, cô quay lại gõ cửa phòng bệnh sau đó đi vào, “Có bác sĩ đến kiểm tra phòng thì phải.”

Một lát sau liền có một nhóm bác sĩ đi đến.

Bọn họ hỏi vài câu, sau đó bác sĩ lớn tuổi đứng đầu bỗng nhiên nhìn sang phía cô và Qúy Hiểu Thích, rồi lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Vân.

Mạnh Vân: “???”

Ông ấy đánh giá Mạnh Vân một chút, sau đó liền nở nụ cười, “Không có chuyện gì, người nhà có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

Thái độ của ông ấy nghe chừng rất vui vẻ, giọng điệu vừa hiền lành vừa dễ nghe khiến người khác nghe là có thể tin tưởng được.

Chờ nhóm bác sĩ kiểm tra đi rồi, cô mới tạm biệt Qúy Hiểu Thích, xách túi đi về nhà thay quần áo.

Nhưng thật ra sau đó Qúy Hiểu Thích đã đi hỏi y tá mang nước đến, “Vừa rồi bác sĩ tới kiểm tra phòng là bác sĩ phẫu thuật cho anh ấy sao?”

Hôm qua tâm trạng của cô không tốt nên cũng chẳng để ý gì cả, mọi việc đều nhờ có Mạnh Vân lo liệu. Mãi đến sáng nay cô mới nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn bác sĩ, mà thậm chí còn không biết bác sĩ là người nào.

Nhưng y tá kia lại trả lời, “Không phải, đó là viện trưởng Lục, cũng không hiểu sao hôm nay ông ấy lại nổi hứng đến kiểm tra phòng…”

“Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình sao?”

“Không phải, ông ấy là chuyên gia của khoa thần kinh não bộ, chắc là ông ấy rảnh qua kiểm tra một chút thôi.”

“…”

Mà bên kia Mạnh Vân đang đi trên đường thì Lục Dã gọi cho cô.

Cô nhìn đồng hồ rồi nghe máy, “Chưa đến giờ khám sao?”

Lục Dã vừa rầu rĩ vừa cười một tiếng, “Anh đang ở trong wc, em đi làm chưa? Hay vẫn ở bệnh viện?”

Thật ra anh đã biết, lúc Mạnh Vân đi ra khỏi bệnh viện thì đã có y tá báo lại với anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì kiểu gì cũng phải nghe được giọng cô thì anh mới yên tâm.

Giọng của Mạnh Vân nhẹ nhàng, càng nghe càng cảm thấy tê dại, “Em đang chuẩn bị đến trường.”

“Đêm qua mệt rồi, tan làm anh đến đón em.”

Mạnh Vân nở nụ cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Được nha.”

Đêm hôm qua Lục Dã cũng thức khuya, cô chưa ngủ anh cũng chưa ngủ. Thế nhưng sáng sớm đã nghe thấy giọng nói mềm mại như bông thế này, tất cả mệt mỏi của anh cũng không cánh mà bay.

Đến giữa trưa anh còn nói đùa với bác sĩ bên cạnh vài câu.

Bác sĩ ngồi bên cạnh là bạn của anh từ lúc mới vào làm việc ở đây, thế nên anh ta nhìn thoáng qua đã nhận ra, “Dạo này tâm trạng bác sĩ Lục không tệ nhỉ, thế để tôi đại diện hội còn FA hỏi cậu câu này, có tin vui à?”

Lục Dã nhướng mày.

“Hội FA các cậu chờ uống rượu mừng của tôi đi.”

Bác sĩ kia ngạc nhiên, “Nhanh thế á?…”

Lục Dã còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi vang lên, lấy điện thoại ra nhìn thấy tên người gọi thì anh vội vàng nghe máy.

“Ông nội?”

“Lục Dã, ông đã thấy cháu dâu rồi, bao giờ mày mới chịu đưa con bé về ra mắt hả?”

