Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 18: Bán đứng nhan sắc



Mặc dù cô đã trông thấy chiếc xe Jeep màu đen của anh từ lúc mới vào Hội quán, nhưng khi thấy anh đột nhiên xuất hiện thế này, Nguyễn Thư cũng không tránh khỏi bất ngờ. 

Những người còn lại ai nấy cũng đều ngơ ra, ngoại trừ Nguyễn Thư cũng chỉ có Lão Mạt nhận ra Phó Lệnh Nguyên: “Phó ba?”

“Ừ.” Phó Lệnh Nguyên hờ hững gật đầu: “Tôi vào chào hỏi người bạn.”

Sau đó, ánh mắt của anh hướng về phía Nguyễn Thư, đi thẳng đến rồi dừng lại trước mặt cô.

Trong phút chốc, mùi khói thuốc lá mát lạnh chưa tiêu tan xung quanh đã xộc đến mũi cô.

“Anh ba.” Nguyễn Thư nở nụ cười rạng rỡ chào anh.

Cách trang điểm khác hẳn với bình thường, cùng một nụ cười nhưng vào lúc này càng thêm tươi sáng. Phó Lệnh Nguyên thoáng nhìn bờ môi đỏ mọng của cô, lạnh nhạt hỏi: “Đang tiếp khách sao?”

“Ừm” Nguyễn Thư khẽ gật đầu.

Tầm mắt của Phó Lệnh Nguyên không rõ vô tình hay cố ý liếc nhìn móng vuốt của lão Mạt đang nắm lấy tay Nguyễn Thư, dừng lại hỏi: “Mời rượu hả?”

Lúc này, lão Mạt mới phát hiện ra hành vi của mình không ổn, vội thu tay về. Từ lúc nghe thấy cách xưng hô thân thiết của Nguyễn Thư với Phó Lệnh Nguyên, tim ông ta đã lo lắng đập thình thịch, sau đó hai người lại còn tán gẫu với nhau càng khiến ông ta càng có dự cảm không lành, trong lòng tự hỏi, từ khi nào mà Phó ba của nhà họ Phó lại quen biết với con gái riêng nhà họ Lâm vậy?

“Vậy mấy người cứ tiếp tục.”

Sau khi Phó Lệnh Nguyên nói ra những lời này, Nguyễn Thư tưởng anh sẽ rời đi, nào ngờ câu tiếp theo của anh là: “Tôi ngồi ở đây một lúc.”

Nguyễn Thư: “…”

Phó Lệnh Nguyên tảng lờ như không biết gì, quay sang hỏi cô trợ lý đang ngồi bên trái Nguyễn Thư: “Tôi ngồi ở đây được không?”

Nụ cười trên khóe môi anh khiến trợ lý ngây người trong giây lát, quên luôn cả việc hỏi ý kiến Nguyễn Thư, vội nói: “Đương nhiên rồi, anh mau ngồi đi.”

Sau đó cô ấy quay lại mở túi ra, bỏ đi bát đũa mình đã dùng rồi thay bộ khác cho Phó Lệnh Nguyên.

Phó Lệnh Nguyên tưởng thật, thả lỏng sắc mặt điềm nhiên ngồi xuống.

Bởi vì Nguyễn Thư đang mặc cả việc mời rượu với lão Mạt nên cả hai đều đang đứng, trong phòng chỉ có duy nhất Phó Lệnh Nguyên đang ngồi. Nhưng điều quan trọng là, việc anh xuất hiện ở đây khiến cô không thể tiếp tục mời rượu lão Mạt và tổng biên tập Nhậm nữa.

Tình huống của lão Mạt cũng éo le không khác gì cô, quá khứ “sử sách chói lọi” của Phó ba khiến ai cũng phải sợ hãi, nhưng trong mắt mọi người cũng chỉ là một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, có điều anh lúc nào cũng ngang ngạnh, bối cảnh gia đình lại quyền lực lâu đời như vậy, ai dám chọc vào anh chứ?

Không suy nghĩ nhiều, lão Mạt bèn “đổi khách làm chủ”, mời ba người Nguyễn Thư ngồi xuống: “Đừng đứng nữa, chúng ta ngồi xuống ăn cơm thôi. Ăn cơm! Từ từ rồi nói chuyện!”

