Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 10: Xúi quẩy



“Phá thai?” Giọng nói của Mã Dĩ bình thường vốn luôn thờ ơ, bất chợt để lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cô kể lại mọi chuyện đêm hôm đó với anh ta. Khi phát hiện mang thai, cô đã quyết định phải đi phá thai trước tiên nên mới chưa kịp nói với anh ta.

Mã Dĩ nhanh chóng phản ứng lại, bèn nói: “Nguyên nhân từ đêm hôm đó sao?

“Ngoại trừ đêm hôm đó ra thì làm sao mà có bầu được chứ?” Nguyễn Thư cười khổ. Chẳng những bị tên khốn kia thừa dịp người ta gặp khó khăn rồi lợi dụng, đối phương còn không thèm đeo bao cao su. Mặc dù sau đó cô có uống thuốc tránh thai, nhưng không ngờ vẫn trúng thưởng. Chính vì thế nên cô mới lo lắng, không biết tên khốn kia còn làm loạn gì nữa không, tránh sau này lại lây nhiễm một đống bệnh tật.

“Cô biết người đó là ai chưa?” Mã Dĩ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi.

“Không biết.” Nguyễn Thư thẳng thắn nói: “Tôi cũng không định tìm hiểu, chuyện này cứ chấm dứt ở đây đi.”

Mã Dĩ im lặng hồi lâu, lúc sau mới cất giọng trầm trầm: “Tôi nói cho cô biết, tìm được người đàn ông này có lẽ sẽ giúp được việc trị liệu bệnh chướng ngại tâm lý của cô đấy. Bao nhiêu năm như thế chỉ có người đàn ông đó phát sinh quan hệ được với cô thôi. “

“Anh có biết mỗi khi anh nói những lời này sẽ khiến tôi cảm thấy anh là một bác sĩ không chuyên nghiệp không? ” Nguyễn Thư cất giọng nặng nề: “Tôi nói cho anh biết chuyện này, không phải vì muốn tìm hiểu người đàn ông kia có điểm gì đặc biệt, mà hôm đó là do tôi bị người khác bỏ thuốc, mất đi ý thức, tay chân bị trói, đến cả mắt cũng bị che lại.”

Nói đến câu cuối, cô không chịu được tức giận. Nguyễn Thư bực bội cuốn chặt sợi tóc, mau chóng xin lỗi Mã Dĩ: “Xin lỗi anh. Tôi không khống chế được cảm xúc của mình.”

Mã Dĩ im lặng hai giây, giọng nói trước sau như một, không hề dao động: “Tôi chỉ không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng trị liệu nào giúp cô.”

Nguyễn Thư khẽ liếm liếm môi, cười nói: “Thật ra nếu không chữa được cũng không sao, tôi cũng không nhất thiết phải làm tình…”

Cô chưa kịp nói xong, thì đột nhiên đầu dây bên kia đã cúp máy.

Nguyễn Thư không khỏi bất lực, Bác sĩ Mã lại tức giận rồi. Điều này có nghĩa, lần tái khám tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với một tảng băng lạnh kinh khủng hơn bình thường.

Hoàng hôn dần buông xuống bên ngoài cửa sổ.

Cô hơi bất ngờ, không nghĩ rằng mình đã ngủ gần như cả ngày.

Có lẽ do nghỉ ngơi đầy đủ nên cơ thể cô cũng không còn khó chịu như trước nữa. Nguyễn Thư xuống giường, mặc áo khoác vào, mở cửa, bước ra khỏi phòng muốn thư giãn gân cốt, sau khi xuống tầng đã đụng ngay phải Lâm Diệu Phù.

“Chị? Hôm nay chị không đến công ty sao?” Lâm Diệu Phù lộ rõ vẻ ngạc nhiên, ngước nhìn bộ đồ ngủ trên người Nguyễn Thư: “Cả ngày hôm nay chị vẫn luôn ở nhà à?”

Nguyễn Thư không thèm trả lời cô ta, liếc nhìn về hướng cô ta vừa trở về, hỏi ngược lại: “Cô vừa mới tới Phật đường sao?”

Lâm Diệu Phù gật đầu.