“…”

Bác sĩ Triệu làm việc cũng nhanh quá rồi…

Lục Dã dở khóc dở cười, ông nội không phải đồng nghiệp của anh cho nên không thể nói bừa được. Nói như ban nãy không chừng ông lại tưởng thật thì hỏng.

“Còn chưa xem bát tự mà.” (1)

(1) Ý là xem tuổi hợp không với ngày lành tháng tốt đó.

Thật ra trong lòng anh đã gấp đến mức muốn vác Mạnh Vân đi cục dân chính đăng kí kết hôn. Chỉ còn thêm một bước nữa là thành công mĩ mãn nhưng Lục Dã đã đợi nhiều năm, anh sớm đã không chờ nổi nữa rồi.

Lục Dã sợ làm Mạnh Vân giận anh chuyện gì đó, tình cảm sẽ lạnh nhạt dần, sau đó…

Bằng không nhân lúc còn kịp thì trói cô lại bên người mình luôn cho yên tâm.

Nhưng cái anh sợ là… Mới yêu đương được mấy ngày, nếu anh đã cầu hôn luôn thì không chừng sẽ thành dọa cô.

Cô nhát gan như thế, chắc chắn sẽ bị làm cho khó xử.

Vẫn nên áp dụng chiến thuật chậm mà chắc vậy.

Ông nội Lục cười ha hả, “Nhanh đi, ông già rồi, con của học trò của ông còn sinh con rồi đấy.”

Lục Dã nở nụ cười, “Cháu biết rồi, ông có dọa đến cô ấy không đấy?”

“Sao lại dọa được! Ông đóng giả bác sĩ kiểm tra phòng mà… Là cô bé tóc mái bằng phải không? Ông nhìn người chuẩn lắm, là cô bé tốt đấy, mày phải nhanh lên! Hành động khẩn trương lên, bộ dạng cũng phải trông đẹp trai, hiểu chưa!”

“…”

Ông nội Lục cũng có tuổi rồi, nhưng tính tình thì càng ngày càng nghiêm khắc, học trò ai cũng sợ ông.

Hai ông cháu nói chuyện vài câu thì đến giờ Lục Dã phải về khám.

Nhưng mà ông nội Lục lại thuận miệng hỏi một câu: “Lúc trước mày nhờ Tiểu Trương đi làm chuyện đó, có phải vì cô bé kia không? Ông chủ Trần bị mày dọa sợ gần chết đấy, ông ấy đến nhà muốn chào hỏi mấy lần nhưng lần nào cũng bị bố mày đuổi về.”

Lục Dã nghĩ nghĩ một chút, “Vẫn phải nhờ ông rồi, hôm nào cháu sẽ mang quà về thăm ông.”

“Không đưa cháu dâu về thì biến đi!”

“…”

Nhà Lục Dã ba đời làm nghề y =))

Mọi người thường nói không bao giờ được đắc tội với bác sĩ, nhất là loại bác sĩ có bối cảnh thì càng không thể đắc tội. Bởi vì không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ phải đến cầu xin những người này.

Mà nhà Lục Dã từ tổ tông ở quê đã làm nghề y, cho đến tận bây giờ khi thành thị phát triển, cả nhà bọn họ ai cũng đều là bác sĩ.

Lúc ấy vì giúp Mạnh Vân mà Lục Dã tìm đến một nghiên cứu sinh ngày trước bố anh đã hướng dẫn. Bây giờ anh ấy đang làm ở một bệnh viện tư chuyên về phương diện xuất huyết não. Bà của Trần Hi đang ở bệnh viện này, và bác sĩ tiếp nhận điều trị là anh ấy.

Móc nối mấy vòng quan hệ lại, Lục Dã nói bóng nói gió muốn để bọn họ biết Mạnh Vân là người có bối cảnh, tốt nhất đừng động vào cô. Chính vì vậy mà mẹ của Trần Hi mới phải nhả ra để Mạnh Vân tiếp tục đi dạy ở trường.

Chuyện này chỉ có Mạnh Vân là không biết.