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của ông ta, Nguyễn Thư âm thầm cười khẩy trong lòng, liếc nhìn pho tượng Phật đang ngồi bên cạnh mình, cô đành bỏ ly và bình rượu ra rồi bình thản ngồi xuống.

Tổng biên tập Nhậm không hề biết Phó Lệnh Nguyên là ai, nhưng khi nhìn thấy thái độ của lão Mạt đột nhiên thay đổi nhanh như thế, cũng hiểu đây là một nhân vật không tầm thường nên không hỏi gì thêm.

Trong chốc lát, bầu không khí dần trở nên lạ thường.

Phó Lệnh Nguyên đang mải gắp thức ăn, dường như phát hiện ra biểu hiện ngại ngùng của mọi người, liếc nhìn lão Mạt: “Sao thế? Không phải đang mời rượu sao?”

Lão Mạt chưa kịp trả lời, anh ta đã nghiêng đầu quay sang hỏi Nguyễn Thư: “Cô mời ông ta đúng không? Uống bao nhiêu rồi?”

Nguyễn Thư không chắc chắn mục đích thật sự sau một loạt hành động khó hiểu này của Phó Lệnh Nguyên, mau chóng suy nghĩ xem có nên mang ơn sự thiện chí này của anh hay không.

Nguyễn Thư im lặng, trợ lý thấy vậy đành trở lời thay cô: “Tổng giám đốc Nguyễn nói sẽ uống đến khi phá vỡ kỷ lục hơn một lít rượu trắng của cô ấy.”

“Hơn một lít rượu trắng sao?” Phó Lệnh Nguyên lặp lại lần nữa, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

Lão Mạt sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, vội vàng tiếp lời: “Nói đùa, sao chúng tôi có thể ép tiểu thư Nguyễn đây uống hơn một lít rượu trắng chứ? Chỉ có ba ly tấm lòng thôi.”

Phó Lệnh Nguyên không thèm đếm xỉa tới lời giải thích của ông ta, cười hỏi Nguyễn Thư: “Cô uống được hơn một lít rượu trắng cơ à?”

“Anh ba không tin sao?” Nguyễn Thư nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích.

“Hôm nay đúng là được mở mang kiến thức.” Phó Lệnh Nguyên vừa nói vừa bước đến cầm lấy ly rượu mà lúc nãy Nguyễn Thư chưa kịp uống, ra hiệu với lão Mạt và tổng biên tập Nhậm: “Đúng lúc đang khát, tôi thay cô ấy uống hết ly này.”

“Phó ba, anh cứ tự nhiên.” Lão Mạt vội đứng dậy bước đến, hai tay cầm ly rượu, khom người cung kính về phía Phó Lệnh Nguyên đang ngồi trên ghế, nét mặt có vẻ hơi căng thẳng.

Phó Lệnh Nguyên ngửa đầu uống cạn phần rượu có trong ly, trong lúc uống có dừng lại một chút. Sau khi đặt ly xuống, nhướng mày nhìn Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư khẽ nở nụ cười, cầm lấy bình rượu rót một ly nữa cho Phó Lệnh Nguyên: “Anh ba, hồi nãy tôi nói phải uống ba ly, giờ còn hai ly nữa.”

Hành động này của hai người trong mắt lão Mạt hoàn toàn là đang “tán tình” lẫn nhau, ông ta vội vàng, vừa lắc đầu vừa xua tay nói: “Không cần, không cần nữa.”

Phó Lệnh Nguyên ngừng lại nhìn Nguyễn Thư một lát, lại ngửa đầu uống cạn ly, rồi quay ra nhíu mày lộ rõ vẻ khiêu khích, lần này đúng là rượu thật, không phải ly nước trắng nhạt nhẽo như trước đó nữa.

“Lát nữa anh ba còn phải lái xe về nhỉ? Uống ít thôi, ly cuối cùng.” Nguyễn Thư nở nụ cười tươi tắn, rót ly rượu thứ ba cho anh.

