Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 29: Anh Ba Đè Đau Tôi





Lúc này trong phòng giám sát, Lục Thiếu Thông vừa sai người mở màn hình theo dõi lên, đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng Phó Lệnh Nguyên đang đè Nguyễn Thư ở bên dưới, anh ta không nhịn được cười to: "Hóa ra bọn họ cũng đang giả bộ bình tĩnh thôi."
Lịch Thanh chỉ liếc qua rồi mau chóng cúi đầu không nhìn thêm, trong đầu thầm than khổ "Nói đến trình độ của Lão đại, e là đã phát hiện ra bị theo dõi từ lâu rồi." Lục Thiếu Thông là Tiểu gia, bọn họ nào dám ngăn cản anh ta chứ, tuy thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải chịu tội thay.
Triệu Thấp Tam rón rén sau lưng Lịch Thanh, vừa nhìn thấy còn sợ hãi hơn, trên trán nổi đầy gân xanh, trong đầu luôn văng vẳng một chuyện – anh ta vừa đánh chị dâu tương lai của mình...!
Lo lắng hồi lâu, Lịch Thanh không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở Lục Thiếu Thông: "Tiểu gia, nếu đã xác nhận được mối quan hệ giữa Lão đại và cô gái đó rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần làm phiền chuyện tốt bọn họ thêm nữa.

Không cẩn thận sẽ Lão đại sẽ mất hứng mất."
"Được rồi, tôi biết mà, yên tâm đi, nếu anh ta phát hiện tôi đảm bảo hai người không chết đâu." Lục Thiếu Thông phất phất tay, sau đó lại đút túi quần, ánh mắt đầy vẻ hứng thú chăm chú nhìn màn hình không dời: "Tôi chỉ định xem A Nguyên với người phụ nữ này định làm tới đâu thôi."
"À đúng rồi, còn nữa..." Dường như Lục Thiếu Thông vừa nghĩ tới gì đó, lại phân phó cho Lịch Thanh: "Bây giờ cậu đi điều tra cho tôi xem danh tính người phụ nữ kia là ai.


Không hiểu sao tôi thấy hơi quen."
Trong phòng, đối mặt với sự ép chặt của Phó Lệnh Nguyên, Nguyễn Thư đặt hai tay trước ngực, vẫn nở nụ cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Anh ba đè đau tôi."
Giọng nói của cô hơi trầm, cảm giác như anh cố tình ép cô xuống vậy.
"Vậy chẳng phải càng đau hơn sao?" Phó Lệnh Nguyên nhếch môi cười, ánh mắt khẽ rủ xuống nhìn một chút khoảng trống giữa hai người.

Dường như anh nhớ tới vết bầm tím trên tay cô nên khi đè xuống đã cố ý chống tay sang một bên, tư thế lúc này giống như anh dựa vào cô hơn, cô sao có thể không phát hiện ra, tuy thế nhưng vẫn cố giả bộ kêu đau.

Mặc dù bị anh vạch trần nhưng Nguyễn Thư không hề lúng túng: "Anh làm gì vậy?"
"Em cảm thấy người đàn ông đè một người phụ nữ xuống là muốn làm gì?" Phó Lệnh Nguyên hỏi ngược lại.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, có thể cảm nhận được ngay cả hô hấp đối phương, mà hơi thở của anh lại vô cùng.

Nguyễn Thư nghiêng đầu sang bên cạnh thở hai nhịp, sau đó mới quay lại tươi cười nhắc nhở anh: "Chẳng phải anh ba nói hôm nay tôi bị thương nên không thực hiện được nhiều động tác sao?"
Phó Lệnh Nguyên vươn tay chạm nhẹ vào môi cô, thân mật vuốt ve theo đường cong của nó: "Vậy không cần nhiều động tác nữa, một thôi cũng được rồi."
Nguyễn Thư: "..."
Cô lại cúi đầu né tránh động tác của anh.
Có điều, sau khi rời khỏi đôi môi cô, ngón tay anh lại khẽ mân mê dái tai, còn nhéo một cái rõ đau chế nhạo: "Hôm nay không mang dao quân đội Thụy Sĩ nữa à?"

"Tôi nghĩ chắc không cần mang theo nữa." Anh giữ chặt cô hồi lâu nhưng không hề có suy nghĩ nào khác, cô cũng biết chuyện này nên chưa bao giờ giãy giụa.

Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra ý tứ của cô, hơi nhíu mày, trong phút chốc nhẹ nhàng cúi xuống bên tai cô cười khẽ: "Không phải em không có sức hấp dẫn, chỉ là tôi không thích bị người ngoài nhìn thấy thôi."
Nguyễn Thư hơi ngẩn người, sau khi nhận thức được bèn quan sát xung quanh một lượt.
Phó Lệnh Nguyên xoay mặt cô lại, ngón tay khẽ vân vê đôi môi, nhướng mày nhìn cô: "Vẫn không muốn nói vì sao em đến tìm Lục Thiếu Thông sao? Hả?"
Nguyễn Thư nhìn anh nở nụ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao anh ba lại nghĩ rằng tôi tới đây vì Lục Thiếu Thông chứ?"
Phó Lệnh Nguyên phớt lờ với câu ngụy biện đó của cô: "Có quan hệ với công ty nhà em."
Không hề nghe ra vẻ suy đoán nào trong ngữ điệu của anh, Nguyễn thư ngạc nhiên một lúc, nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, cô đã tranh đua với Lâm Thừa Chí nhiều năm, chưa kể hiện tại đang ở trong tình trạng căng thẳng nhất, đương nhiên rất dễ có thể đoán ra chuyện này.

Tuy vậy cô vẫn không chịu thừa nhận.
"Dù em không nói thì tôi cũng biết." Phó Lệnh Nguyên vừa nói vừa ngồi dậy, đồng thời kéo quần áo xuống giúp cô che kín phần bụng của mình, sau đó đỡ Nguyễn Thư dậy theo.
Hành động che quần áo bỗng chốc khiến trái tim Nguyễn Thư đập mạnh, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng người qua vai Phó Lệnh Nguyên, phát hiện ra camera giám sát ở trong góc đang nhấp nhánh đỏ.
Đôi mắt phượng của cô lạnh lùng hơi nhíu lại, quay sang nhìn Phó Lệnh Nguyên lúc này đã trở về dáng vẻ dửng dưng như bình thường, duỗi thẳng tay hỏi: "Thuốc bôi rồi, vấn đề cũng đã hỏi, liệu anh ba thả tôi đi được chưa?"
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn Nguyễn Thư: "Khoản này của em vốn không hợp khẩu vị của Lục Thiếu Thông đâu."
"Ồ?" Nguyễn Thư dần trở nên hứng thú: "Anh ba biết anh ta thích kiểu nào sao?"
"Ừ." Phó Lệnh Nguyên khẽ vuốt cằm, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Em mãi mãi không làm được."

Nguyễn Thư nghe xong, bắt đầu hơi tò mò: "Cái gì?"
Phó Lệnh Nguyên cong cong khóe môi cười nói: "Bạch liên hoa thanh thang quải diện*"
*) Bạch liên hoa (白莲花): Đây là một ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ một người có vẻ ngoài trong sáng, nhưng trong lòng lại đen tối, suy nghĩ hư hỏng, giả vờ trong sáng, ngây thơ.
Thanh thang quải diện (清汤挂面): Có nghĩa là một người phụ nữ rất giản dị, không cần tẩy trắng hay trang điểm gì, giống như mì luộc trong nước sôi.
Nhưng khi ghép chung hai từ này thì "Thanh thang quải diện" bổ nghĩa cho "Bạch liên hoa": Ý chỉ cô gái giả tạo bề ngoài giản dị, nhưng trong lòng đen tối.
Nguyễn Thư nghe thế lại ngẩn người lần nữa, không nhịn được bật cười: "Khẩu vị của anh ta nặng quá."
Ngay sau đó, Phó Lệnh Nguyên khẽ đưa tay chạm nhẹ lên má cô, Nguyễn Thư không né tránh, để mặc anh đang nhẹ nhàng vén tóc cho mình.
"Đừng tùy ý chọc đến người nhà họ Lục." Giọng nói của anh trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm đen như mực, trong phút chốc khiến cho Nguyễn Thư nghĩ rằng anh đang cẩn thận nhắc nhở cô.

"Nếu như cứ muốn chọc đến..." Phó Lệnh Nguyên ngừng một lát, ngay sau đó lại khẽ chạm lên khuôn mặt cô, cong cong khóe miệng: "Hay là em cứ suy nghĩ kỹ vấn đề tôi đã đề nghị trước đó đi.

"
Nguyễn Thư: "..." Quay đi quay lại, đến cuối cùng vẫn là vòng về sự kiện "Bán" cho anh kia....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.