Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 26: Càng Thích Việc Làm Thực Tế Hơn!





"Anh làm gì đấy?" Lúc này, giọng nói Nguyễn Thư không thể che giấu vẻ tức giận, mặc dù cô phản ứng khá nhanh nhưng vẫn bị anh vén áo lên.
Trên phần bụng bằng phẳng trắng nõn có vết bầm tím ngay chính giữa, kiểm tra bằng mắt thường có lẽ là do cú va chạm với quầy bar lúc nãy.
Phó Lệnh Nguyên khẽ nheo mắt lại, vươn tay ra định chạm vào vết bầm thì bất chợt bị Nguyễn Thư túm lấy.
Phó Lệnh Nguyên thấy vậy, chỉ thản nhiên mặc sức cô, tiếp tục chọc vào vết thương.

Nguyễn Thư run lên bần bật, cả người căng thẳng cứng ngắc.
"Rất đau sao?" Phó Lệnh Nguyên khẽ nhíu mày: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"
Trong lúc hỏi thăm, tay anh dường như còn định làm gì tiếp, Nguyễn Thư mau chóng rụt người lại về phía sau né tránh, giọng nói có phần kiên quyết: "Không có.


Không cần anh ba để tâm."
Nếu cứ để anh tiếp tục kiểm tra, bước tiếp theo chẳng phải sẽ lột hết đồ ra sao?
Phó Lệnh Nguyên khoanh tay, lười biếng nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ cảnh giác từ trên xuống dưới của cô, khẽ mím môi cười: "Yên tâm, bây giờ em đang bị thương, nếu muốn em ngay lập tức thì không ổn, không làm được nhiều tư thế."
"..." Nguyễn Thư hờ hững nhìn Phó Lệnh Nguyên: "Thì ra anh ba cũng thích khua môi trêu ghẹo con gái nhỉ?"
"Không, em sai rồi." Bất chợt Phó Lệnh Nguyên cúi người xuống, hai má gần đến mức dường như kề sát mũi cô, ngón tay khẽ lướt nhẹ qua cánh môi: "Tôi thích việc làm thực tế hơn.

Càng thử thách tôi càng thích."
Nguyễn Thư không né tránh, để mặc cả hai cùng ngửi mùi đối phương, mím môi cười: "Chỉ vì lần trước tôi từ chối nên anh cảm thấy thử thách sao? Nhận định của anh ba đúng là quá nông cạn rồi." Cô hơi ngừng một lát, sau đó khẽ uốn tóc bên tai: "Người phụ nữ ít thách thức nhất ở Hải Thành này chính là tôi.

Anh nên nghe qua tin đồn về tôi trước đi.

Với tôi thì việc đó không hề khó khăn chút nào, vậy nên đằng sau sự thành công của tôi luôn có vô số tên đàn ông được coi là đá lót đường."
"Vậy sao..." Đáy mắt của Phó Lệnh Nguyên bất chợt xẹt qua nụ cười không rõ ý tứ của cô: "Vấn đề tôi nói đó, em đã suy nghĩ chưa?"
Nguyễn Thư đẩy anh ra: "Anh ba, tôi chỉ coi chuyện lần trước là chuyện đùa thôi."
Phó Lệnh Nguyên hơi nghiêng đầu, cong môi: "Xem ra em thấy giá trị lợi dụng của tôi vẫn chưa đủ."

Bỗng nhiên bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Phó Lệnh Nguyên ngừng nói chuyện với cô, đứng thẳng người bước ra trả lời, chỉ mở cửa hơi hé đủ để lấy hộp thuốc.
Bên ngoài vọng vào tiếng của người đàn ông lịch sự hỏi Phó Lệnh Nguyên: "Lão đại, nếu anh còn cần gì xin cứ việc căn dặn."
"Không có." Phó Lệnh Nguyên như cười như không phân phó: "Mấy người cũng tránh xa một chút, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được làm phiền chúng tôi."
Nguyễn Thư: "..."
Thấy anh định đóng cửa, Nguyễn Thư vội nói: "Chờ đã."
Phó Lệnh Nguyên chợt khựng lại, quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô.
"Em gái tôi thế nào?" Nguyễn Thư hỏi vọng ra ngoài.
Sau khi được nhắc nhở, dường như Phó Lệnh Nguyên vừa nhớ ra chuyện gì, xua tay gọi: "Lịch Thanh"
Người đàn ông lịch sự được gọi là Lịch Thanh kia bước vào, giống như là giun đất trong bụng Phó Lệnh Nguyên, không đợi anh mở miệng đã biết anh định nói gì, vội giải thích chi tiết: "Tôi với Thập Tam thấy có người quấy rầy cô gái nhỏ kia cho nên đã ra tay giúp đỡ.

Nhưng cô gái đó uống say đến nỗi "bất tỉnh nhân sự", mà chúng tôi không biết cô ấy ở đâu nên định dìu về phòng trước, kết quả trên đường đi lại đụng ngay phải bạn của lão đại.

Cô ấy tưởng rằng chúng tôi bắt nạt em gái của cô ấy nên định gọi điện báo cảnh sát."
"Ban đầu tôi cố gắng nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng chưa nói rõ với cô ấy nên gây nên hiểu lầm này, khiến Thập Tam cảm thấy bản thân bị oan nên mới nổi giận, gây nên những chuyện sau đó.

Đây là trách nhiệm của tôi, thật sự xin lỗi!" Lịch Thanh quay sang phía Nguyễn Thư, cúi gập người xuống nói lời xin lỗi, sau đó vẫn không quên trả lời vấn đề cô vừa hỏi: "Bây giờ cô gái nhỏ đang ngủ trong phòng bên cạnh.


Xin cô cứ yên tâm.

Cô muốn đưa về lúc nào cũng được."
Nguyễn Thư khẽ liếm môi một hồi mới phát hiện ra những điều mình muốn hỏi đều bị anh ta nói hết, ngồi xuống ghế sô pha gần đó: "Cảm ơn anh.

Bây giờ tôi mang cô ấy về luôn."
Chưa nói hết thì lại nghe Phó Lệnh Nguyên nói: "Lịch Thanh, cậu ra ngoài trước đi."
Lịch Thanh quay đầu rời khỏi phòng ngay lập tức, còn quan tâm đóng cửa lại.
Triệu Thập Tam ở ngay sau lưng Lịch Thanh, tò mò ngó nghía xung quanh: "Thế nào? Bên trong sao rồi?"
"Thập Tam, tôi thấy cậu gây họa lớn rồi." Vẻ mặt Lịch Thanh trở nên nghiêm túc hẳn, ngoắc ngoắc về hướng phòng: "Theo sự quan sát cộng thêm với dự cảm mãnh liệt của tôi cho thấy, người bên trong này...mười phần thì đến tám chín phần sẽ là chị dâu tương lai của chúng ta đó."
Triệu Thập Tam câm nín, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.