Lục Dã cũng không dám nói cho cô biết, để cô tự đoán còn hơn làm cô giận.

Anh cũng không mong Mạnh Vân nghĩ anh là loại người như thế này.

Đúng giờ tan làm, Lục Dã nhanh chóng lái xe đến đón Mạnh Vân.

Hôm nay Mạnh Vân không phải trông bọn trẻ, thế nên cô đã thu dọn đồ đạc từ sớm đợi Lục Dã đến đón.

Lục Dã không được vào trong trường nên khi đến nơi anh đã gửi tin nhắn cho cô.

Một lát sau thì thấy Mạnh Vân xách túi nhanh chóng đi ra, từ xa đã vẫy vẫy tay với anh.

Lục Dã cười thành tiếng, anh đứng ở cổng trường giang hai tay.

Mạnh Vân: “Sao vậy?”

“Lúc này em phải nhào vào ngực anh mới đúng chứ? Trong phim người ta đều làm vậy mà.”

“…”

Mạnh Vân không để ý anh chọc mình, cô yên lặng trừng mắt nhìn anh một cái, “Lát nữa chúng ta tới bệnh viện được không?”

Lục Dã thu tay lại, anh lại duỗi tay ôm lấy vai cô, “Đi thăm bạn của Qúy Hiểu Thích sao?”

Mạnh Vân gật gật đầu, “Tiểu Thất mới gọi điện nói là đừng đến, nhưng em nghĩ vẫn phải đi xem một chút…”

Không chừng về sau anh ta lại thành bạn trai của Qúy Hiểu Thích, vẫn nên làm quen trước thì tốt hơn.

Lục Dã “Ừ” một tiếng, “Vậy đi mua ít hoa quả trước rồi đi…”

Mà lúc cô và Lục Dã đến thì thấy Qúy Hiểu Thích và Qúy Trì đang nói chuyện.

Cũng không hẳn là nói chuyện, nhìn giống như Qúy Hiểu Thích đang độc thoại thì đúng hơn, vẻ mặt của Qúy Trì lạnh lùng, cô ấy nói mười thì anh mới đáp lại một câu.

Tuy vậy nhưng Qúy Hiểu Thích nói chuyện vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

Trong lòng Mạnh Vân cảm thấy chua xót không thôi, cô đưa túi hoa quả cho Qúy Hiểu Thích, chào hỏi vài câu sau đó liền rời đi.

Lục Dã nhìn thấy cũng hiểu, anh lại sợ Mạnh Vân cảm thấy khó chịu nên không chọc cô nữa, anh kéo tay cô nhẹ nhàng hỏi: “Lát nữa em muốn ăn gì?”

Lục Dã biết cô nghe đến chuyện ăn uống thì tâm trạng sẽ tốt lên.

Mạnh Vân cong môi cười nói, “Để em nghĩ.”

Lục Dã “Ừ” một tiếng, “Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe qua đón em.”

Lục Dã xoay người đi xuống hầm gửi xe, Mạnh Vân liền tìm một góc ngồi xuống chờ anh, tranh thủ nghĩ hôm nay nên ăn gì.

Chỉ là…

“Mạnh Vân?”

Bỗng dưng Mạnh Vân nghe thấy có người gọi tên mình thì liền ngạc nhiên một chút, cô quay đầu ra nhìn xem là ai.

Đứng cách cô không xa là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn qua giống học sinh, tuy da hơi đen nhưng mặt mũi trông rất bảnh bao.

Trên tay cậu cầm chiếc cặp lồng đựng mấy món đã nguội, có vẻ là người nhà đến thăm bệnh nhân.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy gương mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, tên của cậu ta dường như nghẹn lại trong cổ của cô, không tài nào thốt lên nổi.

Cậu đi thêm vài bước đến gần cô, nhíu mày, “Là Mạnh Vân đúng không?”

“Em khỏe chứ?”

Cậu cười lớn thành tiếng, chẳng qua trong mắt không hề có ý cười mà lại có một chút nước mắt, “Không phải đến tên em mà chị cũng quên đấy chứ.”