“Nếu cô có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế thì hãy nói chuyện với bà ấy, hoặc rủ bà ấy đi dạo, đừng để bà ấy ở trong Phật đường nhiều, nơi đó toàn hương khói.” Lãnh đạm nói xong, Nguyễn Thư định xuống bếp thì sau lưng lại truyền đến giọng nói giễu cợt của Lâm Diệu Phù: “Chị yên tâm, em không giống chị, em vẫn luôn nhớ bà ấy là mẹ em, là người thân thiết nhất, nếu như ngay cả em còn không nhớ thì liệu còn ai đối xử tốt với bà ấy đây.”

Nguyễn Thư mím môi, không nói gì.

Trong bếp, thím Khánh đang hầm canh chim bồ câu sữa cho Lâm Diệu Phù, dường như do thấy hai ngày này thấy sắc mặt cô ta không được tốt. Thím Khánh âm thầm hầm thêm suất cho một người nữa, Nguyễn Thư không nói gì, tự động đi xuống múc nốt phần canh còn thừa rồi đi lên.

Trong phút chốc khi chạm mắt, cả người Lâm Tương vô cùng căng thẳng, mau chóng tránh ánh mắt của Nguyễn Thư, run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Vương Dục Phân, giục bà ta mau về phòng, coi Nguyễn Thư như thể một tai họa vậy.

Sắc mặt Vương Dục Phân cũng trở nên khó coi, trước khi đi còn tức tối mắng một câu: “Xúi quẩy”

Nguyễn Thư hời hợt nhếch khóe môi.

Từ lúc bị phế đi hai chân, tính cách Lâm Tương dần trở nên yên tĩnh đến tẻ nhạt, không thể tùy tiện rời khỏi phòng mình được nữa, nhất là vào buổi tối mỗi khi Nguyễn Thư từ công ty trở về, lại càng cố ý lảng tránh hơn. Ngay cả hôm qua khi Đàm Phi đến xem mắt, Nguyễn Thư cũng không thấy Lâm Tương trong phòng khách. Nếu không phải do hôm nay Nguyễn Thư cố ý ở nhà thì có lẽ cũng không đụng phải.

Cô chính là kẻ chủ mưu đã hại Lâm Tương tàn phế thế này. Lâm Tương sợ cô là đúng, Vương Dục Phân cảm thấy cô xui xẻo cũng không sai.

Cô cũng hơi lo lắng cho Lâm Tương. Nếu thật sự bị Vương Dục Phân gả cho Đàm Phi thật, có lẽ nửa đời sau của Lâm Tương cũng bị hủy hoại.

Than thở vài giây, Nguyễn Thư vẫn không quên, mình đang đứng ở phía đối lập với bác cả. Chuyện cô cần lo bây giờ chính là, sau khi Lâm Tương cưới Đàm Phi, cô phải làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện bất lợi này cho mình.

Vừa nghĩ tới đại hội cổ đông đang đến gần, Nguyễn Thư vốn không dám nghỉ ngơi thêm nữa, sáng hôm sau vội vã trở lại công ty toàn lực chiến đấu. Mặc dù ngày hôm qua trợ lý không gọi điện tìm cô, nhưng không có nghĩa là trong công ty không có việc gì cần cô giải quyết. Chiều nay sẽ có một cuộc họp để thảo luận về các sản phẩm mới cuối mùa.

Chập tối, Đường Hiển Dương lại gọi điện cho cô.

Nguyễn Thư hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ta tìm cô nhanh đến thế, buổi tối hôm trước khi cô nói những lời đó, đáng lẽ anh ta sẽ cảm thấy mất mát, nên cô mới tưởng rằng vết thương đó mấy ngày nữa mới lành được.

Anh ta mời cô ăn tối.

Nguyễn Thư đoán anh ta đến để nói quyết định cuối cùng của mình. Mà dù anh ta có nói gì, cô cũng nghĩ cả hai nên kết thúc. Vì thế nên cô vui vẻ đến nơi hẹn, không quên mang theo chiếc nhẫn chuẩn bị trả lại cho anh ta.

Khi đến nhà hàng đã hẹn trước, lúc mở cửa nhìn thấy người bên trong, bỗng nhiên Nguyễn Thư dừng bước khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.