Ánh mắt của Phó Lệnh Nguyên dần dừng lại trước bình rượu tinh xảo trong tay cô, nhìn qua khá giống đồ cổ, phần tay cầm được trang trí bằng hai viên ngọc nhỏ, một cái màu xanh, cái còn lại màu đỏ. Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy, mỗi lần cô rót rượu cho anh đều đặt ngón tay trên hạt ngọc màu xanh.

Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo mắt, trong phút chốc liền hiểu ra vấn đề. Ly rượu thứ ba mà Nguyễn Thư rót lại là nước trắng bình thường như ly đầu anh vừa uống, điều này khiến anh hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình, đây là một chiếc bình  Âm Dương.

Sau đó, anh lại ngước nhìn vẻ mặt đang mỉm cười của cô, Phó Lệnh Nguyên tùy ý dựa lưng vào chiếc ghế đang ngồi, nhếch môi nói: “Tôi tin rằng cô có thể uống được hơn một lít rượu trắng.”

Khóe môi Nguyễn Thư lúc này cũng cong lên, cô chỉ cười nhưng không nói gì.

“Được rồi, tôi không làm phiền mọi người bàn việc nữa.” Phó Lệnh Nguyên đứng dậy.

Lão Mạt lại vội vàng đứng lên theo: “Anh không ngồi thêm lát nữa sao?”

Nguyễn Thư sao lại không biết biểu cảm “Cô mau đi đi” trên mặt anh lúc này chứ, chủ động tiếp lời Phó Lệnh Nguyên: “Cảm ơn anh ba, làm phiền anh ba đến đây rồi.”

Sau khi rời đi cùng anh, bữa cơm này của cô dần đẩy nhanh tiến độ, Nguyễn Thư còn chưa nói kịp nói gì thì lão Mạt đã thay mặt tổng biên tập Nhậm đồng ý.

Mọi việc đều được giải quyết dễ dàng, đơn giản giống như chuyện lấy thẻ phê duyệt của Cục Quản lý Dược phẩm lần trước vậy.

Đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của Phó Lệnh Nguyên.

Trợ lý và Giám đốc quan hệ công chúng rất vui vẻ, cả hai đều đùa giỡn Nguyễn Thư có quan hệ lớn như vậy, tại sao không lấy ra sử dụng sớm hơn.

Nguyễn Thư cảm giác, có lẽ điều khiến hai người này thực sự hứng thú chính là mối quan hệ giữa cô và Phó Lệnh Nguyên.

Cô không biết nên trả lời họ thế nào, chỉ càm thấy hơi nhức đầu.

Lần trước là do cô “lợi dụng” Phó Lệnh Nguyên, cuối cùng phải giả bộ khoe tài mới ổn thỏa được. Lần này là Phó Lệnh Nguyên tự nguyện tới giúp đỡ, mà cô vẫn chưa nghĩ ra ý đồ của anh nên vẫn hơi lo lắng.

Vừa ra khỏi cửa Hội quán, đang định bước tới bãi đậu xe thì chợt vang lên ba tiếng còi.

Nguyễn Thư theo bản năng quay người nhìn sang thì thấy chiếc xe Jeep màu đen quen thuộc đập vào mắt.

Kính xe dần hạ xuống khẽ để lộ khuôn mặt trầm ấm của Phó Lệnh Nguyên.

Nguyễn Thư đưa chìa khóa xe cho trợ lý và Tổng giám đốc bộ phần công chúng, bảo bọn họ đi lấy xe trước rồi mới bước tới chào hỏi Phó Lệnh Nguyên: “Anh ba, anh phải đi bây giờ sao? Chuyện lúc nãy thật sự cảm ơn anh.”

Phó Lệnh Nguyên không nói gì, mở cửa ghế phụ, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Lên xe, tôi đưa cô về.”

Nguyễn Thư đương nhiên phải từ chối: “Không cần đâu anh ba, tôi tự lái xe tới mà, vả lại hai đồng nghiệp kia còn đang chờ tôi…”

“Nếu muốn cảm ơn tôi thì mau lên xe.”

Phó Lệnh Nguyên khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý, để lộ rõ biểu cảm rằng “Xin hãy dùng hành động thực tế để chứng minh, chứ không phải là mấy lời giả dối ngoài miệng để bày tỏ sự biết ơn với tôi.”