Mạnh Vân thở dài, “Em khỏe chứ, Mạnh Văn Kiệt.”

Mạnh Văn Kiệt là em trai của cô.

Thực ra lúc nhỏ hai chị em rất thân, Mạnh Vân không nghịch ngợm nhưng Mạnh Văn Kiệt lại rất hiếu động, lần nào ra ngoài cũng lén trộm bánh kẹo về cho cô ăn. Khi chuẩn bị vào năm học mới mà Mạnh Văn Kiệt chưa làm xong bài tập hè thì Mạnh Vân cũng làm cùng thằng bé.”

Chỉ là sau đó bố mẹ đưa Mạnh Văn Kiệt đi, còn Mạnh Vân ở lại nhà Từ Cầm, hai người cũng lâu không gặp, người thân cũng thành không thân.

Tuy là Lý Nhất Tranh muốn đưa Mạnh Văn Kiệt về đây, nhưng cô đã sớm không có ý định gặp lại bọn họ nữa rồi.

Nếu đã coi nhau như người ngoài thì không cần thiết phải gặp mặt nữa.

Mạnh Văn Kiệt tưởng rằng cô sẽ hỏi gì thêm nhưng không ngờ là Mạnh Vân chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt.

Cậu cười lạnh một tiếng, “Chị cũng vô tâm thật đấy, mẹ bị bệnh chị cũng không quan tâm sao.”

Mạnh Vân im lặng một chút, sau đó đột nhiên cô lại nở nụ cười, “Là mẹ của em. Nói chị vô tâm nhưng sao chị có thể vô tâm bằng nhà các người cơ chứ.”

Mạnh Văn Kiệt bị cô nói đến cứng cả họng, mắt cậu dường như phủ một tầng hơi nước, “Chị!…”

Cậu còn chưa kịp nói thì đột nhiên bên cạnh Mạnh Vân xuất hiện một người dáng cao lớn, ánh mắt có nét phong lưu, nhưng lại đang nhìn cậu đầy cảnh giác.

Lục Dã ôm bả vai Mạnh Vân, anh nhẹ nhàng hỏi: “Đây là?”

Mạnh Vân nhéo nhéo tay anh, “Không phải người quan trọng, chúng ta đi thôi.”

Nhưng Mạnh Văn Kiệt không dễ dàng bỏ qua cho cô, từ nhỏ đến lớn cậu được nuông chiều sinh hư, tính cách vô cùng ngỗ nghịch, cậu quơ tay hất đổ cặp lồng trên tay, cố ý ném về phía Mạnh Vân.

“Chị đứng lại đó!”

Lục Dã liếc mắt nhìn thấy thì vội vàng ôm Mạnh Vân lên cầu thang, anh xoay người lại nhíu mày nhìn cậu ta.

Cặp lồng bị ném xuống đất, tất cả đồ ăn bên trong đều đổ tứ tung ra ngoài.

Mạnh Văn Kiệt tức đến khó thở, “Mạnh Vân, chị là con gái ruột của bố mẹ, mẹ bị bệnh mà chị không quan tâm gì sao?”

Mạnh Vân còn chưa kịp nói gì thì Lục Dã đã che chắn trước mặt cô.

“Cậu có biết gì về vệ sinh nơi công cộng không? Phiền cậu nhanh chóng dọn dẹp chỗ này trước khi tôi gọi người đến phạt tiền cậu.”

Mạnh Văn Kiệt bắt đầu chửi bới thô tục, “Mày là cái thá gì mà nói tao?”

Lục Dã cười lạnh một cái, “Đây là bệnh viện nhà tôi, nếu cậu không muốn bị đuổi khỏi đây thì phiền cậu nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đi.”

– Tác giả có lời muốn nói:

Lục Dã: Anh có đẹp trai không?

Mạnh Vân: Anh không đẹp, tiền mới đẹp!

Lục Dã: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.