Nguyễn Thư mím chặt môi, cuối cùng cũng lên xe.

Trên xe, Nguyễn Thư vội gọi cho trợ lý và Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, bảo họ cứ lái thẳng xe của cô về nhà trước, sáng mai đến đón cô đi làm là được. Sau khi cúp máy, bầu không khí trong xe dần yên tĩnh đến ngột ngạt. Cô liếc sang thấy Phó Lệnh Nguyên đang nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, dường như không có ý định muốn nói chuyện nên Nguyễn Thư cũng im lặng theo.

Bầu không khí giữa hai người vẫn giống như lần trước vậy, tuy yên lặng nhưng không hề xấu hổ.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy suốt cả chặng đường, cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà của cô.

“Tôi đến nơi rồi, đã làm phiền anh ba đưa tôi về. Hẹn gặp lại.” Nguyễn Thư nói lời tạm biệt, đang chuẩn bị xuống xe thì phát hiện cửa xe đang khóa, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt để hỏi.

“Chờ tôi một lát, đợi tôi hút xong điếu thuốc đã.”

Hoàn toàn không định hỏi ý kiến cô, Nguyễn Thư thấy vậy khẽ nhíu mày.

Ngược lại Phó Lệnh Nguyên bèn nhớ ra việc cô ho khan khi vừa ngửi thấy mùi thuốc lá lần trước nên cho hạ hết cửa kính xuống, rút một điếu ra châm lửa. Sau khi hút một hơi, anh khẽ vắt tay ngoài cửa xe, cố gắng không để khói bay vào.

“Hình như anh ba nghiện thuốc lá nặng nhỉ?” Nguyễn Thư cố tìm câu chuyện làm quà.

Phó Lệnh Nguyên nghe vậy, quay đầu nhìn cô nhưng lại không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn cô, khẽ hất cằm, giọng nói trầm hơn trước: “Hóa ra cô thường hay dùng nhan sắc để bàn chuyện làm ăn với người ta sao?”

Lời nói rõ ràng tràn đầy ý coi thường cô.

Ánh mắt Nguyễn Thư lóe lên vài tia sáng không rõ, cô không hề tức giận mà chỉ hỏi ngược lại: “Không lẽ anh cảm thấy ăn mặt đẹp khi gặp khách hàng là đang bán đứng nhan sắc?”

Phó Lệnh Nguyên không nói gì, không rõ là ngầm thừa nhận hay đợi cô nói tiếp.

Nguyễn Thư khẽ vuốt tóc bên tai, mỉm cười: “Được rồi, cứ coi như là hy sinh một chút sắc đẹp đi, tôi cũng không thấy có gì đáng xấu hổ cả. Đẹp cũng là một loại vốn của bản thân mà, tại sao không thể tận dụng nó để tạo điều kiện chứ?”

Hồi đó khi cô vừa mới tiếp nhận công ty, không người chỉ bảo, không ai hướng dẫn, cho dù muốn mở rộng mạng lưới quan hệ thì cũng chẳng có ai coi trọng cô. Dù sao trong giới thương trường này, ai cũng đều “duy lợi thị đồ”* cả thôi. Khi đó cô mới nhận ra, để kết giao được với nhiều người, có mối quan hệ rộng rãi, chỉ có thể dựa vào sự săn đón, thèm khát của các thanh niên độc thân. Vậy nên, cô vốn không hề nói dối, những lời của cô đều là thật lòng. Huống chi, bây giờ cũng có không ít công ty đang ngầm ngụ ý việc ưu tiên cho những người “ngũ quan đoan chính” vào việc. 

*) Dùng để chỉ lòng tham lợi nhuận và coi thường người khác

Dưới ánh đèn mở ảo hơi tối, đôi mắt phượng của cô rất sạch sẽ, hoàn toàn trái ngược với đôi môi đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy kia. 

Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo mắt trong giây lát, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía Nguyễn Thư, bất chợt cúi xuống. 

Phút chốc, đôi môi mỏng mang theo mùi thuốc lá mát lạnh dần phủ kín miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.